Chương 176: Kim Lăng biến mất!
Sở Vân Thăng hơi kinh ngạc, hắn nhớ "Hỏa Vương" Tề Huyên trong thư mật có viết là người áo choàng dùng kiếm, thế nào lại biến thành đao? Lẽ nào y sử dụng hai loại vũ khí sao?
Có điều hắn sẽ không đi hỏi, chuyện này chẳng liên quan gì đến hắn, cứ đứng ở một bên yên lặng quan sát là được rồi, việc cửa vào phản thế giới mở ra có thành công hay không hắn cũng chẳng quan tâm.
Thành công, vậy thì theo bọn họ đi một chuyến, ra công không ra lực; không thành công thì càng khỏe, bản thân đỡ phải lẽo đẽo theo họ bận rộn.
Trước khi xuất phát, hắn đã để lại toàn bộ lương thực chứa trong Vật Nạp phù ở tòa nhà văn phòng, ngừa việc nếu bản thân thời gian dài không về được "chính thế giới" lại làm cho tòa nhà văn phòng phải đối mặt với nguy cơ lương thực, khi có mình thì bình thường còn có thể dùng thịt côn trùng đã được khử độc tiết kiệm số lương thực của thời đại Mặt Trời, nhưng nếu hắn tiến vào phản thế giới, thì không thể hoàn toàn dựa dẫm vào tổng bộ chỉ huy vốn đã có không ít mâu thuẫn với mình, nói một câu, chính là dựa người không bằng dựa mình.
Bên cạnh hắn chỉ mang theo lương thực cho một tháng, chắc chừng đó cũng đã đủ rồi, hơn nữa trong Vật Nạp phù của hắn còn có rất nhiều xác chết Xích Giáp Trùng chưa khử độc, nếu thực sự đến lúc khẩn cấp, mình còn có thể dùng số thịt trùng này lót dạ, tuy rằng mùi vị của chúng đúng là có hơi khó mà nuốt trôi.
Khi đến khu trung tâm, Sở Vân Thăng cố ý trước hết đến tổng bộ nghiên cứu một chuyến, giao hai loại chất nhầy một vàng một đỏ lấy được từ Cự Phần "sống" đã cho vào hai cái bình nhỏ cho giáo sư Tôn, đoán chừng khi mình trở về từ phản thế giới, với trí tuệ của họ hẳn là đã nghiên cứu ra được chút gì đó rồi.
Nghĩ vậy, Sở Vân Thăng cảm giác tâm tình thoải mái hơn hắn, lại có hứng thú muốn xem thử hai kẻ "dị tộc" này đến cùng là muốn bày ra cái trò gì!
Hắn một mặt lẳng lặng nhìn bộ đội canh phòng sắp xếp các võ sĩ Bóng Tối, theo thuộc tính sắp xếp vào những vị trí đã phân chia sẵn từ trước; một mặt chậm rãi dùng nguyên khí nuôi dưỡng bảo bối của hắn - Tử Viêm Ma Trùng, một giây đồng hồ cũng không được phép lãng phí, phải sớm khôi phục thực lực của nó, mới có thể tăng thêm trợ lực cho hắn.
Những võ sĩ Bóng Tối trên sân bãi sau một hồi hỗn loạn như ruồi mất đầu, lục tục cũng tìm được đến đúng vị trí quy định.
Tất cả căn cứ vào năm loại thuộc tính năng lượng cơ bản, chia ra làm năm khu vực, trên vị trí đỉnh từng khu vực đều đặt một cỗ máy hình chóp tam giác, nhưng có thêm chút khác biệt là, phía sau các máy hệ kim, hệ mộc, hệ thổ, lại có thêm một ít thiết bị.
Sở Vân Thăng đoán đây đại khái chính là cái gọi là thiết bị chuyển hóa năng lượng, bằng không, ở Kim Lăng chẳng thể nào kiếm ra được chừng đó võ sĩ Bóng Tối hệ kim, hệ mộc, hệ thổ đủ để cung cấp năng lượng cho mấy khu vực đó.
Mấy cái máy móc hình chóp tam giác này đều là do hai kẻ dị tộc đó làm ra, đừng nói là Sở Vân Thăng không hiểu, mà ngay cả là đám người giáo sư Tôn nghiên cứu khoa học cả đời cũng không thể nào tìm tòi thấu hiểu được.
Hai tên dị tộc mặc dù có khác biệt, nhưng trên mặt khoa học kỹ thuật, hoặc có thể nói là trên mặt tri thức cao cấp hơn, đều là nghiêm ngặt giữ kín đối với loài người ở Kim Lăng.
Cũng có thể là họ chẳng thèm truyền bá những tri thức đó cho loài người thấp kém hơn bọn họ.
Mặc kệ thế nào, đó đều chẳng phải là dấu hiệu tốt lành gì.
Nguyên khí bản thể của Sở Vân Thăng là loại không thuộc tính tinh khiết nhất, đứng ở khu vực nào cũng không thích hợp, có điều số lần mà hắn xuất hiện với dạng võ sĩ Bóng Tối năng lượng hỏa khá nhiều, cho nên sau chút suy nghĩ, liền đứng cùng với đám Diêu Tường.
Võ sĩ Bóng Tối ở mỗi khu vực đều được xếp thành mấy hàng, ở giữa có khoảng cách tầm một người.
Ở vị trí chính giữa máy móc hình chóp tam giác, bỗng mở ra một cửa sổ, "khạc ra" từng khối bảng phẳng, trôi lơ lững cách mặt đất khoảng tầm nửa người, lướt qua khoảng giữa các võ sĩ Bóng Tối, từng lớp từng lớp rải đều về phía trước.
Khi đến cuối cùng của đội ngũ, lại tự động quay ngang 90°, sau đó đảo thành hình chữ S, lại lướt đi một đoạn, mãi cho đến khi trước mặt tất cả võ sĩ Bóng Tối đều có một tấm bảng phẳng trơn nhẵn tản ra ánh sáng đẹp đẽ, lớn cỡ một chiếc laptop trong thời đại Mặt Trời.
Những tấm bảng phẳng này đều có liên hệ với chiếc máy hình chóp tam giác, lẳng lặng vững vàng lơ lửng ở khoảng tầm nửa thân người. Lơ lửng bay lượn thần kỳ như vậy, làm cho các võ sĩ Bóng Tối đều xôn xao lấy làm lạ.
"Yên lặng, xin yên lặng!" Một sĩ quan cao cấp của bộ đội canh phòng, đứng ở chỗ cao, cầm loa lớn tiếng chỉ huy: "Bây giờ, mọi người xin hãy nghe khẩu lệnh của tôi, đưa tay phải ra, đặt lên bảng phẳng... Bắt đầu từ khu hỏa, lần lượt phóng ra năng lượng của mình, sau đó là khu thổ, khu kim, khu mộc, cuối cùng là khu băng..."
"... Chuẩn bị ... Nghe khẩu lệnh của tôi, hiện tại, khu hỏa - bắt đầu!"
Sở Vân Thăng biết nguyên khí bản thể của bản thân không có thuộc tính, nên chỉ đặt tay lên bảng phẳng trước mặt cho có, không làm thêm động tác gì, cũng không phóng ra chút năng lượng nào.
Những võ sĩ Bóng Tối hệ hỏa bên cạnh hắn đều phóng ra năng lượng nóng rực, tấm bảng phẳng kia khi vừa tiếp xúc với năng lượng hỏa, thì trên mặt ngoài liền tạo nên từng vằn sóng gợn như ngọn lửa.
Rất nhanh tất cả vằn sóng trên các bảng phẳng đều bắt đầu cộng hưởng với nhau, hình thành nên hoa văn lửa với dao động kỳ diệu, cuốn qua toàn bộ khu hỏa, vị trí kết thúc chính là chiếc máy hình chóp tam giác đó.
Tiếp đó, khu hỏa dường như bị bao phủ trong một màn sương khói màu đỏ, ánh lên màu đỏ nhàn nhạt, lung linh xinh đẹp.
Trên đỉnh chiếc máy hình chóp tam giác bắn ra một luồng ánh sáng màu đỏ nhạt thẳng đến vị trí trung tâm hình ngũ giác.
"... Tiếp theo, khu thổ, bắt đầu ..."
Một màn sương khói màu vàng đất từ từ dâng lên tại khu thổ, chiếc máy hình chóp tam giác thong thả bắn ra một luồng ánh sáng màu vàng đất.
"... Khu kim, bắt đầu..."
Sương khói ở khu kim có màu vàng kim óng ánh, lộ ra có chút bá đạo và sắc bén, chiếc máy bắn ra ánh sáng sắc bén màu vàng kim.
"... Khu mộc, bắt đầu ..."
Sương khói màu xanh lục nhạt bắt đầu phất phơ cuốn lên, trong nháy mắt lan tràn khắp xung quanh khu mộc, ánh sáng xanh lá nhu hòa từ trên chiếc máy hình chóp tam giác từng chút từng chút kéo về phía trước.
"... Cuối cùng, khu băng, bắt đầu ..."
Sương khói màu trắng, thậm chí còn ẩn theo chút hoa tuyết, bay múa khắp bầu trời khu băng, một luồng ánh sáng trắng nhanh chóng "chạy" về vị trí trung tâm.
Nơi này, đã có bốn luồng ánh sáng thuộc tính khác nhau hòa lẫn.
Vị trí năm luồng ánh sáng tụ lại, hình thành nên một khối cầu, không ngừng biến ảo các loại màu sắc, hơn nữa tốc độ biến hóa càng lúc càng nhanh.
Đồng thời, có năm tên "nhân viên công tác" mặc đồng phục màu đỏ, lập tức mở bảng điều khiển trên chiếc máy hình chóp tam giác ra, tiến hành nhập dữ liệu.
Sở Vân Thăng không hiểu bọn họ đang làm gì, nhưng hắn cẩn thận phát hiện, ký hiệu trên đồng phục màu đỏ của năm người này giống như đúc ký hiệu trên áo tơi và áo choàng của người áo choàng.
Theo thao tác của năm người này, liên tiếp nhập vào các thuật toán, năm luồng ánh sáng đều tự phát ra dao động với tần số khác nhau.
Tuy rằng Sở Vân Thăng không hiểu cái loại máy móc và kỹ thuật kỳ lạ này, nhưng bởi vì cách thức tu luyện của hắn khác hẳn những kẻ khác, nên cực kỳ nhạy cảm với dao động nguyên khí ở xung quanh, sự nhạy cảm này từng giúp hắn nhìn thấu được một cô gái định ám sát hắn ở thành phố sương mù.
Hắn cẩn thận cảm nhận tần số dao động do năm cỗ máy tạo ra, càng ngày càng cảm giác rõ ràng bọn họ đang cố gắng làm cho năm luồng ánh sáng hình thành nên một loại cộng hưởng tần số nào đó, sau đó lại nhập vào thêm một ít dao động thông tin cực kỳ nhỏ bé.
Dần dần, khối cầu ở vị trí trung tâm càng lúc càng lớn, năm luồng ánh sáng bắt đầu cộng hưởng với nhau từng chút từng chút một, bắt đầu bị uốn cong, vặn vẹo ... dần dần hình thành nên một vòng xoáy, biến ảo đủ loại màu sắc.
Sở Vân Thăng tình cờ ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn cô gái áo trắng, không ngờ phát hiện chân mày nàng đã cau lại, dường như có chút lo lắng, có điều cái cảm giác này rất nhanh liền biến mất.
Hắn lại nhìn thoáng qua người áo choàng, tên này đứng sừng sững bất động, vẫn như cũ đứng yên ở nơi đó.
Năm tên nhân viên công tác mang đồng phục màu đỏ, sau khi nhập hết các thuật toán, lập tức đóng bảng điều khiển lại.
Máy móc phát ra một tiếng vang quái lạ, vòng xoáy bắt đầu xuất hiện biến hóa, màu sắc biến mất, năng lượng nguyên khí ở chính giữa dường như trở nên giống với nguyên khí bản thể của hắn, biến thành năng lượng tinh thuần không có thuộc tính! Đây là chuyện gì?...
Hắn phát hiện, cô gái áo trắng khi nhìn thấy màu sắc biến mất thì chân mày nhíu lại mới thả lỏng ra, dường như thở phào một cái.
Mà bên kia năm tên nhân viên mặc đồng phục cũng "vui vẻ" ra mặt, như thể tất cả mọi thứ đều rất thuận lợi.
...
Nhưng khi thời gian dần trôi, gương mặt bọn họ lại dần dần khôi phục vẻ ngưng trọng!
Sở Vân Thăng cũng cảm thấy có chút không đúng, nguyên nhân là hình cầu ở trung tâm kia lại bắt đầu phóng to ra!
Hơn nữa, tốc độ biến lớn của nó lại càng thêm nhanh chóng!
Người áo choàng nãy giờ vẫn yên lặng không chút động tác, giờ cũng phất tay ra hiệu, năm tên nhân viên đồng phục màu đỏ lại lập tức mở bảng điều khiển ra, khẩn cấp thao tác.
Khối cầu dường như không hề có ý muốn dừng lại, tiếp tục biến lớn...
Chỉ vài giây qua đi, rất nhiều người cũng đã ý thức được xảy ra vấn đề!
Năm tên nhân viên đồng phục màu đỏ còn đang kiệt lực muốn khống chế, năm chiếc máy hình chóp tam giác đều lóe lên ánh sáng màu đỏ, vàng đất, vàng kim, xanh lục, trắng, sau đó tiếng cảnh báo "tút - tút -" dồn dập nối đuôi nhau từ trong cỗ máy vang lên.
Đám võ sĩ Bóng Tối hoảng loạn lui về bốn phía, cái khối cầu quỷ dị kia càng ép càng gần, càng phồng càng lớn!
Đối với những thứ không biết, con người luôn có cảm giác sợ hãi bản năng, Sở Vân Thăng cũng không ngoại lệ.
Người áo choàng và cô gái áo trắng gần như là đồng thời biến mất tại chỗ, riêng phần mình xuất hiện tại trước cỗ máy ở khu hỏa và khu băng, đẩy nhân viên thao tác ra, tự mình tiến hành khống chế.
Nhưng mà, mặc dù là bọn họ tự mình ra trận, cũng không thể thay đổi được tình trạng nguy hiểm, tiếng cảnh báo không ngừng vang lên, mà khối cầu dường như đang cười nhạo bọn họ không biết tự lượng sức mình, không chút ngừng nghỉ lướt qua năm cỗ máy hình chóp tam giác, tiếp tục mở rộng, nhanh chóng kéo ra xung quanh...
Ngay tại khoảnh khoắc bị khối cầu trải rộng ra bao lấy, Sở Vân Thăng trong nháy mắt đó dường như lại thấy được một thế giới côn trùng, nhưng điểm khác biệt là dường như có vài loại thực vật cao lớn chọc trời, côn trùng đây là đang ... Còn chưa kịp để hắn nhìn kỹ, liền bị kéo về thế giới thực.
Một giọng nói kinh hoàng vang lên từ trong miệng một tên nhân viên đồng phục đỏ: "Lối đi nhầm lẫn rồi! Đây không phải là phản thế giới, là thế giới của côn trùng!"
Những lời này tựa như một cơn sóng thần lướt qua đỉnh đầu đám người, nhất thời tất cả như nổ tung, hoảng loạn bao trùm.
Phảng phất như muốn chứng minh cho lời hắn nói, một con Thanh Giáp Trùng, cũng "kinh hoảng" bị kéo ra từ trong chính giữa vòng xoáy!
"Mau ngừng lại!" Sở Vân Thăng gấp gáp rống một tiếng, rút kiếm Thiên Ích ra, không chần chừ chém về cái cỗ máy chết tiệt đó!
Hắn không ngờ được rằng lại có biến cố như vậy xảy ra, nếu như ở khu trung tâm Kim Lăng mở ra một lối đi nối đến thế giới côn trùng, hậu quả thế nào dùng cái mông nghĩ cũng biết!
Tốc độ Sở Vân Thăng bộc phát ra cực nhanh, tựa như một viên sao băng, bất luận là bộ đội canh phòng hay là mấy nhân viên công tác kia đều chưa kịp phản ứng, thì hắn đã một kiếm liên tiếp chém đứt hai cỗ máy.
Nhưng mà, đã muộn, khối cầu đã không quan tâm gì đến cỗ máy "mở" nó ra nữa, hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì, tiếp tục mở rộng, như là đang chứng minh bất kể là con người hay là hai kẻ dị tộc kia, trước mặt nó đều ngu dốt và bất lực thế nào.
Ba cỗ máy khác cũng đã được thao tác cắt đứt liên hệ năng lượng, ngừng hoạt động.
Nhưng tất cả đều đã quá muộn, khối cầu không còn bị khống chế, điên cuồng mở rộng ra, mãi đến khi hình thành nên một cái lồng hình bán cầu cực lớn bao trùm lên bầu trời Kim Lăng, nửa hình cầu còn lại đã chìm sâu vào lòng đất.
Tất cả mọi người nín thở, ngay cả cô gái áo trắng và người áo choàng cũng không biết phải làm sao.
Qua một lúc thật lâu, ngay khi mọi người cho rằng mọi thứ sẽ cứ như vậy, không xảy ra chuyện gì nữa, thì một luồng ánh sáng mạnh lóe lên trên nửa bán cầu trên không trung.
Trong thoáng chốc, Sở Vân Thăng liền cảm thấy nguyên khí thiên địa đang nhanh chóng co rút lại, có lẽ chỉ trong một phần vạn giây, có lẽ cũng không đến, hắn chỉ cảm thấy tất cả ánh sáng trước mắt co rút lại vào một điểm, cực sáng.
Trong nháy mắt đó, đầu tiên hắn như bị cái gì đó hút một chút, nhưng dường như lại bị mắc kẹt, tiếp đó, dưới chân bỗng trống không, bắt đầu hạ thấp, rơi vụt xuống!
Chờ hắn khôi phục thị lực, thoáng cái đã ngớ người, bầu trời vẫn là cái bầu trời đen như mực kia, những Cự Phần ở xa xôi vẫn còn đang phun ra ngọn lửa, nhưng mà, hắn không ngờ đang rơi xuống, dưới chân trống không, tựa như một vật đang rơi tự do vậy.
Dưới chút hào quang dần dần tối đi, hắn không từ bỏ xoay đầu nhìn xuống dưới chân, bên dưới không ngờ lại là một cái hố hình bán cầu vô cùng khổng lồ, sâu không thấy đáy, làm gì còn bóng dáng Kim Lăng?
Xong! Xong cả rồi! Thành Kim Lăng không thấy! Thành Kim Lăng biến mất! Tất cả xong rồi!
Nước Trường Giang phía tây ồ ạt chảy vào trong cái hổ khổng lồ.
Bịch!
Sở Vân Thăng nặng nề ngã trên mặt đất, nhưng chẳng hề cảm nhận được đau đớn, đầu hắn giờ đã hoàn toàn trống rỗng!
Bịch! Bịch!
Lại có hai tiếng chạm đất vang lên.
Sở Vân Thăng lúc này mới phát hiện, một Kim Lăng lớn như vậy, bị sức hút kia bắn ra ngoài còn có hai người, không, không phải người, là hai tên dị tộc kia!
Ánh mắt của hắn trong nháy mắt đã long sòng sọc: "Đ*t mẹ tổ tông chúng mày!"
----o0o---- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK