Chương 233: Trang bị đến tận răng
Thành Xuy Tuyết, trong căn phòng ấm áp của thành chủ.
Một cô gái kiều mị uyển chuyển, thân mình mềm mại lười biếng nằm trên ghế sa lon, chân phải dài miên mang tùy ý vắt trên chân trái, mũi chân hướng lên, tay trái trắng nõn, nhẹ nhàng cầm ly rượu chân cao, trong ly sóng sánh rượu nho.
"Đã tìm được chưa?" Giọng cô gái uyển chuyển mang theo phần quyến rũ câu hồn đoạt phách, mặc dù năm đại thống lĩnh trước mặt nàng đều là phụ nữ, nhưng bốn người trong đó đều không khỏi nhộn nhạo rung động trong lòng.
"Những người nằm trong danh sách đều đã được tra xét cả trong tối lẫn ngoài sáng, dường như đều không phải. Có điều, có hai người đáng nghi nhất." Hứa Tình Thư là người duy nhất có thể giữ vững tỉnh táo, nhẹ nhàng hé cặp môi đỏ mọng, khẽ nhíu mày trả lời.
"Vậy sao? Nói nghe thử xem, đáng nghi là như thế nào?" Cô gái giả vờ tò mò hỏi, một đôi mắt tràn ngập tính xâm lược không hề che giấu nhìn chằm chằm Hứa Tình Thư, khóe miệng khẽ cong lên để lộ ra một nụ cười mê người.
"Đầu tiên là một một gã đàn ông tự xưng họ Tăng, hai ngày trước tiến vào khu vực Hoàng Sơn, khi vào bản thành, sáng lập kỷ lục giết liền một mạch ba gã Thiên Hành Giả thành Liệt Hỏa, cao thủ hệ băng, hành vi bất thường, nhưng phủ nhận hoàn mỹ chiến thắng ở chuỗi đảo thứ nhất, sau đó chúng ta ngầm sắp xếp tám gã Thiên Hành Giả hệ hỏa ngụy trang thành người của thành Liệt Hỏa, liên thủ tiến hành thử tập kích hắn, Tăng Khác Hấn dễ dàng đẩy lùi, thực lực sâu không thể lường." Hứa Tình Thư bình tĩnh đáp.
"Người ta không quá thích đàn ông đâu, nói đến người thứ hai xem, đừng nói với ta đó cũng là đàn ông nha?" Ánh mắt cô gái lay động lòng người, gò bồng đảo căng tròn hơi phập phồng bất định, khẽ nhếch cái miệng như đóa hoa nếm thử một chút rượu nho.
"Vậy có thể ngài phải thất vọng rồi, người tiếp theo vẫn là đàn ông, mà không chỉ vậy, đó còn là một người đàn ông da đen!" Đáy lòng Hứa Tình Thư không khỏi sinh ra chút vui sướng, nhưng trên mặt không để lộ ra nửa điểm manh mối, mở miệng trả lời.
"Trời ạ! Người... da đen?" Cô gái cố ý kéo dài thanh âm, ôm lấy cái miệng nhỏ nhắn, khoa trương kinh hãi kêu lên, cực kỳ giống một bé gái không hiểu thế sự lại gặp phải một chuyện gì đó khủng khiếp khó tin lắm vậy.
"Đúng vậy, thành chủ, người da đen thứ thiệt!" Hứa Tình Thư trả lời vô cùng chắc chắn.
"Ồ? Hàng thật giá thật? Tiểu Tình Tình, lẽ nào em đã thử qua rồi... ha ha ha!" Cô gái ngồi dậy, nghiêm túc nhìn chòng chọc vào ánh mắt Hứa Tình Thư một lúc, chợt phá ra cười không kiêng nể gì.
Cô gái bỗng như phát hiện có gì không thích hợp, thu nụ cười lại, tự lầm bầm nói với mình: "Không được, nếu mà nói như vậy, ta chẳng phải bị thua thiệt sao?"
"Thành chủ!" Hứa Tình Thư lạnh lùng nói.
"Nói đi nói đi, chỉ đùa một chút mà thôi, làm gì mà nghiêm túc vậy chứ, thật là..." Trong ánh mắt cô gái vẫn tràn đầy ý cười.
"Tên: Edgar, nam, tuổi tác khoảng chừng 35, người Mỹ da đen, nghề nghiệp trước kia là chuyên gia sinh vật học, biệt hiệu tiến sĩ, tám ngày trước tiến vào khu vực Hoàng Sơn, lập tức gặp phải tập kích của đội cơ giới Xích Viêm thành Liệt Hỏa, bằng một khẩu súng vững vàng áp chế đội trưởng La Thời Bế." Hứa Tình Thư máy móc báo cáo.
"Chỉ thế thôi? Chẳng có gì vui!" Cô gái cụt hứng nằm dài trên ghế sô pha, không biết nàng đang nói đến Edgar, hay là đang nói Hứa Tình Thư.
"Vì muốn xác định chắc chắn tình báo, phía dưới mua chuộc những Thiên Hành Giả cùng y vào thành, thu được tình báo: Y từng một mình giết chết bốn gã Thiên Hành Giả trong nháy mắt, mặt khác, xin người xem chai độc tố này, trải qua thực nghiệm, có thể trong chớp mắt khiến người bình thường hôn mê, Thiên Hành Giả uể oải vô lực, nhưng, căn cứ lời kể của người phát minh ra nó, khi đó vị tiến sĩ da đen này chính là Thiên Hành Giả duy nhất không chịu ảnh hưởng của loại độc này, giết chết bốn người, chính là trong trạng thái sau khi đã trúng độc!
Nếu như chuyện này là thật, thực lực y chắc chắn vô cùng mạnh mẽ, nhưng khi chúng ta phái tám gã Thiên Hành Giả hệ hỏa ngụy trang đi tập kích y, không ngờ y lập tức chạy trốn! Sau khi bị bắt, thậm chí còn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!" Hứa Tình Thư nói liền một mạch không ngừng chút nào.
"Ồ? Còn có người như vậy sao? Tiểu Tình Tình, nói thử suy nghĩ của em xem, trong hai người bọn họ ai là người có khả năng nhất?" Bàn tay trắng nõn của cô gái mân mê ly rượu chân cao, ánh mắt phóng đãng giờ đã trở nên sâu sắc thâm thúy.
"Tư liệu không đủ, không cách nào phân tích!" Hứa Tình Thư lắc đầu, thẳng thắn trả lời.
"Không, không, không. Trong lòng em đã đưa ra lựa chọn rồi!" Cô gái uống sạch rượu trong ly, nói.
Hứa Tình Thư nghe vậy hơi sững sờ, lông mày khẽ nhíu lại.
Cô gái buông ly rượu trong tay, trong ánh mắt lóe lên một tia sáng lạnh thấu xương, nhưng lại che giấu rất tốt, vui vẻ cười nói: "Tiểu Tình Tình, em có phát hiện không, khi em nói đến Tăng Khác Hấn là đang đọc từ trong tư liệu ra, mà khi nói đến người da đen Edgar đó, em thậm chí còn không cần nhìn một chữ tư liệu nào, tất cả đều là đọc thuộc lòng."
Sau lưng Hứa Tình Thư trong nháy mắt liền ướt đẫm mồ hôi lạnh. Nàng đi theo thành chủ từ rất sớm, biết rõ bên trong cái thân thể có vẻ ngoài phóng đãng hớp hồn của thành chủ là những thủ đoạn độc ác như thế nào, nhất là đối với những người không trung thành với cô ta.
Nàng từng tận mắt thấy có cô gái phản bội thành chủ, bị lột sạch hết quần áo, phơi chết cóng ở ngoài cửa thành.
Người phụ nữ này thay đổi như chong chóng, lật tay làm mưa, hỉ nộ vô thường, đáng sợ hơn nữa là thực lực của cô ta, cho dù là năm đại thống lĩnh cộng lại cũng không phải là đối thủ của thành chủ!
Cả căn phòng ấm áp yên tĩnh như chết, bốn đại thống lĩnh khác thậm chí không dám hít thở.
Cô gái uốn éo đứng dậy, lắc eo, đi tới trước mặt Hứa Tình Thư đang cứng đơ cả người, vươn ngón tay tinh tế trắng mịn như tơ lướt qua khuôn mặt Hứa Tình Thư, nâng cái cằm trơn mịn của nàng lên, cất tiếng cảm thán: "Nhìn xem, gương mặt xinh đẹp làm sao, lần sau đừng lừa gạt tỷ tỷ nữa nha."
Hứa Tình Thư lùi ra sau một bước, thoát khỏi ngón tay của cô ta, lắc đầu, khăng khăng phủ nhận: "Thuộc hạ chưa bao giờ lừa gạt thành chủ, cũng sẽ không dám lừa gạt."
Cô gái nhìn chòng chọc vào nàng vài giây, cười khổ nói: "Thực đúng là hết cách với em, chẳng lẽ gọi là 'tỷ tỷ' không êm tai hơn so với gọi 'thành chủ' hay sao? Cần gì cứ phải gọi là thành chủ, nghe xong buồn muốn chết..."
Hứa Tình Thư chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, không biết là đang sợ hay là đang quẫn bách 囧 nữa.
"Có tin tức gì của Sở Vân Thăng không?" Cô gái bỗng cất cao giọng nghiêm mặt nói, ánh mắt sắc bén bắn về phía vị nữ thống lĩnh bên cạnh Hứa Tình Thư.
"Vẫn... vẫn chưa có!" Nữ thống lĩnh bị hỏi đến dè dặt trả lời.
"Các ngươi có từng nghĩ đến chuyện, bọn họ có khả năng là cùng một người?!" Tốc độ nói chuyện của cô gái càng lúc càng nhanh, tựa như gió cuốn sấm rền!
"Có nghĩ đến, thế nhưng..." Nữ thống lĩnh lắp bắp.
"Không có thế nhưng! Ta ngửi được mùi của hắn, chỉ có hắn mới có thể toàn thắng đánh chết ở chuỗi đảo thứ nhất! Lập tức tập trung toàn bộ lực lượng, tiến hành tìm kiếm ngoài thành! Người đàn ông này nhất định trốn ở một chỗ nào đó, hắn đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay ta và Băng sứ đại nhân!" Cô gái cất giọng lạnh lùng đầy kiêu ngạo.
"Rõ!" Năm nữ thống lĩnh bao gồm cả Hứa Tình Thư đồng thanh mở miệng đáp, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy vẻ mặt này của thành chủ, đều có chút cảm giác không thể tin nổi.
"Rõ? Các ngươi biết phải làm thế nào chưa? Ti Hành, ngươi nói trước xem ngươi định làm như thế nào?" Cô gái tùy ý chỉ vào một nữ thống lĩnh, dò hỏi.
"Tung ra lực lượng quy mô lớn, tìm kiếm rải thảm, không bỏ qua một xó xỉnh nào!" Ti Hạnh không chút do dự trả lời.
Cô gái không chút biểu cảm gật đầu, nhìn lại Hứa Tình Thư hỏi: "Còn em?"
Hứa Tình Thư trong lòng khẽ động, suy nghĩ chốc lát rồi nói: "Vật thể bay của bộ tộc Băng sứ một đường truy nã Sở Vân Thăng, cũng nói rõ hắn ưa thích hành động một mình, nhưng căn cứ tin tức nội bộ mà vật thể bay mang đến cho biết trí tuệ của người đàn ông này cũng bình thường, bởi vậy hắn rất có thể đã trúng kế, từ bỏ hành động đơn độc đổi thành xen lẫn với người bình thường và Thiên Hành Giả!
Lại căn cứ dự đoán của thành chủ ngài, Sở Vân Thăng và người hoàn mỹ chiến thắng kia có khả năng cùng là một người, như vậy thời gian hắn tiến vào khu vực Hoàng Sơn không thể nào quá lâu, hẳn phải trong khoảng tám ngày, bằng không đến bây giờ hắn cũng không đến nỗi vẫn còn đang ở chuỗi đảo thứ nhất!
Bởi vậy, chúng ta chỉ cần tập trung tất cả nhân thủ, kiểm tra tất cả những người tiến vào khu vực Hoàng Sơn trong vòng 8 ngày nay, trong đó tất có đồng bọn của hắn, lấy họ bức bách hắn phải hiện thân!"
Khuôn mặt lạnh như băng của cô gái dần lộ ra nụ cười mê người, khi mở miệng nói chuyện đã khôi phục lại dáng vẻ dụ hoặc tận xương, buông thân thể mềm mại xuống trên ghế sô pha, "hài lòng" nói: "Vẫn là tiểu Tình Tình của chị thông minh nhất! Việc này cứ giao cho em, bốn người bọn họ tạm thời nghe theo sự chỉ huy của em đi, chị và Băng sứ đại nhân đều chờ tin tức tốt của em!"
"Tôi nhất định sẽ không để ngài phải thất vọng." Hứa Tình Thư bình tĩnh nói.
"Được rồi, được rồi, chính sự xong cả rồi, qua đây tiếp một ly rượu với tỷ tỷ đi." Cô gái không nhịn được vung vẩy cánh tay trắng noãn, tựa như đang tiếc rẻ: "Tiểu Tình Tình, không bằng đêm nay em đừng đi..."
Hứa Tình Thư chạy mất bóng, phía sau truyền đến tiếng cười không chút e dè.
Nửa giờ sau, đại thống lĩnh Hứa Tình Thư của thành Xuy Tuyết tuyên bố toàn thành bước vào trạng thái giới nghiêm cấp một, toàn thành chỉ vào mà không ra, tất cả những người tiến vào thành trong vòng tám ngày nay đều bị tập trung coi giữ, giam lỏng ở trong trung tâm thành.
Một giờ sau, đội cơ giới, đội bộ binh, nữ kỵ sỹ ngựa trắng đều sẵn sàng chờ xuất phát!
Nằm vùng của thành Liệt Hỏa ở thành Xuy Tuyết không ngừng đưa tình báo về cho thành Liệt Hỏa, thành Liệt Hỏa như lâm đại địch, toàn thành động viên, phòng bị khả năng thành Xuy Tuyết tấn công.
Chỉ là người của thành Xuy Tuyết, thậm chí là chính Băng sứ cũng không biết tình báo mà vật thể bay mang đến cũng không phải là tất cả con bài chưa lật của Sở Vân Thăng. Dù là cô gái áo trắng, chẳng qua cũng chỉ biết được một góc núi băng lộ ra của Sở Vân Thăng, các nàng quá mức tin tưởng vào sức mạnh siêu cấp của tộc Băng sứ, trong tình huống tình báo không hoàn chỉnh lại đưa ra quyết sách hành động, thường thường sẽ đưa đến tai nạn mang tính hủy diệt...
Mà lúc này, Sở Vân Thăng mới vừa trở lại trong động tuyết sau khi ra ngoài "đi ngoài", nếu không có Lục Giáp phù hộ thân, hôm nay trong vùng núi tuyết lạnh giá như muốn đóng băng cả trời đất này, cho dù có bị đông cứng cả mông cũng không phải chuyện lạ.
Sau khi đạt được ống năng lượng lỏng màu lam, Sở Vân Thăng tuân theo ý nghĩ của tiền bối, trong khoảng thời gian có hạn, làm chuyện có tỷ lệ hiệu quả cao nhất!
Hắn hôm nay thiếu thốn nhất là nguyên phù phòng thân. An toàn là số một, vì thế tạm thời bỏ dở tu luyện ba ngày, toàn lực chuyển hóa năng lượng nguyên khí chứa trong ống năng lượng lỏng thành từng tấm Nhiếp Nguyên phù, lại biến thành từng tấm nguyên phù tấn công, Phong Thú phù, Khu Độc phù...
Năng lượng lỏng bên trong ống chứa đựng lượng năng lượng khổng lồ, khiến Sở Vân Thăng đầu tiên rất kinh hỉ, rồi kinh ngạc, rồi cuối cùng chuyển thành khiếp sợ!
Hắn bất kể ngày đêm liên tục chế tạo một lượng lớn nguyên phù, tiêu hao lượng nguyên khí khổng lồ, thế nhưng mười nấc phân chia trên ống năng lượng chỉ mất đi một nấc, vẫn còn hơn chín phần mười nữa!
Sở Vân Thăng không khỏi âm thầm kinh hãi, cái ống trong suốt này tuy không thể nói giống hệt với ống năng lượng trong súng Băng của hắn, nhưng xem ra chắc là cùng một loại với nhau, có điều với lượng năng lượng chứa đựng lớn đến như vậy, nếu như dùng cho vũ khí, không biết sẽ kinh người tới mức nào!
Ba ngày sau, lúc Sở Vân Thăng chuẩn bị xong hết nguyên phù cần cho tác chiến, vũ trang tận răng, đang chuẩn bị đổi sang chỗ khác ẩn thân, sẵn sàng cho cuộc hành trình trong thần vực bốn ngày sau, bên ngoài khe núi bỗng truyền tới một loạt tiếng hô hét: "Các ngươi bên này, các ngươi bên kia! Còn lại đi theo ta."
----o0o----
Click quảng cáo để ủng hộ diễn đàn!
Click Thanks để ủng hộ dịch giả!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK