Chương 272: Đại tặc lộ mặt!
Trong lòng hắn không khỏi có chút trù chừ, các loại khả năng lướt qua đầu, trong đó tình huống xấu nhất cũng chỉ là La Hằng Thâm cầm đao trốn sang thành Xuy Tuyết, hoặc là quay lại đối kháng với chính hắn.
Bất quá nghĩ đi nghĩ lại, người thân của ba anh em Lôi Minh và La Hằng Thâm còn đang trong thành Liệt Hỏa, thành đang có loạn, những người bình thường kia căn bản không thể ra khỏi thành, La Hằng Thâm tuyệt đối sẽ không bỏ lại họ mà không quan tâm.
"Đây là thanh đao của ngài Hỏa sứ, thấy đao như thấy người, kẻ không nghe theo mệnh lệnh, xử tử không cần luận tội!" Sở Vân Thăng biết chuyện đang khẩn cấp, không do dự đưa thanh đao ra phía trước, nghiêm túc nói.
Hắn không phải không muốn tự mình đi làm, nhưng hắn vốn chưa quen thuộc với thành Liệt Hỏa, hiện tại lại đang buổi tối không có ánh mặt trời, một khi đi nhầm đường sẽ lỡ mất nhiều thời gian, hơn nữa hắn mới vào thành được hai ngày, tuy rằng quyền nắm trong tay, nhưng người có thể nhận ra hắn cũng không nhiều.
"Ngài quản sự yên tâm, làm xong mệnh lệnh đao hoàn nguyên chủ." La Hằng Thâm bất quá chỉ là muốn một cái tín vật mà thôi, cũng chính là Hỏa sứ lệnh các loại, thật không ngờ vậy mà Sở Vân Thăng lại đem đao của Hỏa sứ đưa cho hắn, phân lượng của thứ này nặng như vậy, trong mắt hắn lộ vẻ kinh ngạc, chỉ biết thầm cười khổ.
"Thưa cụ?" Tào Chính Nghĩa là người duy nhất biết nguyên nhân vì sao La Hằng Thâm không chết, thấy thế giật mình nói.
Sở Vân Thăng ngăn Tào Chính Nghĩa lại, nói với La Hằng Thâm: "Ngươi đi đi."
La Hằng Thâm tiếp nhận đao lửa, đi lướt qua vị đại chủ nô vừa quay lại, biến mất về phía bóng đêm bên ngoài ánh lửa.
"Ngươi, đúng, chính là ngươi, chỗ này hiện tại do ngươi chỉ huy, tuyệt đối không được để bọn họ xông vào." Sở Vân Thăng nghiêm nghị hướng về phía vị đại chủ nô trấn tĩnh kia nói: "Tào thành chủ, ngươi cùng bản quản sự trở về canh giữ đại điện"
Cứ như thế để vị đại chủ nô kia chuyên tâm chỉ huy, so với mình cùng Tào Chính Nghĩa hai người khoa tay múa chân lại giúp chẳng được gì, chỉ thêm phiền, miễn là thành Xuy Tuyết không nhân cơ hội tấn công thì tạm thời không cần đến sức mạnh của hắn.
"Ngài quản sự cứ yên tâm, những tên nô lệ này dù nửa bước cũng đừng mong có thể bước lên được bậc thang đại điện." Gã đại chủ nô mừng thầm trong lòng, nhưng mặt vẫn bình tĩnh nói.
. . .
Trong đại điện, Tào Chính Nghĩa vừa khẩn trương vừa bất an đứng cạnh Sở Vân Thăng, lão thầm mong có thể giống như tên da đen kia, thằng nhãi này dường như coi chỗ này là nhà mình luôn rồi, lúc thì rót nước, lúc thì đi tới đi lui, lúc lại nhìn ra xung quanh ngoài đại điện.
"Edgar, bảo Laura đến đây, để xem công việc của cô ta tiến triển đến đâu rồi?" Sở Vân Thăng bỗng nhớ ra mình còn một bảo bối chưa dùng đến.
"Ngài quản sự à, mới có một ngày…" Edgar ngây ra một lúc rồi nói
"Mặc kệ, có thể tạo được nhiều ít bao nhiêu cũng đều bảo cô ta đem ra ngoài kia cho gã đại chủ nô... Đúng rồi, lão Tào, hắn gọi là gì?" Sở Vân Thăng lúc này mới nhớ ra mình không biết tên của y, tuy Tào Chính Nghĩa từng đưa cho hắn một phần tài liệu, nhưng hắn chỉ nhìn lướt qua chứ không để ý lắm.
"Thưa ngài quản sự, hắn tên là Ninh Chí Đồng, tên này lợi hại lắm, người đừng thấy hắn ở trên đại điện nịnh hót ta, kỳ thực người này đầu óc rất tinh minh, lúc Lôi Minh còn…" Tào Chính Nghĩa nhanh chóng liên miên không dứt giới thiệu một tràng, lấy công chuộc tội vốn là sở trường của hắn.
Sở Vân Thăng bỗng giật mình trong lòng, ngắt lời Tào Chính Nghĩa: "Chờ chút, chờ chút, hắn họ Ninh?"
Tào Chính Nghĩa không rõ mà trả lời: "Đúng như vậy, họ Ninh"
Sở Vân Thăng suy nghĩ hồi lâu, mới nhớ tới đúng là có việc như thế: "Thành Liệt Hỏa của chúng ta có phải vẫn còn một người tên Ninh Hồi Ngạn phải không?"
Tào Chính Nghĩa nhìn qua Sở Vân Thăng, kinh ngạc nói: "Ngài quản sự biết hắn à? Ninh Hồi Ngạn chính là con trai Ninh Chí Đồng lần trước hành động bị thương trở về, vẫn còn đang dưỡng thương ở nhà."
Ra là thế, Sở Vân Thăng cảm thán một chút, nói: "Quả nhiên là hổ phụ không sinh khuyển tử, ta đã gặp qua con trai hắn, năng lực rất mạnh."
Trong cái đêm thành Liệt Hỏa tổ chức tập kích quy mô lớn vào thành Xuy Tuyết, bản thân từng giao thủ với tên đó một lần, kẻ đó nếu không nhờ người áo choàng ra tay giúp một chiêu thì thiếu chút nữa đã chết bởi mũi tên của Hứa Tình Thư, mình ngược lại là tổn thất một tên đại tướng.
Hai người đang nói chuyện bỗng nghe thấy căn nhà bên cạnh đại điện truyền đến tiếng tranh cãi, Sở Vân Thăng hoảng hốt trong lòng, cả người như tên rời cung, lao đi cực nhanh, Tào Chính Nghĩa căn bản chưa kịp thấy rõ động tác của Sở Vân Thăng thì người đã không thấy đâu.
. . .
"Buông ra" Giọng một cô gái hét lên chói tai.
"Chị Chân, trước kia còn có Lôi Minh bảo vệ ngươi, ngươi khi dễ hai anh em ta không phải lần một lần hai, hiện tại Lôi Minh đã chết, để ta xem còn ai có thể bảo vệ ngươi."
"Lão đại, không cần cùng cô ta nhiều lời, mau chóng làm đi, đám phụ nữ ở ngoài người nào cũng mình đầy bụi đất, chỉ có chị Chân của chúng ta là sạch sẽ trắng trẻo, da dẻ mịn màng, nhìn thôi đã phát thèm, còn có… há há."
"Nơi này là đại điện, ngài Hỏa sứ cùng ngài quản sự đang ở trong, hai người các ngươi dám làm bậy chẳng lẽ không sợ chết sao?" tiểu Chân cố gắng bình tĩnh giãy giụa nói
"Trong thành đã loạn thành cái dạng gì rồi, các ngài ấy chỉ sợ đã sớm đi giết người, lấy đâu ra hơi sức để quản sự sống chết của ngươi, chị Chân à, đêm nay dù ngươi có la rách miệng cũng không có ai đến cứu ngươi đâu."
"Đúng lắm, bà nội nó, dù cho ngài quản sự có ở đây, chỉ sợ cũng không thèm cứu ngươi, sao ngươi không nhìn lại thân phận của mình hiện tại đi, ngươi trước kia là con chó của Lôi Minh, ngài quản sự còn có thể dùng ngươi sao? Cũng chỉ có hai anh em bọn ta nghĩ tình trước đây mà muốn "chiếu cố" "chăm sóc" ngươi mà thôi…"
"Buông ta ra, ta dù chết cũng… Ngài quản sự, ngài, cụ quản sự cứu ta với…" tiểu Chân đang liều mạng giãy dụa, bỗng thấy Sở Vân Thăng xuất hiện ở cửa, lập tức lớn tiếng kêu cứu.
Quả lựu đạn duy nhất nó dùng để cùng chết đã bị hai tên nhóc cùng là người hầu lấy đi, giờ đây đã không thể làm gì được.
"Dẹp đi, đừng có hù ta" "Còn…"
Sở Vân Thăng mặc dù không có thiện cảm với con bé này, nhưng cũng không có ác cảm gì, người nào vì chủ nấy mà thôi, chỉ là hắn còn làm chủ được bản thân mình.
Sở Vân Thăng nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Hai tên này trước đây từng giúp Sở Vân Thăng đun nước nóng để tắm, bây giờ nhất thời hồn phi phách tán, toàn thân cứng đờ, chân tay mềm nhũn
"Cụ quản sự, cứu tôi với, tôi sẽ nói cho người biết một bí mật mà Nhị tướng quân cũng không biết." Tiểu Chân cứ vậy la lên.
"Cụ quản sự tha mạng, xin ngài tha mạng, con đàn bà chết bầm này là gian tế do Lôi Minh phái tới, chúng tôi có thể làm chứng." Hai người quỳ xuống cầu xin, trong thành Liệt Hỏa, nhất là đêm nay, mạng người còn mỏng manh hơn tờ giấy.
"Cô ta đúng là người của Lôi Minh, còn hai người các ngươi cũng chẳng khá hơn, nếu không thì làm sao có thể vào làm việc ở đại điện này?" Sở Vân Thăng lạnh lùng nói: "Ta mặc kệ các ngươi muốn làm gì, đêm nay ở chỗ này làm loạn chính là muốn chết, Tào thành chủ, dẫn cả ba người đi."
Hai tên kia nhất thời hoảng hồn, muốn xông đến ôm chân Sở Vân Thăng mà cầu xin, lại bị Tào Chính Nghĩa đi tới cho mỗi tên một cước đá văng ra, hắn vô tình lướt mắt ngang qua phần áo rách của tiểu Chân, nhìn thấy một chỗ trắng tròn, thầm nghĩ bắt về cũng tốt…
Tiểu Chân nhìn ra được ánh mắt của Tào Chính Nghĩa, liền thu lấy vạt áo, quỳ gối trước mặt Sở Vân Thăng nói: "Thưa cụ, thưa ngài quản sự, tôi biết một cái bí mật động trời." Lồng ngực Tiểu Chân phập phồng bất định nói.
Sở Vân Thăng xoay người nhìn vào mắt nó nói: "Ta cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi gạt ta thì hậu quả ngươi tự biết."
Tiểu Chân gật đầu, nhìn mấy người xung quanh rồi lại nhìn Sở Vân Thăng.
"Tào Chính Nghĩa ngươi mang hai tên này ra ngoài !" Sở Vân Thăng tất nhiên hiểu ý, chỉ là không biết đến cùng là bí mật gì, đến Lôi Minh cũng đã chết, cô ta lại còn cẩn thận như vậy.
"Xin lỗi ngài quản sự, bí mật này có liên quan đến mạng sống của một người, là người thân nhất của tôi, cả tòa thành này chỉ có một người có thể biết bí mật này, người đó phải là người dưới một 'sứ' trên vạn người." Tiểu Chân đã bình tĩnh lại một chút nói.
Sở Vân Thăng nhìn điệu bộ của cô ta cũng không giống đang nói chơi, không khỏi thận trọng ngồi xuống, chầm chậm nói: "Nếu là vậy thì ngươi cứ từ từ mà nói ra cặn kẽ ra xem."
Tiểu Chân phản phất như hạ quyết tâm rất lớn, trong mắt hiện lên một tia hổ thẹn, khiến Sở Vân Thăng không hiểu ra sao, nhẹ giọng nói: "Ngài cũng hẳn cũng biết trong thành Xuy Tuyết và thành Liệt Hỏa đều có một lượng lớn mật thám của nhau?"
Sở Vân Thăng gật đầu, nội gián của thành Xuy Tuyết ở thành Liệt Hỏa hắn cũng không biết rõ lắm, còn mật thám thành Liệt Hỏa ở thành Xuy Tuyết thì La Hằng Thâm đã giao cho hắn một bộ phận.
"Kỳ thực ở thành Xuy Tuyết còn có một mật thám được Lôi Minh ẩn giấu sâu nhất, chức vị cao nhất, ngoại trừ tôi, chỉ có mình hắn biết." Tiểu Chân khẩn trương nói, giọng nói như bị ứ lại.
"Là ai?" Sở Vân Thăng nhất thời bị thu hút, hắn hiện tại rất cần đến một mật thám nằm trong trung tâm quyền lực của thành Xuy Tuyết, để làm rõ xem có đúng là Thần Vực cấu kết cùng thành Xuy Tuyết hay không.
"Ngài quản sự, tôi xin ngài, vốn Lôi Minh đã chết, ngài Hỏa sứ lại chưa từng quản việc này, sẽ không có ai biết được cái bí mật này… Xin ngài đáp ứng tôi, đừng khiến chị ấy làm những chuyện nguy hiểm, van xin ngài!" tiểu Chân bỗng nhiên lại trở nên kích động.
"Nếu ngươi đã quan tâm đến an nguy của người này, vì sao lại nói cho ta biết? Ngươi cũng đã nói, Lôi Minh chết rồi, không còn ai biết, người này từ giờ về sau không phải có thể tự do sao? Nhưng ngươi hiện tại lại muốn nói ra cái bí mật này, bất quá là muốn giữ lại cái mạng cùng đãi ngộ của mình đúng không? Ngươi không cảm thấy như vậy rất mâu thuẫn sao?" Sở Vân Thăng hỏi ngược lại.
Tiểu Chân đau khổ gật đầu, lời nói chó chút lộn xộn: "Đúng vậy, tôi rất mâu thuẫn, tôi rất khó chịu, tim như bị đao cắt vào, thế nhưng lại không biết phải làm gì, nếu chỉ có một mình tôi, tôi tình nguyện chết để quên đi, không cần liên lụy đến chị ấy nhưng thân quyến của chúng tôi đều bị Lôi Minh giam giữ, đêm nay loạn như vậy, nếu như không có ngài, bọn họ sẽ bị coi là thân tín của Lôi Minh mà bị đem ra xử tử, tôi, chị ấy, tôi…"
"Tới cùng cô ta là ai? Ta đáp ứng ngươi, sẽ tận lực không để cô ta làm chuyện gì nguy hiểm." Sở Vân Thăng gật đầu cam đoan.
Tiểu Chân cắn môi một cái, nửa ngày sau mới lắp bắp nói: "Là chị của tôi, tôi vốn họ Hứa, tên là Hứa Chân, cô ấy tên là Hứa…"
Sở Vân Thăng nhảy dựng lên, không thể tưởng tượng nổi, khiếp sợ cắt đứt lời cô ta nói: "Hứa Tình Thư? Ngươi muốn nói là Hứa Tình Thư?
Rầm một tiếng, ghế đổ trên mặt đất, Hứa Chân vô lực gật đầu
Sở Vân Thăng một tay đỡ cô ta lên, trầm giọng nói: "Ngươi xác định không nói lung tung chứ? Ngươi có biết hậu quả nghiêm trọng thế nào không"
Tiểu Chân ngẩng đầu, nhìn ánh mắt của Sở Vân Thăng, lần này không hề tránh né.
Hứa Tình Thư, Hứa Tình Thư… Sở Vân Thăng buông cô ta ra, kích động đi vòng vòng, người này chức vị quá cao, chỉ thiếu một chút là lên vị trí thành chủ, hoàn toàn là nằm trong hạch tâm cốt lõi.
Thông qua cô ta, thì nhất định có thể đạt được tình báo mà hắn muốn.
Hắn vừa định gọi Tào Chính Nghĩa đến giao cho chút việc, bỗng nhiên vẻ mặt hoảng hốt, tức khắc vọt ra ngoài, cả kinh nói: "Khốnkiếp! Tin lầm Ninh Chí Đồng rồi!"
----o0o----
Click quảng cáo để ủng hộ diễn đàn!
Click Thanks để ủng hộ dịch giả!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK