Mục lục
[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm kilomet phía tây thành Xuy Tuyết.

Lớp tuyết trắng ngần không nhiễm một hạt bụi trần, phủ kín trên mặt đất màu vàng đất, trên sườn núi lúc nha lúc nhúc phơi bày ra những gốc cây tàn tạ trơ trụi, thân cây cành cây của chúng đã sớm bị chặt gần như sạch trơn, thỉnh thoảng một cơn gió lạnh gào thét đảo qua, từ đỉnh núi cao vút cuốn bay hoa tuyết, cuồn cuộn bay múa đầy trời.

Chân núi.

Đứng sừng sững đội ngũ gần bảy trăm người, có thể nghe qua không nhiều lắm, nhưng khi tụ tập cùng một chỗ, đầu người nhốn nháo, bóng người dày đặc, vẫn là cảnh tượng rất ư đồ sộ!

Tào Chính Nghĩa không biết từ chỗ nào kiếm được mười tấm cờ lớn, trên mặt cờ màu đen tiêu điều, như rồng bay phượng múa viết lên cùng một chữ màu đỏ như máu: Hỏa!

Vì vậy, tất cả khí thế sắp khai chiến, nhất thời đều tập trung lên mười ngọn cờ bay phất phới trong gió này, nhất là ngọn cờ lớn phía sau chiếc ghế nơi Sở Vân Thăng ngồi, cũng tính là có vài phần cảm giác trận địa chiến trường.

Điều duy nhất không được hoàn mỹ, đó là ở góc của những lá cờ đó, vậy mà còn giữ lại bốn chữ lớn "Di động Trung Quốc", hiển hiện ra cái khí phách thiên hạ không chỗ nào không có của nó trước kia!

Sở Vân Thăng đại khái bị cái "khí phách" đó của nó ảnh hưởng, ngồi trên ghế mà cột sống hơi ưỡn tới, thanh hỏa diễm đao dựng thẳng cắm vào trong tuyết, kết hợp với một bộ chiến y áo choàng đỏ rực như lửa, quả thật cực kỳ giống "Đông Phương Bất Bại".

Chỉ là, hình tượng Đông Phương Bất Bại này cũng không thể giữ được bao lâu.

Rất nhanh, phía sau đội ngũ, từ phương hướng thành Liệt Hỏa có một đoàn xe chậm rãi lộ ra, dẫn đầu là một chiếc xe tank kiểu cũ, phía sau lục tục là mười chiếc xe tải nhỏ có lắp súng máy, cùng với lác đác vài chiếc xe mô tô.

Thu hút ánh mắt nhất chính là một gã người da đen đứng trên chiếc xe tải đầu tiên, y ôm súng trước ngực, trên đầu quấn băng vải, gương mặt đen thui lộ ra rất dễ khiến cho người ta liên tưởng tới phần tử khủng bố Libya ở thời đại Mặt Trời!

"Người đã mang đến rồi, thưa cụ quản sự!" Edgar nhảy xuống xe, đứng một bên nói.

"Bịt kín miệng bọn họ lại, đưa đến bên này đi." Sở Vân Thăng lặng lẽ ngồi trên ghế, không muốn bị những lời cầu xin của bọn họ quấy rầy đến cái kế hoạch mà hắn chuẩn bị cho cuộc chạm trán kịch liệt sắp đến.

"Thưa cụ, phía trước có động tĩnh!" Tào Chính Nghĩa cầm ống nhòm, vội vàng chạy từ phía trước tới, khẩn trương nói.

Đây đã định sẵn sẽ là một cuộc đại chiến, tuy rằng thành Liệt Hỏa và thành Xuy Tuyết chém giết đã lâu, nhưng một cuộc đại quyết chiến toàn thành chân chính thì chưa bao giờ xảy ra, hoặc có thể nói cả hai bên đều tận lực tránh để nó xảy ra.

Không riêng gì Tào Chính Nghĩa, những Thiên Hành Giả khác cũng đều thập phần khẩn trương, hôm nay đánh một trận, không biết có bao nhiêu người sẽ để xác lại tại đây.

Sở Vân Thăng đưa tay nhận lấy ống nhòm, trong thế giới mịt mùng, ngoại trừ màu trắng cũng chỉ toàn màu đen, nếu xét từ đây có thể nói đồng phục màu trắng của thành Xuy Tuyết chiếm được ưu thế, không giống như màu đỏ của thành Liệt Hỏa, đứng chỗ nào cũng vô cùng bắt mắt.

"Ở chỗ nào?" Sở Vân Thăng chẳng hề nhìn ra cái gì.

"Sắp tới rồi, ở sườn núi nhỏ trước mặt..."

Tào Chính Nghĩa lau đi mấy giọt mồ hôi nóng do bị hỏa năng bức ra, còn chưa nói xong, liền thấy Sở Vân Thăng xoẹt một tiếng phóng lên từ ghế ngồi, nhấc hỏa diễm chiến đao lên, giữa một vùng tuyết trắng xóa, tựa như một điểm đỏ lướt qua mặt đất, cuốn lên một đường bông tuyết.

Áo choàng khoác trên người kêu vang phần phật; tuyết đọng dưới chân tung bay bắn ra bốn phía!

Không đến thời gian một cái nháy mắt, thân hình hắn đã xuất hiện trên sườn núi nhỏ ngoài trăm mét, sau đó cắm chiến đao vào trong tuyết, nhờ vào ánh sáng yếu ớt lờ mờ, miễn cưỡng có thể thấy một đội ngũ khổng lồ đi đến từ phương hướng thành Xuy Tuyết.

Hắn đang tính toán xem liệu có nên đánh lén một phen, trực tiếp đoạt người bỏ chạy.

Một chiếc vật thể bay hình ngũ giác đều, gào thét lướt qua không trung, xẹt một tiếng vụt qua đỉnh đầu Sở Vân Thăng, xoay quanh trên đỉnh đầu mọi người thành Liệt Hỏa.

Sự xuất hiện của nó, khiến cho đám "nhà quê" này hỗn loạn không nhỏ, nếu không phải có Lục Tinh Thập Bát Tướng liều mạng áp chế, Sở Vân Thăng vô cùng hoài nghi cái đội ngũ vừa rồi còn đôi chút dáng dấp này liệu có lập tức tan tác như ong vỡ tổ hay không!?

Chênh lệch giữa bình dân và quân nhân, quả thật rõ rành rành!

Sở Vân Thăng nhớ rõ trên con đường chạy trốn đến Kim Lăng của mình, gặp phải những người lính chính quy kia, bọn họ mang trong mình dũng khí thấy chết không sờn, liều mạng chém giết côn trùng; còn có những quan binh trên mặt trận Kim Lăng đó, lần lượt những trận chiến đẫm máu, vẫn thủy chung vững chãi như núi!

Đương nhiên, Sở Vân Thăng không oai hùng hơn đám nhà quê kia bao nhiêu, lập tức từ bỏ kế hoạch đánh lén, lướt trở về trận địa của mình!

Hắn bắt đầu âm thầm liên lạc Minh....

Đội ngũ của thành Xuy Tuyết dừng lại ở ngoài năm mươi mét, song phương đều đốt đuốc sáng rực, bày tỏ nguyện ý dùng phương thức "hòa đàm" bắt đầu trận so đấu này.

Vật thể bay xoay tròn đến chính giữa hai tốp nhân mã, phóng xuống một người phụ nữ, quần áo trắng phau, đạp tuyết tiến lên.

"Ngươi là Băng sứ?" Sở Vân Thăng đứng lên, nhìn vị giai nhân tuyệt thế trước mắt, giống như cô gái áo trắng ở thành Kim Lăng, không nhiễm một hạt bụi trần.

"Ngươi không phải Liệt, giọng nói của nó không khôi phục đến mức hoàn mỹ như vậy, ngươi là ai?" Cô gái áo trắng nhíu nhíu mày, hỏi ngược lại.

Sở Vân Thăng cầm chiến đao của Hỏa sứ tới lui khắp nơi, người trong thành Liệt Hỏa đều biết, thế nhưng khoác cả bộ áo choàng chiến y, ngoại trừ Hứa Tình Thư vừa mới gặp qua, cũng chỉ còn có người chết biết được!

Mặc dù là đám người Tào Chính Nghĩa, ngày hôm nay lần đầu tiên khi thấy Sở Vân Thăng khoác trên mình áo choàng, đều thiếu chút nữa cho rằng là Hỏa sứ rời khỏi đại điện!

"Ta là ai không quan trọng, đã mang người tới chưa?" Sở Vân Thăng trầm giọng nói.

"Ta muốn gặp Sở Vân Thăng trước! Để hắn đến nói chuyện với ta!" Cô gái áo trắng tựa như không nghe thấy lời Sở Vân Thăng nói, trực tiếp mở miệng yêu cầu.

Sở Vân Thăng mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng bất chợt nghe được cũng vẫn không khỏi tê răng, thần vực cuối cùng vẫn bán đứng bản thân!

"Ta không biết ngươi nói cái gì, nếu đã tới, liền chuẩn bị đổi người đi!" Sở Vân Thăng cũng học theo cô ta mắt điếc tai ngơ trả lời.

"Ta mặc kệ ngươi là Hỏa tộc khôi phục tới mức độ nào, nếu như không để Sở Vân Thăng đi ra, ta sẽ không đổi người với ngươi, ngoài ra ngươi nói cho hắn biết, nếu như không chịu đi ra, ta có thể sẽ lập tức giao Đàm Ngưng cho thần vực." Cô gái áo trắng trắng trợn uy hiếp.

"Nhìn thấy cô ta, ta sẽ cho ngươi gặp Sở Vân Thăng! Bằng không các ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không gặp được hắn!" Sở Vân Thăng cũng không phải đèn đã cạn dầu, hoàn toàn không chấp nhận sự đe dọa của cô ta, một bước không nhường.

Cô gái áo trắng quan sát Sở Vân Thăng vài lần, thấy hắn cứng mềm không ăn, vươn tay ra dấu với vật thể bay, nói: "Được, ta có thể cho ngươi thấy người trước."

Vật thể bay sau khi đạt được tín hiệu của nàng, dần di động đến trận địa của thành Xuy Tuyết, ném xuống một bóng người, nhanh chóng được Thiên Hành Giả bên dưới tiếp lấy.

Sở Vân Thăng nhấc ống nhòm lên, dưới ánh sáng từ vô số ngọn đuốc, thân hình Đàm Ngưng vô cùng rõ ràng.

"Ngươi muốn thấy Sở Vân Thăng?" Sở Vân Thăng đặt ống nhòm xuống, trong lòng có tính toán, bình tĩnh hỏi.

"Không sai, ta chỉ đàm phán với hắn!" Cô gái áo trắng lạnh lùng nói.

Sở Vân Thăng kéo áo choàng xuống, lạnh nhạt nói: "Ta còn một tên khác, Viên Hồng Tuyết!"

Bộ dạng như xương khô của hắn vừa xuất hiện, nội ngoại toàn trường, bất kể là áo trắng hay áo đỏ, đều kinh hãi ngẩn ngơ, hít một hơi khí lạnh, tràng cảnh yên tĩnh như tờ!

Cái đại danh Sở Vân Thăng này, không chỉ nói trong đám Thiên Hành Giả có mặt ở đây, mà ngay cả những người bình thường sống ở dưới tầng dưới chót nhất, đều quen thuộc có thể xì xào bàn tán.

Phía sau cái tên này, đại biểu cho vô tận đảm bảo sinh tồn, vinh hoa phú quý, quyền thế địa vị .... thậm chí có thể trở thành một thành viên sinh mệnh cấp cao.

Rất nhiều người nằm mơ cũng muốn đạt được thông tin về cái tên này, có thể mượn nó một bước lên trời.

Thế nhưng, ai cũng không ngờ được rằng, trên hình ảnh ba chiều tuy rằng chưa thể nói là anh tuấn nhưng cũng tính là người thanh niên trai tráng, thế nhưng trong nháy mắt, lại biến thành một lão già gầy khô như một bộ xương kinh khủng?

Hết lần này tới lần khác Băng sứ áo trắng có quyền lên tiếng nhất lại xác nhận thân phận của hắn!!!

Sở Vân Thăng đến Viên Hồng Tuyết, cho tới bây giờ, nguyên từ một tên tiểu tử biến thành lão già, lão già lại biến thành một bộ xương khô!

Lúc này Sở Vân Thăng còn không biết, từ nay về sau hắn liền có thêm một tên hiệu khiếp sợ thế nhân khác: Khô lâu lão nhân.

Trong đầu Hứa Tình Thư oành một tiếng, một tấm bia lớn đứng vững thật lâu trong lòng nàng ầm ầm sụp đổ.....

Nàng rất khó liên hệ lão già như bộ xương trước mắt này đến người trẻ tuổi áo giáp khí phách mà mình nằm mơ cũng muốn tìm được kia.

Nàng vẫn luôn thầm coi Sở Vân Thăng - vị loài người bị dị tộc phát lệnh truy nã này - là tấm gương cho mình, ước ao có được một thân bãn lĩnh tung hoành trong bóng tối như hắn, tựa như một vị hiệp khách, qua lại trên ranh giới cái thế giới hoang tàn này, tràn đầy màu sắc thần bí và lãng mạn bất chấp thực tế....

Đây là mơ mộng thiếu nữ của nàng, cũng là khát vọng hoang đường của nàng, nàng chờ mong một ngày nào đó bản thân cũng có thể giống như người áo giáp bên trong bình ảnh ba chiều đó, trở thành một người lữ hành mạt thế tự do cô độc.

Nhưng khi Sở Vân Thăng chính miệng thừa nhận, Viên Hồng Tuyết là Sở Vân Thăng, Sở Vân Thăng chính là Viên Hồng Tuyết, nàng không thể nào tin nổi con mắt của mình, hiện thực vậy mà tàn khốc như vậy, người nam tử trẻ tuổi khí phách kia không có ở đây, thay vào đó lại là một lão già trơ xương hèn mọn, xấu xí tới cực điểm lại còn "nhìn lén" nàng tắm nữa.

Thế nhưng ----

Cô gái áo trắng đứng đối diện Sở Vân Thăng, sau khi cẩn thận quan sát bộ áo choàng chiến y trên người Sở Vân Thăng, tiếp đó liền nói ra một câu nói khiến toàn thể Thiên Hành Giả không cách nào tiếp nhận, thậm chí khiến tư duy chết máy:

"Hóa ra ngươi đã giết Hỏa sứ Liệt!"

Mọi người, bao gồm cả những vị Thiên Hành Giả ngoài năm mươi mét thính lực vượt mức, toàn bộ ánh mắt trong nháy mắt tập trung trên khuôn mặt của lão già khô lâu này, khẩn trương và mong đợi câu trả lời của lão!

Không ai nguyện ý tin tưởng lời của Băng tộc áo trắng là sự thật, đúng vậy, không ai nguyện ý! Bao gồm cả những Thiên Hành Giả sau lưng Sở Vân Thăng.

Đây là một loại tâm lý kỳ diệu.

Tương tự như thiết luật người sống phải ăn uống ngủ nghỉ, từ bắt đầu, tất cả mọi người đều chấp nhận loài người không cách nào chiến thắng dị tộc, đây là một thiết luật, chớ đừng nói đến chuyện giết chết!

Thiết luật này tồn tại trong lòng bọn họ không thể dao động, thậm chí đã mọc rễ nảy mầm, tất cả dự tính, kế hoạch, tương lai, sinh hoạt của họ, từ lâu đều đã vây quanh thiết luật này mà cuồn cuộn vận hành.

Đột nhiên, cái thiết luật này chấn động, lung lay chỉ chực sụp đổ, bọn họ không biết tương lai phải làm thế nào cho phải!

Tựa như một đám nô lệ, đã quen thuộc và đồng ý với sự thống trị của chủ nô, đột nhiên có một ngày, một người nô lệ vốn giống như bọn họ phấn khởi phản kháng, muốn giết chết chủ nô, vì vậy những người đầy tớ khác bắt đầu sợ hãi, cho rằng đó là đại nghịch bất đạo, bầu trời muốn sụp đổ, không còn cách nào sống sót qua ngày, lũ lượt chủ động đoàn kết tập trung xung quanh chủ nô....

Cho nên, bọn họ thà hy vọng lời Băng tộc áo trắng không phải là sự thật!

Đám Thiên Hành Giả đều nín thở, chờ đợi câu trả lời của Sở Vân Thăng, bao gồm cả Cơ Khanh luôn quyến rũ tận xương, Hứa Tình Thư phẫn hận bị Sở Vân Thăng thấy thân hình trần trụi của mình, Tào Chính Nghĩa luôn luôn trung thành với Sở Vân Thăng... vân vân... vân vân....

Chỉ có một người, một người da đen, khuôn mặt lại lộ ra một nụ cười tự tin, tin tưởng đây là thật, ngài Lennon, trong mắt y luôn luôn là một vị Superman không gì không làm được!

Mặc dù ngài Lennon biến đổi đến chính mình cũng không nhận ra! Edgar nhưng vẫn luôn cho là vậy.

Chuyện cho tới lúc này, Sở Vân Thăng biết đã không thể dối gạt được nữa.

Phân thân của Minh chỉ có thể bày ra làm cảnh, chỉ cần chiến đấu một cái liền sẽ bị chọc thủng, huống hồ cô gái áo trắng trước mắt này còn nhận ra bộ áo choàng chiến y trên người mình.

Vì vậy hắn vô cùng dứt khoát lớn tiếng thừa nhận: "Không sai, nó đã chết dưới kiếm của ta!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK