Mục lục
[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 252: Cơ hội tới.


Thịch thịch thịch....

Tiếng bước chân dồn dập tới gần. Sở Vân Thăng hoàn toàn không chắc chắn có thể đồng thời đánh chết hai người này trong thời gian ngắn. Một khi còn có người sống sót bỏ chạy được ra ngoài, kinh động tới dị tộc, vậy thì tình cảnh của hắn sẽ hết sức nguy hiểm.

Nghĩ ngợi vạn điều, Sở Vân Thăng tất nhiên nghĩ đến người phụ nữ yêu mị kia có thể sẽ đứng cùng một chiến tuyến với mình. Bản thân dù sao cũng đã giúp các nàng đóng băng một đống Thiên Hành Giả, chỉ cần không phải mù, ở trong tình thế ngày hôm nay, bất kể như thế nào nàng nhất định cũng sẽ giúp hắn.

Vả lại, hắn hôm nay đã biến thành bộ dạng một lão già khọm, hai nhóm Thiên Hành Giả thành Liệt Hỏa vừa xông vào, khi nhìn thấy dáng vẻ Sở Vân Thăng đều hoặc ít hoặc nhiều ngớ người ra.

Việc mà hắn đã làm và cái hình dáng thực tế này, quả thật là khác biệt một trời một vực.

Trong phim kiếm hiệp một ông lão có thể là một vị cao thủ võ lâm thâm tàng bất lộ, nhưng ở trong hiện thực, Thiên Hành Giả mạnh nhất vẫn là những người trẻ khỏe, mạnh mẽ kia.

Sở Vân Thăng cũng không muốn phải đánh nhau với cao thủ hàng đầu thành Liệt Hỏa ngay dưới mí mắt tên áo choàng, cũng không muốn những nhân vật quan trọng của thành Xuy Tuyết phát hiện ra mình, hắn chỉ muốn "lén lén lút lút" làm xong việc của mình thôi.

Vì vậy, hắn lại lợi dụng "ưu thế" tướng mạo hiện có cùng với kinh nghiệm trong dĩ vãng, dứt khoát thu súng Băng lại, nằm vật ra trên mặt đất, giấu mình vào giữa đám xác chết ngổn ngang, giả chết!

Đây cũng không phải lần đầu tiên hắn giả chết. Lần đầu tiên phải kể đến lúc ở thành phố sương mù, hôm nay lặp lại càng có vẻ thành thạo hơn.

Lôi Minh tự tin với tốc độ của mình, tên khốn kiếp đã bắn lén một đống thủ hạ của mình kia nhất định không thể nào chạy trốn được. Cái khác hắn không dám chắc, ít nhất trong phạm vi Hoàng Sơn được thần vực bao phủ, Thiên Hành Giả hệ hỏa loài người có thực lực có thể vượt qua hắn còn chưa bao giờ xuất hiện.

Hơn nữa, hắn cũng tin, dù với năng lực của Cơ Khanh thành chủ thành Xuy Tuyết, cũng không thể nào nhanh hơn bản thân. Dù sao Thiên Hành Giả hệ hỏa ở phương diện tốc độ cũng có ưu thế hơn Thiên Hành Giả hệ băng.

Nhưng khi hắn như một tia chớp xuất hiện ở trên hành lang dãy nhà mục tiêu, ngoại trừ xác chết đầy đất ra thì không còn một bóng người.

Giả chết?

Lôi Minh khẽ hừ một tiếng, hắn tự tin với nhãn lực và thực lực của bản thân, tên đánh lén này tuyệt đối không thể nào dễ dàng trốn khỏi mắt hắn như vậy, chỉ còn khả năng giả chết này thôi.

Trên hành lang lối đi, có khoảng bảy tám cái xác này, trong số đó nhất định có một kẻ còn sống.

Chỉ trong chớp mắt, Lôi Minh đã lập tức nhìn thấu đối phương đang giả chết, chỉ là hắn không biết đối phương đến tột cùng là kẻ nào. Không thể không nói, diện mạo Sở Vân Thăng hôm nay đích xác đã tạo tác dụng, dù là thành chủ thành Liệt Hỏa sáng suốt tự tin cũng chỉ liếc mắt lướt qua cái thân thể gầy khô của hắn một cái mà thôi.

Nhưng Lôi Minh thân là người đứng đầu một thành, ngoại trừ sức mạnh cá nhân cực mạnh ra, tất nhiên cũng phải có chút khả năng ứng biến. Trong thời khắc gấp gáp giao tranh kịch liệt thế này, không tốn thời gian đi phân biệt nữa, thân hình hắn vừa mới đứng vững, vài suy nghĩ đã lướt qua trong đầu, theo sau đó chính là vươn tay trực tiếp phóng ra một quả cầu lửa hừng hực, ầm ầm cuốn qua, một mạch đốt sạch đám thi thể.

Bất kể cái cái nào, cứ đốt chết hết chẳng phải là xong sao.

Ngọn lửa nóng rực rất nhanh cuốn dọc theo hành lang, Sở Vân Thăng kỳ thực cũng đã nghĩ đến trường hợp đối phương đoán được mình giả chết. Mục đích của hắn chẳng qua chỉ là xen lẫn trong đám xác chết, bằng vào tướng mạo lúc này của mình khiến cho hai người này không thể liên tưởng đến mình trong đám xác chết đầy đất này, chờ đến khi hai người này gặp nhau nổ ra hỗn chiến, lại tìm cách chuồn mất là được.

Chỉ là không ngờ tên đàn ông này lại nhanh hơn người phụ nữ kia gần nửa nhịp, thậm chí đến nửa nhịp còn chưa tới, kẻ này lại không có chút xíu do dự ngập ngừng nào, vừa mới hiện thân liền bắn ra một luồng lửa.

Năng lực của người này cực mạnh, quả nhiên không ngoài dự đoán, ngọn lửa còn chưa lan tràn đến bên người Sở Vân Thăng, hắn cũng đã ngửi thấy mùi da thịt bị đốt cháy...

Sở Vân Thăng cũng không ngại ngọn lửa này của đối phương. Lấy Lục Giáp phù cùng với cảnh giới trình độ Hai Nguyên Thiên của bản thân, miễn cưỡng bị động chống chịu một lần công kích của Thiên Hành Giả vẫn có thể được. Chỉ có điều chờ đến khi ngọn lửa tán đi, người khác đều đã cháy rụi, mà bản thân vẫn bình yên vô sự, đây không phải như con rận trên đầu lão trọc, rõ rành rành ra đó rồi sao?

. . .

Mắt thấy ngọn lửa cấp tốc lan tràn, nơi đi qua đều bị thiêu rụi, Lôi Minh cười lạnh một tiếng, tiếp thêm sức bạo phát, đẩy mạnh ngọn lửa, thầm nghĩ: Xem ngươi còn có thể giả bộ tới khi nào.

Đúng lúc này, khóe mắt Lôi Minh chợt lóe ra một bóng trắng. Ngay sau đó, băng khí lạnh lẽo như muốn đóng băng cả thiên địa ầm ầm cuốn tới, nửa đoạn hành lang lập tức biến thành một hầm băng.

Một băng một hỏa, một trời một đất, ở chỗ năng lượng tiếp giáp không ngừng thôn phệ lẫn nhau, cực kỳ tráng lệ.

Sở Vân Thăng thở phào một hơi. Người phụ nữ kia rốt cuộc cũng đã đến, nếu chậm thêm chút nữa, bản thân chắc phải hóa thành "the walking dead" chạy ra rồi. Sở dĩ phải chạy, không phải bởi vì hai người này, mà là bởi dị tộc ở giữa không trung kia, chạy thế này phải chạy một mạch thẳng tới khu chất nhầy mới ngừng được.

Thế lửa bị cản lại, Lôi Minh hét lớn một tiếng, từ cuối hành lang nhảy vọt lên, lao thẳng đến bốn cái xác chưa bị đốt tới còn lại trên mặt đất. Hắn đã sớm ôm dự định đốt bằng hết, thà "đốt" nhầm cũng tuyệt không bỏ sót.

Cùng lúc đó, người phụ nữ ở đầu bên kia cũng đồng dạng tung người bay lên, hàn khí cuồn cuộn theo sát, xẹt qua khoảng không phía trên Sở Vân Thăng.

Quỷ dị là, người phụ nữ này bỗng nhiên dừng lại một chút trên "xác" Sở Vân Thăng, đồng thời cổ quái liếc mắt nhìn Sở Vân Thăng trên mặt đất, đạp lên "xác" hắn tung người lên, lao vào đánh nhau với Lôi Minh.

Đương nhiên Sở Vân Thăng đang giả chết, chỉ có thể thông qua một khe hở nhỏ dưới mí mắt nhìn tình huống xung quanh, cũng không biết bản thân đã bị phát hiện ra chưa. Nghĩ lại bản thân mình cũng không có sơ hở gì, hẳn là chưa, tất cả đều đang phát triển theo hướng hắn tính toán, vì vậy bắt đầu tính đến chuyện làm sao "chuồn êm".

Năng lực tấn công của Cơ Khanh mặc dù không bằng Lôi Minh, nhưng năng lực phòng thủ thì lại vượt trội hơn, vậy nên dù Lôi Minh dốc hết bản lĩnh ra, thủy chung vẫn không cách nào tiến thêm nửa bước.

Hai người đang trong giai đoạn giằng co, đối với Cơ Khanh mà nói, đây chính là kết quả nàng muốn. Nàng vừa xông vào, ngoại trừ tên Lôi Minh thối tha này còn không nhìn thấy người "sống" nào khác, bằng trí tuệ của nàng tất nhiên liền biết vị viện thủ kia khẳng định đã giả chết lẫn vào đám thi thể.

Giờ khắc này, đó là ai cũng không quan trọng, cái quan trọng là nàng đã khóa chặt lấy Lôi Minh, phòng tuyến trung tâm bên kia thiếu đi tên cường địch Lôi Minh này, ưu thế đã rõ ràng tuyệt đối, thắng bại nằm ngay trước mắt rồi.

Nhưng Lôi Minh thì lại cực kỳ buồn bực, đây là kết quả mà hắn không hề muốn thấy. Tên khốn kiếp đánh lén kia còn chưa tìm ra được, lại bị con mụ biến thái này cuốn lấy, tiến thối đều không được, ưu thế đạt được lúc trước hầu như mất sạch.

Mà Sở Vân Thăng ở bên cạnh bọn họ, đồng dạng cũng tiến thối không xong. Vốn có tám chín cái xác, nếu hắn âm thầm lẻn đi sẽ không gây nên chú ý gì, bây giờ đã bị đốt cháy chỉ còn bốn cái bao gồm cả chính hắn, người phụ nữ kia lại còn nhìn chằm chằm vào mình, hắn mà lẻn đi thì khác nào giấu đầu hở đuôi.

Ngay khi ba người còn đang miên man suy nghĩ, cuộc chiến của dị tộc trên bầu trời phòng tuyến đã phân thắng bại. Người áo choàng đại phá dị tộc áo trắng, tránh né vật thể bay, tựa như một viên đạn pháo bắn thẳng vào giữa phòng tuyến.

Nhưng đồng dạng, biến hóa cực nhanh mà ngoài dự đoán, khiến Sở Vân Thăng cũng phải "trợn mắt há mồm". Tên áo choàng vừa xông vào phòng tuyến, chỉ trong tích tắc, liền bị bắn ngược ra cái ầm.

Mang theo ngọn lửa hừng hực, tựa như một quả pháo, tên áo choàng như trúng phải đòn nghiêm trọng, bay ngược ra ngoài, vẽ ra một luồng lửa cắt ngang bầu trời, bắn thẳng về phía dãy nhà nơi Sở Vân Thăng giả chết cùng với một nam một nữ đang tranh đấu kia.

Ầm ầm.

Gạch bay ngói vỡ, đốm lửa bắn ra bốn phía.

Lôi Minh và Cơ Khanh trực tiếp bị luồng năng lượng người áo choàng phát ra đập văng ra ngoài ba mươi mét, cả dãy nhà lập tức biến thành một biển lửa.

Ba cái xác còn lành lặn bên người Sở Vân Thăng lập tức biến thành than đen, mà chính hắn cũng không kịp khởi động chiến giáp, Lục Giáp phù trong nháy mắt tổ chức phản kháng, nhưng chỉ chống được một hồi, liền rách toạc tan nát, Lục Giáp phù dự bị lập tức bổ sung, đến lúc này mới gian nan ổn định được tình hình.

Cả người bỏng rát muốn cháy da cháy thịt, Sở Vân Thăng có muốn giả chết nữa cũng không thể được. Chuyện tình phát triển hoàn toàn vượt quá dự tính của hắn, trong phòng tuyến của thành Xuy Tuyết vậy mà còn ẩn giấu một nữ dị tộc áo trắng khác, lúc này đang ung dung đứng trên đỉnh phòng tuyến, ngạo nghễ nhìn về nơi người áo choàng rơi xuống.

Hai "người" bị vùi trong đống đổ nát, người phía ngoài vì khuất tầm nhìn nên không cách nào thấy được tình huống bên trong, mà người áo choàng chỉ cách Sở Vân Thăng không đến một mét, khoảng cách gần như vậy, hai "người" nhanh chóng liếc mắt nhìn nhau.

Trên thân thể người áo choàng rách ra một vết thương thật lớn, một thứ dạng như máu màu xanh đen đang ồ ồ chảy ra, thấy Sở Vân Thăng vậy mà chưa chết, đây đại khái cũng là lần đầu tiên nó thấy một lão già loài người sống dai như vậy.

Tên áo choàng trước giờ vẫn không để sống chết của loài người trong mắt, hành sự cực kỳ kiêu ngạo này bỗng nhiên vươn tay khống chế Sở Vân Thăng, trùm áo choàng lên, nhảy lên đỉnh đống đổ nát, liếc mắt nhìn cô gái áo trắng trên đỉnh phòng tuyến một cái, sau đó bay lên trời, tựa như một chùm mây lửa bắn vụt đi.

"Đừng đuổi theo, bây giờ không giết được hắn đâu." Nữ dị tộc áo trắng đứng trên đỉnh phòng tuyến cất tiếng ngăn cản một tên dị tộc áo trắng khác và vật thể bay, giọng nói lạnh như băng: "Phối hợp với Cơ thành chủ thanh lý tàn quân, ta có chuyện quan trọng phải thương lượng với thần vực..."

Người áo choàng vừa rút lui, Thiên Hành Giả thành Liệt Hỏa còn sót lại, bao gồm cả Lôi Minh, lập tức cuống cuồng bỏ chạy. Loài người đối phó với loài người còn được, còn nếu để bọn họ phải đối phó với vật thể bay và dị tộc áo trắng, không nghi ngờ gì chính là lấy trứng chọi đá, thuần túy là chịu chết.

Tốc độ của tên áo choàng cực nhanh, thậm chí còn nhanh hơn Sở Vân Thăng trong điều kiện tốt nhất khi mang đủ cả chiến giáp và khoác áo choàng, bên tai chỉ nghe tiếng gió thổi vù vù.

Sở Vân Thăng thầm cuống, nhưng bản thân hắn bồi hồi bên bờ sinh tử nhiều lần, trong lòng nhanh chóng trấn tĩnh lại.

Hắn bắt đầu tiến hành một loạt động tác chuẩn bị, phải đột ngột ra tay khi người áo choàng còn đang trên đường trở về thành Liệt Hỏa, lấy tốc độ của người áo choàng thì việc chạy trốn là không thể, chỉ có lấy mạng đổi mạng mới mong tìm được đường sống.

Vậy nên hắn phải trấn tĩnh lại, tính toán đòn đánh lén đầu tiên, yêu cầu phải có sát thương lớn nhất hoặc vây khốn được người áo choàng.

Ngay khi trong tay hắn xuất ra tấm Băng Khốn phù uy lực lớn nhất mà hắn có hiện nay, cố gắng trong nháy mắt vây khốn tên áo choàng, chợt phát hiện phương hướng mà tên áo choàng đang phóng tới cũng không phải là thành Liệt Hỏa, mà là "đại bản doanh" của hắn bây giờ - khu chất nhầy.

Trái tim Sở Vân Thăng không kìm được nảy lên, nếu như là ở chỗ khác, sau khi hắn ra tay, kết quả lý tưởng nhất cùng lắm cũng chỉ là vây khốn được người áo choàng, bản thân trọng thương bỏ chạy, còn nếu muốn giết chết kẻ có thực lực vượt xa tên áo choàng trước kia này, gần như là chuyện không tưởng.

Nhưng bây giờ, nếu như tới khu chất nhầy, hắn toàn lực ứng phó, lại kết hợp thêm Tử Viêm Ma Trùng cùng với biển côn trùng khắp trời khắp đất, hắn có bảy phần nắm chắc có thể thành công giết chết nó ở khu chất nhầy.

Kể từ đó, không chỉ có thể tiêu trừ uy hiếp tiềm ẩn từ phe dị tộc người áo choàng trong khu vực thần vực Hoàng Sơn này, còn có thể cướp lấy thứ mà tên này lấy được từ thần vực, thậm chí còn có khả năng giả mạo nó tiếp tục khống chế thành Liệt Hỏa, lại cộng thêm khu chất nhầy, thế lực của hắn đã có thể không ngán mấy kẻ dị tộc ở thành Xuy Tuyết kia rồi....


----o0o----
Click quảng cáo để ủng hộ diễn đàn!
Click Thanks để ủng hộ dịch giả!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK