La Hằng Thâm nhìn xác chết côn trùng chồng chất như núi trên quảng trường đại điện, trái tim xao động từ khoảng khắc đó chưa từng có một giây bình tĩnh.
Ba ngày trước, hắn còn ôm nghi ngờ việc Viên Hồng Tuyết liệu có thể lấy ra đầy đủ lương thực hay không; ba ngày sau, trước mặt hắn như mộng như ảo xuất hiện một lượng lớn lương thực, nhưng nghi vấn của hắn không những không giảm bớt mà ngược lại còn càng sâu thêm.
Xác côn trùng quả thật quá nhiều, quá quá nhiều, vẻn vẹn ba ngày, hắn thật sự không tưởng tượng nổi Hỏa sứ và Viên Hồng Tuyết đến cùng làm thế nào mà làm được? Nhưng sự thật rành rành ngay trước mắt, có sức thuyết phục hơn bất cứ thứ gì, mặc kệ là hắn có tin hay không.
La Hằng Thâm kinh ngạc phát hiện ra, từ sau khi lão già họ Viên này tới thành Liệt Hỏa, kỳ tích hầu như không ngừng không nghỉ xảy ra.
Đầu tiên là nhận được sự tín nhiệm gần như không giới hạn của Hỏa sứ, tiếp đó lật tay liền đoạt được đại quyền của thành Liệt Hỏa, lại như bây giờ như làm ảo thuật biến ra một đống xác chết côn trùng chồng chất như núi, từng việc từng việc, chỉ trong vẻn vẹn chưa đến năm ngày, cái lão già gần đất xa trời này vậy mà cứ lần lượt thực hiện được hết.
Hôm nay, điều tiếc nuối duy nhất của La Hằng Thâm là Viên Hồng Tuyết giao toàn quyền việc vận chuyển và phân phối thức ăn cho gã da đen và Tào Chính Nghĩa phụ trách, khiến cho hắn không cách nào biết được Viên Hồng Tuyết làm thế nào lại làm được!
. . .
Trên núi xác trùng phân tán rất nhiều người thường thân thể khỏe mạnh, trước đây hẳn phải gọi là nô lệ, nhưng bây giờ đã không phải nữa, đổi một cái tên mới - thành dân của thành Liệt Hỏa.
Bọn họ dưới sự chỉ huy của gã da đen biết nói tiếng Trung Quốc kia, đang cật lực mổ xẻ thịt côn trùng từ từng cái xác, toàn bộ đều bày ra bộ dạng như chỉ hận không thể khiến cho toàn thế giới, nhất là vị người da đen kia và thành chủ, biết mình đang cố gắng hết sức làm việc.
Bởi vì mấy người này đều biết, đối với người bình thường trong toàn bộ khu vực Hoàng Sơn, cái phần việc mổ xẻ thịt côn trùng trên đại điện này có lẽ chính là phần công tác tốt nhất và cũng được người ta hâm mộ nhất rồi.
Ở nơi này không sợ nguy hiểm bị quái vật tấn công, cũng không bị chết cóng đe dọa, mỗi ngày lại còn được nhận cung ứng thức ăn sung túc, mà việc phải làm chẳng qua chỉ là công việc "cắt thịt" đơn giản lặp đi lặp lại này mà thôi.
Công việc béo bở như vậy, lại thêm cảm giác được ăn no, kích thích mãnh liệt khiến những người bình thường của thành Liệt Hỏa trở nên điên cuồng, tranh nhau vỡ đầu, thậm chí ngay cả một vài Thiên Hành Giả nhỏ yếu cũng phải đỏ mắt.
Đi cửa sau là chuyện tất nhiên, phàm là người có quan hệ với Lục Tinh Thập Bát Tướng, hay chỉ cần có thể liên hệ được với thành chủ Tào, bất kể quan hệ bắn đại bác có tới được hay không, tất cả đều dốc hết sức lực vốn liếng, không bỏ sót một ai.
Tiêu chuẩn tuyển người mà Sở Vân Thăng đã cho Tào Chính Nghĩa và Edgar rất đơn giản, một là sạch sẽ không bệnh tật, hai là có thể chịu khổ chịu khó làm việc, ba là không trộm không cắp, còn lại hắn cũng không rảnh rỗi để quản mấy chuyện vụn vặt này, tất cả thao tác cụ thể đều do hai người bọn họ phân công phụ trách.
Tào Chính Nghĩa là người bản địa, quen nhiều biết rộng, biết gốc biết rễ, phụ trách chọn lựa tuyển người;
Edgar da đen là người nước ngoài, mạng lưới quan hệ đơn giản, không sợ đắc tội người, quá trình gia công thịt côn trùng do y toàn quyền giám sát, một khi phát hiện người không đạt tiêu chuẩn có quyền trực tiếp loại bỏ, không cần phải thương lượng với bất kỳ kẻ nào.
Chọn được hơn trăm người, loại người nào cũng có, lúc đầu, Sở Vân Thăng cho rằng cái "bát cơm" ngon ngọt quý giá như vậy, sẽ không có ai không biết quý trọng.
Thế nhưng kết quả lại quá ngoài dự liệu của hắn, chỉ vỏn vẹn ba ngày, số người bị Edgar loại bỏ đã hơn mười người, tất cả đều là những người hám lợi tự cho rằng có hậu trường có chỗ dựa có thể dựa dẫm, mưu đồ trộm một ít thịt côn trùng ra khỏi quảng trường đại điện.
Trong đó cũng có người có hậu trường là vị thành chủ Tào Chính Nghĩa này, nhưng trong chuyện này, lão lại xử sự có vẻ hết sức "thông minh".
Tào Chính Nghĩa hiểu hơn ai hết địa vị của gã da đen đó trong lòng cụ Viên, gã ta được ông cụ đích thân cứu ra từ trong tay mình, hơn nữa chỉ riêng việc gã da đen đó có thể tự do đi lại trong gian phòng của cụ Viên, thậm chí còn thường giữ cửa cho ông cụ, lão liền biết mình không thể nào được tín nhiệm hơn Edgar, ít nhất hiện tại tạm thời không thể.
Mà Sở Vân Thăng cũng là lần đầu tiên thật sự hiểu được, bát cơm tập thể, quả nhiên không phải dễ ăn như vậy.
Nhưng hắn tạm thời cũng không tìm được cách nào tốt hơn, đối với những thứ như chế độ hay cách thức quản lý xã hội quy mô lớn, Sở Vân Thăng hắn hoàn toàn là thứ gà mờ, hoàn cảnh của hắn kỳ thực cũng không khá hơn bao nhiêu so với Tào Chính Nghĩa, đều là những kẻ không thích hợp ngồi trên những vị trí không thích hợp, tất cả đều là do thời đại dị dạng, tình hình dị dạng, mới tạo nên cái cục diện lúng túng thế này.
Cũng may Sở Vân Thăng vẫn luôn duy trì ưu điểm của mình, rất biết mình biết người trong mọi việc, biết mình làm được chuyện gì không làm được chuyện gì, những chuyện hắn cần can thiệp thì vẫn uy nghiêm như thường; những việc hắn không nên quản lý sát sao, cho tới giờ đều trao quyền giao việc, rất ít nhúng tay.
Chính bởi vậy, trong ba ngày nay, Sở Vân Thăng dành ra được một lượng lớn thời gian, ngoại trừ tốn một phần thời gian để chế tạo Khu Độc phù, tinh lọc ra rất nhiều thịt trùng không có độc, thời gian còn lại cơ bản đều ở yên trong căn phòng đại điện, liều mạng khôi phục thương thế.
Ninh Chí Đồng không biết tình hình thực tế, bị người phụ nữ Băng tộc xoay như xoay dế, nhưng bản thân Sở Vân Thăng đã từng tự mình giao thủ với người áo choàng, lại hiểu rất rõ ràng.
Người áo choàng xác thực đã bị trọng thương, nhưng dù như vậy, hắn cũng phải vận dụng gần như nguyên một tòa Cự Phần cùng với tính mạng của vô số côn trùng, cộng thêm bản thân hắn liều mạng đánh một trận mới thắng hiểm được.
Nếu như người áo choàng không gặp phải mình, dù cho có trọng thương thì mười gã Ninh Chí Đồng ôm theo mười khẩu súng băng tới cũng là chịu chết, Sở Vân Thăng không hiểu nổi rốt cuộc hai cô gái áo trắng của Băng tộc đó có phải lú lẫn rồi không.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể đoán thành Xuy Tuyết lợi dụng Ninh Chí Đồng đến để dò xét hư thực thương thế của người áo choàng mà thôi, dù sao qua bao nhiêu ngày như vậy, Băng tộc áo trắng vẫn chưa đến thành Liệt Hỏa cướp lấy "ứng viên", có khả năng vẫn còn khá kiêng dè người áo choàng.
Cho nên Sở Vân Thăng dựa theo đạo lý này tiếp tục suy luận, trong tình huống người áo choàng trọng thương mà vẫn có sức chiến đấu mạnh mẽ như vậy, vậy thì hai tên Băng tộc áo trắng kia dù cho có bị thương thì cũng không thể yếu hơn, huống hồ bọn họ vẫn còn một chiếc vật thể bay thực lực không rõ.
Bởi vậy, trong ba ngày nay, hắn vẫn cố giằng lòng không đi thành Xuy Tuyết "trộm người", bằng vào tình trạng thân thể hiện nay của hắn, căn bản không phải là đối thủ của hai tên Băng tộc áo trắng, lỡ như không thể đắc thủ, bị các nàng chặn lại thì thật đúng không còn một đường sống nào.
Bây giờ tranh thủ họ không biết người áo choàng đã chết, vẫn còn chỗ cố kỵ, Sở Vân Thăng phải vận hết tốc độ khôi phục thực lực.
Tuy nói bóng người trong kính của thần vực từng nói qua, hai phe dị tộc đều có biện pháp đặc thù tránh thoát được hệ thống quét hình của nó, thần vực không phát hiện được, nhưng việc này sớm muộn cũng sẽ bại lộ ra từ những phương diện khác, một khi chân tướng rõ ràng, Sở Vân Thăng không chút hoài nghi Băng tộc áo trắng sẽ lập tức đưa quân tới tấn công.
Trong lòng hắn tuy rằng vẫn còn ôm ảo tưởng, nhưng trên thực tế đã cảm giác được thần vực tám chín phần mười đang cùng hợp tác với Băng tộc áo trắng, nhưng vì sao lại chưa hề vạch trần thân phận mình thì hắn cũng chẳng thể hiểu được.
Nói thực ra, tình cảnh trước mắt của Sở Vân Thăng không hề phong quang vô hạn như biểu hiện ở thành Liệt Hỏa, trái lại đang gặp phải nguy cơ trùng trùng, hiểm nghèo có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, chỉ cần thần vực hiện tại lộ ra thân phận và vị trí của hắn, hắn căn bản không có chỗ nào che giấu, không chỗ trốn tránh, ngay cả vốn liếng để liều mạng cũng không có.
Cho nên hắn rất cần thời gian, tranh thủ mau chóng khôi phục thương thế, đẩy nhanh xung kích cảnh giới Hai Nguyên Thiên tầng bốn, vũ trang cho Thiên Hành Giả toàn thành, đồng thời ấp ra đại quân Trùng tộc, nhờ đó có được thực lực đối phó với kẻ địch.
Nhưng những chuyện này không phải thứ mà hắn muốn nhanh là nhanh được, không nói cái khác, ngay như Minh nửa sống nửa chết kia, Sở Vân Thăng kỳ vọng rất cao vào nó, thế nhưng nó vẫn "trưởng thành" rất chậm chạp, đến độ ngày hôm qua Sở Vân Thăng phải hạ quyết tâm, lệnh cho cả tòa Cự Phần ngoại trừ chế tạo lượng chấy nhầy thúc đẩy sinh trưởng cần thiết, còn lại phải toàn lực cung ứng cho quá trình sinh trưởng của Minh, ngừng toàn bộ hoạt động ấp trứng khác.
Bằng không dù cho có ấp ra hơn vạn con côn trùng, nhưng không cách nào chỉ huy chúng nó rời khỏi khu chất nhầy tham chiến thì cũng bằng thừa.
Có điều mấy chuyện này tốt xấu gì cũng có chút tiến triển, còn có một chuyện mới thật sự làm cho Sở Vân Thăng buồn bực không thôi.
Người áo choàng sau khi chết để lại một hộp kim loại dài dài được nó gọi là Huyền Ba Tráo, tính năng phòng ngự của thứ này mạnh chưa từng thấy, quả thật làm Sở Vân Thăng hắn tán thán không thôi.
Hắn nhớ rất rõ bản thân đã phải bất chấp mối nguy hiểm nguyên khí bản thể hỗn loạn, không tiếc trong thời gian cực ngắn tiêu hao một lượng lớn nguyên khí bản thể, một hơi liên tục không ngừng phóng ra sáu chiêu kiếm chiến kỹ kiếm thức "Phá Thứ", khó khăn lắm mới có thể đánh tan được Huyền Ba Tráo của người áo choàng.
Đây còn là trong tình huống người áo choàng dùng Huyền Ba Tráo liên tục tác chiến khi đã bị trọng thương, nếu như là Huyền Ba Tráo hoàn hảo không tổn hại, Sở Vân Thăng cũng không dám tưởng tượng phải đâm nó bao nhiêu đòn kiếm thức, mới có thể đâm thủng được nó?
Trong ba ngày này, Sở Vân Thăng tự mình đã làm thử nghiệm với chiến giáp loại hai dự phòng, dưới sáu nhát kiếm thức, chiến giáp tan thành mây khói.
Rõ ràng, Huyền Ba Tráo là trang bị phòng ngự mạnh hơn hẳn loại chiến giáp loại hai mà hắn đang dùng bây giờ, ít nhất cũng phải là chiến giáp loại ba tinh luyện, hơn nữa thứ này còn không chiếm chỗ, không trở ngại triển khai công kích, nếu như không thể sử dụng quả thật là quá phí của trời.
Cho nên Sở Vân Thăng dành rất nhiều tâm tư đi nghiên cứu thứ này.
Máy phát Huyền Ba Tráo chẳng qua chỉ là một cái hộp kim loại dài to cỡ cái điện thoại, có thể cầm gọn trong một bàn tay.
Khi Sở Vân Thăng truyền nguyên khí bản thể của hắn vào, hộp kim loại sẽ miễn cưỡng phát ra một tầng vách không gian hình cầu thật mỏng, nhưng mỗi lần chỉ có thể kiên trì được hai ba giây, liền vỡ vụn rồi biến mất, liên tục vài lần đều không khác gì.
Lúc đầu Sở Vân Thăng còn tưởng là do truyền nguyên khí vào không đủ, bởi vậy cũng không để bụng, nhưng trong ba ngày này khi tập trung nghiên cứu nó, lúc truyền một lượng lớn nguyên khí bản thể vào định kiểm tra đo lường tính năng của nó, thì lại chán nản phát hiện hoàn toàn không phải là nguyên nhân đó.
Mặc kệ Sở Vân Thăng cố gắng thế nào, sau khi lượng nguyên khí bản thể tiến vào hộp kim loại đạt tới một giới hạn nhất định, hộp kim loại sẽ lập tức từ chối nguyên khí bản thể mà Sở Vân Thăng tiếp tục truyền thêm, khiến cho kẻ chỉ có mỗi nguyên khí là nhiều như hắn bó tay không biết làm thế nào.
Thời gian Huyền Ba Tráo tồn tại vẫn là hai ba giây như cũ, mỏng manh yếu đuối như tờ giấy, căn bản không thể dùng cho thực chiến được.
Cái cảm giác đối mặt với một núi châu báu, như lại không cách nào tìm được đường lên núi đó, so với lúc trước khi hắn đoạt được áo choàng chiến y còn bức rức hơn, tối thiểu áo choàng chiến y khi chưa khởi động thì vẫn còn vài công năng cơ bản, hoặc có thể mặc vào giả dạng thành viên Hỏa tộc.
Nhưng thứ này, nếu không thể khởi động, hoàn toàn là một "cục gạch" không có một chút tác dụng nào.
Sở Vân Thăng càng nghĩ càng thấy phiền, rút từ trong túi ra một điếu thuốc rồi châm lửa. Bởi vì hắn nắm trong tay toàn bộ kho lương đại điện và dự trữ mà La Hằng Thâm chở về, vấn đề nguồn thuốc lá eo hẹp được giảm đi nhiều, cái này phải cảm ơn vị tỷ phú Trương Hộ kia, trong cái lô cốt của lão có cất giấu rất nhiều thuốc lá chất lượng cao, ngoại trừ phần ba anh em Lôi Minh tiêu hao lúc trước, đến hôm nay phần lớn đã rơi vào tay Sở Vân Thăng.
Nhớ tới Trương Hộ, tâm tư vẫn luôn căng thẳng, bận rộn của Sở Vân Thăng khó được phân thần một hồi, chợt trong đầu bỗng hiện lên một bóng người, tựa như đã từng quen biết, mơ mơ hồ hồ.
Cau mày suy nghĩ hồi lâu, một điếu thuốc đã sắp tàn, hắn mới chợt vỗ đầu một cái, mình suýt nữa thì quên luôn cái chuyện tiểu tình nhân của Trương Hộ rồi.
Vội vàng móc từ trong Vật Nạp phù tấm bản đồ và bức ảnh lúc trước chẳng hề đụng vào, suy nghĩ xuất thần, là cô ta sao? Nhưng cô ta là ai chứ?
Ngay lúc này, Edgar ở bên ngoài gõ cửa, đằng hắng một tiếng rồi nói: "Thưa ngài quản sự, mấy người thiếu tá đã được sắp xếp xong xuôi, ngài có muốn gặp mặt không?"
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK