Mục lục
[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 266: Chuyện xấu!


"Cụ quản sự, đây là tiểu nhân đặc biệt hiếu kính ngài để trọn lòng vãn bối, ngài xem thử có hài lòng không?" Tào Chính Nghĩa nhẹ nhàng đẩy cô gái cúi mặt kia lên trước Sở Vân Thăng, cúi đầu khom lưng thưa.

Sở Vân Thăng thật không hiểu nổi, bản thân rõ ràng là một bộ dạng sắp xuống lỗ, vì sao luôn có người muốn dâng phụ nữ lên cho mình, hắn chỉ có thể nghĩ đến một nguyên nhân, chính là có người muốn sắp xếp quân cờ vào bên cạnh hắn.

Ví dụ như Tiểu Chân, rõ ràng chính là người của Lôi Minh.

Hôm nay Tào Chính Nghĩa cũng cố gắng làm vậy, chẳng qua là lão ta chưa chắc đã bị Lôi Minh ra lệnh, ít nhất lão cũng có cấp bậc nhất định, khả năng lớn nhất đại khái là sắp xếp một con cờ cho chính bản thân lão mà thôi, tựa như thái giám bên người hoàng đế cổ đại, luôn luôn sẽ có đại thần cấu kết với bọn họ, cố gắng tìm hiểu vui buồn yêu ghét của hoàng đế.

"Vóc dáng không tệ, vậy cứ lưu lại đây đi." Ngoài dự đoán Sở Vân Thăng không hề cự tuyệt như dĩ vãng.

Hắn coi như đã nghĩ thông suốt, muốn hòa nhập vào trong cái thành phố này, nếu như hắn luôn cự tuyệt loại chuyện này, thì vĩnh viễn sẽ không ngừng có người đưa đến đủ thể loại phụ nữ để nịnh bợ hắn, đến lúc đó, bản thân nếu không bị phiền chết thì cũng dày vò cho chết.

Thay vì cuối cùng phải tiếp nhận một người do Lôi Minh sắp xếp tiến vào, còn không bằng bây giờ mượn người Tào Chính Nghĩa đưa đến làm tấm bia đỡ đạn cho mình, giải quyết luôn chuyện này.

Huống hồ, hắn vẫn thật sự cần đến một người đưa cơm đưa nước, hôm nay ở trong thành Liệt Hỏa này, không giống như lúc ở rừng hoang núi thẳm, Cự Phần biển trùng, bản thân chỉ cần dựa vào vật chứa trong Vật Nạp phù là có thể thỏa mãn nhu cầu sinh hoạt; ở chỗ này, hành vi tự cấp tự túc kiểu đó khó tránh khỏi sẽ khiến người khác chú ý, vì giảm bớt phiền phức, cũng vì tiết kiệm thức ăn của mình, thôi thì cứ dùng lương thực của thành Liệt Hỏa thì tốt hơn.

Mà hắn lại không muốn dùng Tiểu Chân lắm, cho nên Tào Chính Nghĩa coi như đã "an bài chu đáo" giúp Sở Vân Thăng.

Thấy Sở Vân Thăng không nghĩ ngợi gì liền tiếp thu, tâm tình Tào Chính Nghĩa như mây trắng trên bầu trời thời đại Mặt Trời, nhẹ nhàng trôi, lơ lơ lửng lửng, nhộn nhạo lăn tăn, nhất thời cảm giác mình bắt đầu có giác ngộ trở thành người của đại nhân quản sự.

"Cụ quản sự, ngài cứ tự nhiên, tiểu nhân không quấy rầy ngài nữa, tiểu nhân sẽ lập tức cho người đi tìm." Tào Chính Nghĩa cung kính thi lễ một cái, hưng phấn bừng bừng vội vàng dẫn theo Edgar đi tìm người.

"Cô tên là gì?" Sở Vân Thăng thấy cô ta cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm vào phần bánh quy còn dư lại trên bàn, trực tiếp đẩy tới trước mặt cô ta, mở miệng hỏi.

"Đào.. Đào Thiền ạ." Cô gái khiếp đảm trả lời, ngón tay đan vào nhau, không hề dám cầm lấy bánh quy trên bàn.

"Vậy thì gọi là tiểu Đào đi, sau này cô sẽ phụ trách giặt giũ nấu cơm bưng nước, không có ta ra lệnh thì đừng tùy tiện tiến vào phòng ta là được." Sở Vân Thăng bận rộn cả buổi sáng, cũng không muốn nói nhiều, chỉ chỉ vào bánh quy trên bàn: "Còn dư lại cứ cầm lấy mà ăn, mặt khác nếu như cô có thân nhân gì ở thành Liệt Hỏa, có thể nhận vào ở lại trong đại điện."

"Đã không còn ai cả." Đào Thiền theo bản năng lập tức kinh hoảng nói, thậm chí ngẩng đầu lên, trong ánh mắt là sự hoảng loạn không thể che giấu.

"Để sau này rồi nói." Sở Vân Thăng chẳng qua chỉ thử một chút, nhất định Tào Chính Nghĩa cũng nghĩ tới điểm này nên hẳn đã sớm sắp đặt, hắn cũng lười quan tâm, tiếp tục nói: "Đi ra ngoài ăn đi, ăn xong thì gọi Tiểu Chân tới, ta có việc giao cho nó."

Đào Thiền vâng một tiếng, vội vàng run run đưa bàn tay nhỏ bé cầm lấy bánh quy, nhanh chóng rời khỏi gian phòng.

Sở Vân Thăng kiểm tra tình huống của phân thân áo choàng một chút, tất cả đều bình thường; chuyện ứng viên đã có Edgar và Tào Chính Nghĩa lo, tạm thời cũng không cần hắn quan tâm; độc tố gây mê cũng có Laura phụ trách bắt đầu nghiên cứu điều chế, không cầm tốn tâm tư gì.

Mấy chuyện đã sắp xếp xong, còn lại là bảo Tiểu Chân đòi lại súng Lửa chỗ lão tam mập mạp, hắn liền hết việc nhẹ người tiếp tục khôi phục thương thế, mặt khác hắn còn phải bớt chút thời gian đến khu chất nhầy, côn trùng bị người áo choàng giết chết chồng chất như núi, thứ nhất là không thể lãng phí nguyên khí, tuy rằng đã trải qua một đêm, nhưng cũng chưa đến mức hoàn toàn tiêu tán hết, thứ hai là những giáp xác, thịt trùng đó, tương lai đều là tài liệu cơ sở cho Sở Vân Thăng chế tạo chiến giáp và lương thực.

Nghỉ ngơi gần một giờ, Sở Vân Thăng thấy Tiểu Chân vẫn chưa trở lại, đoán chừng chỗ tên lão tam mập mạp có chút khó chơi, có điều súng đã rơi vào tay bọn hắn, sớm một chút chậm một chút cũng không ảnh hưởng gì, Sở Vân Thăng nghĩ bọn hắn cũng không có cái lá gan không trả.

Vì vậy hắn khoác lên người cái áo bông rách mướp của mình, một thân một mình đi ra khỏi thành Liệt Hỏa, tiến thẳng đến khu chất nhầy.

Mới vừa tiến vào khu chất nhầy, Sở Vân Thăng đã thấy xa xa chợt lóe lên một bóng trắng, hắn theo bản năng nằm sấp xuống đất, núp mình phía sau một đống cầu chất nhầy.

Chỉ thấy một cô gái áo trắng phiêu phiêu, nhanh chóng chui vào tòa Cự Phần chỗ bản thể của Minh, mà cùng lúc đó, hắn lập tức cảm nhận được Minh đã phát hiện sự khác thường, đang muốn áp dụng hành động nào đó, liền bị Sở Vân Thăng ngăn lại, ra lệnh cho nó mang theo chất nhầy thúc đẩy lập tức bỏ trốn.

Sau một khắc, Sở Vân Thăng mới kịp phản ứng, dường như năng lực của Minh đã mạnh lên không ít, lúc trước khi người áo choàng tiến vào Cự Phần, nó căn bản không thể nào phát hiện ra, mà bây giờ lại có thể phát hiện cô gái áo trắng kia, biến hóa hết sức rõ ràng.

Có thể tự do ra vào nơi này, ngoại trừ Sở Vân Thăng và người áo choàng, thì cũng chỉ còn những cô gái áo trắng của Băng tộc kia thôi, Sở Vân Thăng còn chưa ngu tới mức cho rằng những Thiên Hành Giả loài người ở thành Xuy Tuyết đó có thể đi lại như thường ở cái chỗ này.

Theo lý mà nói, người áo choàng có thể nghĩ tới chuyện dùng chất nhầy thúc đẩy sinh trưởng để dưỡng thương, Băng tộc áo trắng vốn không kém cạnh gì người áo choàng nhất định cũng có thể nghĩ ra, vậy thì mục đích bóng người màu trắng này đến đây đã hết sức rõ ràng rồi.

Rất nhanh, bóng người màu trắng kia liền chui ra khỏi tòa Cự Phần chỗ Minh, trong đó đã không còn gì, tất nhiên không thể thỏa mãn được nhu cầu của nó.

Sở Vân Thăng không dám tiếp cận quá gần nó, hắn mới vừa đại chiến sinh tử một trận với người áo choàng, hiện tại nếu tiếp tục chém giết với cô gái áo trắng, căn bản là lực bất tòng tâm, tuy rằng hắn rất muốn ra tay, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo.

Cô gái áo trắng dừng lại rất lâu trong tòa Cự Phần cuối cùng rồi mới đi ra, đến bên cạnh đống xác trùng chồng chất như núi mà tòa Cự Phần chỗ Minh "bài tiết" ra, vòng qua vòng lại vài vòng, đại khái khá là buồn bực, nhìn phải nhìn trái xung quanh vài lần, sau đó liền nhanh chóng rời khỏi khu chất nhầy.

"Mẹ kiếp, làm như chỗ của ông đây là hiệu thuốc không bằng." Sở Vân Thăng thầm mắng một tiếng, tuy rằng khó chịu, nhưng đợi cho cô gái áo trắng đi xa rồi, hắn mới dám đi ra thu dọn xác trùng.

Từng tấm Nhiếp Nguyên phù tựa như ma thuật đều bị nạp đầy năng lượng nguyên khí, kể cả những phần thịt và giáp xác kia cũng được thu vào trong một tấm Vật Nạp phù mới để dự trữ.

"Phải nghĩ cách ngăn cản Băng tộc áo trắng kia trở lại ăn trộm..." Sở Vân Thăng cất xong cái xác Kim Giáp Trùng cuối cùng, trong đầu bắt đầu suy nghĩ.

Dựa vào vũ lực khẳng định không được, trừ khi đến lúc hắn và Cự Phần đều đã khôi phục, vả lại kẻ tới chỉ có một cô gái áo trắng, hơn nữa là không có vật thể bay đi theo.

Điều kiện ngặt nghèo đến vậy, nghĩ thôi cũng đã thấy không thực tế.

Không dùng võ được, vậy thì dùng văn thôi, Sở Vân Thăng đã coi mỗi một con trùng mỗi một giọt dịch trong khu chất nhầy này trở thành tài sản của mình rồi.

Sau khi tiến vào tòa Cự Phần chỗ bản thể Minh, Sở Vân Thăng một mặt gián tiếp khống chế Cự Phần toàn lực cướp đoạt năng lượng trong lòng đất từ hai tòa Cự Phần còn lại, một mặt tính toán về sau mỗi ngày đều phải sớm lấy hết chất nhầy thúc đẩy từ ba tòa Cự Phần, tránh để bị "trộm" mất.

Chất nhầy thúc đẩy sinh trưởng, hiện tại chính là bảo bối của hắn, có thứ này, tốc độ tu luyện của mình sẽ nhanh hơn nhiều, tuy rằng tiền bối từng nói, tu luyện nguyên khí không thể đầu cơ trục lợi, nhưng với thứ này Sở Vân Thăng chẳng khác nào như đang chạy xe đạp bỗng nhiên được thay bằng một chiếc xe hơi, chỉ riêng phương diện tốc độ cũng đã đủ làm hắn phát nghiện rồi.

Nhân có số chất nhầy mà Minh giấu đi, Sở Vân Thăng ngồi trên mặt đài mà mình tạo lúc trước, lập tức bắt đầu tu luyện, chỉ có sức mạnh, sức mạnh càng mạnh, sức mạnh mạnh hơn nữa, mới có thể giúp hắn không phải sợ đầu sợ đuôi.

"Đại ca, lão già phái Tiểu Chân tới đòi súng, em giao ra hay không đây?" Lão tam mập Phó Hạn Bưu tức giận hỏi.

"Lão nhị, lão nói khẩu súng này là do Hỏa sứ đặc chế, chú cảm thấy chuyện này có thật không?" Lôi Minh không trả lời Phó Hạn Bưu, mà quay sang hỏi lão nhị một vấn đề khác.

"Không giống, chúng ta theo Hỏa sứ lâu vậy rồi, cho tới giờ chưa từng thấy loại vũ khí này, khả năng này không lớn." Lão nhị La Hằng Thâm lắc đầu phủ định.

Lôi Minh thở dài một hơi, nói: "Ta đại khái cũng nghĩ như vậy, lão già này rõ ràng là muốn lợi dụng tên tuổi Hỏa sứ, đòi lấy khẩu súng này, thứ nhất là muốn có được bảo bối, thứ hai là dò xét thái độ và chỗ dựa của chúng ta, thật lợi hại, toan tính một mũi tên trúng hai đích, chúng ta nếu giao ra, sau đó cũng đừng hòng ngẩng đầu lên được; chúng ta nếu không giao ra, lão liền thừa cơ mượn lý do buông lời gièm pha với Hỏa sứ, lão nhị, chú nói kẻ này tại sao lại to gan như vậy, lại dám tự ý bịa đặt chuyện liên quan đến Hỏa sứ?"

"Còn gì ngoài có chỗ dựa nên không biết trời đất là gì, ỷ vào sự tin tưởng của Hỏa sứ, lá gan tất nhiên càng lúc càng lớn, lão tam, uy lực của khẩu súng này đến cùng ra sao?" La Hằng Thâm cười lạnh một tiếng, chợt chuyển giọng thân thiết hỏi thăm.

"Đại ca, nhị ca, khẩu súng này đúng là thần, nếu không tin, đợi chút nữa chính hai người có thể tự thử xem, chẳng những người bình thường có thể bắn được nó, uy lực không thua kém chút nào so với một Thiên Hành Giả hệ hỏa bình thường, mà hơn thế nữa, điểm mấu chốt nhất là khi đệ truyền năng lượng vào khẩu súng này, hai người đoán thế nào... uy lực của nó tăng gấp bội, lúc đó đệ cũng không biết, vì vậy nên khi thử súng còn ngộ thương hai tên bồi luyện." Phó Hạn Bưu kích động nói, vuốt ve khẩu súng chẳng khác nào như đang vuốt ve một mỹ nhân.

"Nếu là vậy thì càng không thể cứ tùy tùy tiện tiện giao cho lão được." La Hằng Thâm cau mày nói.

"Đừng giao cho lão ta vội, để ta đến gặp Hỏa sứ thử xem đã. Chú tìm người thử tìm hiểu bối cảnh của tên da đen kia xem, bây giờ không phải là vấn đề khẩu súng, súng dù tốt, chẳng qua cũng chỉ là một công cụ, lão già này không phải là kẻ đầu đường xó chợ a, dã tâm không nhỏ, nếu thực sự không được, thì cứ âm thầm..." Lôi Minh làm một động tác cắt cổ, hắn luôn sẵn sàng "giết lầm" bất kỳ một kẻ nào có khả năng uy hiếp đến địa vị thành chủ của hắn.

Sở Vân Thăng không ngờ Lôi Minh sẽ suy nghĩ chuyện này phức tạp như vậy, sau khi dùng hết tất cả chất nhầy thúc đẩy sinh trường còn dư lại, đại khái đã khôi phục thương thế, hắn cũng không lập tức trở về thành Liệt Hỏa, mà trực tiếp đi đến bên ngoài thành Xuy Tuyết.

Hắn nhớ rõ ngoài thành còn có một lão ứng viên già suýt nữa đã chết đói, hắn muốn sớm mang lão ta đến thành Liệt Hỏa.

Song khi hắn trở lại túp lều kia, lại phát hiện không một bóng người.

Tìm đến Tam Phát Tử, kẻ được hắn giao nhiệm vụ cho, thì mới biết hóa ra cách đây không lâu, thành Xuy Tuyết đã đặc biệt phái một đội người ngựa hùng hậu mang Chân Hữu Tài vào trong thành rồi.

Sở Vân Thăng trong lòng giật thót, Băng tộc áo trắng làm sao nhanh như vậy đã biết về gã nhân tuyển ứng viên này?

Trừ khi là có người nói cho chúng nó biết.

Trong đầu Sở Vân Thăng như lóe điện, hiện lên một suy nghĩ đáng sợ: Bóng người trong kính đã cấu kết với Băng tộc rồi!


----o0o----
Click quảng cáo để ủng hộ diễn đàn!
Click Thanks để ủng hộ dịch giả!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK