Chương 250: Tranh giành.
Chuỗi đảo thứ ba, mười sáu bức hình - Thập Lục Chương Đồ Lục!
Khi bộ não đang cấp tốc vận hành, trong đầu Sở Vân Thăng chợt xuất hiện một vật như thế.
Đây là một bộ chiến kỹ bản thể, từ lúc thu được nó ở thần vực tới giờ, hắn chỉ thử vận hành qua một lần, còn chưa kịp dùng pháp tắc của sách cổ sửa chữa nó. Vốn cho rằng ngoại trừ ở trong không gian thần vực thì rất khó có cơ hội dùng đến bộ chiến pháp này, thế mà lúc này lại trở thành sự lựa chọn tuyệt vời nhất.
Lấy cảnh giới Hai Nguyên Thiên của bản thân, dù cho bộ chiến kỹ bản thể này uy lực không lớn, nhưng dùng để giải quyết nguy cơ trước mắt thì đã đủ rồi. Hắn không trông cậy vào việc chỉ bằng thứ này mà đánh chết được vị Thiên Hành Giả của thành Liệt Hỏa kia, chỉ cần đẩy lùi y một chút, có lẽ sẽ không quá mức khó khăn.
Sở Vân Thăng trong lòng lướt qua một loạt suy nghĩ, lưỡi đao của Ninh Hồi Ngạn đã đến gần trong gang tấc, ngọn lửa hừng hực trên mũi đao gần như đã xém đến chân mày Viên Kỳ Dương.
Có chiến kỹ của thần vực, tất nhiên cũng có thân pháp của thần vực - thân pháp Cửu Chương Đồ Lục, Sở Vân Thăng sớm đã quen thuộc nằm lòng rồi.
Tựa như "Lăng Ba Vi Bộ" trong truyền thuyết, phối hợp với sự thần kỳ của Lục Giáp phù, thân hình Sở Vân Thăng lóe lên một cái, dựa theo chiến pháp chiến kỹ bản thể Thập Lục Chương Đồ Lục vận hành nguyên khí bản thể, một quyền đấm lên trường đao của Ninh Hồi Ngạn.
Hắn không có cái bản lĩnh "nhíu mày duỗi tay" là có thể chặn kiếm như cô gái áo trắng dị tộc, nhưng chiến kỹ quyền pháp hội tụ một lượng lớn nguyên khí bản thể tinh thuần của hắn, tựa như một con rồng đang phun khí, bá đạo mười phần.
Bang!
Trường đao bật lên, lửa mạnh bùng nổ, hoa lửa bắn ra bốn phía.
Luồng không khí mạnh mẽ thổi bay mái tóc bạc của Sở Vân Thăng, tựa như những sợi tơ phất phơ khắp trời.
Bộ chiến kỹ bản thể này của thần vực không thích hợp với nguyên khí bản thể không thuộc tính. Nếu là do Thiên Hành Giả năm hệ ngũ hành thi triển ra, tình huống sẽ có đôi chút khác biệt với Sở Vân Thăng, lực công kích sẽ đến từ lực xung kích và bản thân năng lượng ngũ hành, hiệu quả là hai tầng cộng dồn.
Nhưng ai bảo hắn tu luyện là nguyên khí không thuộc tính tinh khiết nhất, chỉ có chiến kỹ của tiền bối sách cổ mới có thể phát huy ra uy lực mạnh mẽ kinh thiên động địa của nguyên khí không thuộc tính.
Hắn chỉ có thể chọn cách tăng cường khả năng xung kích của luồng không khí từ nắm đấm lên mức cao nhất, cho nên khi vừa tiến vào trạng thái chiến đấu, toàn thân hắn đã phồng lên như quả khí cầu. Nếu Edgar da đen mà có mặt ở đây, thật sự sẽ phải cảm thán Sở Vân Thăng quả nhiên đã biến thành bộ dáng "siêu nhân".
Một đao của Ninh Hồi Ngạn đột nhiên bị đánh bật, còn chưa kịp ngạc nhiên lão già đột nhiên xuất hiện này là thần thánh phương nào, thì mũi tên băng của Hứa Tình Thư đã phóng vụt tới, đâm thẳng đến trái tim y!
Một khi đâm trúng, tuyệt đối chết chắc!
Nhưng khiến cho Sở Vân Thăng và Hứa Tình Thư đều vô cùng kinh ngạc là, Ninh Hồi Ngạn trong thời khắc hiểm nghèo, mạng treo sợi chỉ, không ngờ cả thân thể bỗng ầm ầm bốc hỏa, trong nháy mắt hóa thành một đám lửa lượn lờ, quả thực không khác gì kỹ năng của tên áo choàng mà lúc trước Sở Vân Thăng giết!
Nhưng khác biệt là, Ninh Hồi Ngạn biến hóa chỉ kiên trì không đến nửa giây, hoàn toàn không thể so sánh với người áo choàng có thể dễ dàng chiến đấu trong thời gian dài, nhưng chính nhờ nửa giây trí mạng này, mới giúp y khó khăn tránh thoát được mũi tên đoạt mệnh kia!
Mũi tên này tuy rằng đã tránh được, nhưng đối với Ninh Hồi Ngạn mà nói, đây là một năng lực gần như "thần kỹ", tiêu hao lượng năng lượng khổng lồ khó có thể tưởng tượng!
Bởi vậy, trong khoảnh khắc khi y biến về lại hình người, liền bứt người bỏ chạy. Với tình trạng trước mắt của y, ứng phó với một Hứa Tình Thư đã khó khăn rồi, lại thêm một lão già "hèn hạ" canh me đánh lén nữa thì chỉ có một con đường chết.
Tốc độ của Thiên Hành Giả hệ hỏa có lẽ thua kém so với người thức tỉnh lần hai hệ phong, nhưng so với Thiên Hành Giả hệ băng mà nói, vẫn là có chút ưu thế.
Có điều, Hứa Tình Thư cũng không truy đuổi, chỉ hướng lên không bắn tên, một mũi nối tiếp một mũi. Ninh Hồi Ngạn mặc dù không chết ngay, nhưng lần này chạy về tất nhiên cũng là trọng thương khó chữa.
"Ông là ai?" Giọng nói của Hứa Tình Thư rất lạnh lẽo, hai ánh mắt lạnh thấu xương bắn thẳng vào con ngươi Sở Vân Thăng.
"Viên Hồng Tuyết." Sở Vân Thăng ổn định nguyên khí bản thể lại, kéo tay Viên Kỳ Dương trở lại với bộ dạng một ông lão tuổi già sức yếu, so với bộ dạng tóc bạc tung bay vừa rồi quả là một trời một vực.
"Nếu là Thiên Hành Giả, vì sao không đăng ký ở cửa thành? Tại sao lại phải trà trộn vào!?" Hứa Tình Thư liên tục đặt câu hỏi, năng lượng băng tràn ngập khắp nơi, có xu thế như muốn ra tay giết chết Sở Vân Thăng cái lão già không rõ lai lịch, thậm chí có khả năng mưu đồ bất chính này.
Hôm nay trong thành Xuy Tuyết lẫn vào một lượng lớn Thiên Hành Giả của thành Liệt Hỏa, tình huống của Sở Vân Thăng cũng thật sự rất đáng nghi, chỉ có điều, việc mà hắn muốn làm không một ai biết.
"Năng lực của ta rất yếu, vừa nãy bí quá hóa liều, đã dốc hết toàn lực, người già rồi, cũng không sống được mấy ngày nữa, chỉ mong mang theo đứa bé này sống được ngày nào hay ngày đó." Sở Vân Thăng chẳng có mấy hảo cảm với Hứa Tình Thư. Chỉ bằng ý đồ muốn hy sinh tính mạng Viên Kỳ Dương để giết chết Ninh Hồi Ngạn của nàng vừa rồi, khiến Sở Vân Thăng ít nhiều có chút phản cảm. Chính hắn mặc dù không phải là "người tốt" gì, nhưng cũng chưa từng lấy tính mạng người vô tội không liên quan ra làm cái giá đánh đổi lấy mục đích của mình.
Huống chi, mình và Viên Kỳ Dương tốt xấu gì cũng coi như là người của thành Xuy Tuyết, coi như là người của doanh trại.
Hứa Tình Thư còn muốn nói thêm gì đó, chỉ thấy vị trí trung tâm thành truyền đến một tiếng còi hiệu chói tai. Hứa Tình Thư sắc mặt đại biến, liếc mắt nhìn qua Sở Vân Thăng, rồi lập tức tung người nhảy lên bức tường đổ nát, để lại một bóng trắng vút đi.
Sở Vân Thăng thầm than tệ hại, giờ khó mà quan tâm đến tên ứng viên chết tiệt kia và sự an toàn của Viên Kỳ Dương nữa rồi, em họ Đàm Ngưng của Dư Tiểu Hải cùng với Edgar vẫn còn đang ở vị trí trung tâm thành, nếu như hai phe dị tộc cộng với vật thể bay, lại thêm một lượng lớn Thiên Hành Giả ở đó huyết chiến, mức độ nguy hiểm của nơi đó không chỉ gấp mười lần so với doanh trại nữ kỵ sĩ thôi đâu!
"Thím Vương, làm phiền thím thay ta chăm sóc cho tiểu Kỳ Dương, ta đi ra ngoài xem một chút!" Sở Vân Thăng không dám giao Viên Kỳ Dương cho tiểu Sa không biết trời cao đất rộng chỉ một lòng muốn báo thù rửa hận, mà giao cho thím Vương có vẻ hiền lành ôn hòa hơn.
"Cụ Viên à, bây giờ bên ngoài chỉ sợ đã loạn thành mớ bòng bong rồi, ngài...?" Thím Vương nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Viên Kỳ Dương, nhịn không được khuyên nhủ.
Viên Hồng Tuyết không ngờ lại là một Thiên Hành Giả, tất cả mọi người làm việc trong viện có nghĩ nát óc cũng không ngờ được! Dù là chính Viên Kỳ Dương cũng không nghĩ tới, cả đám trăm mối không có lời giải, đường đường một Thiên Hành Giả, vì sao phải hạ mình đến nơi này làm cái loại việc vặt như bổ củi?
Đương nhiên lo lắng và sợ hãi nhất, không ai ngoài vị vú Tôn đại quản gia kia, lúc này thậm chí đến liếc mắt nhìn Sở Vân Thăng cũng không dám. Tuy nói sau lưng mụ cũng có chút chỗ dựa, nhưng dù sao đó cũng là mối quan hệ bắn đại bác mới may mắn với tới. Ông lão này nếu như thừa lúc trong thành hỗn loạn, lúc nào đó trả thù bản thân, cho dù mình có chết, chỉ sợ cũng không ai có thể truy tra rõ ràng.
"Không việc gì đâu, nơi này cũng khá an toàn, các người đừng chạy loạn, ta đi một lúc rồi về!" Sở Vân Thăng ngầm đặt một khẩu súng lục bình thường vào thay thím Vương, vẻ mặt không đổi nói.
Thím Vương cả kinh, thiếu chút nữa đã thốt lên thành tiếng. Bà kinh ngạc không phải vì bản thân khẩu súng lục, mà là loại vũ khí như súng lục này, bất luận là vào thành lúc nào, cũng đều sẽ bị tước đi hết sạch, ông nội của Viên Kỳ Dương làm sao mà giấu diếm mang vào được?
Sở Vân Thăng sờ sờ lên đầu Viên Kỳ Dương, thoáng nhìn qua, thế mà bất ngờ phát hiện trong ánh mắt đứa bé này đang bùng lên sự cuồng nhiệt nào đó, khiến Sở Vân Thăng thiếu chút nữa cho rằng mình hoa mắt.
Thời gian cấp bách, Sở Vân Thăng không kịp suy nghĩ thêm, thân mình chạy đi một khoảng, thoát khỏi tầm nhìn của mọi người, lập tức vận dụng thân pháp Cửu Chương Đồ Lục của thần vực, phối hợp với Lục Giáp phù, một đường phóng như bay, cuốn theo làn gió lạnh thấu xương kêu vang vun vút!
Thành Xuy Tuyết tuy lớn, nhưng lúc này sớm đã chìm trong hỗn loạn, có lẽ đối với lực lượng của thành Xuy Tuyết mà nói, đây là phòng ngự có hệ thống hẳn hoi, nhưng trong mắt Sở Vân Thăng thì nó có vô số lỗ hổng có thể lợi dụng.
Vị trí trung tâm thành, có một tòa nội thành khác, dùng gạch đất được nung qua loa cùng với đá khối xây thành, Thiên Hành Giả áo trắng cùng Thiên Hành Giả áo đỏ có mặt ở khắp nơi, chém giết kịch liệt cùng một chỗ.
Không biết Hỏa sứ của thành Liệt Hỏa lên cơn thần kinh gì, lại tổ chức tấn công thành Xuy Tuyết quy mô rầm rộ thế.
Có điều nhìn từ tình huống trước mắt, trong chiến đấu vòng ngoài của những Thiên Hành Giả này, phe áo trắng đã bắt đầu chiếm thượng phong, dù sao nơi này là căn cứ địa của các nàng, lại đã có đề phòng từ trước.
Có rất ít người chú ý tới Sở Vân Thăng, thứ nhất hắn là một lão già, cho dù là Thiên Hành Giả thì uy hiếp cũng không lớn, thứ hai hắn vừa không phải áo trắng, cũng không phải áo đỏ, trong lúc hỗn loạn, thuộc về phe nào không ai biết.
Cứ như thế không hiểu ra làm sao, vậy mà khiến hắn không chút thương tổn tiến thẳng vào vị trí trái tim của thành Xuy Tuyết.
Giữa không trung, vật thể bay từng phát lệnh truy nã Sở Vân Thăng đã bay lên không đối phó với địch. Tên áo choàng với ngọn lửa hừng hực quanh người kia không ngờ có thể vừa né tránh những đòn công kích sóng xung kích năng lượng tựa như những chùm laser bắn ra từ vật thể bay, lại vừa tử chiến với một người phụ nữ áo trắng.
Phía dưới thì là đủ các loại băng hỏa tung bay, Thiên Hành Giả các màu cùng thi triển hết năng lực, chém giết hết sức đẫm máu.
Sở Vân Thăng từ xa liền có thể thấy Hứa Tình Thư đã cướp được một chỗ cao điểm, cài tên nhắm bắn, ở bên dưới căn nhà đó đã được phe thành Xuy Tuyết bao quanh kín hết mọi góc độ, liều mạng phòng ngự, mà Thiên Hành Giả áo đỏ ở vòng ngoài thì tựa như thủy triều phát động từng sóng từng sóng công kích.
Trong mọi người, Sở Vân Thăng rất nhanh liền phát hiện ra mấy người Tưởng Thiên Thấm, nhưng một tên da đen nổi bật như Edgar thì tìm thế nào cũng không thấy.
Sở Vân Thăng chui vào trong phòng ốc vòng ngoài, vòng quanh căn nhà ở trung tâm kia, cẩn thận tìm kiếm, dù cho là thiếu tá Tần cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.
Càng sốt ruột thì lại càng không nghĩ ra biện pháp nào, dạo quanh một vòng, Sở Vân Thăng cau mày, trong lúc cấp bách, cuối cùng hắn cũng nghĩ ra một biện pháp: tiến vào thần vực, yêu cầu bóng người trong kính định vị vị trí của ứng viên, ít nhất có thể giúp Sở Vân Thăng trước tiên tìm ra Đàm Ngưng!
Bây giờ vẫn còn một lúc nữa mới tới thời điểm thần vực mở ra, Sở Vân Thăng lúc trước đã đạt thành hiệp nghị với bóng người trong kính, chỉ cần phù hợp quy tắc của chương trình, có thể ra vào tự do.
Tìm được một góc vắng vẻ, Sở Vân Thăng giả dạng xác chết, rất nhanh liền tiến vào thần vực, tìm đến bóng người trong kính. Kỳ thực vị trí định vị các ứng viên mới đáng ra sẽ giao cho Sở Vân Thăng không lâu sau khi thần vực đóng lại, chỉ là bây giờ đã không còn kịp rồi.
"Ta yêu cầu định vị vị trí mười ứng viên, mau!" Sở Vân Thăng vừa đến lập tức nói.
"Ta đang có việc muốn tìm ngươi!" Bóng người trong kính gần như mở miệng cùng lúc với Sở Vân Thăng.
"Trước làm chuyện của ta đã, chuyện của ngươi nói sau!" Sở Vân Thăng nói với giọng không thể thương lượng.
Bóng người trong kính nhìn Sở Vân Thăng một cái thật sâu, đưa tay kéo ra một mặt kính thủy tinh trong suốt, mười ứng viên, vậy mà có hơn phân nửa tập trung ở trung tâm thành Xuy Tuyết, chính là ở trong căn phòng lớn mà những Thiên Hành Giả áo trắng kia đang bảo vệ gắt gao.
Mà Đàm Ngưng thình lình cũng là một trong số đó.
"Bọn họ tại sao đều ở đây?" Sở Vân Thăng có ngu ngốc thế nào cũng biết việc này không phải ngẫu nhiên.
Bóng người trong kính thở dài một hơi: "Chúng nó xâm nhập được vào tầng ngoài của chương trình, đã biết được một vài thứ, đang cố lên kế hoạch khống chế những ứng viên mà chúng nó có thể phân biệt ra được, thông qua đó đạt đến mục đích khống chế Thiên Đạo Nhân cuối."
"Chương trình chó má gì vậy!" Sở Vân Thăng chửi đổng một câu, chỉ vào hình ảnh trong ô vuông trong suốt: "Dựa theo lời ngươi nói, vậy mục đích của tên dị tộc áo đỏ tối nay chính là cướp đoạt các ứng viên bên trong thành Xuy Tuyết?"
----o0o----
Click quảng cáo để ủng hộ diễn đàn!
Click Thanks để ủng hộ dịch giả!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK