Chương 89: Nguy cơ từ cổng trời.
Thứ tấn công đến đầu tiên là tia phóng xạ, đây chẳng qua là chuyện xảy ra trong nháy mắt, chúng đến nơi nào cũng bốc lên ngọn lửa hừng hực.
Sở Vân Thăng cách vị trí trung tâm vụ nổ tương đối xa, khi tia phóng xạ phóng tới nhà dân chỗ Sở Vân Thăng, chỉ còn lại một chút tàn không đáng kể, hơn nữa thương tổn từ những năng lượng phóng xạ này đều bị Lục Giáp phù ngoan cường ngăn cản, bằng không chẳng những bị đốt bỏng, mà rất có thể hai mắt cũng có thể bị đốt mù luôn.
Mà sóng xung kích từ vụ nổ, mới là uy hiếp chân chính đối với hắn, mặc dù khi sóng xung kích đến được chỗ hắn thì đã xem như nỏ mạnh hết đà, nhưng vẫn mạnh mẽ như một bàn tay nhẹ nhàng phẩy bay một con kiến.
Vị trí của sóng xung kích vẫn còn cách hắn một đoạn, tuy vậy, dù với tốc độ mà Sở Vân Thăng vẫn luôn tự hào, cũng chỉ chạy được mấy bước thì sóng xung kích đã ập đến!
Hắn vội vàng nhảy vào trong một cái mương đã khô cạn bên bờ ruộng, nằm úp sát xuống, để hổ con nằm chắc dưới thân thể mình.
Sóng xung kích cuốn theo vô số bùn đất, ngang tàn càn quét qua.
Bộ chiến giáp mới rèn luyện ra chưa bao lâu, gắt gao ngăn cản đợt sóng xung kích đầu tiên cũng là đợt xung kích mạnh mẽ nhất, liền hóa thành mảnh nhỏ, quay trở về trong phù thể.
Lúc này, Sở Vân Thăng chỉ có thể cố gắng vận hành nguyên khí trong cơ thể lên mức cao nhất, khốn khổ chèo chống cho nguyên khí bảo vệ của Lục Giáp phù.
Quá trình này rất ngắn, mà cũng rất dài.
Khi đợt sóng xung kích mạnh mẽ kia dừng lại, Sở Vân Thăng cũng mất đi tri giác.
Hồi lâu sau, hắn mới bị từng đợt tiếng gào rống làm cho tỉnh lại.
Hắn vẫn nằm trong mương như cũ, trên lưng phủ đầy bùn đất, mà dưới người lại trống trơn không có gì cả, Sở Vân Thăng kinh hãi, vội vàng xoay người muốn ngồi dậy, lại phát hiện lưng mình đau đớn nóng rát, các khớp xương dường như đều đã lệch đi!
Hắn chịu đau, cắn răng ngồi thẳng người lại.
Bầu trời không biết từ lúc nào đã xuất hiện ánh sáng yếu ớt, hơn nữa có vẻ còn đang dần dần yếu đi, từ hôm qua đến giờ, Sở Vân Thăng đoán chừng hắn đã hôn mê ít nhất là hơn 20 tiếng đồng hồ.
Hắn rất nhanh phát hiện ra bóng dáng của hổ con đang đứng ngay trên bờ ruộng, cái mông quay về phía hắn, trước người chất đống hơn mười xác chuột, mà những tiếng gầm gừ kia chính là truyền ra từ trong cái miệng non nớt của nó.
Sở Vân Thăng nín hơi chịu đau, nặng nề hự một tiếng, gắng sức bò lên bờ ruộng, phóng mắt nhìn quanh, da đầu liền căng ra!
Xuất hiện tại trước mắt hắn, không phải là dự đoán xấu nhất trong lòng hắn - côn trùng, mà là một đàn chuột không biết chui từ đâu ra!
Số lượng có khoảng mấy trăm con! Một số trong đó thì đang ở không xa cắn xé một cái xác không đầu, máu thị mơ hồ! Những con chuột khác không chen vào được thì đều quay ra hướng hổ con chít chít kêu loạn!
Thỉnh thoảng cũng có mấy con xông qua đây, thế nhưng đều nhanh chóng chết dưới móng vuốt của hổ con.
Có điều có vẻ chúng chỉ là bước thăm dò của đàn chuột, bọn chúng đang tụ tập lại với nhau, đại khái là chuẩn bị cho đợt tấn công quy mô lớn cuối cùng!
Sở Vân Thăng không hiểu tại sao lũ chuột vốn nhát gan, chưa bao giờ dám tấn công những động vật lớn khác mà nay lại điên cuồng như vậy!?
Hắn thầm kinh hãi, nếu như vừa rồi mình vẫn còn bất tỉnh, chỉ dựa vào hổ con, tuyệt đối sẽ không ngăn cản được một đống chuột như vậy điên cuồng tấn công, hắn chợt nhớ ra: Chuột có thể ăn bất cứ thứ gì!
Sở Vân Thăng cấp tốc suy nghĩ, nhất thời nảy ra một ý, đó là dùng chất nhầy ăn mòn của Xích Giáp Trùng, thứ này hắn có rất nhiều, hơn nữa chỉ cần ném ra một cái là có thể bao phủ một mảng lớn, đối phó với lũ chuột có số lượng đông đảo này, đúng là cực kỳ thích hợp.
Đương nhiên, nếu như bây giờ hắn có nguyên khí trong người, chỉ cần một chiêu kiếm chiến kỹ thôi thì cái lũ chuột này đại khái cũng sẽ biến thành chuột chết cả!
Nguyên khí không đủ, giờ cũng chỉ có thể lấy chất nhầy ăn mòn ra đẩy lùi bọn chúng.
Những chất nhầy ăn mòn này, khi ở thành phố sương mù, hắn đã dùng da của Xích Giáp Trùng bao bọc cẩn thận thành từng bọc lớn, vốn là chuẩn bị để đối phó với lũ Nhục Trùng, thế nhưng sau đó đột phá cảnh giới Hai Nguyên Thiên, cũng không cần dùng đến nữa.
Trong thời đại Bóng Tối, sớm nhất là từ lão đại đầu bóng lưỡng, Sở Vân Thăng đã hiểu một đạo lý, bất kể là đối phó với người, hay là đối phó với côn trùng, đối với bất cứ mối nguy hiểm nào cũng đều phải sát phạt quyết đoán! Bằng không hậu quả sẽ không thể nào đoán được!
Hắn vừa vội vã móc ra túi chất nhầy, vừa hô với hổ con: "Hổ con, quay về!"
Trong những ngày này, Sở Vân Thăng phát hiện không biết có phải là do thức tỉnh rồi hay không mà hổ con rất có linh tính.
Hắn hô hẹ một tiếng, hổ con quả nhiên mừng rỡ chày về liếm mặt hắn, thấy trên hai tay Sở Vân Thăng bỗng nhiên xuất hiện hai cái túi căng phồng, liền ngoan ngoãn nhảy ra phía sau hắn.
Đàn chuột đối diện hơi nhốn nháo, không do dự gì nữa, ánh mắt hung hãn tràn lên !
Sở Vân Thăng có chút tức giận: Ông đây bị côn trùng cắn còn chưa tính, đến cả lũ chuột chúng mày cũng dám ăn hiếp ông, đi chết hết đi!
Hai túi chất nhầy ăn mòn lập tức bị hắn tạt ra ngoài, rơi vào giữa đàn chuột, liền phát ra những tiết da thịt bị ăn mòn xèo xèo!
Tốc độ chạy của chuột rất nhanh, những Sở Vân Thăng cũng không chậm, không ngừng lấy những túi chất nhầy ăn mòn trong Vật Nạp phù ném ra ngoài, chuột chỉ cần bị dính vào, dù không chết cũng bị thương, thỉnh thoảng có vài con may mắn xông tới được, đều sẽ bị một tiếng hổ gầm mang theo uy lực của hệ phong thổi bay ra ngoài, rơi vào giữa bãi chất nhầy.
Trong nháy mắt cả nửa đàn chuột đã chết sạch!
Chuột rốt cuộc vẫn là một loài động vật nhát gan, những con còn lại thấy đồng loại thương vong thê thảm thì không dám tấn công nữa, từng chút từng chút lui ra sau, biến mất trong bóng tối mịt mờ.
Có những con chuột thế này, Sở Vân Thăng cũng không cảm thấy lạ, côn trùng ngoại trừ có hứng thú với não của người và một số loài động vật cỡ lớn, còn như những loài vật nhỏ bé như chuột, côn trùng đến cả hứng thú giết chúng cũng không có!
Mà mặt khác, bất kể là côn trùng hay là những loại quái vật khác, đều đã gây ra sự phá hoại nghiêm trọng đối với cân bằng sinh thái trên trái đất, thiên địch của loài chuột nếu không phải bị côn trùng giết chết, thì cũng là bị loài người bắt làm thức ăn, hơn nữa chuột có tốc độ sinh sôi nảy nở kinh khủng, sức sống mạnh, khả năng thích nghi cao, tập tính thích bóng tối, cái gì cũng có thể ăn, nơi nào cũng có thể sống được, biết đào hang, biết leo cây, biết leo núi, biết bơi dưới nước! Chuột quả là sống trong thời đại Bóng Tối này như cá gặp nước!
Trong thời đại này, khắp nơi trên đất là xác người, xác động vật, thậm chí là xác côn trùng đều có thể trở thành thức ăn cho bọn chúng!
Những thành phố và thôn trang hoang tàn, đều là nhà mới của bọn chúng!
Thậm chí còn có con chuột tới lui cùng với côn trùng, chuyên đi ăn những phần còn sót lại của xác người hay xác động vật bị côn trùng giết chết.
Sở Vân Thăng cũng đã gặp qua người tìm bắt chuột làm thức ăn, nhưng nghĩ đến thịt trong bụng lũ chuột là thịt người, hắn đã thấy tê cả da đầu.
Giải quyết xong lũ chuột này, Sở Vân Thăng vuốt ve bụng hổ con, nó đã một ngày một đêm không ăn uống gì rồi, có điều thân là mãnh thú, mặc dù vẫn còn non, nhưng cũng khác với con người, khả năng nhịn đói vô cùng mạnh.
Sở Vân Thăng đút cho nó một ít thịt côn trùng, sau khi ăn no, sự tò mò đối với thế giới của hổ con lại bùng lên, nó sinh ra ở thời đại Bóng Tối, không chỉ chuột, mà ngay cả mặt trời nó cũng chưa từng thấy qua, trong nhận thức của nó có lẽ thế giới này căn bản là không hề có mặt trời.
Hổ con khi thì dùng mòng vuốt đùa giỡn với xác lũ chuột, khi thì lăn qua lăn lại, chơi đùa vui quên hết trời đất.
Sở Vân Thăng cũng không có được cái tâm tình không buồn không lo của nó, bị "dư âm" của sóng xung kích quét trúng, không chỉ chiến giáp lần nữa thành phế liệu, mà bản thân cũng bị thương tiếp.
Hắn ngồi dưới con mương khô cạn, vận chuyển nguyên khí bản thể trong cơ thể, dựa theo pháp quyết chữa thương, từng chút từng chút khôi phục thương thế.
Sở Vân Thăng không định đổi một chỗ khác, thứ nhất là hắn giờ có muốn bò đi cũng không nổi, thứ hai là lũ chuột kia dù có nhiều hơn đi nữa không không uy hiếp được an toàn của hắn, chỉ cần nguyên khí khôi phục, chỉ cần dẫm cũng có thể dẫm chết sạch bọn chúng!
Điều duy nhất khiến cho Sở Vân Thăng cảm thấy không hiểu là, theo lý mà nói, tuy rằng vị trí của hắn cách trung tâm vụ nổ nguyên tử khá xa, nhưng bức xạ hạt nhân, ô nhiễm phóng xạ bây giờ cũng phải lan đến đây rồi, cái năng lượng xâm hại này, phòng ngự của Lục Giáp phù luôn là hiệu quả nhất. Thế nhưng, hắn hoàn toàn không phát hiện ra chút dấu hiệu nào cho thấy Lục Giáp phù tự động phòng ngự, dường như không hề tồn tại phóng xạ ở xung quanh.
Ngoài chút vết thương trên da thịt, Sở Vân Thăng cũng không cảm thấy có chỗ nào trong cơ thể không khỏe, hổ con cũng nhảy qua nhảy lại tung tăng vui vẻ, còn có mấy con chuột kia nữa, tựa hồ cũng không bị phóng xạ ảnh hưởng gì.
Hắn không phải một nhà khoa học, không hiểu được việc này, có điều cái này cũng không ảnh hưởng hắn bao lâu. Từ thời đại Bóng Tối tới giờ, những chuyện lạ lùng khác thường có đếm cũng đếm không hết, hắn đã sớm quen rồi.
Côn trùng ở gần đây có vẻ đều đã rút lui hết, như là biến mất hết rồi, nhưng Sở Vân Thăng cảm thấy nếu bản thân mình còn có thể sống được, thì những con côn trùng từ không gian khác này tuyệt đối sẽ không bị một quả bom nguyên tử quét sạch như vậy, lớp phòng ngự nguyên khí hệ hỏa mạnh mẽ của chúng tuyệt đối không phải chỉ để làm cảnh.
Ngoài ra, một việc cũng làm hắn khá bận tâm là, trong nháy mắt bom nguyên tử nổ, hắn rõ ràng cảm giác được sự rung động kịch liệt của nguyên khí! Dường như toàn bộ nguyên khí trong không gian đều đột nhiên chuyển động!
Dựa theo những ghi chép trong sách cổ, sau khi cổng trời khôi phục, một khi nguyên khí thiên địa xuất hiện rung động kịch liệt, bất kể là vì nguyên nhân gì, thì đều sẽ khiến cho số lượng lối đi và khe hở tại chỗ tiếp xúc của cổng trời với không gian khác tăng lên rất nhiều, lối đi lại càng thêm thông suốt, vậy thì có nghĩa rằng sẽ có càng nhiều quái vật dễ dàng tiến vào thế giới loài người hơn!
----o0o---- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK