Chương 229: Không chiến
Sở Vân Thăng rất kỳ quái, ở cái chỗ này làm sao có nhiều ngựa như vậy được?
Nhưng hiện thực xuất hiện trước mắt hắn, hắn không thể không tin. Tựa như núi lơ lửng ở trên đỉnh đầu vậy, sẽ luôn khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng được. Hắn cuối cùng cũng biết vì sao thủ lĩnh cưỡi mô tô lại gấp gáp như vậy, hóa ra hắn vẫn luôn lo lắng người của thành Xuy Tuyết gì đó xuất hiện.
Có điều, làm cho Sở Vân Thăng cảm thấy nghi hoặc cũng không phải những chuyện này, mà là trang phục của các nàng quả thực quá giống với cô gái áo trắng, giống tới mức khiến Sở Vân Thăng lúc mới tiếp xúc thiếu chút nữa là nhận lầm!
Nữ kỵ sĩ áo trắng thành Xuy Tuyết, thong thả bước quanh đoàn xe một vòng. Nhân số các nàng đông đảo, so với đám người vừa rồi gấp đôi có thừa. Dưới tình huống không dùng chiến giáp và kiếm Thiên Ích, Sở Vân Thăng không hề nắm chắc có thể thuận lợi đẩy lùi các nàng.
"Các người ai là thủ lĩnh?" Một người trong đoàn nữ kỵ sĩ áo trắng thong thả cưỡi ngựa bước ra, giọng nói rõ ràng dễ nghe, đoán chừng tuổi tác cũng không lớn.
"Là tôi." Tưởng Thiên Thấm ổn định hơi thở, đáp lại.
"Ta là Hứa Tình Thư thống lĩnh cấp một của thành Xuy Tuyết, người chạy trốn đến khu vực này, chỉ có hai lựa chọn, một là gia nhập vào thành Liệt Hỏa, hai là gia nhập vào chúng ta." Vị nữ kỵ sĩ thống lĩnh này chậm rãi nói.
"Có gì khác nhau không? Thành phố Hoàng Sơn không còn nữa rồi sao?" Tưởng Thiên Thấm bình tĩnh hỏi, vừa rồi thành Liệt Hỏa chỉ có hơn hai mươi người thì còn có thể liều mạng một chút. Còn giờ tới một đoàn kỵ sĩ có thế lực càng lớn hơn, nếu lại khai chiến, dù cho có tiến sĩ ở đây, học sinh bình thường cũng không thể nào tránh khỏi thương vong.
"Thành phố Hoàng Sơn đã biến thành sào huyệt của côn trùng, nếu như các ngươi ngại mạng mình quá dài, có thể đến đó thử xem!" Hứa Tình Thư kéo dây cương, con ngựa xoay một vòng tròn, tiếp tục nói: "Về phần chúng ta và thành Liệt Hỏa có gì khác nhau, rất đơn giản: Thành chủ của bọn họ là đàn ông, thi hành chế độ nô lệ; còn thành chủ của thành Xuy Tuyết chúng ta là phụ nữ, thi hành chế độ đẳng cấp."
Tưởng Thiên Thấm nhíu nhíu mày, cái chữ chế độ nô lệ này đúng là kích thích nàng, suy nghĩ thêm một chút rồi nói: "Có cách nào rời đi nơi này không?"
Hứa Tình Thư cười ha ha, nhẹ nhàng nói: "Ta không phải mới nói rồi sao? Người chạy trốn đến nơi này, chỉ có hai lựa chọn, không còn lựa chọn thứ ba, bao gồm cả việc rời khỏi! Nếu như các ngươi có ngày nào đó phát hiện ra biện pháp có thể rời khỏi đây, nhớ báo cho chúng ta biết một tiếng."
"Nếu như tôi đáp ứng gia nhập các người, cô có thể đảm bảo cho an toàn của những học sinh này không? Bọn họ đều là người bình thường." Tưởng Thiên Thấm kỳ thực biết những lời này cũng là vô ích.
"Thành Xuy Tuyết không chỉ cần Thiên Hành Giả, các loại nhân tài hữu dụng chúng ta đều cần, chỉ cần bọn họ có thể thể hiện giá trị của mình! Nếu là học sinh, luôn sẽ có vài năng lực chuyên môn, ta nghĩ bọn họ hẳn có thể thăng cấp từ thị dân cấp thấp thành thị dân cấp trung rất nhanh thôi."
Hứa Tình Thư gật đầu, cúi người bổ sung thêm:
"Bất kể là chúng ta, hay là thành Liệt Hỏa, cũng sẽ không lãng phí thức ăn quý giá cho những người vô dụng, trừ khi có người nguyện ý dùng thức ăn của mình nuôi bọn họ."
"Tốt lắm, tôi đồng ý gia nhập vào thành Xuy Tuyết các người." Tưởng Thiên Thấm quyết định thật nhanh. So với thành Liệt Hỏa, nàng cũng chỉ có thể đưa ra cái lựa chọn bất đắc dĩ này, tuy rằng nó tuyệt không lý tưởng.
Hứa Tình Thư ngồi thẳng người dậy, quay về hướng Edgar tay nâng súng Lửa vừa đứng lên, nhìn thật sâu nói: "Vậy thì mau theo ta vào thành thôi."
"Chúng tôi còn có một việc cần các người hỗ trợ, tối hôm qua chúng tôi mơ cùng một giấc mơ, bây giờ còn có mấy người chưa tỉnh lại, cô có biết đã xảy ra chuyện gì không?"
Tưởng Thiên Thấm mang theo vẻ nghi hoặc hỏi. Từ đêm qua đến bây giờ, đã qua hơn mười tiếng đồng hồ, thế nhưng những người hôn mê không hề có chút dấu hiệu muốn tỉnh lại nào.
"Có mấy người?" Hứa Tình Thư hỏi với vẻ rất hứng thú.
"Sáu, vốn là bảy, nhưng sau đó khi cố gắng rời khỏi đây đã chết mất một người." Tưởng Thiên Thấm không hề giấu diếm nói.
"Chúc mừng các ngươi, ngoại trừ Thiên Hành Giả, mấy người này bây giờ có thể được thăng cấp lên cấp bậc thị dân cấp cao. Cô không cần lo lắng, sau khi vào thành, chúng ta sẽ sắp xếp người cứu tất cả bọn họ ra."
Hứa Tình Thư cười cười trả lời, chỉ là khuôn mặt giấu dưới khăn che màu trắng, nhìn không ra vẻ mặt chân thật của nàng.
Tách!
Trong tay Hứa Tình Thư xuất hiện một cây cung trong suốt lóng lánh màu lam nhạt, hướng lên trời bắn ra một mũi tên băng lóe sáng lấp lánh màu xanh lam, ở trên trời nổ tung, tựa như pháo hoa.
Xa xa rất nhanh liền có người đáp lại nàng.
Lúc này, lợi dụng khi bọn họ đang nói chuyện với nhau, Sở Vân Thăng đã mau chóng dặn dò Edgar quyết định của mình.
Hắn không định vào thành!
Một tòa thành với chế độ phân chia cấp bậc, ngay cả người thường cũng phải phân chia thân phận đẳng cấp, lúc vào thành chắc chắn sẽ bị yêu cầu phải bỏ khăn trùm đầu, kiểm tra kỹ càng. Bản thân vẫn còn chưa có cái bản lĩnh dịch dung, bộ dạng của mình nói không chừng đã bị dán ngay đầu tường, chuyến đi này không nghi ngờ gì chính là tự chui đầu vào lưới.
Trước khi đạt đến Dung Nguyên Thể tầng ba cùng với xác định rõ xem các nàng có cấu kết gì với "phi nhân loại" hay không, Sở Vân Thăng tuyệt đối không cho phép bản thân có hành động thiếu suy nghĩ.
Hắn từng tính toán tỉ mỉ tiến độ tu luyện của mình, trong tình huống bình thường, muốn đột phá Dung Nguyên Thể tầng ba, hắn còn cần nỗ lực hơn hai mươi ngày.
Trước khi tiến vào phạm vi núi lơ lửng, Sở Vân Thăng vì vội đi đường nên không muốn tìm chỗ ẩn núp đột phá, nhưng tình huống bây giờ là hắn đã bị vây khốn trong phạm vi núi lơ lửng, có gấp cũng vô ích.
Hắn không biết sau khi đột phá tầng ba mình có thể đánh thắng được phi nhân loại hay không, nhưng tối thiểu như vậy coi như đảm bảo hơn một chút. Cho nên hắn lập tức lựa chọn tách khỏi đoàn xe. Muốn tìm đến một chỗ ẩn thân trong khu vực đồi núi liên miên không dứt này, cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Điều duy nhất khiến hắn lo lắng là em họ của Dư Tiểu Hải. Bản thân không gặp được hoặc không nhận ra nàng thì không tính làm gì, còn nếu đã nhận ra, Sở Vân Thăng cũng không thể làm bộ như không phát hiện, để mặc nàng tự sinh tự diệt.
Bởi vậy, hắn chỉ có thể dựa vào Edgar, cũng lần nữa dặn dò Edgar sau khi vào thành, bằng vào thân phận Thiên Hành Giả, chiếu cố cho Đàm Ngưng. Trước khi hắn còn chưa xuất hiện, mọi chuyện có thể nhịn được thì cố nhịn, bất kể thế nào cũng phải gắng gượng cho qua hai mươi lăm ngày chờ hắn!
Edgar sau khi nghe xong quyết định của Sở Vân Thăng, trái tim thoáng cái đã đập loạn lên. Y đã quen với cảm giác an toàn khi ở bên cạnh một người hùng mạnh như Sở Vân Thăng, giờ bỗng nhiên tách ra, tựa như một đứa trẻ tách khỏi người lớn, mờ mịt sợ hãi không biết phải đi đâu.
Sở Vân Thăng nắm chặt cánh tay của y, ánh mắt nhìn chằm chằm, y bị buộc cho không còn cách nào khác, chỉ có thể ỉu xìu gật đầu đáp ứng.
Edgar hạ quyết tâm, sau khi vào thành Xuy Tuyết nhất định phải trốn chui chốn lủi như chuột, nhưng bản thân y lại không biết vị thống lĩnh cấp một Hứa Tình Thư kia đã sớm nhìn chằm chằm y rồi....
Sở Vân Thăng lặng lẽ phong ấn một tấm Lục Giáp phù cấp hai cho Đàm Ngưng đang ngủ say, sau đó lợi dụng màn tuyết che giấu, chui vào trong đống tuyết, chờ cho đến khi Hứa Tình Thư và đám nữ kỵ sĩ áo trắng dẫn đoàn xe rời đi.
Phủi những bông tuyết bám trên người xuống, Sở Vân Thăng ngưng mắt nhìn về phương hướng đội mô tô thành Liệt Hỏa rút đi. Hắn định mạo hiểm đi bắt một Thiên Hành Giả của thành Liệt Hỏa về. Thiên Hành Giả ở bất cứ đâu đều có thể tính là tầng lớp cao cấp, bất luận là trong thế giới tinh thần kia hay là hai tòa thành thị này có liên quan gì đến phi nhân loại hay không, bọn họ chắc hẳn phải biết một ít.
Bản thân phải mau chóng nghĩ ra cách rời khỏi phạm vi núi lơ lửng.
Lúc này đám người thành Liệt Hỏa rời đi đã được một quãng thời gian, mặc dù có thêm chiến giáp tốc năng đuổi theo bọn họ trên mặt đất, với tầm nhìn kém như lúc này cũng chưa chắc đã có thể thấy được bọn họ, chỉ còn một cách - bay lên bầu trời!
Sở Vân Thăng lấy ống nhòm ra quan sát cẩn thận bầu trời một vòng, xác định không có gì khác thường, mới phóng ra một con Thanh Giáp Trùng II, lục mãi trong Vật Nạp phù mới tìm được một tấm vải màu xanh trùm lên người mình, dùng để che giấu, thân thể nép sát lên lưng Thanh Giáp Trùng II, theo phương hướng đoàn người thành Liệt Hỏa rút lui phóng thẳng lên trời.
Vừa lên không trung, Thanh Giáp Trùng liền như cá gặp nước, tung cánh bay lượn. Hôm nay thân hình của nó đã rất lớn, dù chở theo một người cũng không tốn sức chút nào, như một cơn gió xẹt qua từng ngọn núi lơ lửng giữa trời.
Rất nhanh Sở Vân Thăng liền phát hiện bóng dáng xe mô tô trên mặt đất. Hắn vừa định cho Thanh Giáp Trùng hạ xuống truy kích theo sau, thì ngay lúc này, ở trên một ngọn núi lơ lửng cách hắn chưa đến trăm mét bỗng xuất hiện một con chim khổng lồ màu sắc sặc sỡ, hình dạng như loài khủng long bay trăm triệu năm trước, hình thể so với Thanh Giáp Trùng to gấp năm lần có thừa.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Con chim khổng lồ này giang hai cánh, lao xuống từ trên đỉnh đầu Sở Vân Thăng, hai cánh giang rộng tựa như che kín cả khoảng không trên đầu hắn.
Tốc độ của nó cực nhanh, từ lúc Sở Vân Thăng phát hiện ra nó, cho đến khi nó gần ngay trước mắt, còn chưa đến hai - ba giây, tốc độ hơn xa Thanh Giáp Trùng II.
Sở Vân Thăng rõ ràng cảm giác được Thanh Giáp Trùng kinh hoảng theo bản năng, hắn vội vàng ổn định thân hình, vừa khống chế Thanh Giáp Trùng cấp tốc hạ xuống, vừa xoay người nhấc súng lửa liên tục bắn phá.
Gần như đồng thời, chim khổng lồ há miệng phun ra cầu lửa cuồn cuộn lao thẳng đến Sở Vân Thăng trên lưng Thanh Giáp Trùng.
Đạn nguyên khí và cầu lửa mãnh liệt va chạm giữa không trung, đốm lửa bắn ra bốn phía!
Đốm lửa rơi trúng người Thanh Giáp Trùng, nhiệt độ xèo xèo đốt ra từng lỗ nhỏ, Thanh Giáp Trùng đau đớn thê thảm rít gào.
Năng lượng trong cầu lửa của chim khổng lồ tuyệt không yếu hơn so với mình!
Mắt thấy nó ép xuống càng lúc càng gần, Sở Vân Thăng trong lòng muốn đổi súng Lửa thành súng Băng, nhưng lại không dám ngừng bắn, cầu lửa kia nếu như rơi vào trên người Thanh Giáp Trùng, một người một trùng bọn hắn chắc chắn sẽ rớt chết tan xác.
Trong lúc chỉ mành treo chuông, khóe mắt Sở Vân Thăng thoáng nhìn qua một tòa núi lơ lửng bên trái, đá núi lởm chởm ở phần dưới tạo thành từng cái khe hở, vừa nhỏ hẹp vừa hiểm trở, nhỏ đến mức trong tình huống Thanh Giáp Trùng II xòe cánh ra cũng không thể bay qua.
Sở Vân Thăng hít một hơi, điều khiển Thanh Giáp Trùng nhanh chóng bay về phía ngọn núi lơ lửng đó. Khe núi chật hẹp, phía sau lại có chim khổng lồ truy đuổi, Sở Vân Thăng không thể hạ tốc độc, tựa như một viên đạn pháo, bắn về phía khe hở.
Tại lúc gần như đâm vào ngọn núi, Sở Vân Thăng khống chế Thanh Giáp Trùng bỗng chốc khép hai cánh lại, thu nhỏ thể tích, xoẹt một tiếng chui vào!
Phần núi bên dưới núi lơ lửng cũng không dài, lấy tốc độ bây giờ của Thanh Giáp Trùng, không đến vài giây là đã đâm xuyên qua, trong khoảng thời gian ngắn tới cực điểm này, Sở Vân Thăng phải hoàn thành động tác đổi súng!
Phù!
Thanh Giáp Trùng phóng ra khoảng không, hai cánh chưa mở, mà tựa như một quả tạ rơi nhanh xuống phía dưới. Ở không xa bên dưới chính là đoàn xe mô tô của thành Liệt Hỏa còn chưa phát giác gì.
Sở Vân Thăng một tay nắm chặt giáp xác Thanh Giáp Trùng, thân thể bị luồng không khí thổi bay lơ lửng giữa trời, cánh tay còn lại thì giơ súng Băng, điên cuồng bắn về phía con chim khổng lồ vừa vòng qua ngọn núi.
Răng rắc! Răng rắc!...
Uy lực của súng Băng còn hơn súng Lửa một bậc, lại cộng thêm Sở Vân Thăng đang toàn lực trút nguyên khí bản thể của mình vào, năng lực đóng băng gần như đạt đến trình độ đỉnh cao!
Sau vài phát súng, cuối cùng tạm thời đóng băng nó lại, nhưng với hỏa năng quái dị của chim khổng lồ, Sở Vân Thăng không dám cam đoan nó sẽ mất bao lâu mới phá băng lao ra.
Nắm lấy cơ hội duy nhất này, gần như ngay lúc sắp va chạm với mặt đất, Thanh Giáp Trùng phóng ra hai cánh, ngoặc ngang 90 độ, kề sát mặt đất, vụt qua mặt tuyết!
"Côn trùng bay! Mọi người cẩn thận!" Thiên Hành Giả thành Liệt Hỏa rốt cuộc phát hiện Thanh Giáp Trùng truy kích theo sau, vội vàng la lớn.
"Chỉ có một con, không nên hốt hoảng, giết nó!" Gã thủ lĩnh đội ngũ rút đao quát lên.
Hắn còn chưa dứt lời, Sở Vân Thăng vì muốn đánh nhanh thắng nhanh, liên tiếp phóng ra bảy con Thanh Giáp Trùng II khác, che kín trời đất lao đến!
Sắc mặt đội viên của thành Liệt Hỏa lập tức trắng bệch, mới rồi còn là một con, trong nháy mắt đã biến thành tám con!
Hơn nữa, đây không phải là Thanh Giáp Trùng thông thường, không ngờ thể tích mỗi con tối thiểu cũng phải lớn gấp đôi!
----o0o----
Click quảng cáo để ủng hộ diễn đàn!
Click Thanks để ủng hộ dịch giả!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK