Mục lục
[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 97: Nhất tử nhất sinh!


"Cho Lê Việt xuống dưới!" Sở Vân Thăng một lần nữa lên trần xe, Lê Việt đã được năng lực kỳ lạ của Vu Bà cầm máu, chỉ là vẻ mặt vô cùng nhợt nhạt, có ở trên này cũng không phát huy được bao nhiêu tác dụng, đi xuống trong xe còn có thể đảm nhiệm công việc phòng ngự.

Ô tô vừa dừng lại, chiến đấu lập tức trở nên kịch liệt hẳn. Tốc độ bay của Lục Huỳnh Thứ Hấp Trùng cực nhanh, không bao lâu đã bao vây xung quanh bầu trời trên hai chiếc xe.

Ngoại trừ Hoàng Nhân Khoan trong chiếc xe đầu tiên và Lê Việt trong chiếc xe thứ hai, những người khác đều tụ tập lại với nhau, mặc kệ trước đây mọi người có khúc mắc gì, nhưng bây giờ đều phải đoàn kết lại, đẩy lùi lũ Lục Huỳnh Thứ Hấp Trùng đang bay múa đầy trời này, bằng không ai cũng đừng mong sống sót rời đi được.

Thứ Hấp Trùng đã thay đổi cách tấn công, bắt đầu đồng loạt phóng ra nọc độc, khiến cho mọi người phải cảm thán trí tuệ của bọn chúng.

Trần ô tô rất nhanh đã bị nọc độc ăn mòn loang lổ, cũng may là khả năng ăn mòn của thứ nọc độc này còn kém xa Xích Giáp Trùng, nếu không mấy người bọn hắn đã sớm xong đời rồi.

Sở Vân Thăng đã được thấy trọn cả quá trình những con quái vật có vòi hút này giết chết con người. Chúng nó dùng nọc độc phối hợp với cái mỏ sắc nhọn đâm vào thân thể nạn nhân, sau đó chọc cái miệng hình kim hút vào, nọc độc vào theo miệng hòa tan thân thể người đó, hút một người sống thành một cái xác khô!

Lục Huỳnh Thứ Hấp Trùng sau khi hút no cũng không tham gia tấn công nữa, mà là bay ra xa xa, mà những con Thứ Hấp Trùng khác không hút được thì càng thêm điên cuồng.

Lúc này, ngoại trừ Sở Vân Thăng nhờ vào phòng ngự của Lục Giáp phù mà chưa bị thương, tất cả những người khác đều đã bị thương nặng. Vai Triệu Sơn Hà bị đâm một lỗ lớn, bụng Đầu Bếp thiếu chút nữa đã bị xé toạc, lưng của Điền Duy Đại bị chất độc thiêu đốt, ngay cả chân của Vu Bà cũng bị mỏ của Thứ Hấp Trùng chết găm chặt vào trần xe.

Phía dưới xe đã chất đầy xác chết Lục Huỳnh Thứ Hấp Trùng, chí ít có trên trăm con côn trùng đã bị giết chết, nhưng trên đầu bọn họ bây giờ vẫn còn lượn lờ một lượng lớn những ánh đèn lồng màu xanh!

Sở Vân Thăng đổi băng đạn cuối cùng, tỉnh táo ngắm bắn, đối với hắn mà nói, dù mới chỉ trôi qua mấy tháng ngắn ngủi, thế nhưng hắn đã trải qua rất nhiều chuyện, trở nên càng ngày càng bình tĩnh và tỉnh táo.

Điền Duy Đại là người đầu tiên kiên trì không nổi nữa, năng lượng hỏa của hắn đã tiêu hao hết sạch, trên lưng hắn toàn máu thịt bầy nhầy thậm chí còn thấy cả xương!

Triệu Sơn Hà cũng lảo đảo muốn ngã, thực lực của hắn tuy rằng mạnh nhất trong sáu người, thế nhưng hắn cũng là người liều mạng nhất.

"A~~!"

"Cố lên, thấy đầu rồi!"

Sinh mạng cũ chết đi, sinh mệnh mới ra đời, đan xen một cách kỳ dị trong màn đêm tối tăm này.

Đầu Bếp và Triệu Sơn Hà còn đang khổ sở chống đỡ, chỉ có điều năng lực mà hai người họ phát ra đã càng ngày càng yếu, thậm chí mỗi lần khi Đầu Bếp gắng sức phát động những thanh đao băng cực nhanh, dưới cái bụng bị thương của y còn có thể mơ hồ thấy được ruột non ruột già đều như muốn phọt cả ra!

Chỉ có Sở Vân Thăng là nguyên vẹn đứng ở nơi này, nhưng chỉ có hắn hiểu rõ, nguyên khí của mình đã không còn đến một phần tư, nếu tiếp tục tiêu hao tiếp, sợ rằng Thứ Hấp Trùng còn chưa giết hết thì nguyên khí đã cạn kiệt rồi!

Cảnh này rơi vào mắt đám người Triệu Sơn Hà, từ sự kinh ngạc, ngờ vực, khiếp sợ phút ban đầu, dần dần đã biến thành càng ngày càng không dám tin tưởng, không thể hiểu nổi! Sau đó khi thấy Sở Vân Thăng vẫn có thể duy trì liên tục một phát đạn hạ gục một con Thứ Hấp Trùng, trong ánh mắt của bọn họ cũng chỉ còn lại một chút hy vọng chôn thật sâu.

Cơn sóng tấn công bằng nọc độc cuối cùng cũng qua đi, Thứ Hấp Trùng chen chúc lao xuống, Đầu Bếp suy yếu nhất trong nháy mắt đã bị Thứ Hấp Trùng chọc cho mấy lỗ máu, nằm trên trần xe không rõ sống chết.

Đạn của Sở Vân Thăng cũng đã bắn hết, hắn thu súng lục lại, rút kiếm Thiên Ích ra, không chút do dự thi triển tuyệt kỹ của mình: Thiên Quân Ích Dịch!

Sáu bóng kiếm, song song phóng ra!

Thiên địa tuyệt sát!

Hơn mười con Lục Huỳnh Thứ Hấp Trùng xông ở trước nhất trong nháy mắt đã bị chém giết sạch sẽ!

Chiêu kiếm vẫn chưa kết thúc lao thẳng đến lũ Thứ Hấp Trùng còn đang dừng lại phun nọc độc ở trên không, quay cuồng như bão táp, trận thế của Thứ Hấp Trùng đại loạn.

Triệu Sơn Hà trợn mắt há mồm mà nhìn Sở Vân Thăng xách kiếm đứng bên cạnh, hắn cố gắng kết nối tất cả những hình ảnh một chiến sĩ hệ hỏa dùng súng, có thịt côn trùng, dẫn theo một con hổ con kỳ lạ, năng lượng dùng không hết... lại với nhau, nhưng càng ngày lại càng không rõ, không thể nào tưởng tượng nổi.

"Dẫn theo Đầu Bếp xuống dưới!" Sở Vân Thăng thu kiếm Thiên Ích lại, giọng nói lạnh băng, trước trận chiến này vốn nguyên khí của hắn cũng chưa khôi phục hoàn toàn, mà tiêu hao của kiếm chiến kỹ lại vô cùng khổng lồ, chỉ một kiếm vừa rồi mà đã khiến cho lượng nguyên khí không còn bao nhiêu trong cơ thể hắn trực tiếp tiêu hao quá bán.

"Không! Tôi còn có thể tiếp tục!"

Triệu Sơn Hà đột nhiên quật cường nói, lúc này Thứ Hấp Trùng đã bị kiếm chiến kỹ của Sở Vân Thăng dọa sợ, lại bay lên cao trở lại, lần nữa bắt đầu phun nọc độc.

Triệu Sơn Hà xé rách áo, rên lên một tiếng đau đớn, dùng sức bó chặt từ bên vai trái xuống dưới nách phải, máu tươi nhuộm đỏ cả áo hắn.

Sở Vân Thăng rất bội phục niềm tin, ý chí và sự cố chấp của Triệu Sơn Hà, có thể vì đám người lão Thôi không quen không biết, chỉ là cung cấp thức ăn cho hắn mà có thể liều mạng quyết chiến đến cùng như thế, Sở Vân Thăng tự nghĩ bản thân chắc là làm không được, trừ khi là gia đình cô hắn đang ở trên chiếc xe này.

Hắn dốc sức chém giết tới mức này, cũng coi như đã làm tròn trách nhiệm khi được lão Thôi thuê rồi, nếu như không phải mỗi khi khóe mắt hắn đảo qua lỗ thủng trên cửa sổ xe đều có thể thấy được cô bé gái ngày đó đến ăn cháo của hắn, thân thể đang run rẩy, trong ánh mắt tràn ngập kinh khủng bất an, khiến cho trái tim Sở Vân Thăng quặn lại, thì có lẽ hắn đã quay đầu bỏ trốn. Với tốc độ của hắn, hoàn toàn có thể mang theo hổ con cao chạy xa bay khỏi nơi này.

Triệu Sơn Hà đã không sợ chết thì Sở Vân Thăng cũng không dong dài nữa, lấy cung ra, ngưng tụ tên băng, bắt đầu bắn chết những cái đèn lồng màu xanh trên không trung.

"~A!"

"Sắp rồi! Ra rồi! Sắp rồi! Đầu ra rồi!"

Vị bác sĩ bên dưới trần xe đã lớn tiếng kêu lên.

Nguyên khí của Sở Vân Thăng nhanh chóng tiêu hao, Lục Huỳnh Thứ Hấp Trùng rốt cuộc cũng giảm đi trông thấy.

Nọc độc không tổn thương được Sở Vân Thăng, những con Thứ Hấp Trùng này dần dần cũng quên đi chiêu kiếm kinh khủng vừa rồi, lần nữa lao xuống, lượt tấn công cuối cùng càng thêm điên cuồng bạo ngược.

Triệu Sơn Hà trực tiếp bị Thứ Hấp Trùng đẩy văng xuống xe, Sở Vân Thăng không kịp cứu hắn, trên người bản thân hắn cũng đã có ba con quái vật huỳnh quang xanh biếc đu bám!

Nguyên khí rốt cuộc cũng tiêu hao hết, Sở Vân Thăng không thể không lần nữa rút kiếm Thiên Ích ra, lợi dụng mũi kiếm sắc bén không gì sánh nổi xẻ đôi từng con từng con côn trùng đang bám trên người mình.

Còn lại mười con!

Sở Vân Thăng cưỡng ép mình phải tỉnh táo, không có nguyên khí duy trì, Lục Giáp phù không thể kiên trì lâu lắm, hắn phải tốc chiến tốc thắng.

Hổ con đã bị hắn đá vào trong lỗ thủng, nó cũng đã sức cùng lực kiệt, đứng trên trần xe sẽ vô cùng nguy hiểm. Có điều khiến hắn phải cảm động là, hắn vài lần đá hổ con xuống, nó lại leo lên từ lỗ thủng, nép vào dưới chân Sở Vân Thăng, mãi đến lúc Sở Vân Thăng giận dữ thì nó mới không dám leo lên nữa.

Tám con, bảy con, sáu con...

Sở Vân Thăng gần như là đang đếm ngược, giết chết từng con từng con Lục Huỳnh Thứ Hấp Trùng.

Mỗi khi hắn bị Thứ Hấp Trùng điên cuồng xô ngã xuống trần xe, những người bên dưới đều ngừng thở, trái tim treo ngược lên cổ họng. Bảy chiến sĩ thức tỉnh, bây giờ cũng chỉ còn có duy nhất một mình Sở Vân Thăng có thể đứng đó tiếp tục chống chọi, hắn đã là hy vọng của tất cả mọi người trong xe, chỉ cần Sở Vân Thăng ngã xuống, bọn họ sẽ không còn đường sống.

Lục Giáp phù rốt cuộc bể nát, Sở Vân Thăng đồng thời một kiếm đâm trúng một con Thứ Hấp Trùng, mà một con khác, cũng là con cuối cùng, mổ xuống từ bên trái hắn.

Sở Vân Thăng đưa tay chụp lấy cái mỏ của nó, dùng hết tất cả sức lực làm chậm cú mổ, ma sát kịch liệt với cái mỏ sắc bén lập tức khiến cho bàn tay hắn chảy đầy máu tươi.

Cái mỏ của Thứ Hấp Trùng đâm vào vai trái của hắn, nhưng bởi vì hắn đã dốc sức giữ lấy nên nó không thể đâm thủng.

Sở Vân Thăng quát lớn một tiếng, vung bay con Thứ Hấp Trùng trên kiếm Thiên Ích, thân kiếm vẽ lên một đường vòng cung, quét ngược từ dưới lên trên, lập tức chém đứt mỏ và cái miệng hình kim hút của Lục Huỳnh Thứ Hấp Trùng.

Thứ Hấp Trùng đau đớn, mất đi cân đối, không ngừng rung đội đôi cánh màng, lung la lung lay rơi xuống trên trần xe.

Sở Vân Thăng mặt mày dữ tợn cầm theo kiếm Thiên Ích đi đến trước con Thứ Hấp Trùng đã mất mỏ và miệng, tựa như muốn phát tiết, hung hăng đâm liên tục hơn mười nhát mới dừng lại.

Lúc này trên không trung đã không còn một cái đèn lồng xanh nào, mà trên mặt đất, trên mui xe đều phủ đầy một lớp màu xanh biếc.

Sở Vân Thăng thoáng cái mềm oặt ngồi xuống mui xe, cả người kiệt sức.

Hắn quan sát xung quanh, Đầu Bếp không biết sống chết, Triệu Sơn Hà bò ra từ trong đống xác côn trùng bên dưới, trên người máu không ngừng chảy, Vu Bà đã nửa hôn mê, Điền Duy Đại thấp giọng rên rỉ đau đớn, Lê Việt, lão Thôi, còn có cô bé kia và những người sống sót đều kinh ngạc nhìn vào Sở Vân Thăng.

"Oa ~ oa! Oa ~ oa! ~" Một tiếng khóc to rõ vang vọng trong bầu trời đêm.

"Là một thằng cu!" Bác sĩ lớn tiếng nói!

Sở Vân Thăng há miệng cười cười, cánh tay run lẩy bẩy rút ra từ trong túi một điếu thuốc, nhưng làm thế nào cũng không châm lên được.


----o0o---- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK