Chương 87: Loài người vẫn còn chiến đấu!
Sở Vân Thăng chung quy vẫn tiếp tục cất bước, nhặt kiếm Thiên Ích lên, mang theo con búp bê vải, tiếp tục khập khiễn bước lên hành trình gian khổ tiến về Kim Lăng.
Dù cho khi hắn đến được Kim Lăng có thấy tất cả chỉ còn một đống đổ nát đi chăng nữa, hắn cũng phải đến nhìn xem, nếu như loài người đã thật sự không còn hy vọng, vậy thì một mình mình có sống sót cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Ngoài ra, việc quan trọng hơn là cả nhà cô hắn ở tại nơi đó, bất kể là sống hay chết, hắn cũng muốn đến xem, dù rằng chỉ sợ đến thi thể cũng khó mà thấy được.
Sở Vân Thăng đơn độc nhấc nạng, bước đi giữa núi thây biển máu, ngay đến những pháp quyết chữa thương kia hắn cũng không màng đến nữa, trái tim hắn đã nguội lạnh rồi.
Hắn đã từng không thể hiểu nổi những người tự sát kia, vì sao lại có thể vứt bỏ tính mạng quý giá đi như vậy? Thế nhưng hiện tại, hắn như đã hiểu, hèn nhát nhu nhược đều là bị bức đến đường cùng mà thôi.
Những xác chết dần dần cũng không còn quá dày đặc nữa, con đường cũng trở nên trống trải hơn.
Đi đến một đoạn xuống dốc, Sở Vân Thăng không để ý, dẫm trúng một bãi máu rồi trượt ngã, lăn từ trên xuống, đầu đập vào một cái cây to đã khô héo từ lâu.
Lập tức bể đầu chảy máu, nhưng hắn không bị mê man nữa, bởi vì trong nháy mắt đó hắn đã nghe được tiếng rít của Xích Giáp Trùng, kích thích cho thần kinh hắn phi thường tỉnh táo.
Hắn đứng thẳng người, xa xa nhìn lại, hắn rốt cuộc thấy được người sống sót đầu tiên!
Ba con Xích Giáp Trùng đang vây công hắn, a, không đúng, Sở Vân Thăng lau đi máu dính trên cặp mắt, chỉ hai thôi! Con còn lại là một con hổ!
Điều quái dị là, con hổ đó không ngờ lại kề bên người kia đối kháng với Xích Giáp Trùng!
Từ thời đại Bóng Tối tới nay, ngoại trừ một ít chó mèo, Sở Vân Thăng còn chưa từng thấy qua loài động vật cỡ lớn nào khác, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy chúa tể muôn loài một thời sa sút đến thế này.
Quanh thân con hổ có ánh sáng ánh kim sắc bén lượn lờ, không ngừng há cái miệng to lớn gầm rống, dường như có từng luồng khí bắn từ trong miệng nó đến Xích Giáp Trùng.
Mà người kề vai chiến đấu với nó là một chiến sĩ hệ hỏa, vung nắm đấm chống lại những cặp càng đang kẹp tới.
Xung quanh họ đã nằm ba bộ thi thể Xích Giáp Trùng.
Sở Vân Thăng đứng khá xa, chờ đến khi hắn lấy cung tên từ Vật Nạp phù ra, tiến lại gần, mới phát hiện, một người một hổ kia đều đã bị thương nghiêm trọng, máu tươi đầm đìa.
Hắn hận côn trùng, chính chúng nó đã hủy diệt thế giới, niềm tin và tất cả mọi thứ của hắn, từ trong nội tâm nguội lạnh của hắn, bùng lên hung tính không thể ức chế được - Giết!
Sở Vân Thăng điều động chút nguyên khí bản thể không còn bao nhiêu của hắn, truyền vào cung tên, nhắm ngay vào một con Xích Giáp Trùng, quát lên: Đi chết đi!
Tên băng, phá không lao ra!
Lời hắn còn chưa dứt, mũi tên đã cắm vào giáp xác của Xích Giáp Trùng, đóng băng sống nó.
Gã chiến sĩ hệ hỏa cũng tung quyền đánh nát tượng côn trùng băng.
Nhưng ngay lúc này, con côn trùng còn lại bỗng nổi điên lên, hoàn toàn không để ý đến luồng khí do con hổ tấn công đến, cái càng bị đập gãy, nhưng cũng đã vồ về phía gã chiến sĩ hệ hỏa, chân đao sắc bén đâm thẳng vào sau ót hắn.
Khả năng phòng ngự của các chiến sĩ hệ hỏa đều rất yếu, nếu như bị đánh trúng, người này nhất định sẽ chết ngay tại chỗ.
Tốc độ của côn trùng quá nhanh, mặc dù Sở Vân Thăng đã hô lên, người này vẫn không kịp né tránh.
Sở Vân Thăng cho là hắn đã chết chắc rồi.
Kết quả, lại khiến cho hắn cả đời khó quên, con hổ kia gầm lên một tiếng, nhảy ra, đỡ lấy đòn tấn công trí mạng thay cho chiến sĩ hệ hỏa.
Cổ con hổ bị chân đao của Xích Giáp Trùng trực tiếp đâm thủng, ánh sáng vàng kim xung quanh nó đột nhiên bùng lên, không để ý máu tươi đang phun ra, không hề sợ hãi vặn gẫy chân đao của côn trùng, há mồm cắn chặt lấy phần đầu yếu ớt nhất của Xích Giáp Trùng, không bao giờ thả ra nữa.
Chiến sĩ hệ hỏa quay đầu cực kỳ hoảng sợ, vung lên nắm đấm bốc lửa, từng quyền từng quyền nện lên giáp xác Xích Giáp Trùng, cho tới lúc con côn trùng đã nát nhừ, giáp xác vỡ vụn, chất nhầy tung tóe khắp nơi.
Côn trùng đã chết, con hổ cũng đã chết.
Gã chiến sĩ hệ hỏa, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, ôm đầu hổ, đau đớn khóc rống.
Sở Vân Thăng đứng ở một bên, lặng lẽ nhìn một người một hổ này.
Hồi lâu sau, người chiến sĩ hệ hỏa này ngừng rơi lệ, muốn đứng lên, nhưng lại lảo đảo ngã xuống đất, Sở Vân Thăng lúc này mới phát hiện dưới ngực phải của ông ta cũng đã bị côn trùng đâm thủng một lỗ, vội vàng đỡ lấy.
Ông ta cay đắng cười nói: "Người anh em, mặc kệ cậu là ai, cũng phải cảm ơn cậu."
Sở Vân Thăng lắc đầu, hắn giết côn trùng là bởi vì hắn hận côn trùng, hận đến thấu xương.
Chiến sĩ hệ hỏa ho khan kịch liệt vài cái, ngồi bên cạnh con hổ, vuốt ve bộ lông của nó, khó khăn thở dài nói: "Vợ của ta đã chết, con gái cũng đã chết, bây giờ đến cả nó cũng đã chết, một mình là ta còn sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ!"
Vừa nói, vừa móc từ trong ngực ra hai cái hộp, đưa cho Sở Vân Thăng: "Người anh em, khụ khụ, ta cũng không sống được bao lâu nữa, mạo muội cầu xin cậu một việc, ta là nhân viên chăn nuôi ở vườn bách thú Cô Tô, khụ khụ."
Ông ta đưa tay khua khua một chút, như là đang nhớ lại: "Từ lúc nó nhỏ chừng này, ta đã bắt đầu chăm sóc nó, nuôi nó mười năm, khụ khụ."
Tiếp đó, lại chỉ vào một cái hộp lớn nói: "Đây là con của nó, từ thời đại Mặt Trời đã mang bầu, không biết chuyện gì xảy ra, khụ khụ, nửa năm rồi, mấy ngày hôm trước mới sinh được, một lứa ba, đã chết mất hai, chỉ còn dư lại mình con mèo nhỏ này thôi."
Ông ngẩng đầu, mang theo sự cầu khẩn và trông đợi nói: "Đưa nó đi Kim Lăng, cậu tự nuôi cũng được, mà giao cho chính phủ cũng được, khụ khụ, chỉ là xin cậu dù có đói cũng đừng ăn thịt nó, được không? Thật sự thì nó cũng không phải bình thường, vừa sinh ra đã mang theo năng lực thức tỉnh của mẹ hổ của nó, tương lai nhất định không tầm thường! Khụ khụ."
Sở Vân Thăng tiếp lấy cái hộp, ý bảo ông ta không cần gấp, gật đầu nói: "Anh cũng đừng kích động, tôi tuyệt đối sẽ không ăn thịt nó, anh yên tâm!"
Ông ta nhìn vào mắt Sở Vân Thăng, nói: "Khụ khụ, cảm ơn, cậu có thể ra tay giúp chúng ta, ta tin tưởng cậu, tin tưởng lời của cậu, ta giao nó cho cậu, cậu mang theo nó, khụ khụ..."
Sở Vân Thăng do dự một chút, còn chưa nói gì thì người nhân viên chăn nuôi đã tắt thở!
Hắn mở chiếc hộp có lỗ thông khí này ra, con hổ con vẫn còn đang ngủ ở bên trong, dường như hết thảy những thảm thiết vừa rồi, đều không có bất cứ quan hệ nào với nó.
Sở Vân Thăng xách nó ra, con hổ nhỏ bị quấy rầy giấc mơ, ngáp ngáp, móng vuốt nhỏ cào cào vài cái, lại ngủ thiếp đi.
Nhìn thân thể bé nhỏ của nó, một sinh mạng hoàn toàn mới tinh, nó là sinh mạng thuộc về động vật trên trái đất, trong thời đại Bóng Tối này được sinh ra để kéo dài nòi giống của trái đất!
Trong lòng Sở Vân Thăng như hiểu ra được thứ gì đó, nội tâm nguội lạnh lại có được một chút thảnh thơi, như có một mầm mống mới chồi lên từ đống đổ nát tâm linh: Sinh mạng chưa tuyệt, sinh sôi không ngừng!
Chỉ cần sinh sôi không ngừng, luôn sẽ có một ngày, loài người chắc chắn sẽ đuổi lũ côn trùng ra khỏi nhà mình, xây dựng lại trái đất.
Tương lai sẽ có hy vọng, người sống mới có tương lai!
Sở Vân Thăng thả con hổ nhỏ vào lại trong hộp, cầm lấy một cái hộp nhỏ, thấy mặt trên viết: Tro cốt vợ yêu, con yêu.
Nội tâm hắn rung động, thở dài một tiếng nói: "Nếu đã vậy, ta cũng giúp các vị chôn cất, các vị một nhà ba người, lại thêm con hổ này, hy vọng có thể đoàn viên dưới đất!"
....
Chôn cất xong gia đình người nuôi thú, Sở Vân Thăng mang theo chiếc hộp chưa hổ con, lại lần nữa ra đi.
Việc nuôi nấng hổ con thế nào khiến cho Sở Vân Thăng đau đầu một trận, cũng may là người nuôi thú đã để lại bút ký của hắn trong hộp, bởi vì hổ mẹ mang thai thời gian vượt xa bình thường mới sinh ra được ba con hổ non, trong đó chỉ còn một con này còn sống, lại còn có năng lực thức tỉnh trời sinh, cho nên ông ta đã viết rất nhiều ghi chép quan sát.
Hổ con lớn rất nhanh, vượt xa chu kỳ sinh trưởng của hổ bình thường ở thời đại Mặt Trời, căn cứ vào năng lực có thể ăn thịt Xích Giáp Trùng của hổ mẹ, viên nuôi thú đoán rằng, dựa theo tốc độ phát triển của hổ con, chỉ cần một tháng sau khi sinh là có thể ăn được thịt của Xích Giáp Trùng.
Như thế đã giải quyết được chuyện lo lắng nhất của Sở Vân Thăng, nếu như hổ con cần phải nuôi nấng bằng thức ăn như thời đại Mặt Trời, chút thịt mà hắn dự trữ tuyệt đối không đủ để cho nó ăn.
Thế nhưng nếu là thịt Xích Giáp Trùng, vậy thì không thành vấn đề, hắn bây giờ cái gì cũng không nhiều, chỉ có da thịt của côn trùng là cực kỳ nhiều, đã chất đống trong Vật Nạp phù rồi.
Sự xuất hiện của hổ con, khiến có Sở Vân Thăng khôi phục lại một chút sức sống, không còn là cái bầu không khí trầm lặng hoàn toàn nữa.
Lại thêm việc liên tiếp gặp phải vài con Xích Giáp Trùng, nói rõ hắn đã đến gần khu vực côn trùng tập trung, vì vậy tìm một chỗ ẩn nấp, liên tiếp ba ngày tu luyện khôi phục nguyên khí.
Đồng thời khôi phục lại một chút vết thương trên đùi, tối thiểu không cần phải chống gậy nữa.
Trước khi tiếp tục xuất phát, hắn chế cho hổ con một tấm Lục Giáp phù, phong lấn lên đầu hổ. Tốc độ lớn của hổ con còn vượt qua phỏng đoán của viên nuôi thú, đã mở mắt, thường xuyên vồ lấy cánh tay Sở Vân Thăng chơi đùa.
Mà khiến Sở Vân Thăng giật mình là, năng lực của hổ con không chỉ có hệ kim có năng lực phòng ngự mạnh nhất, mà còn có một năng lực điều khiến gió khá kỳ lạ, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy loại năng lực này.
----o0o---- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK