Mục lục
[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 276: Kiểm kê gia sản.


"Cứ mặc hắn đi, phía bên ngoài đều là rừng núi hoang dã, nếu bọn hắn trốn đại vào trong một hang động ngóc ngách nào đấy, cho dù ngươi phái toàn bộ Thiên Hành Giả toàn thành đi tìm cũng chưa chắc có thể tìm được, nói không chừng bọn họ đã chạy trốn tới thành Xuy Tuyết luôn rồi, không cần thiết phải tốn công làm gì." Sở Vân Thăng lau sạch máu tươi trên tay, kẹp lấy điếu thuốc, liếm liếm môi trả lời.

Ninh Hồi Ngạn tuy từng gặp hắn ở thành Xuy Tuyết, thế nhưng ở thành Liệt Hỏa lại chưa gặp mình bao giờ, hơn nữa hắn tin chắc bây giờ thành Xuy Tuyết sớm đã biết đại danh Viên Hồng Tuyết này rồi, không cần chờ tên Ninh Hồi Ngạn kia về mật báo.

Cái tên Viên Hồng Tuyết này có ghi chép lại ở thành Xuy Tuyết, lúc trước hắn không đổi tên, ngoại trừ ngại phiền phức, cũng bởi vì cái hình dạng già nua này trong nhất thời cũng không đổi lại được, thành Xuy Tuyết sớm muộn gì cũng sẽ biết, che che giấu giấu ngược lại sẽ khiến người ta dễ hoài nghi đến thân phận chân thật.

Chỉ có điều hắn lại quên mất Viên Kỳ Dương, thành Xuy Tuyết tra xét ra, sớm muộn gì Viên Kỳ Dương cũng bị liên lụy. Hắn bây giờ trăm công nghìn việc, chuyện này nối tiếp chuyện kia, bản thân cũng không phải thứ cao thủ tính toán chi li không chút sơ hở, chuyện đã rồi cũng làm Sở Vân Thăng cảm thấy hết sức áy náy.

Có điều, bằng vào thanh thế hiện tại của hắn, mấy người phụ nữ ở thành Xuy Tuyết chỉ sợ sớm coi Viên Kỳ Dương là bảo bối, một tấm bài tẩy dùng để uy hiếp Sở Vân Thăng hắn, tạm thời hẳn sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng.

Chẳng qua hiện tại lại nhiều thêm một vấn đề, hắn từng làm việc dưới trướng Hứa Tình Thư, với thế cục bây giờ, chỉ sợ sẽ làm liên lụy đến cô ta.

Sở Vân Thăng trầm ngâm suy nghĩ, phải mau chóng tìm cách cướp Đàm Ngưng về trước đã, nếu có thể tiện đường mang cả Viên Kỳ Dương về thì càng tốt, hơn nữa hắn cũng phải bí mật tiếp xúc với Hứa Tình Thư một lần, tìm hiểu rõ một vài tình báo cần thiết cùng với tình cảnh của nàng ta liệu có bị ảnh hưởng gì hay không.

"La phó thành chủ, ngươi đi xử lý những chuyện còn lại trong thành đi, hố cứ để đấy cho lão Tào đào cũng được." Sở Vân Thăng vung vung tay, đưa mắt ra hiệu với Tào Chính Nghĩa.

Tào Chính Nghĩa trong lòng ngầm hiểm, lão biết ông cụ có vài phần không tín nhiệm La Hằng Thâm, vừa rồi khi La Hằng Thâm đang do dự, chính câu nói quyết định do mình nói ra đóng vai trò quan trọng, lão tất nhiên biết cần phải làm sao....

Phân phó đâu vào đấy rồi, vết thương cũ trên người Sở Vân Thăng tái phát, đã nặng còn nặng thêm, khôi phục thương thế ngay tại chỗ là lựa chọn tốt nhất của hắn, hơn nữa kho lương hiện tại cũng chỉ có hắn tự mình trấn thủ mới đảm bảo không sơ sót gì.

...

Thành Liệt Hỏa, trải qua một đêm bạo động náo loạn, đến ngày thứ hai khi ánh sáng lờ mờ trên bầu trời xuất hiện cũng dần dần lắng xuống, cả tòa thành Liệt Hỏa to lớn hầu như biến thành một toàn thành trống, khắp nơi đều là những đống đổ nát bừa bộn mà bạo động để lại, cùng với những xác chết ngổn ngang chưa kịp xử lý.

Sở Vân Thăng vẫn ngồi trước cửa chính kho lương, những chỗ bị súng Băng đông cứng xung quanh cũng chưa hề hòa tan, không khí rét lạnh làm người ta run rẩy.

Khẩu súng Băng nguyên vẹn kia tất nhiên là rơi vào tay Sở Vân Thăng, song nằm trong tay hắn cũng chẳng có mấy tác dụng, cả thành Liệt Hỏa lớn như vậy mà hắn lại chẳng tìm được ai đủ tin cậy để sử dụng khẩu súng Băng dư thừa này.

Ngoài ra, thương thế của hắn cũng chưa khôi phục được bao nhiêu, mới chỉ vừa vặn áp chế tình thế không chuyển biến xấu tới mức hỏng bét, hắn hơi đánh giá lại, lần này nếu muốn triệt để khôi phục, tối thiểu phải cần mấy ngày mới được, cũng may đại cục đã ổn định, địa vị của hắn ở thành Liệt Hỏa đã không thể rung chuyển, tiếp theo phải xem tình huống bên phía thần vực thế nào rồi ứng phó, chỉ cần một ngày thần vực chưa triệt để bán đứng hắn, hắn liền có thêm một ngày để chuẩn bị chến đấu.

...

Tào Chính Nghĩa không biết từ lúc nào đã dẫn theo một đám chủ nô to to nhỏ nhỏ đứng yên trước cửa kho, thấy Sở Vân Thăng vẫn đang nghỉ ngơi, không một ai dám đến quấy rầy.

Thế nhưng chuyện trước mắt rất gấp gáp, nếu không có quyết định của Sở Vân Thăng lại không thể nào tiến hành, mọi người bàn bạc một hồi, chỉ còn cách buộc kẻ bị coi là "thân tín" của Sở Vân Thăng là Tào Chính Nghĩa đứng ra nói.

"Thưa cụ? Thưa cụ?" Tào Chính Nghĩa dốc hết can đảm nhẹ nhàng gọi, lão tuy lòng tham rất lớn, thế nhưng lá gan lại nhỏ vô cùng, chỉ sợ Sở Vân Thăng quá mức khẩn trương, coi lão là địch rút đao bổ cho một nhát thì toi.

Nghe tiếng gọi, Sở Vân Thăng mở mắt ra, nhìn qua một đám nô chủ lớn nhỏ, tên nào tên nấy khuôn mặt mệt mỏi rã rời, ít nhiều có chút chán nản, ngửa đầu hỏi: "Ổn định cả rồi?"

"Ổn định rồi, ổn định rồi, tất cả điều đã trấn áp xuống." Tào Chính Nghĩa nói với giọng đậm chất địa phương, không ngừng gật gật đầu.

"Nói xem tình huống thế nào." Sở Vân Thăng thu lấy thanh chiến đao Tào Chính Nghĩa giao lại, cắm xuống bên tay, ánh mắt đảo qua đám người đang ủ rủ cúi đầu trước mặt, bình tĩnh nói.

"Cái này, cái này..." Tào Chính Nghĩa bỗng nhiên trở nên lắp bắp, do do dự dự, lão chỉ lo Sở Vân Thăng sau khi nghe xong nói không chừng sẽ nổi giận.

"Cứ nói thật." Sở Vân Thăng thấy những người này ai nấy đều uể oải, sĩ khí không còn liền biết tình huống nhất định vô cùng tệ hại, cũng may hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý.

"Vâng, vâng.... thưa cụ, căn cứ kết quả vừa mới thống kê được, tình huống vô cùng không tốt, đại chủ nô một người mất mạng, tiểu chủ nô một người làm phản, một người chết, một người mất tích, số Thiên Hành Giả chết do bạo động và mất tích gần hai trăm người, mà.. mà nô lệ phần lớn đã nhân hỗn loạn bỏ trốn, chỉ còn lại hơn một nghìn người bình thường..." Tào Chính Nghĩa vừa liếc trộm sắc mặt của Sở Vân Thăng, vừa vội vàng bổ sung: "Có điều chúng tôi đã phái Thiên Hành Giả của doanh cơ giới ra khỏi thành lùng kiếm, sẽ có tin tức rất nhanh thôi."

Sở Vân Thăng gật đầu, kết quả này trên thực tế đã khá hơn dự tính trong lòng hắn, tuy rằng số lượng người bình thường hao hụt đi có chút cao hơn dự kiến, thế nhưng tổn thất của Thiên Hành Giả không lớn lắm, vả lại tiểu chủ nô - chiến lực nòng cốt nhất - chỉ tổn thất ba người, trong đó bao gồm cả một người mất tích, mà đại chủ nô ngoại trừ Ninh Chí Đồng đã bị tiêu diệt ra, những người khác cũng coi như còn trung thành với "Hỏa sứ", chưa chạy một ai.

"Nếu là như vậy, chúng ta vẫn còn hơn năm trăm Thiên Hành Giả, vậy thì hơn một nghìn người bình thường còn dư lại chắc không hoàn toàn đều là nô lệ chứ, hẳn phần lớn đều là người nhà của các ngươi, chế độ nô lệ mà không có nô lệ, xem ra cũng đã đến lúc chấm dứt." Sở Vân Thăng cười cười mở miệng.

Một đám chủ nô lớn nhỏ nghe vậy quay mặt nhìn nhau, không biết lời này của Sở Vân Thăng có ý gì, trải qua một đêm vừa rồi, chế độ nô lệ đúng thật chỉ còn là danh nghĩa, thế nhưng nô lệ vẫn có thể tiếp tục bắt, nghe lời nói của Sở Vân Thăng có vẻ như là muốn kết thúc cái chế độ này luôn vậy.

Nghĩ thì nghĩ, nhưng chung quy không ai dám hỏi cho rõ ràng, hôm nay, đám chủ nô ở đây, bất luận lớn nhỏ, trong lòng đều hiểu rất rõ, lão già trước mắt này đã hoàn toàn danh xứng với thực là kẻ thống trị, không nói tới chuyện xảy ra chuyện lớn thế này, Hỏa sứ ngay cả mặt mũi cũng không thấy đâu, để mặc cho người này xử trí, chỉ nói một chuyện thực tế hơn, Ninh Chí Đồng đường đường là một đại chủ nô, nói giết liền giết, ai cũng không muốn đi theo vết xe đổ của Ninh Chí Đồng.

"La phó thành chủ, nói xem tình huống lương thực thế nào rồi." Sở Vân Thăng không tiếp tục đề tài vừa rồi, lại quay sang hỏi về chuyện lương thực.

Hắn biết những người còn ở lại đây, tuy rằng không bỏ đi, thế nhưng nhân tâm đã loạn, sĩ khí đê mê, nếu như lại không còn hy vọng hay chỗ dựa, sớm muộn gì cũng sẽ tan đàn xẻ nghé.

Mà lương thực chính là nguồn tài nguyên trực tiếp nhất và cũng là quan trọng nhất trong cái thế đạo u tối lạnh băng này, có lương thực thì có người, có người thì có thành, là căn cơ để thành Liệt Hỏa tiếp tục tồn tại.

La Hằng Thâm tất nhiên hiểu vì sao Sở Vân Thăng phải hỏi hắn tình huống lương thực, xảy ra chuyện Ninh Chí Đồng, làm ầm ĩ khiến cho cả thành đều biết Lôi Minh âm thầm vận chuyển đi một lượng lớn lương thực, trong chuyện này, hiện tại cũng chỉ có hắn mới có thể nói rõ ràng.

"Thưa ngài quản sự, kho lương vẫn tốt, không tổn hại một hạt thóc nào, lương thực bí mật vào đêm qua cũng không bị bạo động lan đến, thuộc hạ sẽ lập tức vận chuyển về kho lương trong vài ngày tới, tổng số có thể cung cấp lương thực cho mười nghìn người thành Liệt Hỏa trong nửa năm." La Hằng Thâm bước về trước nửa bước, dựa theo câu chữ đã chuẩn bị sẵn nhẹ nhàng bỏ qua cái đại tội là Lôi Minh tự mình giấu đi lương thực, trả lời Sở Vân Thăng.

"Làm nhanh đi, ta sẽ thỉnh cầu Hỏa sứ đại nhân dành ra vài phần tinh lực tăng thêm một ít lương thực nữa." Sở Vân Thăng cũng không muốn dây dưa chuyện tình Lôi Minh với La Hằng Thâm, chỉ cần chở lương thực về, chuyện tình lúc trước hắn cũng chẳng rảnh đâu mà quan tâm.

Sở Vân Thăng từng hỏi qua Tào Chính Nghĩa, lương thực của thành Liệt Hỏa, có một phần là từ căn cứ dự trữ lương thực địa phương từ thời đại Mặt Trời chưa bị côn trùng phá hủy, một phần là từ "Địa cung" bị phát hiện sau này, Sở Vân Thăng tất nhiên biết đó là chỗ dự trữ của vị tỷ phú Trương Hộ kia.

Nhưng trải qua tiêu hao lâu vậy rồi, còn có thành Xuy Tuyết đã chiếm lấy phân nửa, hôm nay cũng chỉ còn dư không được bao nhiêu. Nếu không dựa vào xác quái vật được người áo choàng "tinh lọc" qua làm lương thực bổ sung, số lượng lương thực hẳn đã sớm tụt dốc không phanh rồi.

Sở Vân Thăng không biết người áo choàng làm sao để "tinh lọc" xác côn trùng có chứa độc tố, nhưng đến bản thân mình cũng có cách có thể làm được, không lý nào đám dị tộc kia lại không có biện pháp của mình, không chỉ là người áo choàng, khi ở ngoài thành Xuy Tuyết, từ trong miệng gã "Tam Phát Tử" hắn cũng đã biết những tên Băng tộc kia cũng có thể cung cấp thứ dạng như thịt quái vật làm thức ăn.

Đây trở thành một cái cớ tuyệt vời cho kế hoạch tiếp theo của Sở Vân Thăng, lấy danh nghĩa Hỏa sứ, hắn có thể lấy ra một lượng lớn thịt trùng làm vốn liếng để xây dựng lại thành Liệt Hỏa, hấp dẫn từ thức ăn, hắn tin chắc còn có tác dụng hơn bất cứ gì khác.

Sở Vân Thăng nắm lấy thanh hỏa diễm chiến đao, đứng dậy, nhìn lướt qua đám người xung quanh cất cao giọng: "Cục diện hôm nay chắc hẳn chư vị cũng đã rõ ràng, xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhân tố có rất nhiều, ta cũng không muốn nói nữa. Người xưa có câu, không phá thì không lập, sau cơn mưa trời lại sáng, chúng ta nói thẳng chuyện tiếp theo đi.

Ta thấy cái chế độ nô lệ này của Lôi Minh chấm dứt được rồi, có tiếp tục cũng chẳng có ý nghĩa gì, bằng không bạo động như ngày hôm nay không biết sẽ còn xảy ra bao nhiêu lần... Cứ làm theo chế độ đẳng cấp của thành Xuy Tuyết đi, La phó thành chủ ngươi tự mình phụ trách chuyện này, sau đó ta và Hỏa sứ sẽ có rất nhiều chuyện cần giao cho những người bình thường kia làm, để bọn họ làm nhiệm vụ đổi lấy lương thực, muốn bao nhiêu lương thực ta đều có thể cấp đủ."

Lời hắn vừa dứt, đám chủ nô lớn nhỏ đều sửng sốt, bọn họ đều là người được lợi trực tiếp nhất từ chế độ nô lệ, Sở Vân Thăng trực tiếp phế bỏ cái chế độ này, ít nhiều khiến trong lòng bọn họ có điều bất mãn, chỉ là không dám biểu hiện ra mặt mà thôi.

Chẳng qua hiện tại dù cho có muốn giữ lại chế độ nô lệ, cũng không đào đâu ra nô lệ để mà giữ.

Sở Vân Thăng tất nhiên cũng biết trong lòng bọn họ không thoải mái, nhưng hắn nhất định phải làm vậy. Nếu muốn làm suy yếu thực lực thành Xuy Tuyết mức độ lớn nhất, phải dùng chế độ và cơ cấu cung ứng lương thực tốt hơn để lôi kéo người dân, thậm chí là Thiên Hành Giả từ thành Xuy Tuyết, bọn họ giảm bớt một người, sẽ trở thành thêm một phần sức mạnh cho thành Liệt Hỏa, chỉ cần về lâu về dài hắn liền có thể đứng ở thế bất bại.

Nhất là những Thiên Hành Giả đó của thành Xuy Tuyết, cơ bản đều không ủng hộ chế độ nô lệ của thành Liệt Hỏa, bằng không đã sớm gia nhập vào thành Liệt Hỏa cả rồi. Nếu không thay đổi chế độ, không tăng vốn liếng dụ hoặc, những người này sẽ không đời nào phản chiến.

Bởi vậy, hắn đã chuẩn bị một thứ có sức dụ dỗ càng mạnh hơn, đặc biệt nhằm vào Thiên Hành Giả, đồng thời cũng là để bồi thường cho sự bất mãn của Thiên Hành Giả thành Liệt Hỏa vì mất đi lợi ích từ chế độ nô lệ, nhờ đó ổn định quân tâm.

Thứ này, chính là những công pháp, cùng với trang bị vũ khí mà bất kỳ Thiên Hành Giả nào nằm mơ cũng muốn.

Cũng chính từ ngày hôm nay, chiến đấu giữa Sở Vân Thăng và thành Xuy Tuyết - chính thức khai hỏa....


----o0o----
Click quảng cáo để ủng hộ diễn đàn!
Click Thanks để ủng hộ dịch giả!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK