Chương 188: Mân đến rồi!
Mấy vấn đề này, Sở Vân Thăng chưa bao giờ nghĩ qua, từ sau khi mặt trời biến mất, xác nhận sách cổ nói chính xác, hắn liền bắt đầu bận bịu vũ trang bản thân và đủ thứ chuyện có liên quan đến việc nâng cao năng lực của mình, chưa bao giờ đi suy nghĩ nguyên nhân phía sau.
Bất kỳ chuyện gì xảy ra thì đều có nhân quả của nó!
Sở Vân Thăng bây giờ chỉ đơn giản là suy nghĩ thoáng qua, liền phát hiện những chuyện tình dính dáng đến vấn đề này thực quá phức tạp, trước mắt chẳng có cái nào là hắn có thể hiểu được.
"Đi ngủ sớm chút đi, đêm nay cũng không cần canh gác nữa, chúng ta có thể sống sót lao ra khỏi khu chất nhầy hay không, thì phải xem trận chiến ngày mai rồi!" Sở Vân Thăng dứt khoát chấm dứt cái suy nghĩ về vấn đề điểm thời gian này, nó là một cái động không đáy, đã đi vào thì đừng mong thoát ra được, hắn không có bao nhiêu thời gian để lãng phí vào đó.
Edgar cung kính gật đầu, dựa lưng lên cái chân bàn bên cạnh, mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp, y không hề nghĩ đến, vào ngày mai, y sẽ gặp phải thứ gì!
...
Hôm sau, bảy giờ đúng, trên bầu trời hiện ra chút ánh sáng le lói, ở con đường bên dưới tòa nhà.
"Edgar, chút nữa đây, dù cho ngươi nhìn thấy cái gì, nghe được cái gì, thì ngươi cũng phải giữ bình tĩnh và im lặng!" Sở Vân Thăng nghiêm túc nhắc nhở người da đen Edgar, Tử Viêm Ma Trùng là thứ mà dù là võ sĩ Bóng Tối gặp phải thì cũng chạy trối chết, một người bình thường như Edgar, chuyện bị dọa cho chết khiếp cũng không phải không thể!
"Xin tuân theo phân phó của ngài, ngài Lennon tôn kính!" Edgar tự tin bản thân là một người từng trải, tuy rằng y từng bị cảnh Sở Vân Thăng dẫn đàn côn trùng tiến vào thị trấn dọa cho vỡ mật, đến nỗi chết ngất tại chỗ, nhưng đã thấy qua sức chiến đấu mạnh mẽ của Sở Vân Thăng khi đó, y tự nhận là không còn gì có thể khiến cho y phải giật mình nữa.
Y cảm thấy trạng thái thân thể của mình chưa bao giờ phấn chấn như hôm nay, cả người tựa như có sức mạnh vô tận, như thể chỉ cần một đấm cũng có thể đấm gục một con gấu chó!
Y cũng không biết, Sở Vân Thăng đã lén phong ấn cho y một tấm Lục Giáp phù, nếu đã cần Edgar làm người bắn súng năng lượng tối, Sở Vân Thăng cũng không hy vọng y nhoáng cái đã chết trên đường tiến công.
Sở Vân Thăng vừa mới chuẩn bị triệu tập lũ côn trùng phong ấn ở cuối đường sang đây, bỗng như nhớ ra gì đó, lại quay đầu lại nói: "Được rồi, nhớ kỹ khi hợp tác với ta, vĩnh viễn cũng không được hỏi mấy câu hỏi như vì sao, tại sao,.. hiểu chưa?"
"Hiểu, hiểu rồi!" Edgar ngây ra một lúc, tuy nói hai người hợp tác thì hẳn nên thẳng thắn với nhau. Nhưng địa vị và thực lực của y kém quá xa Sở Vân Thăng, căn bản chẳng đủ tư cách để nói đến hai chữ "hợp tác", chỉ có thể coi là y dựa dẫm và theo đuôi Sở Vân Thăng mà thôi, không nên hỏi thì đương nhiên là không thể hỏi, không nên biết thì đương nhiên không thể biết.
Nhưng mà, khi ở cuối phố, xuất hiện một con ác ma Tử Viêm Ma Trùng ngẩng đầu ưỡn ngực, hung hăng phách lối bò qua đây, Edgar liền quên hết tự tin, quên hết hứa hẹn, quên hết vì sao Sở Vân Thăng phải nhắc nhở mấy lời đó, cái gì cũng quên sạch, gần như chẳng chút do dự nào, dưới sự thôi thúc của bản năng, xoay người bỏ chạy.
Tử Viêm Ma Trùng? Con quái vật mà chỉ cần quẹt qua bờ rìa một cái là mình cũng đi đời, chứ càng đừng nói là nghênh ngang đi ngang qua thế này!
Edgar bị dọa cho chân tay bủn rủn, thế mà ngài Lennon cứ như mọc mắt sau lưng, trong lúc thế này lại vươn tay chụp bản thân lại, sức mạnh to lớn làm y không cách nào giãy ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn con ác ma này cứ từng bước từng bước tới gần bọn họ.
Ác ma đến gần rồi, Edgar há to miệng, ngạc nhiên phát hiện con ác ma này không hề tấn công bất kỳ ai, trái lại nó lại quỷ dị yên lặng đứng trước mặt ngài Lennon, "ngoan ngoãn" cúi cái đầu kiêu ngạo đã từng ngạo thị thiên hạ kia xuống!
Y đến lúc này mới nhớ ra ngài Lennon đã nhắc nhở bản thân, không được bối rối, cần phải bình tĩnh và giữ im lặng, thậm chí còn không cho phép bản thân hỏi vì sao.
Hóa ra, ngài Lennon vậy mà đã thuần phục được một con ác ma!!!
Đây là việc mà con người có thể làm được sao? Chẳng lẽ ngài Lennon thật sự là Superman? Cái này thật quá điên cuồng!
Khi hắn nhìn thấy cánh tay còn lại của Sở Vân Thăng vươn ra xoa xoa sợi râu lửa của Tử Viêm Ma Trùng, thì chỉ cảm thấy trái tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Không tồi, đã hoàn toàn khôi phục!" Sở Vân Thăng tự lẩm bẩm, thả tay buông Edgar đang run lẩy bẩy ra, nói: "Tiên sinh Edgar, lời nói của ta, ngươi dường như quên hơi bị nhanh đó!"
"Vâng, Sorry! Ngài Lennon, tôi... Oh, God!" Edgar đang cố gắng trấn định mình, chuẩn bị chấp nhận cái con Tử Viêm Ma Trùng không thể tưởng tượng nổi mà lại vô cùng thần kỳ này, thì bỗng trợn tròn mắt, cả thần kinh đều co giật đến mức đau đớn, bởi vì sau đó y thấy được phía sau con côn trùng ác ma kia, lại xuất hiện một đám Kim Giáp Trùng kim quang chói mắt!
Cái thân thể cao to khổng lồ của chúng lấp đầy toàn bộ khu phố, từng cặp càng lớn trước khoang miệng lúc mở lúc khép, cứ như thể lúc nào cũng sẵn sàng phun ra ngọn lửa hừng hực vậy.
Một con, hai con,... chín con! Tròn chín con Kim Giáp Trùng!
Edgar cảm thấy mình hít thở có chút khó khăn, thật sự là có chút khó thở, tư duy thoáng cái đã rơi vào chết máy. Y không biết làm sao để hình dung tâm tình của mình lúc này...
Ngài Lennon bên cạnh y, một người đàn ông kiệm lời thủy chung giấu mình trong tầng áo choàng, một vị võ sĩ Bóng Tối chưa từng lộ mặt, không ngờ lại thuần phục được một con Tử Viêm Ma Trùng và chín con Kim Giáp Trùng!
Giờ nhớ lại cái trận chiến khốc liệt khi người này vừa đến trấn nhỏ, Edgar bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ, còn có chuyện gì mà ngài Lennon không làm được?
Edgar nắm thật chặt khẩu súng năng lượng tối trong tay, lúc này trong lòng y đã hiểu cực kỳ rõ ràng, ngài Lennon căn bản không cần đến chút "giá trị" đáng cười của mình, y thậm chí còn không bằng một cái chân của con Kim Giáp Trùng mà ngài Lennon thuần phục! Thực sự chính là ngài Lennon đang trợ giúp bản thân mình!
"Edgar, mau bò vào trong giáp xác của con Kim Giáp Trùng kia đi, chúng ta làm lũ côn trùng chú ý rồi, phải lập tức xuất phát!" Sở Vân Thăng biến sắc, lớn tiếng nói, hắn đã móc ra một khoảng trống giữa lớp giáp xác của một con Kim Giáp Trùng, vừa vặn đủ cho người da đen cao một mét tám mấy này ẩn thân.
"Vâng, vâng, ngài Lennon..." Edgar run run cất tiếng, bàn chân như muốn nhũn ra, cố gắng leo lên vài lần mà vẫn không thể lên được.
Đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra đến nay y cách một con quái vật gần đến vậy, hơn nữa còn là một tên khổng lồ biết phun lửa, mạnh hơn hẳn lũ Xích Giáp Trùng bình thường, y đã từng tận mắt thấy bảy tám tên lính, bị ngọn lửa do cái thứ này phun ra đốt thành tro tàn.
Sở Vân Thăng thấy thế, trực tiếp tóm lấy cổ áo y, ném thẳng lên trên, cất giọng nghiêm nghị: "Nếu như ngươi vẫn cứ biểu hiện như vậy, ta khuyên ngươi tốt hơn là nên ở lại chỗ này luôn đi!"
Trái tim Edgar run rẩy một cái, cắn chặt răng, thầm hạ quyết tâm, dốc hết can đảm, chui vào trong khoảng trống mà Sở Vân Thăng đã móc ra, chỉ lộ ra nòng súng tối om.
"Nhớ cho kỹ, nhiệm vụ của ngươi là bắn những con Thanh Giáp Trùng xông vào trong trận hình của chúng ta, phải chờ bọn chúng đến gần rồi mới được phép nổ súng, chỉ có 82 viên đạn, không thể lãng phí bất cứ một viên nào, nếu như ngươi còn không hiểu, ta sẽ lập tức ném ngươi xuống dưới!" Sở Vân Thăng cực kỳ không hài lòng với cái biểu hiện yếu đuối của Edgar, có điều hắn lại chưa từng nghĩ qua, trên thế gian này có bao nhiêu người có thể giống như hắn, trải qua vô số lần giãy giụa đương đầu bên bờ vực sinh tử, luyện ra được một trái tim bền chắc như sắt thép?
"Ngài Lennon, nguyện thượng đế ở cùng chúng ta!" Edgar trong khe hở tối om thình lình phun ra một câu như vậy.
"Xuất phát!" Sở Vân Thăng thoắt cái nhảy lên đầu Tử Viêm Ma Trùng, hắn không phải tín đồ, hắn chỉ biết nếu như mình không nỗ lực, thì bất kể là vị thần tiên nào cũng không thể cứu được bản thân!
Gió nhẹ thổi chiếc áo tơi của Sở Vân Thăng bay phất phới; chiếc nón tơi hình tam giác che khuất giáp đầu của hắn; chiến giáp màu sắc pha lẫn xanh đỏ, như một khối sắt thép sừng sững trên lưng Tử Viêm Ma Trùng; cái vỏ thật dài của kiếm Thiên Ích, lộ ra phía sau chiếc áo tơi, dưới ánh sáng yếu ớt lóe lên tia sáng lạnh sắc bén...
Mười con côn trùng phong ấn, nườm nượp nối đuôi nhau tiến vào vùng đất chất nhầy đỏ rực như máu.
Lũ Xích Giáp Trùng ở khu vực vùng ven khu chất nhầy hiển nhiên đã bị "trùng trận" bỗng nhiên xuất hiện dọa sợ, chúng nó từng gặp qua con Tử Viêm Ma Trùng đơn độc mà ngạo mạn đi tuần tra, chúng nó cũng đã gặp qua đôi ba con Kim Giáp Trùng cùng nhau hành động, nhưng trước giờ chưa bao giờ nhìn thấy "thống lĩnh" của bọn chúng dẫn theo một đám Kim Giáp Trùng hợp thành trận hình dày đặc, cắm thẳng vào nội bộ khu chất nhầy.
Xích Giáp Trùng, hay thậm chí là Thanh Giáp Trùng, thân là côn trùng, trong những trường hợp nắm được ưu thế tuyệt đối về số lượng, chưa bao giờ e ngại Sở Vân Thăng - tên loài người có thể tàn sát vô số đồng bào của chúng, chỉ vào những lúc mà chúng đơn độc không còn ai giúp đỡ, thì mới thỉnh thoảng xuất hiện tâm tình "sợ hãi", lúc ở thành phố khủng bố, Sở Vân Thăng đã từng gặp qua cái tình huống đặc biệt này.
Nhưng mà, đối với Tử Viêm Ma Trùng, chúng nó lại có sự kính sợ trời sinh, hoặc có thể là nhân tố tạo thành do phân chia đẳng cấp trong hình thái xã hội của côn trùng tạo thành, hoặc cũng có thể do thứ gì đó khác nữa, lại cộng thêm uy hiếp tạo thành từ chín con Kim Giáp Trùng xếp hàng chỉnh tề, thế nên trên đoạn đường tiến lên đầu tiên, Xích Giáp Trùng mờ mịt lùi bước qua hai bên, chỉ biết "trơ mắt" nhìn Sở Vân Thăng khống chế đám côn trùng phong ấn tiến thẳng tới trước.
Chỉ khi nào bọn hắn đến quá gần Cự Phần, thì lũ Xích Giáp Trùng kia mới khẩn trương trầm trầm rít lên, không hề lui bước, không nghi ngờ gì, Cự Phần đối với chúng nó thì càng quan trọng hơn một chút.
Sở Vân Thăng nhạy cảm phát hiện ra chi tiết này, lập tức khống chế côn trùng phong ấn tránh xa khỏi những Cự Phần này, tranh thủ khoảng thời gian "không chiến đấu" khi Mân đang bận bịu trăm công nghìn việc với côn trùng nơi khác, chưa kịp phản ứng hay phái đàn côn trùng tấn công về phía hắn, có thể xông thêm được một bước về phía trước, thì có nghĩa khoảng cách với một đầu khác của khu chất nhầy lại gần thêm một bước.
Khu chất nhầy rộng lớn bao la, ở những chỗ xa xôi nhất mà thị lực Sở Vân Thăng có thể nhìn đến, đều có bóng dáng khổng lồ của Cự Phần, vùng đất chất nhầy đến cùng là rộng bao nhiên, lớn bao nhiêu, hắn tuyệt không biết.
Edgar đêm hôm qua từng hỏi hắn, nếu như tận cùng của chất nhầy vẫn là chất nhầy, vậy phải làm thế nào?
Trái tim hắn lúc đó như ngừng lại, qua vài hơi thở, hắn mới nói: nếu như tận cùng của chất nhầy vẫn là chất nhầy, vậy thì cứ đi tới tận cùng, hắn muốn xem thế giới này có thật sự đã hủy diệt rồi không!
Mà trên thực tế, Sở Vân Thăng chỉ có thời gian một ngày để xông qua khu chất nhầy, một khi ánh sáng yếu ớt biến mất, bóng tối bao trùm đại địa, lạc mất phương hướng và không thể nhìn thấy gì, chờ đợi hắn và Edgar chỉ có cái chết!
Hắn nắm chặc khẩu súng năng lượng tối trong tay, chưa bắn một phát nào, nhìn chằm chằm vào lũ Xích Giáp Trùng càng ngày càng nhiều xung quanh, cùng với lũ Thanh Giáp Trùng đã bay khỏi Cự Phần lượn lờ đông đặc trên đầu hắn.
Thị trấn đô thị mới đã bị bỏ lại phía sau, dưới ánh sáng u ám, bóng dáng của những tòa nhà dần dần nhạt nhòa, Xích Giáp Trùng đông nghìn nghịt đã chặn kín đường lui của bọn hắn, dần dần hình thành nên một vòng vây khổng lồ tại vùng chất nhầy.
Khi một sức mạnh kêu gọi to lớn ập đến, mười con côn trùng phong ấn cùng lúc ngừng lại một chút, Sở Vân Thăng nhíu mày, Mân đến rồi!
----o0o---- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK