Mục lục
[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 46: Biến cố.


Diễn biến của câu chuyện cũng không hay ho như Tiễn Đức Đa dự đoán.

Một tiếng rống to từ phía sau xe khách số một truyền đến: "Tiễn Đức Đa!!!"

Lời chưa dứt, người đó đã nhảy lên xe tải, chính là đội trưởng Chung Nam đang trợn mắt nhìn, đầu tiên liền tung cước đá bay Tiễn Đức Đa, mắng: "Tiễn Đức Đa, Tiễn miệng rộng! Ngươi không thể sống yên ổn cho ông chút à? Ngươi còn ngại chưa đủ loạn sao?"

Tiễn Đức Đa vừa cười vừa bò dậy, xoa xoa hai tay nói: "Cái kia, đội trưởng, anh đừng nổi giận, em chỉ thí nghiệm một chút thôi mà, đừng khẩn trương như vậy, không chết người đâu!"

Chung Nam tức giận hừ một tiếng: "Không chết người? Ông đây cảnh cáo ngươi sống yên ổn một chút, chính ngươi tự nhìn xem giờ nó đã loạn thành dạng gì?"

Tiễn Đức Đa nhìn thoáng qua bên ngoài, ôi chao một tiếng, buồn bực nói: "Đội trưởng, cái này cũng không thể trách em, anh phi lên đá em một phát, tay em mới cầm không chắc, xúc xích nó tự bay xuống đó!"

Sở Vân Thăng từng gặp qua rất nhiều người đánh nhau sống mái vì giành giật một cửa hàng, thế nhưng còn chưa từng thấy qua cảnh chỉ vì nửa đoạn xúc xích rơi xuống đất mà gây ra hỗn chiến.

Thậm chí là hắn còn không thể thấy rõ cây xúc xích đang ở đâu, lâu lâu lại nghe có người hô to một tiếng: "Chỗ cô ta!", sau đó là đoàn người ùn ùn chen nhau tới, triệt để lấp kín kẻ tình nghi đáng thương kia!

Đoàn người hò hét loạn cào cào, càng ngày càng điên cuồng, sự hỗn loạn ngày càng lan rộng, thậm chí có những kẻ chỉ đơn thuần là tham gia vào trận hỗn loạn mà hoàn toàn không biết nguyên nhân, chỗ nào cũng có người bị chen chúc dẫm đạp, tiếng kêu cứu vang lên không ngừng!

Chung Nam xanh mặt, dù là loại đầu óc khá đơn giản như Tiễn Đức Đa cũng trắng cả mặt, nếu không nhanh chóng ngăn cản, vụ này quả thật có thể gây chết người chứ chẳng chơi! Tuy rằng trong thời đại này mạng người có vẻ không đáng giá lắm, thế nhưng nếu cứ làm lớn chuyện ra kiểu này, rất có thể sẽ châm ngòi cho làn sóng chỉ trích của đoàn người đối với hệ thống chỉ huy của trường học.

Pằng! Pằng Pằng Pằng!

Bốn tiếng súng chát chúa liên tiếp vang lên!

Đoàn người hơi giật mình một chút, đến cả việc tranh giành cũng tạm thời ngừng lại.

Là Chung Nam nổ súng, y nhảy lên trần xe tải, cầm lấy cái loa mà buống lái đưa qua, hét lớn: "Các bạn! Các bạn! Xin hãy lập tức dừng tất cả các hành vi hỗn loạn! Xin hãy giữ bình tĩnh!"

Hiển nhiên kỹ năng diễn thuyết của y còn kém xa cái gã ủy viên chính trị mà Sở Vân Thăng từng gặp. Chẳng những không ngăn được hỗn loạn, mà trái lại còn dẫn tới chuyện mà đám người Chung Nam đang lo lắng.

Một gã nam sinh cởi mũ, ném mạnh xuống đất, la lên: "Các bạn, bình tĩnh cái con mẹ mày á! Cái đám cháu chắt này mỗi ngày đều ăn no mặc ấm, còn có xe chở, vì sao chúng ta phải chịu đói, phải chịu lạnh, còn phải con mẹ nó chịu côn trùng ăn thịt!"

"Nói cho cùng, các bạn, bọn hắn có tiếng là bảo vệ chúng ta, thế nhưng thực ra là bảo vệ ai, mỗi ngày đều có người chết, bọn họ ở nơi nào?" Một cô nữ sinh lạnh giọng hét lên.

"Bọn hắn ngoài việc ức hiếp chúng ta thì còn làm được gì!? Sớm muộn nếu không chết trong miệng côn trùng, thì cũng sẽ chết trong tay bọn hắn!"

"Khốn kiếp, dám chà đạp bạn gái tao!"

"Lên nào, các bạn!"

...

Cuộc chiến tranh giành thức ăn trong nháy mắt đã biến thành nội loạn, sinh viên điên cuồng hô hào lao về phía xe tải, lao về phía xe khách số một, lao về tất cả ô tô!

Khí thế như muốn dời non lấp biển, sóng gió ngập trời!

Tiểu đoàn trưởng của quân đội được cử đến phối hợp với nhà trường, vẻ mặt lạnh tanh, rút súng lục ra, đứng lên trên trần xe khách số một, quát lớn với đoàn người: "Kẻ nào tiếp tục tiến tới giết chết bất luận tội!!!"

"Tất cả chuẩn bị bắn!"

Chung Nam khẩn trương, ném đi cái loa đã không dùng được nữa, vội vã quát bảo các đội viên: "Tổ một bảo vệ cho xe tải, tổ hai, tổ ba lập tức theo tôi đến xe khách số hai và ba, thành quả nghiên cứu khoa học tuyệt đối không thể bị phá hỏng! Tổ bốn tổ năm, đi qua xe khách số một! Nhỡ kỹ, nếu không có lệnh của ông, không được giết người! Không được giết người! Tôi nhắc lại một lần nữa, không có mệnh lệnh của tôi không được giết người!!!"

Trong nháy mắt Sở Vân Thăng đã khởi động chiến giáp, hắn vốn cũng không muốn tham gia vào trận nội loạn này, bất kể là phía sinh viên bình thường hay bên phía có chức có quyền, đều không mấy quan hệ với hắn.

Thế nhưng hiện giờ, đoàn sinh viên như sóng to gió lớn buộc hắn phải lập tức chọn lựa!

Thay vì đứng bên cạnh kẻ yếu, không bằng lựa chọn đứng bên phía kẻ mạnh, lựa chọn duy nhất của hắn là đứng cùng các đội viên thức tỉnh, người chiến thắng của trận nội loạn này vĩnh viễn cũng sẽ không phải là phía sinh viên bình thường yếu thế hơn, mà nhất định là nhà trường với vũ khí sung túc và lực lượng người thức tỉnh mạnh mẽ.

Huống chi, Sở Vân Thăng cũng đã thấy được các đội viên chiến đấu đẫm máu với côn trùng, có lẽ còn có vài chỗ hơi quá đáng, thế nhưng đúng là bọn họ đã cố gắng nỗ lực rất nhiều để bảo vệ đoàn người! Cho nên hắn cảm thấy những sinh viên kích động gây chuyện bên dưới kia, hoàn toàn là những kẻ không có trách nhiệm, hoặc cũng có thể nói là tâm lý của bọn họ đều đã sụp đổ!

Xe khách số một là nhược điểm, là chỗ yếu hại của tất cả các đội viên, bởi vì những người mà họ thân nhất, yêu nhất đều ở trên chiếc xe này, bây giờ Chung Nam giao việc bảo vệ an toàn chiếc xe này cho tổ bốn, tổ năm với số người đông nhất, thực lực mạnh nhất, cũng là bắt nguồn từ nỗi lo này.

Đám sinh viên đã vọt tới dưới xe khách, có kẻ bắt đầu leo lên trên, có kẻ trực tiếp xô đẩy chiếc xe.

Sắc mặt của Tiễn Đức Đa đã hoàn toàn tái xanh, hắn căn bản không ngờ được rằng chỉ một trò đùa bằng nửa khúc xúc xích, lại có thể gây ra cuộc hỗn loạn lớn cỡ này, sau khi máy móc bước theo đội viên đến trần xe khách số một, hắn vẫn còn đang ngẩn người.

Sinh viên xông lên một, đội viên đá xuống một, thế nhưng quá nhiều người, Sở Vân Thăng thậm chí còn cảm giác được xe khách có chút lắc lư không yên dưới sức mạnh của đám người này.

Cửa sổ thủy tinh trên xe đã bị sinh viên đập nát, may mà bên ngoài vẫn còn khung thép bảo vệ nên bọn họ chưa thể chui vào được. Có điều dù chỉ như vậy cũng đã đủ khiến người trong xe khách không ngừng la hét chói tai.

Lúc này lại xảy ra biến cố.

Một đội viên không cẩn thận, cổ chận bị một gã sinh viên vừa bị đá xuống nắm lấy, còn chưa kịp phản ứng đã bị kéo xuống, lập tức liền bị đoàn người tràn lên vùi lấp.

Gã đội viên này có thuộc tính hỏa, ngay khi bị bao phủ, liền theo bản năng bộc phát ra năng lực mạnh nhất của hắn, một ngọn lửa hừng hực bùng lên giữa đám người!

Khi người ta bị đe dọa đến tính mạng, sẽ không còn để ý tới bất cứ mệnh lệnh chết tiệt gì nữa!

Một người, hai người, ba người, ... Từng người từng người sinh viên, bị ngọn lửa năng lượng tối có thể đốt cháy cả Xích Giáp Trùng này thiêu đốt, kêu gào thảm thiết!

Ngọn lửa theo thân thể tên đội viên này dần dần lan đến gần xe khách số một, Sở Vân Thăng kinh hãi, vội vàng đoạt lấy cây nỏ trong tay Dư Tiểu Hải, lập tức truyền vào đó một nấc nguyên khí, cài tên liền bắn, nhanh chóng đóng băng ngọn lửa sắp sửa mất khống chế.

Ngọn lửa đột ngột bùng lên này khiến cho phía sinh viên sợ mất mật, trước mặt các đội viên thức tỉnh, bọn họ yếu ớt tựa như một con kiến, không chịu nổi một đòn.

Hỗn loạn rơi vào trạng thái giằng co.

"Nhìn kìa! Máy bay trực thăng!" Chu Đình Vận tinh mắt, chỉ vào ba điểm sáng đang từ từ bay đến gần từ phía sau.

Khi máy bay trực thăng ngày càng lại gần, vị tiểu đoàn trưởng cảnh giác kia đột nhiên ra lệnh quay ngược mũi súng lại, đến đây Sở Vân Thăng mới phát hiện ra có chút kỳ lạ, bởi ba chiếc máy bay trực thăng kia hoàn toàn là bộ dạng đang bỏ chạy trối chết!

Sở Vân Thăng chạy như bay từ đầu xe tới đuôi xe, bật máy nhìn đêm lên, mới thấy được phía sau mấy chiếc máy bay đang chạy thục mạng, xuất hiện mấy điểm nhỏ đang nhanh chóng bay tới gần.

Cái gì đây? Trong lòng Sở Vân Thăng trầm xuống!

Đoành! Đoành! Đoành!...

Một loạt tiếng súng dồn dập truyền tới từ trên máy bay trực thăng, những viên đạn rạch ra trong bầu trời đêm từng tia sáng, bắn thẳng về những điểm nhỏ kia.

Cả đoàn người bên dưới, bao gồm cả các đội viên thức tỉnh đều ngây ngẩn cả người, tất cả mọi người đều ngước nhìn lên trời, không ai biết đã xảy ra chuyện gì.

Máy bay trực thăng càng bay càng gần, điểm nhỏ kia cũng dầm dần to lên, càng lúc càng gần, rốt cuộc, thứ kia đuổi kịp máy bay trực thăng, cuốn lấy nhau cùng một chỗ.

Trên bầu trời không ngừng truyền đến tiếng súng, chiếc máy bay trực thăng phía trước thậm chí còn bắn hai quả tên lửa về phía sau.

"Là côn trùng! Côn trùng biết bay!!!"

Trong đám người phía sau bỗng có người hét lên đầy kinh hãi!

Chiếc máy bay trực thăng bị con quái vật kia tấn công rốt cuộc mất khống chế, bốc lên khói đen, đâm đầu thẳng xuống phía trước, con quái vật kia lại rít gào lao đến một chiếc máy bay trực thăng khác.

Lúc này, Sở Vân Thăng đã có thể nhìn thấy rõ, đó là một con quái vật to lớn ngang ngửa với chiếc máy bay trực thăng, vỗ cặp cánh như cánh chuồn chuồn, cái miệng to lớn bén nhọn, và có bốn chân, hai chân ngắn ở trước, hai chân dài ở sau, bay nhanh như gió!

Theo sau con thứ nhất, còn hai con nữa!

Một con trong đó lao xuống dưới, vồ về phía xe khách số một nơi có ánh lửa.

Tay súng máy dưới mệnh lệnh của tiểu đoàn trưởng, lập tức bóp cò, nòng súng đen như mực phun ra một dây lửa thật dài.

Sở Vân Thăng hoảng sợ lui liền mấy bước, hét lớn: "Nằm xuống! Nằm xuống!"

Chỉ trong vài tích tắc ngắn ngủi, con côn trùng bay này vút qua mặt đất, Sở Vân Thăng né sang bên cạnh, nhào tới chỗ đầu xe nơi mọi người vẫn còn đang ngây ngốc.

Con côn trùng lướt qua khoảng không trên xe khách số một, lao đến xe tải phía trước, chân sau móc lấy một người, phóng thẳng lên trời.

----o0o---- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK