Mục lục
[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 203: Chín ngày thay đổi.


Trại của những người sống sót trước hẹp sau rộng, có hình như một cái loa kèn đồng, ở xung quanh được phủ kín bởi các loại thực vật bào tử kỳ lạ đủ màu sắc, duy chỉ có ở đây, chợt trống ra một khoảng đất "cằn trơ sỏi đá".

Trong trại, mấy hàng lều thô sơ chỉnh tề được dựng lên từ các loại gỗ, đồ nội thất linh tinh hỗn loạn có thể tìm thấy, những người may mắn còn sống sót ra ra vào vào đó, ai cũng có việc của người nấy, có thể thoáng thấy được năng lực tổ chức của người lãnh đạo trại này khi phải đối mặt với tuyệt cảnh.

Sở Vân Thăng lật lật khẩu súng trên tay, nghe ra dường như nó đến từ văn minh ngoài hành tinh, vì vậy cố gắng tháo nó ra, cẩn thận nghiên cứu cấu tạo của nó, tuy rằng hắn không phải chuyên gia súng ống, thế nhưng bây giờ hắn miễn cưỡng có thể coi là một chuyên gia sử dụng năng lượng tối, khẩu súng kia hiển nhiên là dựa vào năng lượng tối băng nguyên khí, đóng băng được hắn, chắc chắn sẽ không thoát được quan hệ với năng lượng tối.

Mấy tin tức mà Thiện Vu Hùng mang tới, đối với Sở Vân Thăng mà nói, không thể nghi ngờ cũng là một thu hoạch ngoài ý muốn.

"Sau đó có biết là ai làm không?" Sở Vân Thăng sau khi nghiên cứu không thu được gì, thuận miệng hỏi. Mấy vấn đề kiểu này trước nay đều chẳng hề có đáp án.

"Không biết, không ai biết người đó là ai!" Thiện Vu Hùng quả nhiên là trả lời như vậy, có điều tiếp đó hắn lại bổ sung một câu: "Chỉ biết đó là một người mặc quần áo màu trắng..."

Y còn chưa nói xong, bàn tay Sở Vân Thăng rõ ràng hơi run lên một cái, ánh mắt co rút, tùy tiện nói: "Không có việc gì, ông nói tiếp đi."

Thiện Vu Hùng thoáng nhìn qua, cũng không dám tỏ vẻ gì, tiếp tục nói: "Không biết là nam hay nữ, chỉ biết là nó vô cùng lợi hại, lúc đó ngài nghĩ mà xem, mới tiến vào thời đại Bóng Tối chưa đến hai ngày, không giống bây giờ khắp nơi đều có bóng dáng Thiên Hành Giả, khi đó đã xuất hiện một người không sợ đạn, đánh không chết, cũng như quái vật hồ Loch Ness, quả thật là một chuyện hoang đường khó mà tưởng tượng nổi, cũng bởi vì nó thường xuyên xuất hiện quấy phá, khiến cho quân doanh một mực chờ đợi lực lượng bộ đội lớn hơn chi viện, mới dám lần nữa khởi hành, chuẩn bị hộ tống nó tới thủ đô."

Sở Vân Thăng thuận miệng qua loa vài câu, trong miệng tuy rằng nói không việc gì, nhưng kỳ thực trong lòng đã sớm như trời long đất lở, mặc quần áo màu trắng, năng lực lại rất mạnh, lại có thể có liên quan đến "văn minh ngoài hành tinh", ngoại trừ cái cô gái áo trắng "phi nhân loại" kia, còn có thể là ai chứ?

Nhưng theo như lời tiền bối sách cổ, những người từ bên ngoài đến này, rất có thể là lợi dụng sự không ổn định của không gian trước khi cổng trời giải trừ phong ấn, tiến vào trái đất, có gắng tìm kiếm mấy thứ di vật gì đó của các bá chủ mà tiền bối nói đến rơi rớt trên trái đất.

"Khi đó, đại địa chìm trong bóng tối, ngay cả chút ánh sáng yếu ớt như bây giờ cũng chẳng có, thư từ qua lại hoàn toàn bị cắt đứt, máy bay không sử dụng được, đổi thành đi đường bộ, nhưng còn chưa ra khỏi Hàng Thành thì đã bị đàn côn trùng quy mô lớn tập kích, phải lui trở về, sau đó thế cục càng ngày càng hỗn loạn, lãnh đạo và quan chỉ huy quân đội ở Hàng Thành thương lượng mãi, cảm thấy khẩu súng này có ý nghĩa vô cùng quan trọng, thậm chí có thể ảnh hưởng đến trình độ các mặt khoa học, quân sự, vũ khí của loài người, trong tình huống không thể nào nối liên lạc được với cấp trên, dứt khoát quyết định thay đổi tuyến đường, chuẩn bị trước hết bảo vệ khẩu súng này chuyển đến Kim Lăng." Thiện Vu Hùng nhớ lại tình cảnh lúc ấy, như thể hiện rõ trước mắt.

"Ngài Lennon, thịt nấu xong rồi." Edgar áy náy cắt ngang cuộc nói chuyện của Sở Vân Thăng và Thiện Vu Hùng, dùng một chiếc hộp nhựa sứt mẻ trong trại, bới ra một chén, bưng đến trước mặt nói.

"Edgar, ngươi đi xem thử Tiểu Tứ kia đã chuẩn bị xong chưa, có thể xuất phát sớm chừng nào thì cố sớm chừng đó đi!" Sở Vân Thăng ném cái vấn đề cô gái áo trắng trong đầu đi, nhận lấy chiếc hộp đặt giữa hắn và Thiện Vu Hùng, nghĩ đến chuyện của cô gái kia, nói.

Nếu muốn chế tạo được Khu Độc phù có thể trừ khử được độc chướng bào tử của quái vật đầu bay, thì phải bắt được quái đầu bay, bốn phía xung quanh đây đều là rừng rậm bào tử, Sở Vân Thăng không biết đường đi, lại càng không biết quái đầu bay tụ tập ở nơi nào, chỉ có thể tìm đến Tiểu Tứ, người quen thuộc với tình huống và tuyến đường nơi này nhất.

Trong mọi người ở đây, ngoại trừ Sở Vân Thăng lúc nào xuất phát cũng được, thì những người sống sót bình thường kia, bất luận là trên mặt thể lực hay là phòng độc, mỗi lần ra trại, đều phải chuẩn bị đầy đủ.

"Tiên sinh Lennon, cảm ơn ngài nguyện ý trợ giúp tiểu Tỉnh, không dối gì ngài, con bé và lão Tần là chỗ dựa duy nhất giúp chúng tôi sống sót được, chỉ có hai người bọn họ, mới có thể nhận ra những sợi nấm nào có thể ăn." Thiện Vu Hùng khổ sở nói.

"Vừa rồi ông nói đến đâu rồi?" Sở Vân Thăng nói tránh đi, cái chuyện trúng độc này, nguyên cũng là do hắn phán đoán sai lầm, bởi vậy cũng không muốn nhiều lời.

Thiện Vu Hùng là một người khôn khéo, tuy rằng công tác bảo mật của hắn vô cùng tệ hại, người tín nhiệm nhất không ngờ lại là kẻ phản bội, nếu như không phải Sở Vân Thăng xuất hiện, bọn họ phỏng chừng đã bị tiêu diệt không còn một mống rồi. Giờ thấy Sở Vân Thăng nói vậy liền tiếp tục:

"Vì phòng ngự tên tập kích kia và lũ côn trùng đột nhiên xuất hiện, phía Hàng Thành phái ra đội ngũ đầu tiên rút lui đến Kim Lăng với quy mô khổng lồ nhất, rất nhiều cán bộ cao cấp và phú hào đều chạy chọt đủ loại quan hệ hy vọng có thể cùng đi với quân đội, nhưng danh ngạch lại chỉ có lác đác vài cái.

Mấy người Ngô Vi Kiến thân là người phát hiện ra khẩu súng kia, vả lại còn là nhân viên thành công kích hoạt được nó, hơn nữa binh lực của quân đội không đủ, đơn vị cảnh sát của Ngô Vi Kiến cũng được gia nhập vào danh sách đội ngũ rút lui này, nhờ có hắn giúp đỡ, cộng thêm tôi cũng xoay sở đủ đường, móc nối quan hệ, cuối cùng cả nhà tôi đều nhận được tư cách được quân đội bảo vệ rút lui.

Khi đó, chúng tôi ngồi trên quân xa, thấy dưới ánh đèn xe ngoài cửa sổ, là bao ánh mắt ước ao ghen tị của những dân chúng khác, cho rằng mình đã có thể an toàn đến được Kim Lăng, sau có có thể tiếp tục sống sót, nào biết được, dọc theo con đường này, quả thật chính là hành trình bước vào hầm mộ..."

Nói tới đây, giọng nói Thiện Vu Hùng trở nên có chút nghẹn ngào: "... Vợ tôi đã chết, cha mẹ già vì không muốn liên lụy chúng tôi, thừa dịp tôi không chú ý tự sát, tôi ôm lấy con gái đã cụt tay, cõng Ngô Vi Kiến hôn mê, bò ra từ trong đống người chết. Đội ngũ hơn một nghìn người a, còn chưa đến một nửa lộ trình, đã chết chỉ còn lại không đến một trăm người! Đây còn là trong tình huống có một vị sĩ quan lần nữa thành công sử dụng khẩu súng này, đã giết chết rất nhiều côn trùng."

Thiện Vu Hùng gục đầu chôn sâu vào trong cánh tay, thổng khổ thấp giọng nghẹn ngào, qua một lúc, hắn mới lau đi nước mắt nước mũi chảy ra, tiếp tục nói: "Sau đó không biết vì nguyên nhân gì khẩu súng này không linh nữa, mà lúc đó chúng tôi cũng lạc mất phương hướng, lo lắng hãi hùng, lại thiếu thốn thức ăn, thuốc men, nước uống, côn trùng lúc nào cũng có thể xuất hiện, mỗi ngày đều có người chết đi, cuối cùng chỉ còn lại có mười mấy người, đói tới mức chỉ còn da bọc xương, tất cả thức ăn mà tôi có thể tìm được, trước hết đều để cho con gái và Ngô Vi Kiến đang sốt cao không đỡ, có lẽ là ông trời thấy thương chúng tôi, không ngờ một mực không chết, nghiêng nghiêng ngã ngã đi đến Vu Thành.

Khi đó, viên sĩ quan đã hi sinh, Ngô Vi Kiến còn nói với tôi, nhất định phải đưa khẩu súng này đến Kim Lăng, giúp quốc gia phỏng chế ra vũ khí lợi hại như nó, giết sạch lũ côn trùng khốn kiếp kia đi, báo thù rửa hận cho những thân nhân bằng hữu đã chết.

Chúng tôi tới được Vu Thành, sau khi nghe ngóng mới biết Kim Lăng đã bị côn trùng bao vây tầng tầng lớp lớp, rất nhiều người muốn chạy trốn đến nơi đó không thể không lại lui trở về, nhưng Vu Thành hầu như đã biến thành một tòa thành hoang, thức ăn tiêu hao kịch liệt, những người may mắn sống sót được vì chút thức ăn cuối cùng còn sót lại, bắt đầu kết thành vài nhóm thế lực, chém giết tranh đoạt với nhau, số lượng người sống sót càng ngày càng ít, cho đến khi một Thiên Hành Giả đánh bại những Thiên Hành Giả khác, thống nhất tất cả thế lực của Vu Thành.

.... Sau đó, thức ăn cũng ăn sạch rồi, bọn họ bắt đầu ăn thịt người, bắt đầu từ những trẻ nhỏ, vì muốn bảo vệ cho con gái tôi, tôi và Ngô Vi Kiến cả ngày trốn đông trốn tây, hoảng loạn bất an, lo sợ bị bọn họ phát hiện.

Rốt cuộc có một ngày, chúng tôi cũng bị phát hiện. Bọn họ đã biết thân phận cảnh sát của Ngô Vi Kiến, hắn vẫn luôn mặc đồng phục cảnh sát, những người đó, nhất là tên Thiên Hành Giả đầu lĩnh của bọn họ, có thể trước kia là tội phạm, hoặc cũng không biết bắt nguồn từ tâm lý gì, vô cùng căm hận cảnh sát, lấy tính mạng con gái tôi ra uy hiếp, không ngừng ngược đãi, tra tấn Ngô Vi Kiến, ép buộc hắn ăn phân của mình, uống nước tiểu của người khác, lột sạch quần áo của hắn mà nuôi như nuôi chó...

Tôi nhớ đó là cái ngày thực vật bào tử bắt đầu xuất hiện, bọn họ bắc lên một cái nồi lớn, sau đó nói với chúng tôi, hoặc là ném con gái của tôi vào trong nồi, hoặc là Ngô Vi Kiến phải tự cắt của quý của mình, bỏ vào trong nồi nấu sôi, sau đó ăn sạch, bọn hắn đã điên rồi, không phải con người nữa, một lũ biến thái bệnh hoạn...

Tiên sinh Lennon, anh nhất định không ngờ được đâu, Ngô Vi Kiến vậy mà lại đồng ý, vung tay chém xuống... Ngày đó, phía dưới của hắn chảy máu không ngừng, cả cái quần đều bị nhuộm đỏ, màu đỏ tươi đỏ rực, tôi khóc lóc mà nói với hắn rằng, Thiện Vu Hùng tôi có lỗi với hắn!

Hắn cười to, nói cả đời có hai anh em với nhau, cái mạng này còn có thể cứu được cháu gái, đúng là còn lời chán, nói tôi từ nhỏ đến lớn đã cứu mạng hắn ba lần, mỗi một lần hắn đều ghi khắc rõ trong lòng, còn nói hắn lên đường đi xuống suối vàng trước dò đường, nói không chừng tôi rất nhanh sẽ tới....

Nhưng số phận thích trêu ngươi con người, ngày thứ hai, Ngô Vi Kiến không ngờ không chết, lại lên cơn sốt cao, ngày thứ ba, hắn như kỳ tích sống lại, ngày thứ tư, hắn đã có thể đứng lên đi lại, ngày thứ năm, hắn cảm nhận được trong cơ thể như có thứ gì đó đang hừng hực thiêu đốt, ngày thứ sáu, chúng tôi rốt cuộc xác định, hắn thức tỉnh rồi, trở thành một Thiên Hành Giả mới, ngày thứ bảy, hắn giết tên đầu lĩnh biến thái kia - một Thiên Hành Giả khác, ngày thứ tám, hắn bắt đầu truy sát tất cả những ai từng ức hiếp chúng ta, ngày thứ chín, hắn trở thành đầu lĩnh mới của Vu Thành...

Nhưng rất nhanh, tôi đã phát hiện hắn dần dần thay đổi, sau khi có năng lực thức tỉnh, trở thành Thiên Hành Giả, hắn không hề nhắc đến chuyện phải đưa khẩu súng này đến Kim Lăng nữa, cũng cởi bỏ bộ đồng phục cảnh sát, hắn dần dần càng ngày càng giống với tên đầu lĩnh Thiên Hành Giả lúc trước bị hắn giết chết, trở nên tàn nhẫn mà bạo ngược.

Điểm khác biệt duy nhất là, tôi và con gái của tôi được an toàn, ở Vu Thành, những tên cầm thú dưới tay hắn kia, đều biết quan hệ giữa chúng tôi, chưa bao giờ dám có chút ý định gì đối với chúng tôi.

Tôi và hắn đã cãi nhau vô số lần, hắn chế giễu tôi dối trá, làm bộ mắc ói, nhưng mỗi khi hắn giết người, ăn thịt, làm xong những chuyện tàn nhẫn mà trước đây người ta làm với hắn, hắn sẽ giam mình dưới căn tầng hầm ngầm dưới dất, dùng chút ít rượu đế gom góp được trong toàn thành nốc cho mình say mèm, khi đó hắn sẽ đến tìm tôi, cầu xin tương lai tại âm tào địa phủ, tôi đừng nói cho người vợ và con trai đã chết của hắn biết, hắn đã làm những chuyện không bằng cầm thú này.

Khi rượu dưới tầng hầm ngày càng ít, số lần mà hắn "tỉnh táo" cũng càng ngày càng ít, sau đó, hắn đã hoàn toàn điên rồi, không hề "tỉnh táo" một lần nào nữa.

Khi đó, có những người sống sót khác từ vùng đất bên ngoài chạy đến, mang đến tin tức có một số sợi nấm có thể ăn được, tôi và một vài người phản đối Ngô Vi Kiến khác, lén lút rời khỏi Vu Thành, tiến vào trong khu rừng rậm bào tử sinh sôi nhanh chóng, phủ khắp đại địa này....

Khẩu súng kia, sau này một mực vẫn nằm trong tay hắn, lúc đó tôi bảo Tử Chiêu là muốn nói chuyện với anh, chính là về chuyện khẩu súng này, không ngờ hắn vậy mà lại chữa trị được nó..."

Thiện Vu Hùng ngưng mắt nhìn phương xa, nhìn cô con gái cụt một tay gầy yếu, bỗng nhiên lại bật cười thoải mái, nói: "Tôi có đôi lúc sẽ cảm thấy mắc nợ hắn nhiều lắm, có đôi khi lại cảm thấy ông bạn cũ kia của tôi, kỳ thực vào cái buổi tối trước chín ngày biến đổi đó của hắn, sớm đã chết rồi..."

"Được rồi, nói nhiều như vậy, vậy mà lại quên nói với ngày, khẩu súng này đã được quân đội đặt cho một cái tên, gọi là súng đóng băng, tên như ý nghĩa." Thiện Vu Hùng đứng lên, bổ sung một câu.

Sở Vân Thăng nghe xong câu chuyện của y, Tiểu Tứ lại vẫn chưa tới, mới dùng báng súng đẩy hộp thịt côn trùng mà Edgar bưng tới về phía trước, nói ngắn gọn: "Thịt côn trùng, có thể ăn."

Nhìn thịt trong hộp, Sở Vân Thăng bỗng nhiên lại nghĩ đến một chuyện, trong những ngày thiếu thốn lương thực đó ở Vu Thành, Thiện Vu Hùng và con gái y dựa vào cái gì để sống sót? Dường như chỉ có một khả năng....

Mà khẩu súng đóng băng trên tay hắn đây, Sở Vân Thăng lờ mờ cảm thấy, đây có thể chính là điểm đột phá cho vấn đề nguồn nguyên khí của súng năng lượng tối mà hắn đang tìm kiếm, một khi tìm được, khẩu súng phong ấn của hắn mới có thể coi là "súng năng lượng tối" chân chính!

----o0o----
Click quảng cáo để ủng hộ diễn đàn!
Click Thanks để ủng hộ dịch giả!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK