Chương 228: Hoặc thần phục hoặc chết!
Kể đến nhỏ, Vật Nạp phù của Sở Vân Thăng chính là một loại thế giới không gian. Kể tới lớn thì có thế giới phản vật chất mà phi nhân loại đề cập đến, hoặc theo những thông tin vụn vặt trong sách cổ, cũng có thể kết luận bản thân vũ trụ chính là một thế giới đa chiều.
"Không phải là mơ, vậy đó là gì?"
Edgar cho rằng Sở Vân Thăng phát hiện ra gì đó, trông mong hỏi. Cũng chỉ có y là quan tâm đến quan điểm của Sở Vân Thăng, mặc dù câu nói vừa rồi của Sở Vân Thăng chỉ là nhỏ giọng tự lẩm bẩm.
"Không biết." Sở Vân Thăng lắc đầu, chỉ khi nào tiến vào "giấc mơ" đó một lần nữa thì hắn mới có cơ hội phán đoán xem đó có phải là một không gian khác hay không.
"Không bằng mọi người chúng ta thử ngủ lại xem?" Dát Tử nhìn mọi người đề nghị.
"Cũng chỉ có thể làm vậy thôi, có điều ta không muốn bị nhốt trong đó đâu!" Edgar ủ rũ nói.
Mọi người bàn bạc không mang lại kết quả gì. Mấy người Đàm Ngưng vẫn chưa tỉnh lại. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Sở Vân Thăng chiếm vị trí phó lái, vài lần cố gắng muốn ngủ mà không một lần thành công.
Ngược lại Tần Kỳ Anh được huấn luyện chuyên nghiệp rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, rồi liền tỉnh lại.
"Thế nào?" Sở Vân Thăng xuất hiện trước mắt nàng.
"Không có gì xảy ra." Tần Kỳ Anh lắc đầu.
"Xem ra phải có điều kiện nhất định mới được." Sở Vân Thăng gật đầu, xoay người hỏi:
"Còn có ai ngủ lại được không?"
"Có, nhưng cũng không mơ thấy gì." Trình Đại U đứng dậy đáp.
Sở Vân Thăng kéo theo Edgar xuống xe, nói: "Bảo Tưởng Thiên Thấm theo đường cũ lui lại, chuẩn bị đi vòng qua. Nơi này quá tà môn!"
Ở gần thành Hoàng Sơn chẳng qua chỉ là nơi tàng trữ lương thực dưới lòng đất của Trương Hộ. Sở Vân Thăng chỉ định tiện đường thì lấy, mục đích cuối cùng của hắn là hướng Tây Bắc. Hiện tại nguyên dải đất dọc Trường Giang ở phía tây đều là rừng rậm bào tử, không đến thời khắc cuối cùng, hắn không muốn liều chết đâm xuyên qua rừng rậm bào tử.
Thành Hoàng Sơn là tuyến đường gần rừng rậm bào tử nhất có khả năng đi vòng về phía tây được, nhưng nơi này tà môn như vậy, Sở Vân Thăng không muốn lãng phí quá nhiều thời gian kẹt lại ở chỗ này.
Khó khăn lắm mới chờ đến sáng hôm sau, mấy người Đàm Ngưng vẫn chưa tỉnh lại, mà những học sinh khác bất kể là ngủ bao nhiêu lần, không ai có thể đi vào giấc mơ kia lần nữa.
Rơi vào đường cùng, Sở Vân Thăng lập tức quyết định, bảo Edgar giục Tưởng Thiên Thấm theo đường cũ lui lại.
Trong quá trình quay đầu, chiếc xe buýt ở cuối đội ngũ biến thành chiếc dẫn đầu. Vừa mới xuyên qua tầng sương mù mỏng manh mà bọn họ đi vào lúc trước, trên chiếc xe buýt bỗng có người lớn tiếng hét lên: "Chị Tưởng, xảy ra chuyện rồi, có người chết!"
Sở Vân Thăng cả kinh, lúc đầu hắn còn tưởng cùng lắm là bất hạnh giống như thành phố sương mù, xuất hiện dịch chuyển không gian, nhưng không ngờ không biết thế nào lại có người chết.
"Xảy ra chuyện gì?" Tưởng Thiên Thấm đứng bên dưới xe buýt, tỉnh táo hỏi.
"Là Chu Quân, tối hôm qua hắn không tỉnh lại, chúng ta vừa mới lui ra ngoài, hắn đã lập tức sùi bọt mép. Bây giờ không còn hô hấp, nhịp tim cũng ngừng... ngừng... ngừng...." Nữ sinh tựa bên cửa sổ còn chưa dứt lời thì đã ngã xuống, ngất đi.
Tiếp đó tựa như đã thống nhất trước với nhau, học sinh trên xe ào ào hôn mê.
Tưởng Thiên Thấm cũng cảm giác được tựa như có một bàn tay vô hình, đang cố gắng tách rời linh hồn mình ra khỏi cơ thể. Trong lòng kinh hãi, vội vàng quay lại hô lên với những xe buýt phía sau: "Không được đi ra nữa, tất cả quay lại!"
Nàng lập tức cố nén đau nhức, mở cửa xe, đẩy người lái xe đã ý thức mơ hồ qua một bên, vội vã lái ngược về.
Vừa trở về chỗ xuất phát, tất cả triệu chứng tức thì biến mất không còn, học sinh trên xe buýt lũ lượt tỉnh lại, tựa như mới rồi chỉ là ảo giác mà thôi. Chứng cứ duy nhất chứng minh vừa rồi không phải là ảo giác, chính là gã học sinh tên là Chu Quân kia không còn hô hấp nữa!
Lòng Sở Vân Thăng trầm xuống. Mặc dù Tưởng Thiên Thấm không nói gì đối với hắn và Edgar, nhưng người học sinh này rõ ràng là do quyết định của hắn gián tiếp hại chết.
Hắn không tin chuyện quỷ quái này, có thể đi vào thì tất nhiên có thể đi ra, đến cái loại mê cung đại trận như thành phố sương mù còn có lối ra, hắn không tin ở đây lại không có!
Thừa lúc bọn học sinh chen chúc bước xuống xe, nhiều người hỗn tạp, Sở Vân Thăng trùm áo bông, đơn thương độc mã dọc theo đường cũ đi ra ngoài. Bất kể như thế nào hắn cũng phải thử một chút.
Quả nhiên vừa đi được một quãng, đầu liền đau như muốn nứt ra, cả người tựa như muốn xé rách. Có một luồng sức mạnh, khi không thể phá hủy được ý thức được sách cổ bảo vệ, liền mạnh mẽ lôi kéo hắn quay lại.
Sở Vân Thăng khởi động chiến giáp, toàn lực xông lên. Nhưng càng đi về trước, luồng sức mạnh kia lại càng mạnh, trói buộc hắn chặt cứng, cuối cùng "bộp" một tiếng, thân hình hắn hóa thành một cái bóng, bị quăng trở về khu vực rìa sương mù, ngã lăn quay trên mặt đất.
"Ngài Lennon, ngài không sao chứ?"
Edgar lặng lẽ đi theo Sở Vân Thăng. Thay vì nói y lo lắng cho sự an toàn của Sở Vân Thăng, còn không bằng nói y sợ Sở Vân Thăng bỏ lại y rời đi một mình, hoặc có lẽ cả hai lý do đều có một chút.
"Không sao." Sở Vân Thăng nhanh chóng thu chiến giáp lại, dựa vào Edgar đứng lên, trầm giọng nói: "Chúng ta tạm thời không ra được! Nghĩ cách khác đi, cuối cùng sẽ có đường sống thôi!"
"Nếu không thì đến thành phố Hoàng Sơn xem thử xem. Tôi nghĩ nếu chúng ta không ra được, vậy thì những người sống sót ở đây cũng không ra được. Xung quanh đây khẳng định vẫn còn người sống, nếu như tìm được bọn họ, biết đâu có thể hỏi han được gì đó?" Edgar nâng cằm, phân tích đâu vào đấy.
Sở Vân Thăng suy nghĩ một chút. Edgar nói cũng không sai, nếu không thể cưỡng chế xông ra ngoài, vậy thì nhất định có ẩn giấu những cách thức khác. Ởđây nếu có người sống sót, chắc hẳn cũng bị vây khốn một khoảng thời gian rất dài rồi. Ít nhiều có thể cung cấp một ít tình báo hữu dụng.
Nhưng không kịp đợi bọn họ xuất phát, ở phương hướng thành phố Hoàng Sơn truyền đến từng hồi tiếng xe mô tô.
"Có người đến, chuẩn bị phòng ngự!" Lỗ tai Sở Vân Thăng cực thính, trên thực tế lúc này Edgar vẫn còn chưa nghe thấy gì.
Rất nhanh, bông tuyến trên mặt đất cuốn lên đầy trời, tổng cộng hơn hai mươi chiếc xe mô tô, từng chiếc từng chiến brừm~ brừm~ xuất hiện.
Người trên mỗi chiếc mô tô đều mặc trang phục đỏ như lửa, bên hông đeo trường đao, lưng khoác đủ loại súng ống, tản ra xếp thành hình nhạn trước mặt đoàn xe.
Một người ở chính giữa, có lẽ là thủ lĩnh, rồ ga bốc bánh trước lên, ngang ngược áp lại gần Tưởng Thiên Thấm cùng các Thiên Hành Giả đi theo.
Người nọ rút trường đao, trên thân đao lửa cháy phừng phương, nói với giọng không cho phép nghi vấn: "Thiên Hành Giả đứng ra! Những người khác tất cả mang về thành Liệt Hỏa*, lập tức hành động, kẻ không theo hay phảng kháng, giết không tha."
*Liệt Hỏa: Ngọn lửa dữ dội.
Tưởng Thiên Thấm trợn ngược lông mày lên, lạnh lùng nhìn hắn, đứng yên tại chỗ không nói một lời, không nhúc nhích mảy may.
Những tên này đột ngột xuất hiện, học sinh phía sau không biết đã xảy ra chuyện gì, thảo luận ầm ĩ.
Thủ lĩnh đối phương thấy thế cười lạnh một tiếng, giơ ngang mũi đao chỉ vào Tưởng Thiên Thấm nói: "Cô là Thiên Hành Giả?"
Tưởng Thiên Thấm gật đầu, trong lòng bàn tay đã bắt đầu chuẩn bị tập trung năng lượng, bằng vào năng lượng mà đối phương bây giờ đang tỏa ra, đã hoàn toàn vượt qua bản thân cô. Nhưng cô không chút kinh hoảng, bởi vì phía sau vẫn còn tiến sĩ chưa ra mặt! Đây là do cô sắp xếp.
"Thiên Hành Giả có thể đạt được ưu đãi! Chúng ta có thể cung cấp thức ăn, vũ khí, chỗ ở an toàn, cùng với tất cả những thứ các ngươi mong muốn!" Thủ lĩnh đối phương rất hài lòng nhìn Tưởng Thiên Thấm từ trên xuống dưới, từ trong ngực móc ra một đoạn bánh mỳ giơ lên cao, trắng trợn dụ dỗ.
Nhưng đồng thời, hắn tựa như đang lo lắng điều gì, rất gấp gáp uy hiếp: "Hoặc thần phục, hoặc chết, các ngươi tự chọn!"
Thủ lĩnh đối phương lúc này còn không biết, dưới tấm vải lớn che phủ trên trần chiếc xe RV phía sau, có hai khẩu súng Lửa đang nhắm ngay đầu hắn. Edgar có lẽ không làm gì được hắn, nhưng khẩu súng của Sở Vân Thăng, một kích toàn lực đã đủ khiến hắn bị thương.
"Bọn họ thì sao?" Tưởng Thiên Thấm chỉ vào học sinh sau lưng nói.
Thủ lĩnh đối phương thoáng đảo qua một vòng, khinh thường nói: "Chẳng qua chỉ là một đám người bình thường, chỉ có người thức tỉnh mới thực sự là con người, bọn họ đã không đáng tính là người nữa! Muốn sống chỉ có thể làm nô lệ phụ thuộc vào thành Liệt Hỏa mà thôi!"
"Xem ra chúng ta không thể có tiếng nói chung rồi!" Tưởng Thiên Thấm lạnh nhạt nói, năng lượng băng ồ ạt phóng ra, dựng lên một bức tường băng ngăn giữa đội mô tô và người của mình.
"Giết!" Thủ lĩnh đối phương cũng rất dứt khoát, lớn tiếng ra lệnh cho đồng bọn.
Oành! Oành! Oành!....
Sở Vân Thăng luôn ưu tiên ra tay trước để kiềm chế đối thủ. Tín hiệu nổ súng mà Tưởng Thiên Thấm cho Edgar là dựng tường băng. Thủ lĩnh đối phương mới kịp quơ đao, liền bị loạt đạn nguyên khí dồn dập của Sở Vân Thăng bắn bay lên không!
Từng phát từng phát, không chút ngừng nghỉ, hoàn toàn không để cho thủ lĩnh đối phương có bất cứ cơ hội thở dốc nào.
Dựa theo lẽ thường mà nói, dù cho đối phương là võ sĩ Bóng Tối cấp ba hạng Giáp hay thậm chí là cấp bậc Vua Bóng Tối, Sở Vân Thăng cũng tự tin trước loạt đạn nguyên khí này của mình, chí ít cũng phải bị thương!
Nhưng quỷ dị là, tên thủ lĩnh này dùng thanh trường đao trên tay gắt gao chặn đứng tất cả đạn nguyên khí mà Sở Vân Thăng bắn tới, chỉ bị một ít năng lượng hỏa lan đến, cũng không có gì đáng ngại.
Thanh đao này có vấn đề!
Sở Vân Thăng nhướng mày, đang cân nhắc có nên dùng kiếm Thiên Ích chém tên này không, nhưng nếu như vậy thì mình đây nhất định sẽ bại lộ.
Đúng lúc này, thủ lĩnh của đối phương mặc dù không có gì đáng ngại, nhưng đã bị Sở Vân Thăng áp chế hoàn toàn không thể phản kháng, trong đội ngũ mô tô phía sau hắn, lập tức bắn lên hai bóng người, giơ trường đao bốc lửa, từng luồng đao lửa ngang dọc tung hoàng chém về phía đại địa.
Khi hai bóng người đó lướt qua tường băng, xông thẳng đến trần xe RV, Tưởng Thiên Thấm cùng những Thiên Hành Giả khác chỉ có thể miễn cưỡng ngăn chặn công kích của những Thiên Hành Giả áo đỏ khác của đối phương, căn bản không cách nào chặn lại hai bóng người này.
Những tên này quả nhiên trình độ rất cao, hoàn toàn không cùng cấp độ với đám người Nhậm Tam Bảo, thảo nào khẩu khí lúc nãy lớn lối như thế, lại còn không để lại cho Tưởng Thiên Thấm lựa chọn nào khác ngoài thần phục hoặc chết.
Sở Vân Thăng trước hết chuẩn bị phóng Thanh Giáp Trùng II tiến hành tấn công, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không lộ ra kiếm Thiên Ích để rồi bại lộ bản thân. Nhưng đúng lúc này tình huống lại lần nữa thình lình biến đổi!
Hoa tuyết phía trước một lần nữa tung bay, phủ kín bầu trời, kèm theo đó là tiếng vó ngựa phi nhanh đến.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Từng mũi tên băng trong suốt lóng lánh, xuyên phá tầng cản trở của không khí, phát ra tiếng rít chói tai, cuốn theo hoa tuyết, che trời kín đất bắn tới!
Cùng với những mũi tên băng bắn tới, từ giữa màn hoa tuyết mù mịt, một con tuấn mã cường tráng trắng như tuyết cưỡi gió phóng ra. Cưỡi trên lưng ngựa là một người che mặt, một thân đồ trắng, tay áo phiêu phiêu, áo choàng trắng tinh theo gió tung bay phần phật.
Con ngựa trắng đạp đất hí lên, sau lưng nó dần dần trở nên rõ ràng. Một lần nữa hiển hiện ra những chiến mã hùng dũng, người trên lưng ngựa, tương tự như người đầu tiên, áo quần màu trắng, áo choàng màu trắng, khăn che mặt màu trắng...
Hai bóng người tới gần xe RV tức thời gập người bắn ngược về, hỗ trợ thủ lĩnh, ba người cùng nhau vung lên trường đao kháng cự loạt đạn hỏa nguyên khí liên miên không dứt của Sở Vân Thăng.
"Mẹ kiếp! Các anh em rút lui, lũ đàn bà thành Xuy Tuyết* tới rồi!"
*Xuy Tuyết: Thổi tuyết, phun tuyết
Tên thủ lĩnh luôn bị Sở Vân Thăng gắt gao áp chế rống to một tiếng, bỏ qua chống cự, ba người hợp lực rốt cuộc mới khó khăn lắm rút lui từ dưới họng súng của Sở Vân Thăng.
----o0o----
Click quảng cáo để ủng hộ diễn đàn!
Click Thanks để ủng hộ dịch giả!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK