Chương 122: Trùng vây trạm nhỏ.
Sự kinh ngạc của Vu Bà chỉ lóe lên rồi biết mất, vừa muốn há mồm nói, bỗng nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của võ sĩ Bóng Tối canh gác trên tường rào: "Côn trùng! Là côn trùng! Chúng ta bị bao vây rồi."
Những võ sĩ Bóng Tối đầu tiên nghe được liền đua nhau trèo lên tường, không biết là vị võ sĩ Bóng Tối hệ hỏa nào dùng sức ném một bó đuốc ra ngoài, dưới sự thôi thúc của nguyên khí hệ hỏa, cây đuốc vẽ ra trên bầu trời một đường lửa sáng rực, bay đến nơi nào cũng lộ ra đàn Xích Giáp Trùng đông nghìn nghịt nhìn mà rợn người! Thấy cây đuốc rơi xuống, đàn côn trùng liền bùng lên những rít gào điên cuồng!
Ý nghĩ đầu tiên của Sở Vân Thăng là bị côn trùng gài bẫy rồi, hắn vẫn luôn hoài nghi lũ côn trùng có một trí tuệ nhất định, loại trí tuệ này chưa hẳn đã giống như của loài người, có thể là bản tính trời sinh khi chúng đi săn, hoặc là một định nghĩa nào đó khác.
Từ lần tiếp xúc và bắn chết Xích Giáp Trùng đầu tiên, chúng nó đã cho thấy một trí tuệ phi phàm, lúc đó một con Xích Giáp Trùng bò lên tường tấn công từ bên ngoài, còn một con khác không ngờ lại tiến vào hành lang định đánh lén, nếu như khi đó không phải Sở Vân Thăng đã luyện ra được tên băng, chỉ sợ đã sớm trở thành vong hồn dưới chân côn trùng rồi!
Về sau gặp phải quái vật xúc tu có thể khống chế những người phụ nữ trần truồng, Hỏa Diễm Huyễn Điểu có thể phát hiện hắn giả chết, và cả lũ Lục Huỳnh Thứ Hấp Trùng có thủ đoạn tấn công phối hợp thống nhất, không cái nào mà không chứng tỏ rằng, bên dưới ngoại hình xấu xí của chúng, có ẩn giấu trí một tuệ bản năng.
Sở Vân Thăng đoán có lẽ côn trùng đã sớm phát hiện ra con người tập hợp về hướng trạm nhỏ này, giữa lũ côn trùng có phương pháp liên lạc với nhau, thời gian mà hai đội ngũ lớn tiêu tốn để đàm phán, cũng đã quá đủ cho chúng nó truyền thông tin lại cho nhau, triệu tập đàn côn trùng có quy mô lớn hơn, bao vây trạm nhỏ này chật như nêm cối!
Cũng may là trí tuệ của lũ côn trùng này vẫn còn chưa bằng loài người, nếu như chúng nó có thể đợi đến khi đoàn xe vận chuyển lương thực khởi hành trở về Kim Lăng, giữa đường tổ chức chặn giết, vậy thì hiệu quả hiển nhiên sẽ tốt hơn việc vây công như bây giờ nhiều.
Trong chuyện này thật ra cũng có công lao của Lô Quốc Long, ông ta ăn ở tại trạm nhỏ này đã lâu, dưới sự giúp đỡ của năng lực hệ thổ thần kỳ, xây dựng bức tường vây quanh bốn bề, lại thêm một tòa tháp quan sát. Bức tường rất kiên cố, Sở Vân Thăng từng thử một chút, chân đao của Xích Giáp Trùng chưa chắc có thể phá vỡ được bức tường kiên cố cỡ này. Chỉ cần không xuất hiện Thanh Giáp Trùng quy mô lớn, hoặc là Kim Giáp Trùng, thì việc phòng ngự một lúc vẫn có thể gắng gượng được.
Xích Giáp Trùng tụ tập ở bên ngoài tường rào, cũng không vội vã tấn công. Không ai biết chúng nó đang đợi cái gì nữa.
Hôm nay mọi người đã hoàn toàn bị lộ, dứt khoát ném mấy bó đuốc ra ngoài, chiếu sáng trưng bốn phía xung quanh, lập tức có thể nhìn thấy đàn côn trùng rậm rạp chằng chịt bên ngoài.
Hai đội trưởng của hai đội ngũ lớn lại một lần nữa tập hợp thủ lĩnh của các đội nhỏ, cấp bách sắp xếp kế hoạch phòng ngự, căn cứ vào kinh nghiệm trước đây, đợt tấn công đầu tiên của côn trùng không phải là đợt tấn công thăm dò, mà chính là đợt tấn công mãnh liệt nhất.
Sở Vân Thăng ngồi trên bờ tường nhìn tổng thể một chút. Tổng cộng năm đội, tính ra không đến sáu mươi người, hai đội lớn có thêm gần 50 người, cộng thêm một ít binh tôm tướng tép vốn có của Lô Quốc Long nữa cũng chưa đến 110 người.
Lúc này tình thế nguy ngập, khiến cho Sở Vân Thăng nhớ đến lúc ở thành phố sương mù khi đó, tựa hồ nhân số so với bây giờ còn nhiều hơn một chút. Có điều khi đó bởi vì có sự tồn tại của thứ quái vật kinh khủng như Hỏa Diễm Huyễn Điểu, dù có nhiều người hơn nữa thì cũng chỉ có nước chạy trối chết mà thôi!
Sở Vân Thăng từ chỗ Lô Quốc Long lấy được không ít đạn dược mà trước đây ông ta cất dấu, khi đi lấy đạn, hắn như loáng thoáng thấy được bên cạnh một người phụ nữ có mấy bóng người quen thuộc, thế nhưng đi quá nhanh, mà đoàn người bốn phía cũng quá hỗn loạn, bên ngoài lại tràn đầy côn trùng, nguy cơ trùng trùng nên cũng chỉ cho là mình xuất hiện ảo giác mà thôi.
Đội ngũ của Vu Bà được sắp xếp ở bức tường phía nam, trừ bọn họ ra còn có một đội nhỏ khác, lại cộng thêm những người ban đầu của Lô Quốc Long, có khoảng chừng ba mươi võ sĩ Bóng Tối.
Nghe Vu Bà nói. Tường phía tây được một trong hai đội ngũ lớn do người có tên là Thẩm Thiếu Trạch lãnh đạo phòng ngự, tường phía bắc thì được đội ngũ lớn còn lại do một người phụ nữ lãnh đạo. Những đội nhỏ khác thì tiến hành phòng ngự ở tường phía đông.
Tường xây rất dày, lại chia làm hai cấp. Ngoài cao trong thấp, Sở Vân Thăng ngồi trên bức tường phía ngoài, kiểm tra súng lục, lặng lẽ ngồi đợi đợt tấn công đầu tiên của côn trùng. Hắn đoán nếu như đợt tấn công đầu tiên là mãnh liệt nhất, vậy thì sau đó những người ở trạm nhỏ này sẽ sắp xếp việc phá vây thôi.
"Ồ, sao lại là anh?"
Sở Vân Thăng ngẩng đầu lên nhìn, người nói chuyện hắn đã từng gặp qua, là cái người tên là Tạ Nguyên mà mấy ngày trước hắn gặp ở tổng hộ võ sĩ Bóng Tối. Phía sau còn dẫn theo cái cô nàng Chu Dạ Na ăn nói sỗ sàng kia. Chẳng qua lại không thấy cái gã Hồng Côn cấp ba hạng Bính kia đâu.
"Anh gia nhập vào bọn họ sao?" Tạ Nguyên chỉ chỉ Vu Bà, tựa như có chút thương tiếc.
Sở Vân Thăng cười cười, nói tránh đi: "Còn các người thì sao?"
"Anh đúng là thoải mái quá, chúng tôi được ăn theo Hồng Côn, tiến vào bang phái số một ở khu thành nam, bây giờ đang là đàn em làm việc dưới tay Thẩm Thiếu Trạch." Tạ Nguyên chỉ vào bức tường phía tây, nói: "Tôi qua đây để phụ trách liên lạc, mọi người thống nhất chỉ huy điều động, đề phòng việc bị côn trùng đột phá tiến vào."
"Côn trùng đến rồi!" Không biết ở hướng nào có người hô to một tiếng.
Lập tức, tất cả các võ sĩ Bóng Tối trên tường vây đều xôn xao hẳn lên. Không khí khẩn trương như từng đợt sóng dồn dập ập đến, mặt đất bỗng bắt đầu chấn động nhè nhẹ. Côn trùng rốt cuộc bắt đầu tăng tốc xông lên!
Đàn công trùng liên tiếp kêu vang những tiếng rít gào ầm ĩ, vô số chân đao khuấy động làm bốc lên bụi bặm mù mịt, bay múa che kín khoảng không, ầm ầm lao đến với khí thế như muốn dời non lấp biển!
Có vài võ sĩ Bóng Tối trước giờ vẫn luôn ở tại Kim Lăng, chưa bao giờ trải qua chém giết quy mô lớn thế này, lúc này sắc mặt xanh xám, bắp chân run lẩy bẩy, thậm chí còn có người quay đầu bỏ chạy, nhảy xuống khỏi tường vây, chạy về phía tầng hầm!
Côn trùng ép đến ngày càng gần, mãi đến khi đoàn quân đến dưới tường chưa đến mười mét, dưới ánh sáng chiếu rọi của những ngọn đuốc, đã có thể thấy rõ ràng những vằn vện như ngọn lửa trên giáp xác Xích Giáp Trùng, cùng với cái khoang miệng tràn đầy chất nhầy dơ bẩn!
"Đánh! Đánh! Đánh!"
Từng cái vòi lửa, gai băng, viên đạn gào thét lao xuống dưới bức tường, càn quét vào trong đàn Xích Giáp Trùng.
Sở Vân Thăng hai tay nâng súng, căn bản không cần phải ngắm, phía dưới đâu đâu cũng là côn trùng, cứ trực tiếp nổ súng bắn là được! Hắn thuộc về đội tấn công tầm xa, tiến hành đợt phản kích đầu tiên, đợi đến khi côn trùng xông lên đầu tường, bọn hắn sẽ lùi về sau một khoảng, hỗ trợ cho đội võ sĩ Bóng Tối cận chiến tiến hành tấn công.
Không thể không khen công lao của Lô Quốc Long, hắn xây bức tường vây cao tối thiểu cũng đến bảy tám mét, bằng không côn trùng chỉ cần nhảy một cái là đã có thể chui vào trong trạm nhỏ, như vậy hai mặt đều có địch, mọi người ứng phó sẽ phiền phức hơn nhiều.
Cũng may là cái trạm này cũng không lớn, tường vây cũng không quá dày, chứ không Lô Quốc Long dù cho có năng lực thuộc tính thổ giúp đỡ, cũng khó có thể trong vòng mấy tháng đã dẫn người xây xong cái vòng tường vây này được.
Đàn Xích Giáp Trùng phía trước còn chưa đến được bức tường thì đã chết hơn phân nữa!
Đợt phản kích đầu tiên của võ sĩ Bóng Tối vô cùng hiệu quả, khiến cho lòng tin tăng mạnh.
Có điều, lũ côn trùng hung hãn không sợ chết phía sau lại giày xéo lên thi thể của đồng loại, tầng tầng lớp lớp dồn tới, tình thế cũng không mấy lạc quan!
Theo thời gian dần trôi, đợt tấn công đầu tiên của côn trùng quả nhiên là đợt mãnh liệt nhất. Dưới bức tường đã chất đầy xác chết côn trùng, gần như đã chất đống lên độ cao gần bằng với tường vây rồi!
Lũ côn trùng phía sau đều đạp lên xác chết của đồng loại, tấn công lên tường vây!
Sở Vân Thăng lùi đến vị trí thứ hai, đội cận chiến đã tiến lên chém giết, những con côn trùng lọt lưới lập tức bị đội tấn công tầm xa đã lùi về vị trí thứ hai lần lượt tiêu diệt .
Năng lực chữa trị của Vu Bà lúc này tỏa sáng rực rỡ, khi mà phía những tường thành khác dần xuất hiện những tiếng kêu gào thảm thiết trước khi võ sĩ Bóng Tối tử vong, thì chỗ bức tường phía nam của Sở Vân Thăng, chỉ có một người bị trọng thương mà thôi.
Đương nhiên Sở Vân Thăng với tốc độ bắn cực nhanh, có khả năng nhanh chóng dọn sạch lũ Xích Giáp Trùng leo lên bức tường cũng đóng vai trò cực lớn.
Chu Dạ Na bên cạnh thì chỉ biết trợn trừng con mắt. Võ sĩ Bóng Tối dùng súng hệ hỏa có tần suất tấn công nhanh, nàng biết, thế nhưng chưa bao giờ nhìn thấy có ai nhanh như Sở Vân Thăng, hơn nữa hắn gần như chỉ cần hai viên đạn là có thể giết chết một con Xích Giáp Trùng, không cần tốn thêm bất cứ một phát nào! Chỉ trong chốc lát, mặt đất lần nữa truyền tới chấn động. Sở Vân Thăng hết sức quen thuộc cái cảm giác này, thầm mắng một tiếng: "Khốn kiếp, Kim Giáp Trùng!"
Vừa rồi Xích Giáp Trùng nửa ngày cũng không hành động, đại khái là đang đợi cái loại quái vật Kim Giáp Trùng biến thái này.
Thẩm Thiếu Trạch đau đầu nhìn cái đầu Kim Giáp Trùng nhô ra trước mắt, ba võ sĩ Bóng Tối cấp ba hạng Bính đã lao xuống dưới chém giết, một khi để cho nó phá vỡ được tường vây, lũ Xích Giáp Trùng sẽ chen chúc lao vào theo, hậu quả nghĩ đến khó mà chịu nổi!
Hắn lúc này mới biết được nguyên nhân Chúc Lăng Điệp hùng hồn muốn bốn phần lương thực, hoàn toàn không phải vì nàng có súng năng lượng tối làm cờ hiệu, mà là Phong Hỏa Liên Thành trong đồn đại. Tuy rằng một người trong đó vẫn chỉ là cấp hai hạng Giáp, thế nhưng quả thực là không hổ với danh tiếng của mình!
Hai người này cộng thêm với một võ sĩ Bóng Tối cấp ba của Chúc Lăng Điệp, gió thổi tăng thế lửa, lửa theo gió mà công, thẳng tiến đốt giết đánh chiếm, con Kim Giáp Trùng thứ hai xuất hiện ở hướng đông bắc đang phải chịu thế tấn công hợp lực của ba người bọn họ.
Nhưng Kim Giáp Trùng há lại dễ dàng đối phó như vậy sao?
Thẩm Thiếu Trạch không thể không tiếp tục phái ra hai gã võ sĩ Bóng Tối cấp hai hạng Giáp ra gia nhập vào nhóm tấn công Kim Giáp Trùng, năm người hợp lực mới miễn cưỡng giữ ngang cơ với con Kim Giáp Trùng ngang ngược này.
Mà phía bên Chúc Lăng Điệp bên kia, Phong Hỏa Liên Thành đã chiếm được thượng phong, mà một gã võ sĩ Bóng Tối cấp ba còn lại chỉ ở phía ngoài phụ trách bảo vệ Phong Hỏa Liên Thành không bị những con Xích Giáp Trùng khác đánh lén.
Thẩm Thiếu Trạch không thể không hâm mộ Chúc Lăng Điệp, có dũng tướng cỡ này, thảo nào có vẻ khí thế mười phần như vậy!
Hắn nào có biết được Chúc Lăng Điệp lúc này đã đố kỵ Thập Tam Gia đến giai đoạn phát cuồng rồi!
Bên trận địa phía bên này của Sở Vân Thăng thì không xuất hiện Kim Giáp Trùng, có điều hắn cảm thấy hơi kỳ lạ, ít nhất cũng nên có một con chui từ trong trạm nhỏ ra chứ nhỉ, không biết vì sao mà bây giờ chúng chỉ xuất hiện ở phía ngoài bờ tường.
Đại khái là muốn phá hỏng tường vây, để cho Kim Giáp Trùng lũ lượt tràn vào, Sở Vân Thăng cũng chỉ có thể nghĩ như vậy.
Tiếp tục chống trả một hồi, thế tấn công của côn trùng hơi bị áp chế một chút, cho dù là có năng lực chữa trị của Vu Bà thì trên trận địa phía nam cũng đã xuất hiện tổn thấy hai chết vài bị thương.
Sở Vân Thăng định chuyển đến mặt trận khác để hỗ trợ mấy đội ngũ khác tiêu diệt Kim Giáp Trùng, nếu để cho cái lũ này tiến vào, không chỉ có tuyến phòng ngự thất thủ, mà dưới cái kiểu tấn công phun lửa của nó, nói không chừng đến cả kho lương thực cũng bị đốt trụi.
Tới cái chỗ quỷ quái này không phải chỉ vì lương thực sao, nếu không có lương thực, vậy coi như là toi công vô ích một phen.
Sở Vân Thăng đã có đầy đủ nguyên phù, lại có chiến giáp loại hai còn chưa khởi động, nguyên khí bản thể trong cơ thể cũng còn sung túc, đoán rằng phối hợp với bọn họ giết chết hai con Kim Giáp Trùng cũng không thành vấn đề.
Hắn còn chưa động, đã nghe thấy từ mặt trận phía bắc bùng lên những tiếng hoan hô ầm ĩ: "Phong Hỏa Liên Thành! Phong Hỏa Liên Thành!!!"
Tạ Nguyên thở hồng hộc chạy tới từ trận địa bức tường phía tây, vội nói: "Mẹ ơi! Con Kim Giáp Trùng ở mặt đông bắc đã bị xử rồi! Quá cmn lợi hại! Các người xem có thể phái vài người qua trợ giúp tường phía tây hay không, bên kia vẫn còn một con Kim Giáp Trùng!"
Nếu chỉ còn lại một con, Sở Vân Thăng cũng không lo lắng lắm, để cho cái Phong Hỏa Liên Thành gì kia quay về trợ giúp một chút là được rồi, bản thân cứ ở tường phía nam, nếu lỡ lại lòi ra một con Kim Giáp Trùng thì trực tiếp tiêu diệt luôn cho khỏe.
Tuy rằng Chu Dạ Na cực lực muốn mời Sở Vân Thăng qua hỗ trợ, thế nhưng hắn chẳng nhúc nhích chút nào, khiến cho Tạ Nguyên nãy giờ không có ở đây chẳng hiểu mô tê gì.
----o0o---- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK