Chương 102: Kim Giáp Trùng.
Những cơn chấn động từ lòng đất nối tiếp dồn dập kéo tới, càng ngày càng đến gần, Sở Vân Thăng đã chắc chắn đây chính là Kim Giáp Trùng, hơn nữa nó còn đang tăng tốc lao đến từ dưới lòng đất.
Một khi nó ngóc đầu chui lên khỏi mặt đất, chỉ cần phun ra cái lưỡi lửa dài ngoằng kia, sẽ dễ dàng quét ngang tất cả sinh vật trên mặt đất.
Những kẻ liều mạng bỏ chạy không chỉ có đám người Sở Vân Thăng, những dân chạy nạn tụ tập đến từ những nơi khác cũng chen chúc cùng một chỗ, xô đẩy dẫm đạp lên nhau, liều mạng bỏ chạy không có chút trật tự nào, ai cũng không muốn bị bỏ lại sau để rơi vào miệng của côn trùng.
Ầm Ầm!
Một tiếng vang lớn, cái đầu to lớn như đầu một chiếc xe buýt của con côn trùng chui lên khỏi mặt đất, dưới ánh đèn pha của quân đội phản chiếu ra ánh vàng kim lấp lánh.
Đây là lần thứ hai Sở Vân Thăng nhìn thấy một con Kim Giáp Trùng còn sống ở cự ly gần thế này, thân thể nó vẫn còn một nửa chôn trong đất, không thể thấy được toàn thân, nhưng chỉ riêng cái đầu to lớn của nó cũng đã đủ khiến lòng người sợ hãi. Bên cạnh cái miệng rộng đầy gai nhọn tua tủa có gắn một cặp càng răng cưa thật lớn, trên đó dính đầy bùn đất, banh ra kẹp lại, ẩn chứa sức mạnh kinh người.
Kim Giáp Trùng vừa chui ra khỏi mặt đất liền phun ra lưỡi lửa vào tháp phòng ngự bên cạnh, vô tình lại tạo thời gian cho những người trên mặt đất chạy trốn.
Sở Vân Thăng ngạc nhiên phát hiện làn đạn bắn ra từ trên tháp phòng ngự dường như có ẩn chứa một chút xíu năng lượng giống như nguyên khí hệ hỏa, tuy rằng không mạnh nhưng cũng đã có thể uy hiếp được lồng năng lượng phòng ngự của Kim Giáp Trùng.
Tiếp theo lại có từng con từng con Kim Giáp Trùng chui ra khỏi mặt đất, lại còn mang theo rất nhiều Nhuyễn Trùng trông như những con ấu trùng thon dài trong suốt, chúng chui xuống từ trên người Kim Giáp Trùng, nhanh chóng ngọa nguậy bò tới những người đang bỏ chạy bốn phía.
Sở Vân Thăng giơ kiếm Thiên Ích chém đứt một con Nhuyễn Trùng bò về phía mình, ngẩng đầu nhìn lên, đám bọn lão Thôi theo sát sau hắn cũng vừa mới lướt qua tuyến phòng ngự thứ nhất.
Nhưng chưa chạy được bao xa, dưới mặt đất lại truyền đến một trận chấn động, phía sau đám người lão Thôi lại chui ra một cái đầu Kim Giáp Trùng!
Có mấy người không tránh kịp bị xô ngã ra đất, trực tiếp bị chân trước khổng lồ của Kim Giáp Trùng dẫm chết.
Con Kim Giáp Trùng này đã chia đôi đoàn người lão Thôi, ít nhất có một phần ba số người bị ngăn cách ở phía sau, Nhuyễn Trùng đã bao vây bọn họ lại.
"Đi mau! Đừng quay đầu lại, bọn họ không sống nổi nữa đâu!" Sở Vân Thăng lần nữa quát lên.
"Đừng mà! Để tôi qua đó! Tôi không thể bỏ lại con gái mình được!" Một người phụ nữ kêu gào, chỉ thấy Triệu Sơn Hà ôm chặt lấy nàng từ phía sau, không thấy rõ là ai.
"Tôi đi!" Triệu Sơn Hà hét lớn một tiếng, đẩy người phụ nữ về phía trước: "Ngọc Tuyền, kéo nàng đi, đừng để nàng quay lại! Đó là đi chịu chết!"
Thương thế trên người Triệu Sơn Hà chưa lành, năng lượng cũng chưa khôi phục được bao nhiêu, chưa đi được vài bước đã bị lũ Nhuyễn Trùng tràn đến vây chặt, rất nhanh đã có ba bốn con Nhuyễn Trùng trong suốt cuốn chặt lấy người hắn.
Nếu như hắn không bị thương hoặc là năng lượng trong người còn sung túc, thì việc đối phó với những con Nhục Trùng này cũng không quá tốn sức, thế nhưng bây giờ hắn chỉ vừa gian nan giết chết được một con thì đã có một con khác lao đến cuốn lấy, tốc độ giết kém xa tốc độ lũ Nhuyễn Trùng quấn lên người.
Sở Vân Thăng quay đầu lại thấy hắn rơi vào giữa vòng vây của côn trùng, thầm mắng một tiếng, vọt nhanh tới, giơ kiếm Thiên Ích lên, truyền vào nguyên khí bản thể, mũi kiếm lướt qua lướt lại chém đứt những con Nhuyễn Trùng quấn lên người Triệu Sơn Hà, thoáng cái cứu được hắn ra, liền tóm lấy cổ áo hắn tức giận nói: "Anh điên rồi sao, anh không thể nào cứu được bọn họ!"
Lời hắn còn chưa dứt, người phụ nữ kia đã giảy ra khỏi sự ngăn cản của Thôi Ngọc Tuyền, nhào qua đây, điên cuồng kêu gào: "Manh Manh! Đừng sợ, có mẹ ở đây!"
Sở Vân Thăng sửng sốt, nhìn rõ ràng người phụ nữ này thì ra là mẹ của cô bé, hắn vội vã quay đầu lại nhìn, trong đám người phía sau bị Kim Giáp Trùng chia cắt quả nhiên là có cô bé đó, lúc này dưới sự cắn nuốt của Nhuyễn Trùng, những người xung quanh nàng càng ngày càng ít, nếu như không phải may mắn còn có Điền Duy Đại ở bên cạnh nàng cầm súng trường liều mạng chống cự, chỉ sợ nàng đã sớm mất mạng rồi.
Triệu Sơn Hà đỏ cả mắt, còn muốn xông qua đó, nhưng không giãy ra được cánh tay của Sở Vân Thăng.
"Mẹ kiếp! Để bố đi!" Sở Vân Thăng lâu rồi chưa chửi tục thế này, dùng sức đẩy văng Triệu Sơn Hà ra ngoài, vung kiếm Thiên Ích mở đường, xông thẳng vào giữa đám Nhuyễn Trùng đầy rẫy trên đất.
Hắn một đường giết thẳng qua khiến chất dịch trong cơ thể Nhuyễn Trùng văng khắp người, đến giữa đường liền nhảy lên lộn qua lưng con Kim Giáp Trùng ra phía sau.
Sở Vân Thăng ước chừng chỉ cần không trực tiếp xung đột với con quái vật khổng lồ Kim Giáp Trùng này, mạo hiểm cứu ra một hai người thì vẫn miễn cưỡng có thể được, nhưng còn những người khác thì hắn căn bản không có năng lực cứu được tất cả, đây cũng là lý do vì sao hắn muốn Triệu Sơn Hà từ bỏ, đối mặt với lũ côn trùng mạnh mẽ này, không ai có được bản lĩnh lớn đến độ cứu được tất cả mọi người.
Đến khi hắn vọt tới trước người Điền Duy Đại, Điền Duy Đại đã sắp không chịu nổi nữa, đến đứng cũng lắc lư không vững.
"Đi!" Sở Vân Thăng trực tiếp nói, một tay ôm lấy cô bé còn đang run rẩy, nhét vào trong lòng Điền Duy Đại, sau đó xách theo Điền Duy Đại xoay người muốn chạy về.
"Sở tiên sinh, cầu xin anh hãy mang tôi theo!" Lê Việt không biết từ chỗ nào vọt ra, trên người còn quấn một con Nhuyễn Trùng, ôm lấy cổ Sở Vân Thăng, sợ hãi khẩn cầu.
Sở Vân Thăng lúc này căn bản không thể nào mang theo người thứ ba được, nếu không phải vì cô bé vẫn còn nhỏ, Điền Duy Đại miễn cưỡng có thể bế được nàng thì ngay cả hai người cũng không thể cứu nổi!
Còn càng nguy cấp hơn nữa là, không chỉ có lũ Nhuyễn Trùng vây quanh bốn phía, mà ngay cả con Kim Giáp Trùng kia, có vẻ như vì Sở Vân Thăng đã giết lượng lớn ấu trùng của nó nên đã tạm thời bỏ qua việc tấn công tháp phòng ngự, quay cái đầu khổng lồ lại nhắm ngay vào Sở Vân Thăng.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này, Sở Vân Thăng cắn răng liều mạng, khuỷu tay vận nguyên khí, cố sức đẩy Lê Việt văng ra ngoài, đùi lập tức phát lực, đột ngột nhảy vọt lên khỏi trên mặt đất, thuận thế chét chết mấy con Nhuyễn Trùng lao lên theo.
Đạp lên lũ Nhuyễn Trùng đầy đất, lao như bay về phía sau tuyến phòng ngự thứ nhất.
Con Kim Giáp Trùng đã nổi giận quay đầu lại, trong miệng ùng ục ứa ra dịch a xít, Sở Vân Thăng tâm thần tập trung cao độ, hắn đã không thoát được khỏi phạm vi tấn công của Kim Giáp Trùng, giờ tất phải ra tay trước để áp chế nó!
Kiếm chiến kỹ, Thiên Quân Ích Dịch, lập tức ầm ầm phóng ra!
Sáu bóng kiếm xếp thành một hàng lao thẳng đến khoang miệng của Kim Giáp Trùng, từ sau khi Sở Vân Thăng xây dựng xong Dung Nguyên Thể tầng một cảnh giới Hai Nguyên Thiên, hắn đã mày mò kiếm chiến kỹ và có thể khống chế quỹ đạo tấn công của sáu bóng kiếm trong phạm vi nhỏ!
Tập trung tấn công một điểm hay là phân tán càn quét, đều có thể đạt được thông qua việc khống chế bóng kiếm.
Uy lực kiếm chiến kỹ của tiền bối trong sách cổ, đến bây giờ Sở Vân Thăng mới coi như mày mò đến được bậc cửa.
Hiện giờ đòn đánh đầu tiên của Sở Vân Thăng là tập trung sức tấn công mạnh nhất để phá hủy khoang miệng yếu ớt nhất của Kim Giáp Trùng, tốt nhất là có thể khiến nó tạm thời mất đi khả năng phun lửa!
Sáu bóng kiếm bay theo quỹ đạo mà Sở Vân Thăng dựa vào pháp tắc tính toán ra, mũi kiếm tập trung vào một điểm, tạo thành một hình quạt nháy mắt đã đâm vào miệng Kim Giáp Trùng.
Kim Giáp Trùng cảm nhận được mối uy hiếp, cấp tốc khép cặp càng to lớn lại, định ngăn cản sáu bóng kiếm đang tấn công tới, bởi nó còn chưa chuẩn bị xong cho việc phun lửa.
Kiếm khí mà nguyên khí bản thể của Sở Vân Thăng phát ra dũng mãnh không gì sánh được, trực tiếp cắt nát cặp càng của Kim Giáp Trùng, hướng thẳng vào khoang miệng tua tủa gai nhọn của nó.
Bóng kiếm còn chưa đến nơi, Kim Giáp Trùng đã rít lên một tiếng, luồng lửa sôi trào mãnh liệt cuồn cuộn từ bụng nó trào đến khoang miệng, rồi trực tiếp phun thẳng ra ngoài, sáu bóng kiếm vì vừa phải phá hủy cặp càng nên đã suy yếu đi, chỉ kiên trì một chút rồi cũng bị đánh tiêu tán sạch sẽ.
Sở Vân Thăng dẫn theo hai người Điền Duy Đại khó khăn lắm mới tránh được lưỡi lửa mà con Kim Giáp Trùng phun ra, đòn kiếm chiến kỹ thứ hai không chút ngưng trệ lần nữa phóng ra!
Lần này, Kim Giáp Trùng không kịp phun lửa, cả khoang miệng bị chém thành máu me be bét.
Kỳ thực độ cứng của giáp xác Kim Giáp Trùng vượt xa so với Xích Giáp Trùng và Thanh Giáp Trùng, hơn nữa lực tấn công của ngọn lửa hoàn toàn không thua kém so với Hỏa Diễm Huyễn Điểu, điểm duy nhất tương đối yếu của nó chỉ có khoang miệng, còn quanh thân đều là giáp xác. Nhưng những vũ khí như tên lửa đại bác của người bình thường căn bản không thể nào tấn công vào được miệng của nó, trước giờ phòng ngự của nó vẫn thể hiện cực tốt.
Chỉ có cái loại bóng kiếm có thể điều khiển này của Sở Vân Thăng, mới có thể bay lượn chuyển hướng, đuổi sát theo khoang miệng nó không tha, tiến hành chém giết.
Sở Vân Thăng thậm chí còn không hề dám thở lấy hơi, điều động tất cả nguyên khí còn sót lại, miễn cưỡng phóng ra đòn kiếm chiến kỹ Thiên Quân Ích Dịch cuối cùng!
Sáu bóng kiếm được Sở Vân Thăng gắng sức khống chế, xếp thành hai hàng, trực tiếp chui vào trong khoang miệng đã bị cắt nát của Kim Giáp Trùng, từ khoang miệng xông vào trong bụng, điên cuồng cắt phá nội tạng của nó.
Kim Giáp Trùng kêu gào thảm thiết, thận chí ngay cả những con Nhuyễn Trùng dưới đất xung quanh cũng bị nó dọa cho hoảng sợ.
Bụng bị tấn công, cơn đau đớn khiến cho nó không ngừng lăn lộn trên mặt đất, không bao lâu sau, bóng kiếm liền cắt thành từng vết thương lớn trên bụng nó, chất dịch màu đỏ tựa như vỡ đê cuồn cuộn phun ra, thấm đỏ cả mặt đất.
Đầu con côn trùng ầm một tiếng ngã gục xuống.
Sở Vân Thăng đã tiêu hao hết nguyên khí, rốt cuộc giết chết được nó, nhưng không ngờ lũ Nhuyễn Trùng trên mặt đất lại lập tức điên cuồng xông lên, chúng nó đã cắn nuốt xong đám người Lê Việt, liền quay đầu lao về phía "kẻ thù" Sở Vân Thăng.
Ngay lúc này.
"Víuuu!" Từ tuyến phòng ngự thứ hai bắn lên một phát đạn tín hiệu.
"Nằm xuống!!!" Một tên lính dẫn đường hét lên: "Pháo kích! Pháo kích! Nằm xuống!"
Sở Vân Thăng dẫn theo hai người Điền Duy Đại, nguyên khí đã hao hết, Nhuyễn Trùng truy đuổi, căn bản không cách nào lấy Nhiếp Nguyên phù ra bổ sung. Lúc này, người khác có thể nằm xuống, nhưng hắn thì không thể! Một khi hắn nằm, lũ Nhuyễn Trùng theo sát phía sau sẽ lập tức nuốt chửng lấy ba người bọn hắn! Hắn chỉ có thể co giò chạy như điên!
----o0o---- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK