Mục lục
[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 90: Bảy võ sĩ.


Mới chỉ bây giờ thôi, lượng quái vật, côn trùng tiến vào trái đất cũng đã khiến cho quân đội không thể không dùng bom nguyên tử, nếu như côn trùng lại lần nữa tiến vào với quy mô lớn hơn, loài người sẽ phải chống cự thế nào? Sở Vân Thăng cảm thấy như não mình không đủ dùng.

Có điều, sự xuất hiện của bom nguyên tử, ngoài việc gợi ra những lo lắng này, lại bất ngờ khiến cho ý nghĩ về việc loài người đã chết hết vẫn luôn bức bối trong lòng hắn được giảm bớt chút ít, quân đội có thể tấn công hạt nhân, địa điểm vẫn còn cách Kim Lăng trên 150 km, ít nhất cũng chứng tỏ lực lượng quân sự ở Kim Lăng vẫn còn, bọn họ đang cố gắng tìm cách giải quyết đàn côn trùng khổng lồ uy hiếp đến cứ điểm Kim Lăng!

Có lẽ bản thân hơi lo lắng quá, văn minh loài người phát triển đến bây giờ, đứng ở đỉnh cao giới sinh vật trên trái đất vô số năm, những loại vũ khí đỉnh cao với uy lực khổng lồ càng là vô số, há có thể bị lũ quái vật từ bên ngoài đến tiêu diệt sạch sẽ chỉ trong một đêm?

Chỉ là, bây giờ đã bị buộc phải dùng đến bom nguyên tử có tác dụng phụ nặng nề, có lẽ là quân đội Kim Lăng cũng đã bị buộc đến bước đường cùng, nghĩ đến đàn côn trùng như cơn sóng thần kia ầm ầm kéo đến dưới thành Kim Lăng, ngày đánh đêm đánh, nếu không có thủ đoạn đặc biệt, thất bại gần như đã là kết cục đã định.

Nói không chừng đế quốc Mỹ ở đối diện bờ đại dương, từ lâu đã dùng vũ khí đỉnh cao còn chính xác và hiện đại hơn của họ rồi, bây giờ hoàn toàn không có thông tin liên lạc, tự nhiên sẽ không ai đi thông báo cho những quốc gia khác.

Nhưng bất kể là bom nguyên tử, bom bẩn* hay là bom norton, đều không thể nào giải quyết được gốc rễ của vấn đề, khi mà những vết nứt không gian chằng chịt tại nơi cổng trời tiếp hợp vẫn còn, thì càng nổ càng lớn, càng nổ côn trùng càng nhiều, hoàn toàn là uống rượu độc giải khát!
*Là loại bom dùng chất nổ là thuốc nổ thông thường và có chứa chất phóng xạ, khi nổ sẽ phát tán chất phóng xạ gây ô nhiễm xung quanh, vì vậy được gọi là bom bẩn.

Những chuyện phiền lòng này, Sở Vân Thăng càng nghĩ càng nhức đầu, cũng may mà mình không phải là những nhân vật lớn ở Kim Lăng kia, việc này hẳn phải là việc phiền não của bọn họ mới đúng! Việc mình có thể làm chỉ là nhanh chóng nâng cao thực lực của chính mình, càng nhanh càng tốt, chiến giáp loại một bây giờ đến ngay cả dư âm của sóng xung kích vụ nổ hạt nhân cũng không chịu nổi!

Lấy côn trùng làm nguyên liệu cho chiến giáp, vật thì số lượng Xích Giáp Trùng cần có là vô cùng kinh người, mà càng kinh khủng hơn là, bây giờ côn trùng đã tiến vào trái đất với số lượng lớn, côn trùng đơn lẻ căn bản đã tuyệt tích, còn những đàn côn trùng số lượng lớn kia, bản thân lại không thể nào giết sạch chúng nó, lại càng khó có thể mang xác chết côn trùng rời đi.

Khi ở thành phố sương mù, bộ đội của Đỗ Kỳ Sơn đã huy động một lượng lớn nhân lực, trong vòng ba ngày góp nhặt cho hắn một lượng lớn Xích Giáp Trùng và quái vật mắt đỏ, vượt xa số lượng mà hắn một mình một ngựa thu gom được, khiến cho hắn ấn tượng rất sâu, cho nên khi ở thành phố sương mù, Sở Vân Thăng đã lờ mờ nghĩ ra một biện pháp.

Hắn dự định sau khi tới được Kim Lăng, dùng vũ khí trang bị để đổi lấy vật tư tài liệu!

Bây giờ, trên cả thế giới, chỉ có một mình hắn mới có thể cung cấp một lượng lớn vũ khí dùng cho chiến sĩ thức tỉnh, cung cấp lồng bảo vệ năng lượng cùng loại với của côn trùng, cung cấp áo giáp không thể phá vỡ, thậm chí là Nhiếp Nguyên phù có thể bổ sung năng lượng và Phong Thú phù có thể giam cầm quái vật!

Vũ khí chỉ cần được phong ấn lên các loại nguyên phù mà hắn chế tạo, không chỉ là uy lực tăng mạnh, mà còn có thể khiến cho những chiến sĩ thức tỉnh vốn có khả năng tấn công không cao, thậm chí còn có thể lập tức vượt qua rất nhiều thiên tài có năng lực thiên phú mạnh mẽ, hơn nữa, đối với những chiến sĩ thức tỉnh có năng lực giai đoạn đầu cơ bản là vô dụng, tựa như năng lực băng thức tỉnh ban đầu của Dư Tiểu Hải, chỉ có thể tạo ra một ít mưa băng, đừng nói là giết Xích Giáp Trùng, dù là giết một con chuột sợ rằng cũng phí sức, thế nhưng một khi kết hợp với cung tên băng do Sở Vân Thăng chế tạo, lập tức có thể sánh vai với một chiến sĩ thức tỉnh có sức tấn công mạnh mẽ như Diêu Tường!

Mà càng hấp dẫn người ta hơn là, căn cứ vào phương pháp trong sách cổ, chỉ cần Sở Vân Thăng tìm được nguyên thể nguyên khí thích hợp, phong ấn nó vào vũ khí, đến lúc đó, ngay cả những người bình thường không thức tỉnh đều có thể sử dụng được vũ khí của hắn!

Mà Lục Giáp phù với khả năng phòng ngự năng lượng mạnh mẽ, và chiến giáp ngay cả chân đao của côn trùng cũng có thể ngăn cản, những thứ này không chỉ là chiến sĩ thức tỉnh, mà ngay cả người bình thường cũng có thể sử dụng, chỉ khác nhau ở uy lực lớn hay nhỏ mà thôi.

Mà những thứ hoàn toàn là bảo vật giữ mạng cho các chiến sĩ thức tỉnh như Nhiếp Nguyên phù và Phong Thú phù, tác dụng căn bản không cần phải nói nhiều.

Sở Vân Thăng không định lấy tất cả ra một lần, mấy thứ này, bất kỳ một cái nào cũng có thể gây ra chấn động, hắn không muốn khiến cho những nhân vật lớn kia chú ý đến mình, qua việc của Đỗ Kỳ Sơn, hắn luôn cảm thấy những người đó không đáng tin cậy.

Nguyên phù một khi chế tạo thành công, quy tắc thành lập, phù phong sẽ tự động xóa sạch dấu vết chế tạo, lưu lại trên phù thể chỉ là những ký tự và hình vẽ kỳ quái mà thôi, hơn nữa pháp quyết pháp tắc chế tạo, chỉ có trong sách cổ mới có, cho nên cũng không cần lo lắng việc có người có thể phá giải, dù cho có là những nhà khoa học có đầu óc phát triển kia.

Chúng sẽ trở thành những dịch vụ có một không hai của hắn, ngoài ra, hắn thậm chí còn có thể chế tạo phù phong riêng biệt cho những đối tượng đặc thù, phù phong một khi khóa lại, ngoại trừ người đó và người chế tạo nguyên phù là Sở Vân Thăng, sẽ không còn ai có thể sử dụng được tấm nguyên phù này!

Sở Vân Thăng suy nghĩ cẩn thận, chỉ cần hắn tìm được một con đường thích hợp để tiêu thụ những vũ khí trang bị này, hắn thậm chí còn có thể ngồi chơi xơi nước trong thành Kim Lăng vẫn có thể đổi về các loại vật tư tài liệu, cũng có thể tập trung tu luyện cảnh giới Hai Nguyên Thiên khá gian nan này!

Cảnh giới này, đã không còn như khi ở cảnh giới Một Nguyên Thiên, chỉ cần cần kiếm Thiên Ích chém lung tung một trận là có thể chờ đến khi đột phá đến đỉnh điểm, chẳng khác nào một đứa trẻ con, vô số lần luyện tập quen thuộc quy tắc bút thuận, trên giữa dưới, bộ thủ thiên bàng*, bảng chữ cái phát âm,... chẳng qua chỉ để chuẩn bị cho việc học được càng nhiều từ mới hơn, ghép từ, thậm chí là đặt câu, hay là viết văn sau này mà thôi.

Trình độ tu luyện của hắn bây giờ, đại khái trính là quá trình "quen mặt chữ".

Ở cành giới Một Nguyên Thiên, thân thể hắn đã hoàn thành tròn chín chín tám mươi mốt lần quá trình hấp thụ và giải phóng nguyên khí, lặp lại nhiều lần rèn giũa như vậy, khiến cho từng bộ phận trong cơ thể hắn trở nên vô cùng thuần thục các quá trình hấp thu, lưu trữ, vận hành, vận chuyển, tập trung, phóng ra nguyên khí, cũng giống như việc một đứa trẻ thuần thục nắm giữ được các chữ đơn và chữ cái phát âm, sau đó chính là quá trình ghép chúng lại thành từ mới.

Quá trình này, tương ứng với cảnh giới Hai Nguyên Thiên của Sở Vân Thăng, chính là phải lợi dụng sự thuần thục của cơ thể đối với nguyên khí, dựa theo pháp quyết quy tắc tu luyện trong sách cổ, từng chút dung hợp cải tạo cả cơ thể, cho đến khi đã triệt để cải tạo thành Dung Nguyên Thể! Một khi trở thành Dung Nguyên Thể, có thể chuyển hóa nguyên khí thiên địa thành nguyên khí bản thể, bất luận là uy lực, mật độ hay là độ tinh khiết đều cao hơn rất nhiều.

Đây chính là nguyên nhân vì sao mà chiến kỹ của Sở Vân Thăng chỉ có thể phóng ra sáu bóng kiếm, cơ thể của hắn bây giờ vẫn chỉ là bước đầu thô sơ của Dung Nguyên Thể, vẫn còn cách quá xa Dung Nguyên Thể hoàn toàn chân chính rất xa.

Mà quá trình tu luyện này, cũng không cần Sở Vân Thăng phải cầm kiếm Thiên Ích chém giết bốn phía nữa! Chỉ cần một chỗ yên tĩnh, thúc giục nguyên khí, phối hợp với pháp quyết, tăng tốc cho quá trình dung hợp.

Đến ngày thứ hai, trên bầu trời xuất hiện chút ánh sáng lờ mờ, một đội ngũ đầy đầu bụi bặm xuất hiện trước mặt hắn, cũng hy vọng có thể dùng thức ăn để thuê hắn, Sở Vân Thăng không từ chối, gia nhập vào bọn họ cùng nhau tiếp tục hành trình chạy trốn đến Kim Lăng.

Đây là một đội ngũ kỳ quái, trước khi Sở Vân Thăng gia nhập, những người bình thường này trước sau đã lần lượt thuê được sáu chiến sĩ thức tỉnh.

Bọn họ rất may mắt, người đầu tiên thuê được là một người trẻ tuổi tên là Triệu Sơn Hà, đó là một người hết sức nhiệt tình, một chiến sĩ hệ hỏa, từ thời đại Bóng Tối tới nay, Sở Vân Thăng còn chưa từng gặp qua một người tràn đầy nhiệt tình và hy vọng như vậy, câu nói luôn dính trên môi hắn là: Trời không cứu người, người tự cứu mình!

Cũng bởi có hắn, đám người này mới có thể bảo vệ được thức ăn không bị các chiến sĩ thức tỉnh khác cướp đi, mà đổi thành một cách cực kỳ kỳ quái là dùng thức ăn làm tiền công thuê người, lại lần lượt thuê được thêm năm tên chiến sĩ thức tỉnh nữa.

Năm người này, lại càng cổ quái hơn, một gã quan viên nhát gan, một gã lính đào ngũ nửa đường thức tỉnh, một "Vu Bà" suốt ngày rầm rầm rì rì, một đầu bếp âm trầm ít nói, còn cả người làm ăn đầu hói nữa.

Tính cả Sở Vân Thăng, tổng cộng vừa đủ bảy người!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK