Mục lục
[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 267: Rục rịch.



Nội tâm Sở Vân Thăng kịch chấn, hắn hiểu rất rõ, một khi bóng người trong kính liên hợp với Băng tộc áo trắng, vậy thì đồng nghĩa hắn sẽ chết không có chỗ chôn.

Băng tộc dù mạnh hơn nữa, Hỏa tộc dù mạnh hơn nữa, thì chỉ cần hắn trốn đi, chúng nó cũng đừng hòng tìm ra bản thân, đánh không lại chẳng lẽ còn sợ trốn không được sao.

Nhưng nếu như bóng người trong kính kéo theo thần vực gia nhập với chúng nó, bằng thực lực bây giờ của Sở Vân Thăng, thật chẳng khác nào bị lột trần, núp cũng không được, mà trốn cũng không xong, căn bản không cách nào chống lại bọn chúng.

Chương trình của thần vực, có cái thần thông có thể biết được vị trí của tất cả người trong phạm vi khu vực Hoàng Sơn!

Phải làm sao bây giờ?

Sở Vân Thăng trong lòng hơi hoảng.

Tuy rằng tối hôm qua đã bắt đầu nghĩ tới khả năng phải đối mặt quyết chiến với thần vực, thế nhưng căn bản không có bất cứ thời gian gì để chuẩn bị, bây giờ chỉ còn cách lần mở ra tiếp theo của thần vực có bảy ngày.

Trong vòng bảy ngày này, hắn không thể nào đột phá thẳng tới cảnh giới Ba Nguyên Thiên được, Minh cũng không thể nào thần tốc nắm giữ khu chất nhầy trong tay một cách hoàn mỹ, chỉ có một cách duy nhất, đó là tránh khỏi truyền tống không gian của thần vực, như vậy mới có thể tránh bị thần vực phát hiện vị trí, thậm chí là trường hợp thừa lúc bản thân tiến vào không gian tinh thần mà bị Băng tộc áo trắng đột kích tới.

Nhưng làm sao mới có thể tránh được thứ "quét hình" mỗi bảy ngày một lần khắp khu vực Hoàng Sơn của thần vực, Sở Vân Thăng lại không có giải pháp nào, hắn chỉ từng nghe bóng người trong kính nhắc qua, người áo choàng và dị tộc áo trắng có biện pháp tránh được loại quét hình này, hiện tại người áo choàng đã chết, mình cũng chưa hề hỏi nó về chuyện này, Minh lại không tiêu hóa được thông tin mà nó lưu lại, thật đúng là cùng đường rồi.

Không thể hoảng! Sở Vân Thăng thầm tự trấn an mình, suy nghĩ cho kỹ, đây chỉ là suy đoán của mình, thứ nhất, chưa chắc thần vực đã hợp tác với Băng tộc áo trắng, thứ hai, dù cho chúng nó hợp tác thật, thần vực cũng chưa chắc sẽ khai ra mình, bản thân tốt xấu gì cũng là một con bài chưa lật không lớn không nhỏ mà thần vực giấu trong tay.

Đánh rắn bảy tấc-nắm bắt chỗ hiểm, Sở Vân Thăng cũng coi như từng đối mặt với những đối thủ mạnh mẽ vô số lần, bất kể là Hỏa Diễm Huyễn Điểu, Mân, hay là người áo choàng gì đó, mỗi một kẻ đều mạnh mẽ hơn chính mình, nhưng cuối cùng mình vẫn còn sống sót, điều quan trọng nhất trong đó chính là, nhất định phải dùng ưu thế của mình, đánh thẳng vào giữa nhược điểm và chỗ yếu hại của đối phương.

Bây giờ đối với Sở Vân Thăng, uy hiếp lớn nhất chính là thần vực có thể định vị vị trí của hắn, chứ không phải là Băng tộc áo trắng, mà chỗ yếu hại của thần vực lại là ứng viên Thiên Đạo Nhân, chỉ cần mình khống chế được vài tên ứng viên trong tay, thần vực ném chuột sợ vỡ đồ, sẽ không dám làm gì hắn, trừ khi là lúc cá chết lưới rách.

Vừa nghĩ tới đây, hắn mới cảm thấy hơi yên tâm, không dám dừng lại lâu dưới thành Xuy Tuyết, thoáng liếc mắt nhìn khu vực trống trải ngoài cửa thành, chỉ thấy cái bức ảnh lúc hắn "trẻ tuổi" kia vẫn còn, không biết là do thần vực chưa báo cho Băng tộc, hay là chúng nó cố ý để vậy để mê hoặc mình?

Hắn cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng dùng tốc độ nhanh nhất của mình gấp gáp chạy về thành Liệt Hỏa, bây giờ đã gần lúc buổi trưa ở thời đại Mặt Trời, cũng không biết Tào Chính Nghĩa và Edgar đã tìm được ba người kia chưa?

Hiện tại việc cấp bách nhất là nắm giữ tính mạng của ba người đó, mới có tư cách để đàm phán với thần vực.

Trở lại "Đại điện", hắn mới phát hiện ba người Lôi Minh cũng có mặt, đang yêu cầu Tiểu Chân cố gắng thông báo cầu kiến Hỏa sứ.

Sở Vân Thăng nhìn lướt qua lão tam mập Phó Hạn Bưu, hôm nay, hắn lòng nóng như lửa đốt, không thừa hơi sức đâu để đấu trí với bọn hắn, chỉ muốn một lần trấn áp cho xong, liền nói thẳng: "Tam tướng quân, sao lại không mang khẩu súng kia đến?"

Lôi Minh kéo Phó Hạn Bưu lại, cười nói với Sở Vân Thăng: "Ba anh em chúng tôi tới gặp Hỏa sứ đại nhân, chính là vì việc này."

Sở Vân Thăng nhướng mày, hỏi ngược lại: "Ý của thành chủ là không tin lời nói của ta?"

Trước khi được Hỏa sứ chứng thực, Lôi Minh không muốn tạo quá nhiều bất mãn, hơn nữa dù tương lai hắn dự định âm thầm giết chết lão già này, thì trên mặt cũng phải làm bộ như không có việc gì, cho nên vẫn cười lắc đầu như trước: "Ngài quản sự lo lắng quá rồi, chúng tôi cầu kiến Hỏa sứ đại nhân chẳng qua là muốn cầu xin Hỏa sứ đại nhân có thể chế tạo thêm loại vũ khí này, nhờ đó tăng cường thực lực của thành Liệt Hỏa, đêm qua đánh một trận, chúng ta đã chịu tổn thất thảm trọng."

Sở Vân Thăng cũng cười nói: "Nếu như tin tưởng ta, vì sao bây giờ không giao cho ta."

Lôi Minh rất kinh ngạc trước thái độ vô cùng cứng rắn của Sở Vân Thăng bây giờ, còn tưởng rằng lão ta đang thăm dò ranh giới cuối cùng của mình, mới nở nụ cười trả lời: "Gặp được Hỏa sứ đại nhân, tại hạ tất nhiên sẽ giao lên. Ngài quản sự hà tất phải gấp gáp như vậy, chẳng lẽ là còn ẩn tình gì khác hay sao?"

Lúc này, một giọng nói lạnh như băng, máy móc khàn khàn chợt vang lên: "Lôi Minh, là ngươi không tin hắn, hay là không tin bản sứ."

Lôi Minh nghe vậy, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, thân thể cứng đờ, một câu của Hỏa sứ, trực tiếp thể hiện rõ lập trường và sự thật.

"Thuộc hạ nào dám hoài nghi Hỏa sứ đại nhân? Chỉ là mong Hỏa sứ đại nhân có thể chế tạo thêm mấy món vũ khí như thế này..." Ba người Lôi Minh lập tức quỳ xuống hành lễ, mở miệng lấp liếm.

"Im ngay! Phải làm như thế nào, còn chưa tới phiên mấy tên loài người các ngươi tới dạy bản sứ. Lập tức trả lại khẩu súng cho Viên Hồng Tuyết." Phân thân áo choàng quát mắng với giọng điệu cực kỳ kiêu ngạo rất phù hợp với hiểu biết của Sở Vân Thăng về tác phong nhất quán của nó.

"Vâng, vâng, cẩn tuân Hỏa lệnh của Hỏa sứ đại nhân." Lôi Minh kinh ngạc giật nảy mình, Hỏa sứ gần đây tuy rằng nói chuyện với mình không nhiều lắm, nhưng đã rất ít khi nói với mình bằng khẩu khí nghiêm nghị như vậy.

"Mặt khác, còn có một việc, các ngươi đi làm ngay, từ giờ trở đi, lập tức đóng thành tìm người." Phân thân áo choàng lớn tiếng nói.

"Đóng thành? Tìm người?" Lôi Minh kỳ quái hỏi lại.

"Không sai! Từ giờ trở đi, thành Liệt Hỏa chỉ có vào mà không có ra, người trái lệnh giết!" Phân thân áo choàng khí thế tung hoành tiếp tục hạ lệnh: "Dốc hết binh lực vật lực toàn thành, tìm kiếm ba người, trước khi ánh sáng trên bầu trời biến mất, tuyệt đối phải tìm cho ra, bằng không cũng không cần tới gặp bản sứ nữa."

Lôi Minh nghe Hỏa sứ muốn vận dụng toàn bộ vũ lực trong thành để tìm kiếm, lập tức hiểu rõ đây nhất định là một chuyện vô cùng hệ trọng, vì giành lấy hảo cảm của Hỏa sứ, lập tức dõng dạc đáp: "Cẩn tuân Hỏa lệnh! Xin hỏi Hỏa sứ đại nhân, ba người cần tìm là ai?"

Sở Vân Thăng nãy giờ vẫn đứng một bên chuyên tâm khống chế phân thân áo choàng, lập tức lấy ra mấy tấm hình chân dung của ba vị ứng viên, đưa cho ba người Lôi Minh: "Chính là ba người này."

Chuyện tình đột ngột, hắn cũng không kịp đợi Edgar và Tào Chính Nghĩa nữa, cũng chẳng quan tâm hắn làm thế này liệu có để lại sơ hở hay sai lầm gì không, quyết định lập tức thay đổi kế hoạch, lợi dụng tên tuổi Hỏa sứ, triệu tập lực lượng toàn thành tìm người cho hắn.

Một khắc còn chưa tìm được ba người này, thì hắn vẫn một khắc không thể nắm chắc.

Lôi Minh liếc mắt nhìn thoáng qua, không hề mở miệng, lão nhị La Hằng Thâm ở bên cạnh hắn cũng liếc qua mấy bức ảnh, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.

Sở Vân Thăng nhìn thấy toàn bộ, nhưng vẫn bình tĩnh như không nói: "Thế nào, có chuyện gì sao?"

"Không có, xin Hỏa sứ đại nhân yên tâm, chỉ cần ba người này xác thực ở trong thành, thuộc hạ nhất định có thể thay đại nhân tìm được." Lôi Minh cảm giác được La Hằng Thâm khẽ đụng sau lưng hắn một cái, trong lòng ngầm hiểu, biết trong chuyện này còn có chỗ kỳ quặc, trước tiên ứng phó qua loa vài câu.

"Lập tức đi làm đi, bản sứ mặc kệ quá trình như thế nào, chỉ cần trước khi ánh sáng biến mất, phải thấy được ba người này." Phân thân áo choàng máy móc bỏ lại một câu, liền xoay người quay về chỗ ở của nó, vô cùng ngạo mạn.

"Ngài quản sự, xin chờ một lát, tôi sẽ lập tức phái người đưa súng tới cho ngài, đã đắc tội rồi." Lôi Minh chờ cho phân thân áo choàng rời đi, mới quay sang Sở Vân Thăng cười cười nói "xin lỗi".

"Đều là làm việc cho Hỏa sứ đại nhân, thành chủ hãy cứ nhanh chóng đi tìm người đi." Sở Vân Thăng âm thầm cười lạnh trả lời.

Ba người này sợ rằng đã sớm nổi lòng tham với súng Lửa của mình, một mực không tin lời mình là "nói thật", hơn nữa không dễ khống chế, xem ra sau khi tìm được các ứng viên, bản thân đêm nay liền phải ra tay chấm dứt hậu hoạn rồi. Hắn cũng không muốn bên ngoài thì có Băng tộc áo trắng và thần vực uy hiếp, bên trong lại còn có những kẻ quấy nhiễu này.

"Đại ca, anh xem thử đi, mới qua một ngày, lão già này càng lúc càng càn rỡ, đâu còn coi chúng ta ra gì nữa?" Sau khi ba người Lôi Minh rời khỏi đại điện, Phó Hạn Bưu nhịn một bụng tức nãy giờ lập tức nổi giận quát lên.

Lôi Minh nghe xong không nói gì, ngược lại còn bật cười ha hả.

"Đại ca? Anh còn cười được sao?" Phó Hạn Bưu không hiểu ra sao, kỳ quái hỏi.

"Tam đệ, đại ca là cười tên Viên Hồng Tuyết kia quá ngu xuẩn." La Hằng Thâm khẽ mỉm cười đáp thay.

"Ngu xuẩn?" Phó Hạn Bưu lại càng hồ đồ.

"Không sai, lão tam." Lôi Minh vỗ vỗ bả vai Phó Hạn Bưu, cười nói: "Một người có dã tâm không đáng sợ, hễ là đàn ông thì đều sẽ có chút dã tâm, cái đáng sợ là kẻ vừa có dã tâm mà lại biết cách che giấu, người như thế khi thế lực còn chưa đủ mạnh mẽ, sẽ ẩn nhẫn giữ mình, đối ngoại tỏ ra thế yếu, sau đó chờ cơ hội một lần định càn không.

Đáng tiếc, quá đáng tiếc, lão già Viên Hồng Tuyết sống tới tuổi này đúng là uổng phí, có chỗ dựa lớn như Hỏa sứ rồi, không lo gây dựng thế lực cho tốt đi, mới chỉ tới thành Liệt Hỏa này có một ngày, căn cơ thế lực hoàn toàn không có, liền dám vênh váo đắc ý như vậy, làm việc thì kiêu ngạo, để lộ đuôi chuột, các chú nói xem, đây không phải là muốn chết sao?"

"Đại ca, anh chuẩn bị ra tay?" Phó Hạn Bưu hưng phấn nói.

"Chú đi sắp xếp đi, động tác phải nhanh, tốt nhất là trong vòng vài ngày này, có điều trước đó chúng ta nhất định phải đi làm cho tốt việc mà Hỏa sứ giao, để Hỏa sứ thấy được ai mới là kẻ có thể chân chân chính chính thay nó làm việc, sau đó liền giá họa thành Xuy Tuyết giết lão già kia, đoán chừng dù sau đó Hỏa sứ biết được gì đó, cũng sẽ không truy cứu đâu." Lôi Minh hướng về đại điện xa xa lạnh lùng cười, lại lẩm bẩm một câu: "Viên Hồng Tuyết, ngươi nếu chịu yên phận mà sống, ta còn thật vướng tay vướng chân, giờ thì tốt rồi, ngươi đã thay ta đưa ra quyết định."

"Được rồi, đại ca, còn có một việc, cực kỳ khả nghi." La Hằng Thâm nhíu chặt chân mày nói.

"Chuyện gì cơ? Khi nãy trên đại điện chỉ thấy chú đụng anh, đến tột là chuyện gì?" Lôi Minh biết vị Nhị đệ này của mình không bao giờ ăn nói lung tung, thận trọng hỏi.

"Anh xem bức ảnh này xem, chính là cái này, một trong ba người mà Hỏa sứ muốn tìm, mấy ngày trước đã bị Hỏa sứ tự mình hạ lệnh giam giữ tuyệt mật trong đại điện rồi, làm sao lại phải đi tìm nữa? Lẽ nào nó đã quên mất rồi?" La Hằng Thâm lấy mấy bức ảnh ra, giọng nói trầm thấp, lại phối hợp với ý nghĩa hàm chứa trong đó, chợt lộ ra một mùi vị quỷ dị.

"Ý chú nói, chỗ này của Hỏa sứ...." Lôi Minh chỉ chỉ vào đầu mình, thấp giọng nói.

"Như vậy mới có thể giải thích vì sao lão già Viên Hồng Tuyết kia bỗng nhiên được sủng ái và cả chuyện đệ vừa nói nữa." La Hằng Thâm cẩn thận gật đầu khẳng định.

Nếu như ba anh em bọn họ không có nhiều cơ hội gặp mặt Hỏa sứ như lão Uông, lão Tào, chỉ sợ đã hoài nghi khả năng Hỏa sứ là giả rồi, thế như ba anh em hắn là người "quen thuộc" với Hỏa sứ nhất trong cái thành Liệt Hỏa này, từ tối hôm qua gặp mặt một lần, vô luận là thân hình, diện mạo hay là giọng nói, đều không có chút đáng ngờ nào, thế nên bọn họ hoàn toàn không nghĩ đến trường hợp này.

"Nói vậy thật đúng là có khả năng." Ánh mắt Lôi Minh bỗng nhiên sáng lên, nói: "Ta nhớ rõ khi ở thành Xuy Tuyết, cuối cùng Hỏa sứ bị tên Băng tộc trốn trong phòng tuyến đánh lén thành công, chỉ sợ đã bị trọng thương, có lẽ đã tổn thương đến chỗ đó, thảo nào tự nhiên lại mang một kẻ như vậy trở về..."

Lôi Minh trầm tư chốc lát, gật đầu nói tiếp: "Nói như vậy, có thể Viên Hồng Tuyết nhân cơ hội thần trí Hỏa sứ đang tạm thời rối loạn, vội vã thượng vị, chúng ta phải tiên hạ thủ vi cường, Tam đệ, đêm nay đệ sắp xếp người, yêu cầu thân thủ phải đủ tốt, vả lại là người có thể tin tưởng tuyệt đối, hiểu chưa?"

"Đại ca anh cứ yên tâm, đảm bảo sạch sẽ gọn gàng, thần không biết quỷ không hay, giá họa cho thành Xuy Tuyết." Phó Hạn Bưu hiển nhiên không phải lần đầu tiên làm loại chuyện này, vô cùng phấn khích trả lời.

Chỉ là bọn hắn không hề biết, lão già mà bọn hắn muốn giết, cũng đồng dạng đang chuẩn bị "chính biến" đêm nay.


----o0o----
Click quảng cáo để ủng hộ diễn đàn!
Click Thanks để ủng hộ dịch giả!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK