Chương 255: Vừa đánh vừa bàn.
Nếu như trước ngày hôm nay, cho dù là nhiều côn trùng hơn nữa vây khốn nó, người áo choàng cũng sẽ không chút do dự cự tuyệt cái gọi là đàm phán với con người loại sinh vật cấp thấp này, đó là một sỉ nhục. Thân là chủng loài văn minh cấp cao, tuyệt đối không thể làm ra loại chuyện buồn cười này, hơn nữa nó cũng có đủ thực lực và tự tin có thể liều chết xông ra ngoài, thậm chí bắt luôn tên loài người kia cũng không chừng.
Mà bây giờ, đầu tiên nó bị tập kích trọng thương, sau đó lại trúng mai phục bị vây lại, tựa như "anh hùng" gặp nạn, hết lần này tới lần khác tên loài người này có năng lực khống chế Cự Phần cùng với côn trùng bên trong vô cùng hoàn mỹ, số lượng côn trùng được điều động không thể đếm xuể, giết mãi không hết, trật tự tấn công sắp xếp ngay ngắn chuẩn xác, ngay cả kỹ thuật tàng hình đặc biệt của bộ tộc nó, ở trong tòa Cự Phần này thế mà cũng trở thành không chỗ che giấu cực kỳ quỷ dị.
Bởi vậy, khi tên loài người chiếm giữ trên đầu nó mở miệng yêu cầu đàm phán, một kẻ cao ngạo như nó như phải chịu nhục nhã vô cùng, không thể từng bước biến thành cố gắng lợi dụng cái "đàm phán" này tìm cơ hội giết chết tên loài người khiến nó chịu sỉ nhục chịu vây khốn này.
Hai tên kẻ nào cũng mang ý xấu, một người một áo choàng, lập tức bắt đầu giai đoạn vừa đánh vừa bàn.
"Con người, ngươi muốn nói chuyện gì?" Giọng nói máy móc của người áo choàng hơi khàn khàn, có chút khác biệt so với tên trước kia.
Sở Vân Thăng một mặt tăng cường vận hành pháp quyết, một mặt kéo dài thời gian, thong thả nói: "Chắc hẳn ngài chính là Hỏa sứ đại nhân trong truyền thuyết của thành Liệt Hỏa?"
Lưỡi đao thanh mảnh của người áo choàng chặt đứt càng một con Kim Giáp Trùng, dùng giọng phổ thông tiêu chuẩn, máy móc nói: "Không sai."
Sở Vân Thăng cố nặn ra một nụ cười, làm ra bộ dạng có vẻ thiện ý, tiếp tục nói: "Hỏa sứ đại nhân, ngài xem, hai ta ngày xưa không oán, gần đây cũng không thù, sự tình hôm nay, tôi cho rằng hoàn toàn chỉ là một hiểu lầm, ngài cảm thấy thế nào?"
Người áo choàng thấy tên loài người này trên miệng thì nói là hiểu lầm, mà thế tiến công của côn trùng không hề giảm chút nào, lạnh lùng nói: "Nếu là hiểu lầm, vì sao không ngừng công kích?"
Chỉ có đến khi tên loài người này cho đàn côn trùng ngừng vây công, nó mới có mười phần nắm chắc dùng tốc độ nhanh nhất xông lên trên đài, chấm dứt tính mạng của kẻ này.
Bản thân nó cũng không ngờ rằng tên loài người này trên thực tế chỉ là đang trì hoãn thêm chút thời gian, đại khái cũng chỉ muốn kiếm được thêm nhiều chỗ tốt hơn từ nó mà thôi.
Trải qua thời gian bấy lâu nay, nó hiểu rất rõ về loài người. Bọn họ ích kỷ tham lam, đồng thời cũng nhát gan sợ chết, bất kể là người ở thành Liệt Hỏa hay người ở thành Xuy Tuyết, đối với nó ngoài sợ hãi và kính ngưỡng ra thì không còn gì khác, cho nên nó cho tới bây giờ đều chưa từng cho rằng tên loài người này có năng lực và cam đảm liều mạng với nó.
Sở Vân Thăng chậm rãi cười nói: "Năng lực của Hỏa sứ đại nhân đây người người đều biết, bởi vì hiểu lầm trước đây, tôi đã đắc tội lớn với Hỏa sứ đại nhân tôn quý, nếu như không có lời cam kết tha thứ bỏ qua của Hỏa sứ đại nhân, một khi đám côn trùng này dừng lại, mạng nhỏ của tôi nhất định khó mà giữ được."
Người áo choàng khẽ hừ một tiếng, tránh né một con Thanh Giáp Trùng đang xông tới, vẫn cao ngạo như trước nói: "Ta có thể đáp ứng không giết ngươi."
Sở Vân Thăng lắc đầu, giọng điệu vẫn chậm rãi như trước: "Hỏa sứ đại nhân, năng lực của tôi kém xa ngài, thế nhưng dựa theo tình huống bây giờ, sợ rằng ngài cũng không thể giết được tôi được."
Người áo choàng vung đao chém thẳng vào con Thanh Giáp Trùng vừa lao xuống kia, chẻ nó thành hai mảnh, lạnh lùng nói: "Ta xem ngươi còn bao nhiêu côn trùng, chờ đến khi bản sứ giết sạch đám sinh vật cấp thấp này của ngươi,ta lại giết ngươi."
Sở Vân Thăng khẽ cười cười, mở miệng chém gió: "Hỏa sứ đại nhân, côn trùng tôi nuôi đích xác không nhiều lắm, thế nhưng tối thiểu cũng đủ để ngài phải giết một ngày nửa ngày. Ngài là cao thủ siêu cấp, tất nhiên không sao cả, nhưng thành Liệt Hỏa của ngài đến lúc đó sợ rằng đã bị thành Xuy Tuyết đánh hạ rồi chứ?"
Người áo choàng biến hóa thành ngọn lửa, lại chui ra từ dưới đàn côn trùng mới bao vây lại, khinh thường nói: "Người vô dụng, làm gì cũng vô dụng, có nhiều hơn nữa cũng chỉ là trói buộc."
Nó ngoài miệng dù nó như vậy, nhưng suy nghĩ trong lòng thì trái ngược, không có Thiên Hành Giả và người bình thường của thành Liệt Hỏa làm tay sai, đơn độc một mình nó căn bản không cách nào đối kháng được với Băng tộc có nguyên cả cái thành Xuy Tuyết, quan trọng nhất là nhiệm vụ của nó cũng sẽ vì đó mà không cách nào hoàn thành.
Sở Vân Thăng cảm nhận rõ được tốc độ mở rộng của Dung Nguyên Thể trong cơ thể đang bắt đầu chậm dần, một khi mở rộng xong, dồn nét rút ngược vào trong, đó là giai đoạn xây dựng cuối cùng của Dung Nguyên Thể tầng thứ ba, cho nên cố gắng kiềm nén trái tim muốn nhảy thình thịch, vẫn làm bộ thong dong tiếp tục lừa dối: "Hỏa sứ đại nhân ngài nói chỉ sợ có chút không thực rồi, vị Băng sứ áo trắng của thành Xuy Tuyết kia, chính là đối thủ một mất một còn của các người phải không!"
Người áo choàng vừa muốn nói gì đó, bỗng không biết thông tin ký ức từ đâu tới, ra sức bay vọt lên trên một khoảng, ánh mắt dính chặt vào bộ áo giáp phủ trong áo choàng trên người Sở Vân Thăng, cười khà khà quái dị: "Bản sứ đã biết ngươi là ai rồi, hóa ra là ngươi, diện mạo không ngờ cũng thay đổi, thảo nào đám phụ nữ ngu ngốc của Băng tộc kia ngay cả đá nguyên năng cũng không thèm để ý, tình nguyện vứt bỏ toàn bộ lãnh địa thần vực cũng phải tìm ra ngươi, ngươi quả thật có chút bản lĩnh đó, SỞ - VÂN - THĂNG!"
Sở Vân Thăng giả vờ kinh ngạc thốt: "Ngươi, ngươi làm sao...."
Người áo choàng hừ lạnh một tiếng, nói: "Không cần giả bộ, khi ngươi khoác lên bộ áo giáp này, chỉ sợ cũng không e ngại bị ta phát hiện nữa rồi."
Nó nói không sai, Sở Vân Thăng đã sớm có tính toán giết chế nó ở trong Cự Phần, có biết thân phận thật của hắn hay không đối với một người chết mà nói, đã không quan trọng.
"Nói đi, ngươi muốn được cái gì?" Người áo choàng nhớ tới chuyện thành Xuy Tuyết tìm người, đoán ra thân phận của tên loài người này, lập tức ý thức được chuyện này có lẽ phức tạp hơn so với nó tưởng tượng nhiều.
Ít nhất, căn cứ tình báo của Băng tộc, người này không hề có năng lực khống chế Trùng tộc, ngược lại, nghe nói năng lực công kích của bản thân tên loài người này cực kỳ mạnh mẽ.
Không biết có phải bởi vì sự coi trọng cực đoan của Băng tộc dành cho Sở Vân Thăng hay không, người áo choàng trong lúc bất tri bất giác, không ngờ giọng điệu khi nói chuyện đã hạ thấp tới mức chính bản thân nó cũng không dám tin, gần như đặt Sở Vân Thăng ở vị trí giống loài ngang hàng, tiến hành một cuộc "đàm phán" chân chính.
Sở Vân Thăng tất nhiên không biết diễn biến tâm lý của tên quái vật này. Tinh lực của hắn chia làm hai phần, ngoại trừ toàn lực đột phá cảnh giới Dung Nguyên Thể tầng ba, đã không còn mấy chú ý tới cuộc nói chuyện với người áo choàng, hoàn toàn là để kéo dài thời gian, làm sao khiến người áo choàng muốn nói chuyện thì cứ nói như thế.
"Hỏa sứ đại nhân, ta muốn cái gì đợi lát nữa hãy nói, ngài không cảm thấy rất kỳ quái vì sao ta có áo choàng của các ngài sao?" Sở Vân Thăng không nhanh không chậm kích thích hứng thú của người áo choàng. Hắn tin tưởng người áo choàng khẳng định đã sớm hiếu kỳ thứ này, chẳng biết tại sao nó vẫn chưa từng hỏi thôi.
Lúc này, Sở Vân Thăng cảm thấy hắn đã tạo được sự hứng thú mạnh mẽ của người áo choàng, vì vậy cố ý giảm bớt tiết tấu tấn công của Kim Giáp Trùng. Những con côn trùng này hiện tại đều là trợ thủ của hắn, người áo choàng chiến lực cực mạnh, khiến Sở Vân Thăng phải há hốc mồm, chết thêm một con côn trùng cũng khiến hắn cảm thấy lãng phí.
Đương nhiên, không gian dưới đài vẫn được Sở Vân Thăng tổ chức phòng thủ ngăn chặn nghiêm ngặt như trước. Nói chung hắn còn chưa đoán ra được tâm tính của người áo choàng, vạn nhất nó không nói không rằng xông lên, vậy kết quả thế nào cũng không khó đoán ra.
Người áo choàng thấy áp lực giảm xuống, nhưng không kinh ngạc mà khinh thường nói: "Bằng vào năng lực của loài người các ngươi, mặc dù là ngươi cũng không thể giết chết đồng tộc của ta được, cho nên chiến y của ngươi từ đâu mà đến, cũng không quan trọng."
Sở Vân Thăng không ngờ nó lại trả lời chẳng hề có chút hứng thú như vậy, vì muốn tiếp tục thu hút sự chú ý của nó, phòng ngừa nó đột nhiên tập kích, vội vàng nói: "Hỏa sứ đại nhân quả thật là trí tuệ hơn người, năng lực của bộ tộc Hỏa sứ đại nhân có mắt đều thấy, cái áo choàng... chiến y này, chẳng qua chỉ là ta nhân lúc hỗn loạn, trộm được từ chỗ bộ tộc Băng sứ đối đầu với các ngài, ai biết các nàng đuổi theo ta không tha."
Người áo choàng lại lần nữa khà khà cười lạnh: "Sở Vân Thăng, một món chiến y còn chưa đến mức khiến cho Băng tộc phải động can qua lớn như vậy, phái ra vật thể bay số lượng ít ỏi bay khắp thế giới tìm kiếm ngươi. Đừng nói láo nữa, nói thật đi, ta biết nhiều hơn ngươi nhiều.."
Sở Vân Thăng lộ ra bộ dạng lúng túng, "bội phục" nói: "Hỏa sứ đại nhân quả nhiên lợi hại, chuyện gì cũng không thể thoát khỏi con mắt của ngài, vậy thì ta sẽ nói thật cho ngài biết vậy."
Hắn dừng một chút, không bỏ qua bất kỳ cơ hội kéo dài thời gian nào, tiếp tục nói: "Chắc hẳn ngài từ phía Băng sứ cũng đã biết, ta là chạy ra từ Kim Lăng, Kim Lăng có cái gì, ngài hẳn rõ ràng nhất, sợ rằng ngài còn không biết, việc mở cửa vào phản thế giới đã triệt để thất bại, toàn bộ Kim Lăng đều biến mất."
Người áo choàng lần này thực sự nổi lên hứng thú, lập tức kinh ngạc hỏi lại: "Biến mất?"
Sở Vân Thăng rất hài lòng với hiệu quả như vậy, gật đầu đáp: "Không sai, là biến mất. Lúc đó nguyên cả một thành phố Kim Lăng lớn như vậy, chỉ có đồng tộc của ngài và một vị Băng sứ khác bắn ra ngoài, không biết vì nguyên nhân gì, hai vị ra tay đánh giết nhau hết sức kịch liệt, lúc đó ta vừa lúc chạy về từ ngoài thành, chính mắt thấy được đồng tộc của ngài bị một vị Băng sứ áo trắng khác đánh chết."
Người áo choàng bỗng kêu một tiếng: "Không tốt!"
Sở Vân Thăng bị nó dọa cho giật nảy, thấy nó trừ đó ra cũng không có ý định xông lên, lúc này mới yên lòng lại, vừa muốn mở miệng, lại bị người áo choàng cắt đứt: "Đồng tộc của bản sứ có lưu lại thứ đồ gì không?"
"Ngài nghe ta từ từ nói..." Sở Vân Thăng nghe vậy, thầm nghĩ đây chính là lợi thế quan trọng mà nó tự đưa tới cửa a, hắn đang phát sầu vì không có lợi thế nào để moi ra cách sử dụng áo choàng, không ngờ là nó lại tự động dâng lên thế này.
Hắn căn bản không biết tên áo choàng mình giết chết lúc trước có còn để lại thứ đồ gì khác không, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, bịa ra một lời nói dối phù hợp logic.
"Tình huống là vậy, ngài cũng biết, con người chúng ta vô cùng ước ao chiến y của ngài, sau khi Băng sứ áo trắng giết chết đồng tộc của ngài, ta vẫn luôn trốn ở không xa, khống chế Kim Giáp Trùng có thể độn thổ từ lòng đất cướp lấy thi thể của đồng bạn ngài. Lúc đó mục đích của ta chẳng qua chỉ là muốn lấy được bộ chiến y, nhưng không ngờ Băng sứ áo trắng truy đuổi mãi không tha, sau đó ta mới biết được, hóa ra nàng không phải đuổi theo vì chiến y, mà là...." Sở Vân Thăng nuốt nước miếng một cái nói.
Người áo choàng tựa hồ có chút gấp gáp hỏi: "Là cái gì?"
Sở Vân Thăng cố ý lộ ra vẻ mặt mờ mịt,nói: "Ta cũng không quá chắc chắn, đại khái là thứ gì đó có liên quan đến phản thế giới đi. Ngài vừa mới nói như vậy, tính ra rất có khả năng, có thể Băng sứ áo trắng cho rằng đồng tộc của ngài giữ tài liệu và tình báo liên quan đến cửa vào phản thế giới trong người. Nghĩ vậy thì chuẩn rồi, ta còn đang nghĩ sao mà các nàng cứ mãi không buông tha cho ta đây!"
Người áo choàng chém bay đầu một con Kim Giáp Trùng còn dám xông lên, im lặng không lên tiếng, suy nghĩ trong chốc lát, mới trầm giọng nói: "Đồ đâu rồi?"
Sở Vân Thăng lập tức đổi sang bộ dạng nghiêm trang, nói: "Hỏa sứ đại nhân, ta cũng không biết đó đến cùng là thứ gì, có điều, tất cả những thứ của đồng tộc ngài đều được ta giữ lại, không sót món nào, ta nghĩ hẳn phải có thứ ngài muốn. Có điều...."
Người áo choàng không nhịn được dứt khoát nói: "Nói đi, ngươi muốn gì? Quyền lực, thức ăn, hay là phụ nữ? Lấy năng lực của ngươi, chỉ cần thuận theo tộc ta, ta có thể lập tức cho ngươi leo lên vị trí thành chủ thành Liệt Hỏa."
Sở Vân Thăng lộ ra ánh mắt "tham lam" đáp: "Hỏa sứ đại nhân, ngài cũng biết tình cảnh của loài người chúng ta, thức ăn là nhu cầu tất yếu, song trong thời buổi loạn thế này, cái ta cần nhất là thực lực."
Người áo choàng cao ngạo nói: "Sở Vân Thăng, ngươi rất thông minh, ngươi muốn học kỹ thuật và năng lực của tộc ta?"
Sở Vân Thăng gật đầu đáp: "Ta có thể giao toàn bộ mọi thứ ngoại trừ bộ chiến y này cho ngài, điều kiện là ngài phải dạy ta làm sao sử dụng bộ chiến y này, cùng với bản lĩnh biến thành ngọn lửa thậm chí là tàng hình này của các ngài, thế nào?"
----o0o----
Click quảng cáo để ủng hộ diễn đàn!
Click Thanks để ủng hộ dịch giả!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK