Mục lục
[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 181: Đêm gian nan nhất.

Chốc lát sau ....

Mưa lửa tan hết. Đại địa lại lần nữa chìm trong bóng tối, từng đợt từng đợt ánh kiếm cũng theo đó mà biến mất, ngoại trừ tiếng kêu rít ì xèo của côn trùng, cũng không còn nghe được bất luận động tĩnh gì của cái người áo choàng kia.

Người trên lầu, đều quay mặt nhìn nhau: Rốt cuộc yên tĩnh rồi sao?

Mọi người không kìm được âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đại khái là sau khi người đó chết đi, côn trùng hẳn sẽ dần dần tán đi thôi.

Mọi người đang nghĩ như vậy ...

Trong khoảng khắc đó, ánh kiếm lại bùng lên!

Đám người Lưu Thiết Sinh trực tiếp bật lên từ sàn nhà, những ánh kiếm đó xuyên thấu ra từ trong tầng tầng lớp lớp bóng tối, như thể vừa rồi, người áo choàng là bị đàn côn trùng dày đặc chồng chất đè ép xuống dưới đáy.

Không ngờ đến như vậy mà hắn còn không chết!

Võ sĩ Bóng Tối chẳng lẽ có thể mạnh đến mức độ này?

Nội tâm của tất cả mọi người nhất thời lại căng cứng, bắt đầu một vòng xoắn xuýt mới.

Nhưng cuối cùng, một con "quái vật" xuất hiện, khiến cho "suy nghĩ mặt trái" của bọn họ như được uống một viên an thần, nhưng lại khiến cho "suy nghĩ mặt phải" của họ trực tiếp tan vỡ.

"Tử, Tử, Tử, Tử, Tử Viêm Ma Trùng!" Vương Khởi Thuận đặt mông ngồi xuống đất, run lẩy bẩy, lắp ba lắp bắp xoay người, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, chẳng khác gì xác chết.

Tử Viêm Ma Trùng, phần lớn người ở nơi này chỉ từng được nghe nói qua, căn bản đến tư cách nhìn thấy cũng không có, nhưng theo đồn đãi thì những đặc điểm rõ rệt của nó: Râu lửa dài và vảy giáp lửa toàn thân, y nguyên khiến bọn họ không phí chút sức cũng dễ dàng nhận ra được con ác ma này.

Theo như lời đồn thì không ai có thể đơn độc giết chết ác ma này, chỉ có ở khu tây từng có đồn thổi về chuyện một người giết chết một con Tử Viêm Ma Trùng, nhưng nào có ai coi nó là thật, khi đó, mỗi ngày ở Kim Lăng ít nhất cũng phải có trên trăm lời đồn thổi bay tới bay lui khắp trời, cái lời đồn kiểu một người giết chết một con ma trùng giống thế còn tính là nhẹ đó, cái hàm hồ nhất thậm chí còn đồn đãi rằng: Trong thành Kim Lăng có người đã bàn bạc được một "giao dịch" nào đó với Trùng Vương ....

Những người trên tòa nhà này đều là nhân vật ở dưới tầng lớp thấp nhất trong Kim Lăng, đám người Lưu Thiết Sinh mới cầm đến súng chưa đến nửa tháng, mà mấy nghiên cứu viên như Edgar cũng là nhân vật nhỏ đứng bên lề trong tổng bộ nghiên cứu, bọn họ thậm chí ngay cả võ sĩ Bóng Tối cũng không hiểu rõ, nói gì đến những bí mật cao cấp hơn.

Cho nên, sau khi đã xác nhận thứ xuất hiện chính là Tử Viêm Ma Trùng, bọn họ đều rời xa cửa sổ, sợ bản thân bị con ma trùng này phát hiện, im thin thít ngồi trên sàn nhà, mắt to trừng mắt nhỏ, không còn ai sẽ lại ngu ngốc mở miệng hỏi: Cái người áo choàng ở bên ngoài kia liệu có chết hay không?

Ngay cả người quan tâm nhất đến việc người áo choàng kia có chết hay không là Vương Khởi Thuận cũng ngậm chặt miệng lại.

Trong lòng mỗi người đáp án đều đã là định cục, chỉ là phản ứng sinh ra trong lòng mỗi người không giống nhau mà thôi.

Qua một lúc lâu, bên ngoài dường như bình thường trở lại, chỉ còn lại vài tiếng động côn trùng lục tục qua lại.

Lưu Thiết Sinh cố gắng tìm một đề tài mở miệng: "Lão Dương, còn muốn đuổi người nữa hay không?"

Hắn dường như quên mất bản thân vừa rồi kỳ thực là không đồng ý với cái đề nghị này của Dương Đống, lời vừa ra khỏi miệng cũng có chút hối hận, nhưng hắn hết sức ngạc nhiên không biết tại sao trong lúc lơ đãng mình lại nói ra lời nói vốn nên thuộc về Dương Đống.

"A!" Dương Đống theo phản xạ giật mình một chút, lẩm bẩm: "Đợi một chút, chờ côn trùng lui rồi xem thử người nọ đến cùng là đã chết hay chưa."

Ngộ nhỡ vạn phần có một, thậm chí là tỷ lệ trăm vạn phần có một mà người áo choàng không chết, đàn ông bị đuổi ra ngoài chỉ có thể đưa đến cho bọn hắn một hậu quả, đó chính là khiến cho cái kẻ mạnh mẽ tới cực điểm kia, từ trong miệng lũ đàn ông biết được trong tay bọn hắn còn có lương thực, nếu như hắn muốn đến cướp, thì chỉ với ba khẩu súng nát này của bản thân, đến tư cách gãi ngứa cho y cũng chẳng có.

"Thế này mà còn không chết sao? Lão Dương anh không phải nói đùa chứ!? Anh dù gì cũng luôn miệng bảo hắn không sống nổi mà!" Vương Khởi Thuận có chút "kích động" nói, phảng phất như đang cầu khẩn Dương Đống lập tức sửa lại, tuyên phán cái người áo choàng bên kia chắc chắn đã chết rồi, tựa như chỉ có như vậy, mới có thể khiến cho hắn hơi có cảm giác an toàn kiểu AQ, như vậy hắn mới cảm thấy côn trùng sẽ không đuổi theo đuôi người áo choàng xông vào.

Có điều, gã cũng khẩn trương hơi quá, thời gian trải qua đã lâu nhưng côn trùng chẳng hề bén mảng đến tòa nhà này.

*****

Nửa giờ sau đó.

Sở Vân Thăng nép người vào khe hở giữa một mảnh tường ngã gạch vỡ. Yết hầu ọt ọt cố gắng nuốt vào chút nước bọt không tồn tại, thở hổn hà hổn hển, tiếng hít thở kệt lực khác thường, kịch liệt như muốn phá nát cả khí quản của hắn luôn vậy.

Hắn đã mệt mỏi đến sức cùng lực kiệt, nếu trong thời khắc cuối cùng không phóng ra con Tử Viêm Ma Trùng vẫn còn đang ở trong "thời kỳ suy yếu", tạm thời dọa lui lũ côn trùng bốn phương tám hướng, thì không biết mình còn có thể bò ra từ trong đống côn trùng, trốn vào trong thị trấn đô thị mới vừa được bom đạn tẩy rửa này hay không nữa.

Sở Vân Thăng rên lên một tiếng đau đớn, bụng dưới nhói đau, trong bóng tối không thấy được gì, chỉ mò mẫm lấy từ trong Vật Nạp phù ra một đống vải vóc, xé ra một đoạn, cuộn thành một cục rồi nhét vào trong miệng.

Xốc áo choàng lên, trên bụng hắn thình lình cắm một cái chân nhọn hoắt của Kim Giáp Trùng, máu tươi dọc theo chiến giáp vỡ nát thấm đẫm thân dưới.

Hắn dựa sát đầu vào bức tường xi măng đứt vỡ, hai chân đạp lên gạch vụn, dùng vải cuốn lấy cái "chân nhọn" nhớp nháp trơn trượt, vội vã hít sâu mấy hơi, trợn to hai mắt, hai tay run rẩy nắm lấy "chân nhọn", vô cùng gian nan chậm rãi rút "chân nhọn" từ giữa bụng ra ngoài từng chút từng chút một, mỗi khi rút ra một chút, hàm răng hắn sẽ liều mạng cắn chặt cục vải nhét trong miệng, trên khuôn mặt đầy mồ hôi hột hằn lên từng sợi gân xanh ...

Sở Vân Thăng không biết mình đã bị thương bao lâu, cũng không nhìn thấy máu thịt khủng bố trên nơi cái chân cắm vào, hắn chỉ nhớ lúc đó chiến giáp sau không biết bao nhiêu lần xa đập xung kích, ở vị trí áo choàng hở ra, răng rắc vỡ ra một cái khe hở, trong số vô vàn cái chân côn trùng tấn công về phía bản thân, có một cái bỗng nhiên xuyên qua khe hở đâm vào bụng hắn, Lục Giáp phù vốn đã vận hành quá tải sau khi bảo vệ được một chút liền lập tức tan vỡ, hắn chỉ còn kịp vung kiếm chém đứt cái chân côn trùng đó mà thôi.

Cũng may mà cuối cùng Lục Giáp phù vẫn kịp tạo thành sự bảo vệ mấu chốt, nếu bị chân côn trùng chọc xuyên qua, chỉ riêng mất máu chắc cũng chảy đến khô luôn rồi!

Sở Vân Thăng xoay người, dựa lưng vào tường xi măng rồi đặt mông ngồi xuống đất, hắn đã suy yếu đến cực điểm, phải giật vài cái mới có thể lấy cục vải đang bị hàm răng cắn chặt ra khỏi miệng, há hốc mồm, mắt trợn trắng, cả nửa ngày mới phục hồi tinh thần.

Bên trong Vật Nạp phù có băng vải sạch sẽ và thuốc cầm máu, nhưng hắn chẳng còn tâm trí đâu để tìm kiếm chúng trong không gian phù thể nữa, chỉ vơ loạn ra một ít quần áo, xé thành sợi vải, thu chiến giáp lại, băng bó chặt cứng vết thương trên bụng.

Cơn đau đớn kịch liệt khiến cho hai bắp đùi hắn phản xạ thần kinh, không ngừng co giật, hắn cắm kiếm Thiên Ích qua bên cạnh, ôm chặt lấy súng năng lượng tối, nhìn lên bầu trời đen như mực, mong mỏi bầu trời xuất hiện một tia sáng le lói, ý thức từng tấc từng tấc chìm vào mê mang....

******

Thời gian đã về khuya.

Thị trấn nhỏ lại khôi phục sự vắng vẻ rợn người, một bóng người bị đá ra từ dưới cửa tầng trệt một tòa nhà lầu, lảo đảo bò tới trước vài bước, kinh hoảng muốn chạy ngược trở về, lại nghe thấy một tiếng lên đạn lách cách, bóng người đột nhiên đơ ra, do dự trù trừ một cái, cuối cùng cũng phải bất đắc dĩ bò ra đất, lần mò về hướng đường phố tối đen như mực.

Trên thân thể y có cột một sợi dây, mà đầu khác của sợi dây thì nối vào trong cánh cửa khép hờ của tòa nhà, từng chút từng chút đẩy dần ra phía ngoài.

Một lát sau, một tiếng hét thảm chói tai cùng với tiếng kêu cứu, vang lên ở sâu bên trong bóng tối, sợi dây chợt bị kéo thẳng băng, tiếp đó lại vô lực chùng xuống.

Những người bên trong cánh cửa lập tức dùng tốc độ nhanh nhất khóa chặt cửa lại, nín thở, vểnh tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Một con Xích Giáp Trùng lạc đàn, kẹp lấy nửa đoạn thân thể, phun chất nhầy vung vãi, chúi đầu rít một tiếng, nhanh chóng di chuyển mấy cái chân cứng rắn như sắt thép của nó, chạy về hướng khu chất nhầy...

Một giờ sau, bên trong cánh cửa tòa nhà truyền ra tiếng bàn tán xì xào.

"Côn trùng đi hết rồi sao?"

"Hay là lại phái thêm một người đi ra thử xem?"

"Phái ai?"

"Bắt thằng mọi đen đi ra đi! Nó sớm muộn gì cũng hại chết chúng ta!"

"Nếu lỡ mà nó dẫn côn trùng tới thì sao bây giờ?"

"Mày bị ngu à, tối như vậy, chỉ có côn trùng mới nhìn thấy, nó làm sao thấy gì được? Chờ đến khi nó thấy thì đã chết trong miệng côn trùng rồi, chúng ta cũng biết..."

....

Sợi dây kia lại được chậm rãi kéo về, trên đó chỉ còn có nửa đoạn thân thể máu thịt mơ hồ cùng với nội tạng còn dính lại.

******

Sở Vân Thăng đột nhiên giật mình tỉnh giấc, hắn dường như nghe thấy có tiếng con người hét thảm, hắn gượng chống bản thân ngồi lên, vết thương vẫn đau nhói từng cơn, chỉ là máu đã không chảy ra ngoài nữa, năng lực khôi phục của Dung Nguyên Thể đang dần thể hiện tác dụng.

Hắn lẳng lặng lắng nghe nửa ngày, nhưng không hề nghe được bất cứ âm thanh gì.

Chắc là mình lại nằm mơ rồi, người ở Kim Lăng không phải đều đã biến mất hết rồi sao? - Sở Vân Thăng thầm nghĩ.

Hắn móc Nhiếp Nguyên phù ra, từng chút từng chút khôi phục nguyên khí, bóng tối còn chưa qua đi, nguyên khí đã tiêu hao hết, nguyên phù tấn công cũng đã dùng sạch, con Kim Giáp Trùng phong ấn đã bị đàn côn trùng xé nát ngay tại chỗ. Chỉ còn lại có Tử Viêm Ma Trùng đã triệt để hấp hối bên trong phù thể, không có chút tác dụng nào, lúc này nếu mà lại có một đợt côn trùng nữa xuất hiện, bản thân sợ rằng chỉ có thể nổ súng tự sát!

Ánh sáng yếu ớt, chỉ cần ánh sáng yếu ớt trở lại nhân gian lần nữa, Sở Vân Thăng hoàn toàn tự tin sẽ tìm được một chỗ an toàn, tránh né khỏi lũ côn trùng.

Mà buổi đêm nay chính là một đêm gian nan khó vượt qua nhất.

*****

"Oh, my god! Lưu, mấy người sao có thể làm như vậy! Van anh, pờ-lease..." Edgar quỳ trên mặt đất khổ sở cầu khẩn, y không phải là không muốn phản kháng, nhưng sau gáy còn kê một họng súng đen ngòm, khiến cho y chẳng có chút sức phản kháng nào.

"Mẹ nó bớt nói nhảm đi, tiểu Vương mau trói nó lại coi, tiểu Vương, tiểu Vương?" Dương Đống không nhịn được mắng, ánh mắt đảo qua cái đám nghiên cứu viên từng một thời cao cao tại thượng kia, cảm giác lâng lâng khi được nắm sinh tử của các nàng trong tay khiến cho hắn bỗng có một khoái cảm bệnh hoạn.

Hắn hơi ngoái đầu lại, nhưng lập tức lại tức muốn nổ phổi, tức giận nói: "Mẹ kiếp, tiểu Vương, con mẹ nó thằng chết nhát này! Nửa cái xác có đ*o gì phải sợ!? Có tháo mỗi sợi dây mà cũng run lẩy bẩy lâu như vậy? Mày đến trông thằng mọi đen, để ông qua tháo!"

Vương Khởi Thuận như trút được gánh nặng vội vàng rút tay lại, tranh thủ nghiêng nghiêng ngả ngả chạy đến phía sau Edgar, như thể lo sợ Dương Đống đổi ý không bằng.

Dương Đống khoác súng lên vai, khinh thường nhổ một ngụm nước bọt, đi tới trước nửa cái xác.

Edgar thấy khẩn cầu "tổ ba người cầm súng" vô dụng, lại dời ánh mắt về những nghiên cứu viên yếu đuối kia, ánh mắt nóng bỏng chờ đợi bọn họ có thể cầu tình giúp mình.

Nhưng tất cả mọi người đều tránh né ánh mắt van nài của y, nếu không cúi đầu thì cũng là bất đắc dĩ lắc đầu, không ai dám đứng ra.

Edgar biết mình đã không thể thoát được, chán nản cúi đầu lẩm bẩm: "Từng có một câu chuyện kể rằng.... Bọn họ giết người Do Thái, ta không nói gì - bởi vì ta không phải người Do Thái; sau đó bọn họ giết thành viên của Giáo Hội, ta không nói gì - bởi vì ta không phải là thành viên Giáo Hội; sau đó nữa bọn họ giết chết giáo đồ Thiên Chúa giáo, ta không nói gì - bởi vì ta là giáo đồ Tin Lành; cuối cùng bọn họ xông đến trước mặt ta, nhưng không còn ai đứng ra giúp ta nói chuyện..."

Y còn chưa nói xong thì miệng đã bị Dương Đống bịt cứng ngắc.

----o0o---- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK