Mục lục
[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 112: Cảnh Dật.


"Mỗi người một phần, không thể lĩnh thay, đây là chính sách! Nếu mỗi người cũng như cô, vậy chúng ta cũng khỏi làm việc nữa! Đi, đi, đi, đi nhanh đi, đừng cản người phía sau!" Lộ Á Minh không nhịn được phất tay nói, ý bảo tên nhóc phát cháo đừng để ý đến nàng.

Lộ Á Minh là người phụ trách nơi này, nói thẳng ra thì cũng là nhờ quan hệ cạp váy đàn bà, ai bảo cô của em họ của bà xã hắn là phu nhân của quan viên cao cấp ở tổng bộ chỉ huy chứ? Cái phần việc béo bở này quả đúng là việc đưa đến trước mặt thì không nhường ai được! Nằm mơ cũng có thể làm cho người cười tỉnh lại.

Cái bài khẩn cầu của người phụ nữ trước mắt này, mỗi ngày Lộ Á Minh đều xem đến chai mặt luôn rồi, cái lý do bi thảm gì cũng có, những người dân thường không tiền không quyền này, ngoại trừ việc như một con chó nịnh bợ hắn, còn có thể làm gì nữa chứ? Hắn có đôi khi cảm giác như mình là Ngọc Hoàng đại đế, là chúa tể sự sống và cái chết của những người này.

"Lĩnh xong thì cút, đừng cản đường!" Người phía sau nghe thấp lập tức kêu lên, người đã đói không chịu nổi thì trực tiếp xô đẩy luôn.

"Các người làm sao có thể như vậy, con trai của chị ấy quả thật là không thể dậy được..." Chị Lưu Tam lớn tiếng thay Sở Hàm phân bua.

Sở Hàm tính cách nhu nhược, nhưng nội tâm quật cường, nếu như không phải con trai chỉ còn một hơi thở mong manh, bà cũng đã thôi rồi, vì vậy bà đành dày mặt, lại một lần nữa năn nỉ nói: "Chuyên viên Lộ, anh thương tình ba mẹ con chúng tôi đi, dù chỉ nửa muôi cũng được!"

"Thương tình? Bây giờ ai mà không khó khăn? Nhiều người như vậy, ta thương tình được nhiều người như vậy sao?" Lộ Á Minh kiến quyết cự tuyệt.

Sở Hàm thấy có cầu nữa cũng vô vọng, đang cầm chén muốn lui ra ngoài, thế nhưng phía sau đâu đâu cũng là người, lỡ chân dẫm phải chân của một người đàn ông vóc dáng cao lớn, người nọ vốn đã chờ không nhịn được, không ngừng thúc dục, lúc này lại bị Sở Hàm dẫm trúng, lập tức lửa giận bùng lên, nắm lấy sau áo bà, vung tay ném thẳng ra ngoài.

Loảng xoảng!

Sở Hàm bị ngã trên mặt đất, cái chén cháo cũng tuột khỏi tay bay ra ngoài.

Cái chén vốn cũng không quá chắc chắn, liền bể thành bốn năm mảnh, loáng thoáng có thể thấy được những mẩu cháo dính trên mảnh chén vỡ.

Sở Hàm bất chấp đau đớn trên người, vội vã lồm cồm bò tới, cố gắng đưa tay ngăn cản chút cháo loãng còn đang chảy ra.

Có người thấy bà chẳng qua chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, lại đói khát đến mụ người rồi, nên cũng không màng đến cảnh sát ở phía trước, nhào vào cướp chút cháo ở trên mặt đất, cũng không quan tâm có bẩn hay không, trực tiếp lấy tay bốc bỏ vào mồm.

"Đừng cướp mà, đây là của tôi, đừng cướp..." Sở Hàm gấp gáp đến run rẩy cả người, hoảng loạn dùng tay che lấy thức ăn của mình, hoàn toàn không để ý đến ngón tay bị mảnh chén vỡ rạch ra một vết thương, dòng máu đỏ tươi nhiễm đỏ cả cháo.

Bỗng nhiên, những cánh tay đang tranh cướp thức ăn bỗng nhiên biến mất, đến một cái cũng không, chỉ còn mình bà còn đang không ngừng cố gắng gom lại chút cháo hòa lẫn máu tươi trên mặt đất: "Là của tôi, là của tôi..."

"Cô!" Sở Vân Thăng quỳ phụp xuống mặt đất, đỡ lấy đôi vai gầy gò của Sở Hàm, lòng đau như cắt!

"Mẹ!" Cảnh Điềm cũng nhào tới.

"Ngươi đừng cướp cháo của tôi, đừng cướp.." Sở Hàm cũng không ngẩng đầu lên, run rẩy lẩm bẩm.

"Cô, con là Vân Thăng đây, Đại Đản đây, người nhìn một chút đi, người nhìn đi!" Sở Vân Thăng đã bị nước mắt nhòe mi, nắm lấy đôi tay run rẩy của Sở Hàm, đặt trên mặt mình, hoàn toàn không để ý tới máu hòa lẫn với hạt cháo dính lên gò má.

"Sở Hàm ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn vào gương mặt trong tay, ánh mắt mê mang dần dần lóe lên một chút sức sống, dần dần trở nên kích động.

"Thăng? Con thật là Vân Thăng!" Sở Hàm sờ khắp nơi trên khuôn mặt Sở Vân Thăng, đầu, cổ, cuối cùng vươn tay ôm hắn vào trong ngực: "Vân Thăng của cô... hu hu..!" Không ngờ đã bật khóc.

"Đừng chạy! Chính hắn là kẻ xô ngã người!" Chị Lưu Tam nhận ra được người này, hắn gọi là Kim Duệ, là một tên côn đồ có tiếng ở vùng này, nàng vốn muốn nắm lấy áo hắn, thế nhưng lảo đảo một cái không bắt được, để cho hắn tránh thoát, vì vậy mới hô to một tiếng.

Đoạn Đại Niên vẫn luôn đi theo sau Sở Vân Thăng, hắn vừa muốn động, đã thấy một cái bóng còn nhanh hơn hắn, chờ đến khi bóng dáng kia bắt được tên đàn ông, Đoạn Đại Niên mới nhìn rõ không ngờ đó lại là tên đàn em nói lắp của mình.

"Mày, mày cái, cái thằng ngu, ngu ngốc, còn, còn, còn..." Nói lắp nuốc nước bọt, thở một hơi, rốt cuộc nói "Còn chạy!"

"Các vị đại ca, các vị đại gia, tôi không phải cố ý, các người tha cho tôi đi mà, trong nhà tôi còn có... A!" Kim Duệ sớm đã sợ đến hồn phi phách tán, không cần nói đến người đàn ông còn đang quỳ trên mặt đất trước ngực còn có huy hiệu tổng bộ nghiên cứu kia, chỉ riêng một loạt võ sĩ Bóng Tối xếp sau lưng hắn, thì bản thân không không đắc tội nổi.

Nói lắp phóng năng lượng hỏa, nháy mắt đã nuốt lấy cánh tay phải của Kim Duệ: "Là, là, cánh tay, tay này hả? Trước, trước tiên phế, phế nó trước."

Người của Đoạn Đại Niên đều là những tên giặc cướp giết người như ngóe, chỉ riêng ở núi Thanh Long, trên tay những người này đã có dính máu không biết bao nhiêu mạng người, bây giờ làm loại chuyện này, thủ đoạn ác độc, hoàn toàn không có chút cảm giác xa lạ nào.

Khi Sở Vân Thăng băng bó vết thương cho Sở Hàm, đỡ bà đứng dậy, thì nói lắp đã thuần thục giết chết Kim Duệ.

"Lão, lão đại, Sở tiên, tiên sinh, người đã phế, phế rồi!" Nói lắp lập tức tranh công.

Đoạn Đại Niên thầm mắng một tiếng, việc nịnh bợ của ông mà mày cũng dám cướp, để hôm nào xử thằng nhãi nhà ngươi.

Sở Vân Thăng nhìn lướt qua cái xác trên mặt đất, gật đầu, vẻ mặt lạnh lùng, dìu lấy Sở Hàm đã rất hư nhược, nói: "Tiểu Điềm, các em bây giờ ở đâu? Trước dẫn anh tới đó."

Chờ đám người Sở Vân Thăng đi rồi, Lộ Á Minh mới dám len lén lau đi mồ hôi lạnh trên trán, một nghiên cứu viên chính quy của tổng bộ nghiên cứu, cộng với sáu bảy võ sĩ Bóng Tối, ra tay liền trực tiếp diệt một người sống, lại nghĩ tới bản thân vừa rồi còn hùng hồn mà cự tuyệt khẩn cầu của người phụ nữ kia, hắn liền đứng ngồi không yên, tuy rằng hắn đúng là "đã làm đúng quy trình", thế nhưng làm sao ngăn được người ta không nói lý lẽ nào! Tổng bộ nghiên cứu cộng thêm tổng bộ võ sĩ Bóng Tối, nếu như bản thân ăn phải quả đắng trước mặt bọn họ, thì đúng là không biết khóc đâu cho hết!

Suy nghĩ hồi lâu, Lộ Á Minh cũng không ngồi yên nổi nữa, tự mình múc ra vài chén cháo khá đặc, dùng hộp gói lại, lại lấy từ trong xe ra lon thịt hộp mà hắn cất đã lâu...

Chỗ ở của gia đình cô hiện tại là một túp lều giản dị dùng ván ép bỏ đi dựng lên, Sở Vân Thăng vừa bước vào đã ngửi được một mùi thối gay mũi, hắn không thể tưởng tượng được là một người luôn thích sạch sẽ như cô, làm sao mới có thể sống sót được trong cái hoàn cảnh thế này.

Từ ngoài nhìn có vẻ không lớn, chỉ có hơn mười mét vuông, bên trong thì tối đen thùi lùi, căn bản không nhìn thấy gì. Sở Vân Thăng bật đèn pin lên, chỉ thấy trên mặt đất chất ngổn ngang một đống thứ linh tinh gì đó, hai bên có kê hai cái giường nhỏ xốc xếch, trên một cái giường trong đó còn nằm một người, chỉ lộ cái đầu ra bên ngoài.

"Tiểu Dật?" Sở Vân Thăng vội vã đỡ cô ngồi xuống cái giường đối diện, đi tới trước giường Cảnh Dật, hô một tiếng, hắn đã được Cảnh Điềm nói qua về tình hình của Cảnh Dật, vô cùng không ổn.

Cảnh Dật là một võ sĩ Bóng Tối thức tỉnh, điều này khiến hắn vô cùng vui mừng, thế nhưng năng lực của hắn cũng không mạnh, trước sau lại bị thương hai lần, một lần là khi còn chưa thức tỉnh, Kim Lăng khi đó hết sức hỗn loạn, hắn vì muốn tranh cướp thức ăn mà bị đám người hỗn loạn đánh cho bị thương nặng, sau đó cô quyết định để Cảnh Điềm bán căn hộ đi, chính là để cứu tính mạng hắn.

Sau hai tháng thì bệnh tình của hắn cũng đã tốt lại, không ngờ thức tỉnh luôn, lúc đó quân đội phối hợp với võ sĩ Bóng Tối, thanh trừ tất cả côn trùng ra khỏi thành, đầu lĩnh võ sĩ Bóng Tối ở các nơi cũng bắt đầu tranh đoạt địa bàn, lương thực dần trở nên thiếu thốn, thức ăn mà cô và Cảnh Điềm nghĩ hết cách kiếm được cũng tiêu hao hầu như không còn, nhà cô còn dư lại ba miệng ăn, cuối cùng lại phải trông cậy vào Cảnh Dật gia nhập vào bang phái võ sĩ Bóng Tối bán mạng, mới có thể thu được lương thực mà tạm sống.

Nửa tháng trước, khi bang phái của Cảnh Dật xung đột với bang phái khác, hầu như toàn quân bị diệt, chỉ có mình Cảnh Dật quật cường chấp nhất cố kéo hơi tàn muốn trở về gặp cô lần cuối, cùng đêm đó hắn sốt cao, tiếp đó lại hôn mê hai ngày, ngày thứ ba thì đã biến thành bộ dáng như hiện tại, giống như một người thực vật, chỉ có con mắt có thể động đậy, những bộ phận khác đều như đã chết cả rồi, nếu như không phải trong cơ thể hắn còn có một chút xíu năng lượng, có lẽ từ lâu đã không còn ở nhân thế nữa.

Hắn hết sức quật cường, từ ba ngày trước bắt đầu không chịu ăn uống, muốn tuyệt thực mà chết đi, lúc này mới khiến cho Cảnh Điềm không tiếc đánh đổi tính mạng đi làm thí nghiệm thức ăn mới, đổi lấy thuốc men để cứu hắn.

Chỉ có điều, một vị thầy thuốc nghèo túng ở kế cận từng nói, người đã không thể cứu nữa rồi, thương thế của hắn là do năng lượng thức tỉnh, những cách chữa trị bây giờ không có mấy tác dụng với hắn.

Điều này khiến cho Sở Vân Thăng nhớ ra một người, chính là Vu Bà, không biết bà ta có thể cứu được Cảnh Dật hay không, ít nhất là còn có một hy vọng.

Có điều, Sở Vân Thăng còn có một cách khác, chỉ cần hắn có thể chế tạo được nguyên phù dùng để chữa trị, thì nhất định sẽ có thể cứu được Cảnh Dật.

----o0o---- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK