Mục lục
[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 162: Chạm đến bia đá.

Vào thời điểm mà Sở Vân Thăng được tận mắt thấy bia đá ở khoảng cách gần, độ quái dị của vẻ mặt hắn cũng không khá hơn bao nhiêu so với mấy nhà khoa học kia.

Đây là một vật thể đen thui dạng bia đá to lớn có chiều cao lên đến trăm mét, độ dày đạt mười mét, chiều rộng gần ba mươi mét, một thứ khổng lồ thế này, vậy mà lại là lơ lửng giữa trời!

Vốn nó có một phần chôn dưới nền đất, trải qua ba ngày nay, tổng bộ nghiên cứu tổ chức nhân thủ đào bới xuống dưới chưa đến mười mét, lại vô cùng khiếp sợ phát hiện ra, nó không ngờ lại là lơ lửng!

Càng thêm khó có thể tưởng tượng là, dù cho tổng bộ nghiên cứu sử dụng máy móc gì đi nữa cố gắng xê dịch nó, nó đều không nhúc nhích tí nào! Tựa như đã được cố định tại giữa không trung vậy.

Nó cứ lẳng lặng lơ lửng ở nơi này, dường như cả cái thế giới này hoàn toàn không có chút quan hệ nào đến nó. Bề mặt đen kịt của nó cực kỳ trơn láng bằng phẳng, nhưng lại không phản quang chút nào, mặt trên không hề có bất cứ khe hở, hình vẽ hay ký hiệu gì có thể cho biết thông tin về lai lịch của nó, chỉ tựa như một phiến đá đen hoàn toàn vô dụng.

"Chúng ta đã dùng tất cả những thứ có thể nghĩ đến, tiến hành kiểm tra nó, đều không hề có chút phản ứng nào! Lúc mới bắt đầu, chúng ta còn sợ phá hư nó, cực kỳ cẩn thận, rồi sau đó mới dần phát hiện ra bất cứ thứ gì cũng không thể nào tổn thương được nó!" Giáo sư Tôn vuốt ve bia đá, cảm thán:

"Đạn không hề để lại một chút xíu dấu vết nào trên nó; bom không làm cho nó tróc tí ti nào; công cụ cắt kim loại sắc bén nhất, đối với nó cũng không có tác dụng! Lửa đốt, đóng băng, và bất luận năng lực gì của võ sĩ Bóng Tối, chúng ta đều đã lần lượt thí nghiệm qua, tất cả đều không có chút phản ứng nào, cũng không thể nào phá hư nó, dù chỉ một chút xíu cũng không được!"

"Đây không phải là thứ mà con người có thể làm ra được, sự tồn tại của nó đã vượt qua tất cả phạm vi hiểu biết của chúng ta, thậm chí là lý luận tối hiện nay, đều không thể nào giải thích được sự tồn tại của nó!" Giáo sư Phương ngước nhìn tấm bia đá cao vút này, vẻ mặt buồn bã. Nghiên cứu khoa học cả đời, vậy mà trong một đêm ông lại phát hiện những kiến thức hiểu biết của mình về thế giới này, lại biến thành vô tri tựa như một đứa trẻ trong nhà trẻ.

Sở Vân Thăng vốn tưởng rằng tấm bia đá này ít nhiều sẽ có chút liên hệ với sách cổ, thậm chí hắn còn từng tưởng tượng rằng, tấm bia đá này chính là vật mà tiền bối sách cổ lưu lại, bây giờ đứng ở chỗ này, lại phát hiện sách cổ lại không có một chút động tĩnh nào, như thể chúng hoàn toàn chẳng liên quan gì nhau vậy!

"Cậu có thể thử chạm vào nó, cảm giác chất liệu của nó..." Giáo sư Tôn vuốt ve tấm bia đá, hướng dẫn hắn.

Sở Vân Thăng xòe bàn tay ra, mở năm ngón, lòng bàn tay hướng ra ngoài, nhẹ nhàng chạm tới ...

Ầm!

Sở Vân Thăng sợ gần chết! Hết thảy trước mắt trong nháy mắt đều biến mất!

Loại cảm giác này hắn từng có, còn là mới ba ngày trước, khi tranh đoạt ý thức với "Mân"!

Nhưng có chút khác biệt là, hắn cũng không bị kéo vào trong cái lối đi muôn màu muôn sắc kia, mà là thấy rõ mỗi một mạch máu, mỗi một Dung Nguyên Thể trong cơ thể mà trước đây hắn không thể chạm tới được.

Một luồng sức mạnh dũng mãnh bá đạo, cuồn cuộn truyền vào từ bàn tay hắn, kéo hắn vào trong thế giới càng vi mô hơn!

Trong không gian trống trải, trôi nổi một chuỗi những thể xoắn ốc dài mà hắn nhìn không hiểu, khi được luồng sức mạnh này truyền vào, từng cái từng cái phát sáng lên, cho đến khi tất cả đều bị lan đến!

Tiếp đó, hắn lại bị "ném lên cao", vô số thể xoắn ốc như vậy, ở "trước mắt" hắn từ từ nhỏ dần, chồng chất, tạo thành thế giới mênh mông.

Bùm!

Sở Vân Thăng hoàn toàn mất đi "tự do", chỉ có thể trơ mắt "nhìn" những cảnh tượng "trước mắt" bản thân đổi tới đổi lui, cuối cùng là tới cái lối đi muôn màu muôn sắc kia.

Tất cả ký ức của hắn nối đuôi nhau trào ra, cho đến phần sách cổ thì luồng sức mạnh này cũng không dừng lại chút nào, luồng sức mạnh này hoàn toàn coi sự tồn tại của sách cổ như không.

So với nó, Sở Vân Thăng rõ ràng có thể cảm giác được vô luận là "Mân" hay còn là "sách cổ", trước mặt nó cũng đều nhỏ bé và yếu đuối như vậy mà thôi!

Hắn thần hồn nát thần tính xuyên qua lối đi muôn màu muôn sắc, mãi cho đến được "cuối đường", toàn bộ thế giới trở nên sáng sủa hẳn lên, một khắc này, trái tim hắn cũng đập loạn xạ.

Hắn nhìn thấy mặt trời!

Tiếp đó, một khắc sau, hắn kinh ngạc phát hiện một "bản thân", ở ngay phía dưới ý thức của hắn.

Hắn lúc này mới chú ý tới nơi này dường như là một nghĩa trang, hơn nữa hắn còn hết sức quen thuộc.

Cái "bản thân" kia quỳ gối trước phần mộ, vô lực co quắp, gia đình cô đứng ở bên cạnh, khuôn mặt đau thương.

Hắn biết rồi, đây chính là nơi yên nghỉ của cha mẹ hắn, hắn muốn tiến lên nhìn thêm, thì ngay lúc này, không gian xung quanh bỗng nhiên vặn vẹo!

Một lát sau, hắn đã ở tại trong một phòng phẫu thuật bệnh viện, trên bàn mổ, rõ ràng là mẹ hắn lúc trẻ, còn cha tuổi tác như một tên nhóc thì lo lắng mà lại mong ngóng đứng ngoài phòng phẫu thuật đi tới đi lui.

"Oa!~"

"Ra rồi! Ra rồi! Là một bé trai!" ...

Hắn muốn lại gần nhìn xem đó có phải là mình hay không, nhưng ngay lúc này, không gian lại vặn vẹo lần nữa, tất cả trở nên mơ hồ hỗn loạn ...

Khi hình ảnh xung quanh rõ ràng lại lần nữa, đã là một khu nhà cũ, hắn nhớ đây chính là chỗ cuối cùng nơi ông nội mất.

"Ba, báo đăng rồi, khôi phục thi đại học! Ba để con thử chút đi!" Cha càng thêm trẻ tuổi, có vẻ hết sức gầy gò, mặc một chiếc áo khoác ngắn, trông mong cầu xin.

"Thử gì mà thử! Mày đến xưởng làm việc đàng hoàng cho tao, thêm hai năm nữa tìm cho mày một con vợ, thế là tốt nhất rồi! Sinh viên, đây là thứ mà mày có thể mơ đến à!" "Ông nội" tuổi trung niên vẻ mặt uy nghiêm, bá đạo nói.

....

Không gian lại vặn vẹo!

....

"Đả đảo chủ nghĩa tư bản!"

"Thà làm ngọn cỏ xã hội chủ nghĩa, quyết không làm chó mèo tư bản chủ nghĩa!"

...

"Mẹ nó, quyển sách kia đã ném vào nhà xí chưa?" Ông nội trẻ tuổi, lo lắng hỏi.

"Ném rồi, yên tâm đi, không ai tìm được đâu, anh nói cha anh sao lại giữ lại một thứ tàn dư phong kiến như vậy, nếu để bị tra ra, nhà chúng ta phải làm sao đây!..."

....

Không gian vặn vẹo, cảnh tượng lần nữa biến hóa!

....

Sở Vân Thăng nhớ mang máng nơi đây đại khái vẫn là Kim Lăng thời trước, chỉ là khắp nơi trong thành đều hỗn loạn, trên bầu trời máy bay có in cờ miếng dán* ầm vang lướt qua...
*Nguyên văn: Cao dược kỳ, nghĩa là cờ hình thuốc cao dán, cách gọi ám chỉ cờ Nhật Bản.
....

"Ba nó à, anh dẫn mấy đứa nhỏ chạy đi, lũ quỷ sắp vào thành rồi, tới nhà dì ba ở bờ bắc tránh một chút, em e là không được rồi, cứ mặc em đi!" Người phụ nữ đang nói, Sở Vân Thăng không nhận ra nữa, nhưng ý thức của hắn lại gắn chặt với một người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh nàng, giữa hai hàng lông mày người đàn ông này, cực kỳ giống với ông nội của hắn.

"Trân, có chết anh cũng phải dẫn em đi! Lũ quỷ lùn bọn chúng không phải là người mà!" Người đàn ông trầm mặc cõng người phụ nữ hấp hối.

"Cha, giờ này mà người còn muốn cái quyển sách nát này!..." Một đứa bé đi theo sau nói.

...

Không gian vặn vẹo, cảnh tượng biến hóa!

...

"Nghe nói biến pháp rồi! Phải sửa khuôn phép của lão tổ tông, đúng là vô pháp vô thiên!" Một ông lão ngồi ở bậc cửa, trong tay cầm tẩu thuốc nói.

"Chưởng quỹ, người nhỏ giọng chút đi, hai ngày này số người bị nha môn bắt đi còn thiếu hay sao!" Một người đàn ông bộ dạng như người hầu bàn khuyên nhủ, liên hệ ý thức của Sở Vân Thăng ngay tại trên người ông ta, đại khái hẳn là ông nội của ông nội mình, Sở Vân Thăng đoán vậy.

"Tiểu Sở à, ngươi đến cửa hàng của ta đã ba năm rồi nhỉ, từ sang năm, ngươi cũng hết học nghề rồi..."

....

Không gian vặn vẹo, cảnh tượng biến hóa.

...

Lại trải qua mấy cảnh tượng, Sở Vân Thăng đại khái hiểu được, những khoảng thời không và nhân vật xuất hiện này, đều có liên hệ máu mủ với mình, đề là liệt tổ liệt tông!

...

Lại qua mấy đời.

...

"Quân tóc dài* giết vào thành rồi, các hương thân, mau chạy đi!"

Mà đời này, tổ tiên của Sở Vân Thăng, lại là một tên tiểu tốt trong quân tóc dài.
*Quân tóc dài: Chỉ đội quân của Thái Bình Thiên Quốc, với khẩu hiệu: "Phản Thanh, diệt tham ô tàn bạo, khôi phục lại nhà Minh." Vì chống lại lệnh để tóc đuôi sam của triều đình nên nam nữ đều để tóc dài, vì thế được gọi là quân, giặc tóc dài.

...

Cảnh tượng trước mắt Sở Vân Thăng biến đổi hỗn loạn, tựa như từng thời đại lần lượt lướt qua trước mắt hắn.

...

"Nay dâng hương, báo cho liệt tổ liệt tông! Tử tôn Sở Thiên Ân bất tài, được tổ tông phù hộ, tìm về sách quý gia truyền, lễ bái tổ tông!" Một người đàn ông mặc quan phục triều Thanh, lập đàn khấn vái.

...

Sách cổ thất lạc ... Mấy đời ...

...

"Hoàng thượng băng hà tại Môi Sơn, ta là người đọc sách, trên không thể báo quốc, ngăn chặn giặc Thát, dưới làm mất đi chí bảo gia truyền, há còn mặt mũi đâu sống trên đời này nữa!"

Tổ tiên đời này là một người đọc sách.

...

"Thiếu đông gia, quả thật là thu hoạch mất mùa mà!"

"Nhà địa chủ ta cũng nào có lương thực dư đâu chứ! Nhị nha đầu kia đâu?"

"Thiếu đông gia, việc lớn không tốt rồi, Yến vương giết về kinh sư, bảo là muốn càn quét xung quanh!"

Tổ tiên đời này là một địa chủ.

...

"Người Mông Cổ chúng cũng là người, ông đây cũng không tin là không băm vằm được bọn chúng!"

"Tiểu dân chúng như chúng ta, tốt nhất vẫn là chạy về phía nam thôi!"

Đời này là một dân chạy nạn.

...

"Sách cổ gia truyền, vi phụ nghiên cứu nhiều năm, mới biết là bút tích của thiên nhân, không thể tưởng tượng nổi, một thân sở học mà cả đời ta xây dựng, hơn phân nửa đều xuất phát từ sách này, con hãy truyền cho đời sau, không thể làm mất."

Tổ tiên đời này dường như là một vị quan viên triều Tống.

...

"Quân bất kiến hoàng hà chi thủy thiên thượng lai, bôn lưu đáo hải bất phục hồi*... Thơ hay a, Lý đại gia, lại xuất hiện một bài thơ hay có thể lưu truyền thiên cổ a! Thư đồng mài mực, thiếu gia ta có hứng làm thơ!"

Tổ tiên đời này của Sở Vân Thăng là một thư đồng nho nhỏ.
Bài thơ Tương tiến tửu của Lý Bạch:
Dịch nghĩa:
Bạn chẳng thấy sao: nước sông Hoàng Hà từ trên trời rơi xuống
Chảy băng băng ra bể không bao giờ trở lại
Dịch thơ:
Con sông Hoàng lưng trời tuôn nước,
Xuống biển rồi, có ngược lên đâu! (Ngô Tất Tố)

...

"Nhà họ Sở kia, mau gả con gái ngươi cho ta, hoàng thượng lại chiêu tú nữ vào cung rồi!"

"Con bé mới mười tuổi a!"

Đời này, là một nông dân Đại Tùy.

...

"Mũ áo xuôi nam, Hồ Địch* khắp chốn, aizz!"

"Đại nhân, đi nhanh đi, người Hồ đã sắp đuổi theo tới rồi!"

Tổ tiên đời này là tùy tùng của một quan viên triều Tấn.
*Người Hồ, người Địch cổ ở bắc Trung Quốc.
...

Tào giặc ác chiến tại Xích Bích, chư vị có đối sách gì không!?"

"Báo chủ công, Lưu Bị phái Gia Cát Lượng sang sông, cầu kiến chủ công!"

Tổ tiên đời này, mà một viên tiểu binh truyền lời thay Gia Cát Lượng.

...

"Trên hoàng bảng này viết gì vậy?"

"Trẫm vâng mệnh trời, nay phát đại quân, di diệt Hung Nô! ... Thiên tử Đại Hán, uy vang tứ hải! ..."

Tổ tiên đời này là một người bán hàng rong mù chữ.

...

Đêm đen, mưa gió tầm tã!

"Vương hầu tể tướng há trời sinh đã vậy! Nay có mưa lớn ngăn trở, thời gian tất lỡ, bạo quân vô đạo, Tần pháp hà khắc, chúng ta hẳn phải chết..."

Tổ tiên đời này, vậy mà lại là nông dân đi theo Trần Thắng Ngô Quảng khởi nghĩa.*

*Năm 209 trước công nguyên, vua thứ hai của nhà Tần ra lệnh bắt 900 nông dân nghèo khó ở lưu vực sông Hoài đến canh phòng ở Ngư Dương tức Mật Vân Bắc Kinh ngày nay.
Hai quân úy áp tải họ rất tàn bạo, Trần Thắng và Ngô Quảng mượn cớ giết chết hai quân úy này và nói với mọi người rằng: Mọi người gặp trời mừa đã lỡ thời gian có mặt, như vậy đều sẽ bị giết hết. Nếu không giết chúng thì cuối cùng cũng sẽ chết tại vùng biên cương. Tội gì chết một cách hèn nhát, thà rằng chết cho sự nghiệp khởi nghĩa còn hơn. Hai người khích lệ ý chí chiến đấu của mọi người và Trần Thắng được tôn làm tướng quân, Ngô Quảng làm Đô úy. Đây là cuộc khởi nghĩa nông dân đầu tiên trong lịch sử Trung Quốc.

...

"Tần vương Doanh Chính, vâng theo mệnh trời, tiêu diệt sáu nước, nhất thống thiên hạ, chính là Thủy Hoàng Đế! ..."

Tổ tiên đời này là một vị kiếm khách tại ngoài thành xem bảng.
*Thủy Hoàng Đế nghĩa là vị hoàng đế đầu tiên
...

"Ta muốn tôn Lão Tử làm thầy, bọn ngươi vì sao không cho ta đi vào?"

Tổ tiên đời này là một thực khách cầu sư.

...

"Lễ pháp không có a, thiên tử được vạn dân kính ngưỡng, há có thể là một nữ tử, diễn trò trước chư hầu sao?"

Tổ tiên đời này là một lão cổ hủ Tây Chu.

...

"Trụ Vương vô đạo, ta phụng thiên mệnh, điếu dân phạt tội..."

Tổ tiên đời này là một con dân triều Thương đầu hàng.

...

"Vua Kiệt tàn bạo, Thương Thang thành lập!"
Vua Kiệt (chữ Hán: 桀; bính âm: jié; bính âm trung cổ: gjet; trị vì: 1818 TCN – 1767 TCN[1]) hay Hạ Kiệt (夏桀) là vị vua thứ 17 và cuối cùng nhà Hạ trong lịch sử Trung Quốc. Ông được truyền thống coi như một bạo chúa và kẻ áp bức, người mang lại sự sụp đổ của một triều đại . Khoảng thế kỉ 16 TCN Kiệt bị đánh bại bởi Thành Thang, dẫn đến chấm dứt của nhà Hạ, kéo dài khoảng 500 năm, và sự ra đời của nhà Thương.

...

"Nước lũ cuồn cuộn, trời tuyệt mệnh người a!"

...

"Cửu Thiên Huyền Nữ, ban tặng 《Long Giáp Thần Chương 》, chúng ta tất thắng!"

"Từ hôm nay trở đi, chúng ta đều là tử tôn của Viêm Hoàng!"
*Cửu Thiên Huyền Nữ: Trong 《Vân Cấp Thất Thiêm 》và 《Cửu Thiên Huyền Nữ truyện》có chép: Cửu Thiên Huyền Nữ là thầy của Huỳnh Đế, và là học trò của Tây Vương Mẫu . Khi Huỳnh Đế trừ giặc Xi Vưu , Huyền Nữ đã hạ phàm, đem binh phù ấn kiếm (chương nghĩa là cái ấn) giao cho Huỳnh Đế, lại còn dạy Huỳnh Đế cách chế tạo “Trống Quì Ngưu 80 mặt” để đánh bại Xi Vưu.

...

Bộ lạc, bộ lạc, bộ lạc!

...

Cuối cùng, Sở Vân Thăng thấy trên một ngọn núi thật cao, có ngồi một vị lão giả tay áo phiêu phiêu, trước người ông có một thổ dân bộ lạc mặc da thú quỳ gối.

"Tỳ Ngô, mệnh ta không còn bao lâu nữa, truyền cho ngươi một quyển Huyền Thư, trong đó chứa sở học cả đời ta, vạn lần nhớ giữ gìn ổn thỏa, lưu truyền hậu thế! Khác còn có một thanh bảo cung mà năm đó ta sử dụng, đều giao cả cho ngươi, hy vọng có thể trợ giúp ngươi! Nhớ kỹ, cung có thể mất, Huyền Thư tuyệt đối không thể mất đi!

Ta đã gieo vào trong số mệnh ngươi hơi thở của Huyền Thư, nếu có bất trắc, cũng dễ tìm về. Chuyện ta đã xong, ngươi đi đi!"

Lão giả chậm rãi nói.

Tuy rằng bọn họ nói chuyện với nhau bằng thổ ngữ của bộ lạc, nhưng ý thức của Sở Vân Thăng lại gắn liền với "Tỳ Ngô", thế nên cũng có thể nghe hiểu!

Người thổ dân được gọi là "Tỳ Ngô" kia, nhận lấy một cây cung và một quyển Huyền Thư giống như đúc với sách cổ trên tay Sở Vân Thăng, liền dập đầu mấy cái, máu không ngừng chảy!

Lúc này, lão giả bỗng ngẩng đầu hướng về phía ý thức của Sở Vân Thăng, nhìn lướt qua một cái đầy thâm ý!

Nửa ngày, ông mới thở dài một hơi!

...

Tinh không mênh mông, từng chiếc từng chiếc chiến hạm khổng lồ, từ nơi thâm sâu trong bóng tối dần dần hiển lộ sự dữ tợn...

...

Đến đây chấm dứt, toàn bộ không gian đột nhiên co rút lại, dồn nén lại trong một đường tuyến.

Cả người Sở Vân Thăng run lên, thế giới chân thật xung quanh, ầm ầm hiện ra xung quanh ngũ giác của hắn.

Giọng nói của giáo sư Tôn dường như không hề dừng lại xuất hiện bên tai hắn: "... Cảm giác chất liệu của nó ... phi thường kỳ lạ, không có bất kỳ loại tài liệu nào có thể tạo nên cảm giác này..."

Cánh tay Sở Vân Thăng như chạm phải điện co rụt lại, hắn vội vã quan sát cẩn thận tay mình, nhưng không hề có bất cứ hiện tượng khác thường nào!

Đây là chuyện gì? Hắn tựa như đã trải qua thế giới tổ tiên tròn năm nghìn năm, nhưng trong thế giới thực, ngay cả một giây đồng hồ tựa như đều chưa hề dừng lại!

Bia đá, vẫn im lìm đứng tại nơi đó, không có bất kỳ biến hóa nào!

Sở Vân Thăng lại thử chạm vào nó, nhưng lần này, không có chuyện gì xảy ra cả, chỉ có cái cảm giác kỳ lạ mà giáo sư Tôn nói đến kia.

----o0o---- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK