Chương 167: Bí mật của Kim Lăng.
Ở dưới lầu nhìn thấy một màn "ác chiến" giữa Sở Vân Thăng và cô gái áo trắng, không chỉ có đám người Chúc Lăng Điệp, mà còn có cả Ngô Khắc Chiếu đang do dự vô cùng.
"Chị Lăng Điệp?" Tô Vân thấy Sở Vân Thăng và cô gái áo trắng đánh nhau dữ dội trên mái nhà, chần chừ nói.
"Đừng làm gì cả, cứ ở chỗ này chờ đi, bất kỳ một ai trong hai người bọn họ, chúng ta đều xa không phải đối thủ." Chúc Lăng Điệp thận trọng đáp lời.
*****
Sở Vân Thăng trầm ngâm từ trên tầng thượng phủ đầy mảnh băng, từng bước từng bước đi về phía tầng hầm, hắn mặc dù kinh, mặc dù hãi, nhưng sẽ không hoảng loạn, trải qua nhiều lần vật lộn bên bờ sinh tử, từ lâu đã luyện cho hắn một nội tâm vững như sắt đá, có thể căng, có thể gấp, nhưng tuyệt đối sẽ không đổ vỡ.
Cô gái áo trắng khi đang tranh đấu với hắn, thế mà vẫn có thừa lực phát hiện ra Chúc Lăng Điệp ở chỗ khuất bóng dưới lầu, đúng là cao hơn bản thân một bậc, nhưng hắn cũng không phải không có hy vọng, chỉ là tất cả những chuẩn bị trước kia của bản thân đều hướng về người áo choàng thuộc tính hỏa, một lượng lớn nguyên phù tấn công cấp ba được chuẩn bị đều là băng phù khắc chế hệ hỏa.
Nếu như tối nay kẻ đến là người áo choàng, vả lại thực lực ngang ngửa với cô gái áo trắng mà nói, Sở Vân Thăng mặc dù không dám cam đoan nhất định có thể đánh chết được y, nhưng một đống băng phù cấp ba đập tới, lại kết hợp với kiếm chiến kỹ, bức lui y tuyệt không phải vấn đề gì lớn.
Chỉ là, cô gái áo trắng không mời mà đến mà chính hắn cũng không dự liệu được, trên tay mình chỉ có chuẩn bị một tấm Ly Hỏa phù cấp ba, dùng để cấp cứu bản thân, giải trừ uy hiếp của những lưỡi dao băng.
Bằng không mình cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh như vậy.
Chúc Lăng Điệp tới cũng tốt, ít nhiều cũng có thể hỏi ra chút gì đó, điều hắn muốn nhất bây giờ là làm rõ ràng chân tướng mọi chuyện.
*****
"Xảy ra chuyện gì?" Đinh Nhan sau khi thu được tín hiệu xác định an toàn của Sở Vân Thăng, dẫn mọi người lục tục chui ra từ hầm ngầm, sự lạnh lẽo thấu xương bốn phía tường xung quanh, khiến cho đám gia quyến có chút kinh hoảng.
"Anh còn nhớ cô gái áo trắng mà trước đây tôi từng nói với anh không, là cô ta, đã đi rồi." Sở Vân Thăng trầm giọng nói.
"Sở tiên sinh, tới phòng họp rồi nói tiếp." Đinh Nhan hơi nhíu nhíu mày, ngầm thoáng liếc qua các gia quyến xung quanh rồi nói.
Sở Vân Thăng gật đầu, có những việc không cần thiết phải kéo bọn họ vào, nếu để họ biết, trái lại càng thêm hỗn loạn, nói: "Chúc Lăng Điệp hiện tại ở bên ngoài, Diệp Kỳ Thắng cậu đi mở cổng, dẫn nàng vào trong lầu chờ một lát, những người khác đều trở về gian phòng của mình nghỉ ngơi đi!"
Hắn quay đầu thấy vẻ mặt lo lắng của Sở Hàm, liền nở một nụ cười, cầm bàn tay có hơi lạnh ngắt của bà, nói: "Cô, mấy người cũng đi nghỉ ngơi đi, không có chuyện gì đâu, con sẽ xử lý tốt, yên tâm."
Sở Vân Thăng nói, ở tổng bộ chỉ huy có thể không có tác dụng gì, nhưng ở tòa nhà văn phòng, cho tới bây giờ đều là nói gì làm nấy, không ai dám chống lại, rất nhanh mọi người đều tự trở về căn phòng của mình.
Tầng bảy tòa nhà văn phòng.
Mấy người nòng cốt như Đinh Nhan, Diêu Tường ngồi đối diện trước mặt Sở Vân Thăng, hắn cặn kẽ kể lại tình huống một lần, bao gồm cả khả năng ý đồ của Chúc Lăng Điệp khi đến đây.
"Sở tiên sinh, có thể xác định cô ta có phải là người hay không không?" Đinh Nhan trầm mặc một hồi, trầm ngâm nói.
Về người áo choàng và cô gái áo trắng, Sở Vân Thăng và Đinh Nhan đã từng suy đoán vô số lần, ngoại trừ dấu hiệu của người áo choàng, khiến cho bọn hắn càng ngày càng cảm thấy đó không phải là loài người, thì tình huống của cô gái áo trắng này vẫn là nghi ngờ mà không chắc.
"Không biết, chí ít từ bề ngoài và phát âm ngôn ngữ, không nhìn được có khác biệt quá lớn." Sở Vân Thăng cố gắng nhớ lại từng chi tiết của cô gái áo trắng, ngoại trừ sự băng hàn, dường như cũng không có chỗ nào đặc biệt khác.
"Nàng dường như biết rất nhiều bí mật, đồng thời cũng biết sự tồn tại của người áo choàng, lại còn có vẻ hiểu rất rõ nữa, cùng với những lời nói ly kỳ cổ quái của nàng ta, tôi đoán khả năng nàng ta cũng không phải loài người có thể lớn hơn, mặt khác, Sở tiên sinh, mấu chốt là so sánh thực lực giữa cậu và nàng ta, đến tột cùng chênh lệch bao nhiêu?" Đinh Nhan ngưng mắt hỏi.
"Nếu không có chuẩn bị, nhất định là thất bại; nếu trước đó có chuẩn bị đầy đủ, chí ít là ngang tay, nàng nếu muốn thắng tôi cũng không phải là chuyện dễ." Sở Vân Thăng bình tĩnh nói.
Đinh Nhan bỗng cười cười: "Sở tiên sinh, chỉ cần cậu tự tin có thể thắng được nàng ta, việc này dễ xử lý rồi! Nàng và người áo choàng mặc kệ là có mục đích gì, có thực sự là muốn tìm khối lập phương hay không, hiện nay cũng không có mấy quan hệ với chúng ta.
Vừa rồi cậu đại bại trong tay cô gái áo trắng ngược lại là một chuyện tốt, hôm nay cậu trong mắt nàng ta, chính như lời nàng nói 'chỉ có một chút sức mạnh', hoàn toàn không đủ để trở thành nhân vật có cấp bậc đủ làm đối thủ của nàng, uy hiếp nàng, sự cảnh giác với cậu cũng sẽ không quá lớn.
Hơn nữa kẻ âm thầm nhìn thấy trận chiến giữa cậu và cô ta có lẽ cũng không chỉ có Chúc Lăng Điệp, tôi nghĩ nhất định sẽ có người của Phương Việt Hậu âm thầm giám thị chúng ta, rất nhanh người áo choàng cũng sẽ biết được tình báo tương tự.
Hiện tại, bọn họ một kẻ đến đỡ phó tổng chỉ huy Phương, một kẻ đến đỡ phó tổng chỉ huy Chúc, không hề để ý đến côn trùng ngoài thành và nguy cơ sống chết của loài người bên trong thành Kim Lăng, sốt ruột muốn khống chế Kim Lăng, sớm muộn gì cũng sẽ phải tranh đấu, gây ra nội loạn.
Mà Sở tiên sinh cậu cũng cần thời gian để chuẩn bị, so với người áo choàng, ít nhất là cô gái áo trắng này vẫn 'thân thiện' với con người hơn nhiều, thay vì phải giống với 'Tề Huyên' bị người áo choàng khống chế, không bằng thuận thế đáp ứng có điều kiện với Chúc Lăng Điệp, lợi dụng cô gái áo trắng uy hiếp người áo choàng, tranh thủ thời gian, bảo tồn sức mạnh.
Đợi đến khi nội loạn nổ ra, bọn họ ước đoán sức mạnh của cậu đều không chính xác, chúng ta chỉ cần ngồi yên xem lang hổ tương tranh, đến lúc đó bất ngờ xuất hiện, hưu chết về tay ai cũng chưa biết chừng!"
"Những kẻ này là ai vậy!? Thế giới đều thành cái dạng này, khắp nơi trên đất là côn trùng, còn muốn gây ra nội loạn? Còn ngại người chết chưa đủ sao?" Diêu Tường nãy giờ vẫn yên lặng không lên tiếng bỗng căm hận nói.
"Người không phải cá, làm sao có thể biết được 'cá' nghĩ gì? Có lẽ là trong mắt của người áo choàng và cô gái áo trắng, cái 'phản thế giới' hoặc là 'khối lập phương' kia, còn quan trọng hơn xa so với tính mạng của loài người! Nếu như bọn họ thật sự không phải loài người, vậy thì trong mắt họ, chúng ta cũng chỉ là một đám 'động vật' có thể lợi dụng, lúc nào cũng có thể vứt bỏ mà thôi! Có khác biệt gì với lũ côn trùng ngoài thành!" Đinh Nhan chậm rãi nói, lộ ra nụ cười nhạt: "Chờ cho bọn họ tìm được thứ muốn tìm, sự sống chết của chúng ta thì có quan hệ gì với họ chứ?"
"Dù cho hai kẻ này không phải con người, thì mấy vị cao quan ở tổng bộ chỉ huy kia, thế nào lại còn theo bọn họ làm xằng làm bậy? Lẽ nào không chú ý gì đến an nguy của dân chúng Kim Lăng sao?" Diêu Tường không phục nói.
"Vậy thì phải hỏi Chúc đại tiểu thư ở dưới lầu một chút rồi, nàng dù sao cũng là thiên kim của phó tổng chỉ huy Chúc." Đinh Nhan khẽ cười, ánh mắt nhìn về phía Sở Vân Thăng đang trầm tư.
"Gọi nàng lên đây đi."
******
Chúc Lăng Điệp rất kiên nhẫn, không hề nôn nóng, khi nhìn thấy Sở Vân Thăng, vẫn là căn phòng họp nơi hắn gặp mặt Trịnh Vi Ba, chỉ có điều, vị trí kia giờ đã đổi một người khác, thành nàng.
"Trung đoàn trưởng Chúc, mục đích cô đến đây, cô ta đã nói cho tôi biết, tất cả mọi người tiết kiệm thời gian, trực tiếp nói đi. Tôi muốn biết cô gái đó là ai?" Sở Vân Thăng vẫn xưng hô Chúc Lăng Điệp là trung đoàn trưởng như trước, dù sao biên chế bây giờ nàng ta vẫn còn là trung đoàn trưởng của trung đoàn võ sĩ Bóng Tối độc lập sư đoàn chủ lực số chín.
"Cô gái đó?" Chúc Lăng Điệp khẽ cau mày, Sở Vân Thăng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, khiến cho nàng có chút không kịp trở tay.
"Trung đoàn trưởng Chúc, cô ở dưới lầu lâu như vậy, còn không biết tôi đang nói đến người nào sao? Nếu là nàng phái cô đến thuyết phục tôi, mọi người ít nhất cũng nên thành khẩn một chút." Sở Vân Thăng nhướng mày nói.
"Sở đại ca, có thể là anh hiểu lầm rồi, tôi có biết một vài thứ, nhưng cũng không nhiều lắm so với anh, rất nhiều chuyện bí mật, mặc dù là con gái của phó tổng chỉ huy, ông ấy cũng sẽ không nói cho tôi biết." Chúc Lăng Điệp cười tự giễu, mang theo vẻ yếu đuối nữ tính nói.
"Biết được bao nhiêu, thì nói bao nhiêu đi, bao gồm cái gì mà người áo choàng, phản thế giới gì đó." Sở Vân Thăng nhấn giọng, đột nhiên lại thêm vào một câu: "Cô và tôi đều là loài người!"
Chúc Lăng Điệp hơi kinh ngạc liếc nhìn Sở Vân Thăng, ánh mắt hơi lóe lên, nửa ngày, phảng phất như nhớ lại: "Khi tổng chỉ huy trưởng tiền nhiệm còn sống, chúng tôi một mực không thể liên lạc được với thủ đô, thời gian dài, Kim Lăng vẫn luôn có quân đội hùng hậu phòng vệ, trong thành không có lối vào của côn trùng, uy hiếp của côn trùng ngoài thành cũng không kịch liệt, có người cảm thấy thời đại thay đổi, quy tắc thay đổi, còn ôm cái suy nghĩ lỗi thời trước kia, dần dần những người này muốn ở Kim Lăng 'tự lập thành vua', thành lập thế giới mới, trật tự mới trong thời đại Bóng Tối, sản sinh ra rất nhiều dục vọng đen tối.
Để tiêu diệt cái thế lực chia rẽ phản loạn đang dần dần lớn mạnh này, tổng chỉ huy trưởng tiền nhiệm lấy danh nghĩa là chống lại côn trùng, đưa ra quyết định chiêu mộ võ sĩ Bóng Tối tiến vào quân đội lần thứ nhất, hy vọng chặt đứt được cội nguồn sức mạnh của cái thế lực này, cũng định tranh thủ quét sạch bọn họ.
Nhưng sau đó lại phát hiện ra càng ngày càng nhiều nhân viên quan trọng của tổng bộ chỉ huy tham dự trong đó, lan tràn khắp mọi nơi, căn bản không cách nào thanh trừ sạch sẽ, bị bọn họ ăn mòn vào trong quân đội. Phản kích của những người này, hậu quả trực tiếp nhất, chính là cục diện tổng bộ nghiên cứu và tổng bộ quản lý võ sĩ Bóng Tối cùng tham gia phân chia quyền lợi mà các người bây giờ thấy được!
Lúc này, có một người mặc áo choàng, chính là cái người áo choàng mà anh nói, tới gặp tổng chỉ huy trưởng tiền nhiệm, tỏ vẻ có thể giúp tổng chỉ huy trưởng đối phó với sức mạnh võ sĩ Bóng Tối đang càng ngày càng mạnh của thể lực phản loạn, nhưng đồng thời cũng đưa ra rất nhiều điều kiện, cụ thể là gì tôi cũng không rõ, có điều trong đó có một cái, tôi nghe nói qua, là dùng đầu người sống nuôi dưỡng Xích Giáp Trùng, giải thích lúc đó là để nghiên cứu tập tính của côn trùng.
Lúc đó mười sư đoàn chủ lực chia làm hai phái, tổng chỉ huy trưởng tiền nhiệm không cách nào điều động quân đội một cách có hiệu quả, miễn cưỡng đáp ứng người áo choàng, rất nhanh sức mạnh chủ yếu của thế lực phản loạn bị người áo choàng tàn sát sạch sẽ, trận nội loạn này cuối cùng cũng được dẹp yên.
Sau nội loạn, Kim Lăng dần dần xuất hiện bốn vị Vua Bóng Tối, cũng chính là bốn vị Vua Bóng Tối hiện nay.
Nhưng sau đó, bởi vì những điều kiện bí mật kia, mâu thuẫn giữa tổng chỉ huy trưởng tiền nhiệm và người áo choàng càng ngày càng lớn, không thể hòa giải.
Người áo choàng thậm chí lén lút bắt đi những võ sĩ Bóng Tối cấp bậc thấp, dùng đầu võ sĩ Bóng Tối thí nghiệm Xích Giáp Trùng.
Võ sĩ Bóng Tối không ngừng mất tích, rốt cuộc khiến cho rất nhiều người cảnh giác, rất nhiều võ sĩ Bóng Tối đều hướng đầu mâu về phía tổng bộ chỉ huy, cho rằng bởi vì võ sĩ Bóng Tối tự do tản mác khiến cho quân đội lén lạm dụng hình phạt, bí mật xử quyết võ sĩ Bóng Tối, sự kiện lần này chính là vụ 'võ sĩ Bóng Tối bạo động' mà trước đây các anh từng nghe qua, nhưng chân tướng sự việc đã bị liệt vào hồ sơ tuyệt mật của tổng bộ chỉ huy.
Sau 'võ sĩ Bóng Tối bạo động', quan hệ giữa tổng chỉ huy trưởng tiền nhiệm và người áo choàng trực tiếp trở nên ác liệt, biết côn trùng vây công Kim Lăng, còn có vài mâu thuẫn mà tôi không biết, xung đột lên đến đỉnh điểm, người áo choàng đổi thành giúp đỡ cho Phương Việt Hậu - thế lực phản loạn đã ẩn giấu từ sau lần nội loạn đầu tiên - tập kích tổng chỉ huy trưởng tiền nhiệm, bên ngoài thì tuyên bố ông ấy bỗng nhiên mắc bệnh nhập viện.
Tổng chỉ huy trưởng bây giờ, chẳng qua chỉ là một con rối mà phía quân đội bày ra.
Ngay đêm đó, khi người của Phương Việt Hậu trấn áp rối loạn do côn trùng gây ra, đồng thời cũng bắt đầu trắng trợn tàn sát thế lực của tổng chỉ huy trưởng tiền nhiệm.
Cũng chính vào lúc này, cái cô gái áo trắng mà anh nói kia xuất hiện, tìm đến cha tôi, tỏ vẻ ủng hộ phe chúng tôi, tôi không biết nàng là ai, phụ thân cho tới bây giờ cũng chưa từng nói với tôi, tôi chỉ biết là, ngay tối hôm đó, nàng và người áo choàng chiến đấu kịch liệt với nhau, cuối cùng ngang tay đàm phán, Phương Việt Hậu thu binh điều về tuyền tuyến.
...
Về phần cái 'phản thế giới' mà anh nói, tôi cũng không rõ lắm, chỉ nghe phụ thân nói qua, Kim Lăng là lối vào quan trọng để bọn họ tìm thứ họ muốn. Về chuyện này, tôi tin tưởng giáo sư Tôn của tổng bộ nghiên cứu mà anh rất quen thuộc kia hẳn là biết một ít..
...
Phát triển đến hiện tại, bên trong có rất nhiều nguyên nhân, cũng không phải chỉ là 'tranh quyền đoạt lợi' ấu trĩ như bên ngoài đồn đãi, thế giới này đã càng ngày càng xa lạ, loài người chỉ có thể len lỏi giữa những khe hở tìm kiếm đường sống, Phương Việt Hậu và cha tôi, chọn lấy hai con đường ngược nhau...
... Tôi sẽ sắp xếp thời gian để anh và cha tôi gặp mặt..."
...
Chúc Lăng Điệp đã rời đi, Sở Vân Thăng một mình ngồi trên tầng thượng, hút thuốc, hắn không vội đi tìm giáo sư Tôn, chỉ là nhìn về khu trung tâm như có điều suy nghĩ.
Những lời nàng ta nói, hầu như hoàn toàn đảo ngược lịch sử mà toàn Kim Lăng "công nhận", chân tướng vẫn luôn bị đóng kín trong túi hồ sơ.
Cái gì là loạn thế? Thiên hạ không có một mảnh đất an lành nào, dù là nơi đâu ...
----o0o---- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK