Chương 268: Ám sát
Thành Liệt Hỏa chưa bao giờ hỗn loạn đến thế, những tiếng quát tháo ra lệnh vang lên không ngừng, tất cả "nô lệ" đều bị vội vội vàng vàng tập trung lại, vô số mệnh lệnh qua lại như thoi đưa.
"Tình huống hiện tại thế nào?" Sở Vân Thăng ngừng tu luyện, hỏi Tào Chính Nghĩa vừa chạy về tới.
"Thưa cụ, tôi và tên quỷ đen. . . à, gã da đen Edgar đã tìm được một người, bên phía thành chủ có tin tức nói trong đại điện còn nhốt một người, bây giờ toàn thành đều náo loạn, còn một người cuối cùng, tin chắc có thể tìm ra rất nhanh." Tào Chính Nghĩa vừa tìm được một "ứng viên", liền vội vàng chạy đến tranh công.
"Trong đại điện có nhốt một người?" Sở Vân Thăng kinh ngạc hỏi lại.
"Đúng vậy, trong ba người mà ngài muốn tìm, có một người mấy ngày hôm trước đã bị nhốt tại đại điện, nghe nói là đại nhân Hỏa sứ tự mình hạ lệnh, ngài lúc trước không ở nơi này, nên hẳn là không biết." Tào Chính Nghĩa vốn nghĩ mãi không rõ tại sao Sở Vân Thăng lại không biết, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có giải thích như thế mới hợp lý.
Sở Vân Thăng gật đầu, chẳng trách lúc mình giao mấy tấm hình cho Lôi Minh thì tên lão nhị La Hằng Thâm phản ứng rất đặc biệt, hóa ra một người trong đó đã bị người áo choàng bắt giữ.
Lợi dụng thân phận phân thân tên áo choàng tìm người, cũng chỉ vì Sở Vân Thăng không còn cách nào khác, trên đường đi từ thành Xuy Tuyết trở về thành Liệt Hỏa, hắn đã lường trước có thể vì đó mà xuất hiện sơ hở, nhưng hắn thực sự đã không thể để ý tới nhiều như vậy, không có lợi thế trên tay, lòng hắn căn bản không nắm chắc.
So với Băng tộc áo trắng đã hợp tác với thần vực, dù cho toàn bộ Thiên Hành Giả tại thành Liệt Hỏa cộng lại thì sức nặng cũng kém xa, huống hồ đối phương chỉ là ba kẻ cầm quyền đám Lôi Minh mà thôi.
Sở Vân Thăng đã quyết định giết người, chuyện đã đến bước này, mưu tính thế nào cũng chỉ phí công và lãng phí tinh lực, không bằng đem mấy tên vướng tay vướng chân này giết hết, thay bằng những người chỉ nghe mệnh lệnh của mình, mới có thể hoàn toàn khống chế thành Liệt Hỏa, loại bỏ thế lực ban đầu.
"Hỏa sứ đại nhân bề bộn nhiều việc, có rất nhiều chuyện trọng yếu cần làm, có khả năng nhất thời quên mất, ngươi đưa người ngươi tìm được đến giam cùng một chỗ với người ban đầu kia, ta sẽ kiểm tra sau." Sở Vân Thăng một bên tính toán kế sách, một bên tiếp tục nói: "Lão Tào, ngươi ở thành Liệt Hỏa bao lâu rồi?"
Tào Chính Nghĩa không biết Sở Vân Thăng có ý gì, nhìn Đào Thiền hầu hạ bên cạnh cũng không thấy phản ứng gì, không thể làm gì khác hơn đành thành thật trả lời: "Tôi đã ở đây từ lúc bắt đầu dựng lên thành Liệt Hỏa này, tính ra cũng khá lâu rồi."
"Nói như vậy cũng coi như là người có thâm niên ở thành Liệt Hỏa, hiện trong tay có khoảng bao nhiêu người?" Sở Vân Thăng không nhanh không chậm mở miệng, như đang hỏi một việc hết sức bình thường.
"Ngài muốn hỏi là Thiên Hành Giả hay nô lệ?" Tào Chính Nghĩa mơ hồ không rõ, nhưng lờ mờ cảm thấy Sở Vân Thăng chắc có chuyện gì đó.
"Nói hết cả hai xem." Sở Vân Thăng muốn một lưới bắt gọn thế lực của Lôi Minh, đặc biệt là ba anh em bọn họ, thì phải có người hỗ trợ, bằng không lúc Lôi Minh vừa chết, mọi thứ liền loạn, dù cho phân thân áo choàng tự mình đứng ra, giải quyết không tốt cũng sẽ có rất nhiều người phải chết, những người này tuy rằng không phải hạng người tốt lành gì, nhưng đối với Sở Vân Thăng mà nói, bọn họ đều là vốn liếng của mình dùng để đối phó Băng tộc, chết một người cũng là tổn thất.
"Tiểu nhân cũng chỉ là một gã chủ nô nho nhỏ, phía trên còn có đại chủ nô và các tướng quân, Thiên Hành Giả dưới tay chỉ có khoảng 20 người, đầy tớ nam nữ cũng chỉ có hơn hai trăm người." Tào Chính Nghĩa cẩn thận trả lời, cố ý nói thấp số người xuống, sợ Sở Vân Thăng muốn đoạt đi thế lực của mình, chuyện như thế này ở thành Liệt Hỏa cũng không hiếm.
"Chủ nô cùng đại chủ nô giống ngươi trong thành Liệt Hỏa có khoảng bao nhiêu người?" Sở Vân Thăng cũng không biết suy tính của Tào Chính Nghĩa, nếu để cho Tào Chính Nghĩa biết hắn có ý muốn chiếm toàn bộ thành Liệt Hỏa, không biết Tào Chính Nghĩa có bị dọa cho không nói ra lời không.
"Thưa cụ, người giống tôi có khoảng 20 người, đại chủ nô chỉ có 7 người, nhân số toàn bộ thành Liệt Hỏa cộng lại cũng không kém bao nhiêu so với Xuy Tuyết, khoảng gần mười nghìn người." Lời này của Tào Chính Nghĩa là thật, nếu có thể thì để cái "tai họa" này rơi xuống đầu mấy tên chủ nô khác mới là tốt nhất.
"Mười nghìn người?" Sở Vân Thăng gật đầu, nói: "20 chủ nô, hơn 400 Thiên Hành Giả, đúng rồi, còn đại chủ nô thì có bao nhiêu thủ hạ?"
Tào Chính Nghĩa sửng sốt, vừa nãy không có nói đến chuyện của đại chủ nô, nhưng lão không dám cãi Sở Vân Thăng, chỉ có thuận theo trả lời: "Mỗi đại chủ nô có ít nhất 50 tên thủ hạ, nô lệ thường thường cũng có hơn 500 người."
"Ừ, hơn bảy trăm thiên hành giả, thật đúng là một số lượng lớn, so với người thường tỉ lệ gần 1: 14" Sở Vân Thăng không nghĩ tới lại có nhiều như vậy. Tỉ lệ cao như vậy, mặc dù số lượng so với thành Kim Lăng lúc trước thì ít hơn rất nhiều, nhưng ở cái chỗ như thế này, lượng nhân khẩu cũng không thể so được với thành Kim Lăng.
"Thưa cụ, ngài không thể tính như vậy. Thứ nhất, những người có thể trốn đến khu Hoàng Sơn này đều là những Thiên Hành Giả có thực lực cao cường, người bình thường đa số đều chết trên đường đi; mà thứ hai, người bình thường bị thành Liệt Hỏa bắt về làm nô lệ thì cũng là một ít người trẻ tuổi khỏe mạnh, hoặc có tướng mạo xinh đẹp, còn những kẻ già yếu phần lớn đều bị ném cả đống ở ngoài thành chờ chết cả." Tào Chính Nghĩa đối với khu vực Hoàng Sơn vô cùng quen thuộc, giải thích rất rõ ràng hợp lý.
"Cũng có lý." Sở Vân Thăng vốn còn tưởng rằng là thần vực có biện pháp đặc thù gì đó có thể thúc đẩy loài người thức tỉnh, xem ra cũng không phải vậy, quay đầu lại nói với Đào Thiền: "Cô đi ra ngoài trước, ta có chuyện quan trọng muốn thương lượng với Tào chủ nô."
Tào Chính Nghĩa chờ Đào Thiền rời khỏi, chủ động đóng cửa, đứng một bên mà trong lòng thấp thỏm bất an.
"Lão Tào, buổi chiều ngươi cũng đừng lo những chuyện khác, triệu tập toàn bộ thuộc hạ cùng với nô lệ của ngươi, để cho bọn họ ăn cơm no, buổi tối đợi mệnh lệnh của ta và Hỏa sứ đại nhân, có chuyện trọng yếu giao cho các ngươi làm." Sở Vân Thăng suy nghĩ một chút, vẫn không thể nói thật với Tào Chính Nghĩa, sợ lão mật báo cho Lôi Minh khiến ba tên này có chuẩn bị, Sở Vân Thăng sẽ phải giết càng nhiều người, không phù hợp lợi ích của hắn.
"Tiểu nhân nhất định làm theo, bất quá, có thể nói trước là chuyện gì không? Cũng giúp tiểu nhân chuẩn bị tốt hơn." Tào Chính Nghĩa ngày càng hoảng hốt, đến cả nô lệ cũng phải dùng đến, quả thật không biết đâu mà lần.
"Hiện tại không thể nói cho ngươi biết, đây là chuyện cơ mật của Hỏa sứ đại nhân! Lão Tào, hiện tại ở thành Liệt Hỏa, ta chỉ tín nhiệm mỗi ngươi, mong ngươi không nên phụ sự kỳ vọng của ta và Hỏa sứ đại nhân, nếu để lộ ra nửa điểm phong thanh, ngươi tự biết hậu quả!" Sở Vân Thăng vừa nâng cà rốt và giơ gậy dọa dẫm.
"Đã rõ, đã rõ, cụ à, ngài cứ yên tâm, tôi nhất định tận tâm trung thành làm việc, tuyệt đối sẽ không tiết lộ nửa câu." Tào Chính Nghĩa lạnh gáy, Hỏa sứ đại nhân muốn bóp chết lão thật chẳng khác nào bóp chết một con kiến.
"Lập tức đi chuẩn bị đi, sau khi chuyện thành công, ta cam đoan ngươi sẽ nhận được phần thường đến nằm mơ cũng không tưởng tượng ra được." Sở Vân Thăng khẽ cười một tiếng nói.
*************
Bóng tối một lần nữa bao phủ mặt đất, Thành Liệt Hỏa nửa ngày nay ầm ỹ sôi trào đã từ từ yên tĩnh trở lại, ngoại trừ một ít vệ đội trực đêm đi lại tuần tra, cả tòa thành trì như yên tĩnh hẳn.
Thế nhưng, một hồi "Náo động" càng lớn lại đang âm thầm lan tràn bành trướng. . .
. . . . .
"Lôi Minh phái các ngươi tới?" Sở Vân Thăng nhìn ba gã Thiên Hành Giả không mời mà tới, không khỏi buồn cười, đang muốn phái người gọi ba anh em Lôi Minh tới gặp phân thân áo choàng, chuẩn bị ra tay đánh chết cả ba người tại đại điện, không ngờ rằng bọn họ đã phái người tới ám sát hắn.
Ba người kia không nói một lời, cùng lúc phóng ra hỏa năng, đồng loạt lao tới công kích Sở Vân Thăng, cố gắng muốn đánh gục hắn tại chỗ.
Nhưng ba gã sát thủ khiếp sợ phát hiện, lão già này không ngờ bỗng biến mất khỏi phương hướng công kích của bọn họ.
Theo tình báo mà bọn họ thu được, lão già này chẳng qua chỉ có một ít năng lực, để đảm bảo nhiệm vụ không xuất hiện ngoài ý muốn, Tam tướng quân mới đồng thời phái ra ba gã thích khách, quyết giết cho bằng được.
Thế nhưng loại tuyệt học của Hỏa sứ đại nhân như ẩn giấu thân hình, cho dù là đại chủ nô hay các tướng quân đều không học được, dù là cao thủ hàng đầu của thành Liệt Hỏa, tối đa cũng chỉ được học biến hóa thành ngọn lửa mà thôi.
Lúc này kinh hãi đã không còn kịp rồi, tốc độ của Sở Vân Thăng nhanh đến chừng nào.
Chỉ thấy trong nháy mắt, hai cái đầu người liền bay lên, đến khi hắn tiếp đất hiện hình thì thanh đao lửa hừng hực đã gác trên cổ tên sát thủ cuối cùng.
Tên sát thủ còn sống ngây ra như phỗng, hắn chưa từng thấy cuộc chiến nào nhanh đến như vậy, quá nhanh, ba người mình và đối phương mới chỉ dùng có một chiêu!
Một chiêu công kích, hai gã đồng bạn chết tại chỗ, mà hắn còn chưa kịp phản ứng, đã bị người ta kề đao trên cổ, đoán chừng đối phương còn chưa muốn giết mình, nếu không đầu đã sớm rơi xuống đất.
Tốc độ công kích và thực lực như vậy, ngoài Hỏa sứ đại nhân thì chỉ sợ dù là thành chủ cũng không thể làm được!
Nếu trước mặt không phải gương mặt già nua của Sở Vân Thăng, chắc hắn thật sự cho rằng mình đang đối mặt với ngài Hỏa sứ rồi, ngay cả áo choàng và trường đao đều không thiếu món nào.
"Ngươi giết ta đi, ta sẽ không nói bất cứ điều gì." Sát thủ cố gắng lạnh lùng nói.
"Không cần ngươi nói thì trong lòng ta cũng biết rõ là ai làm, đừng tưởng các ngươi mặc trang phục thành Xuy Tuyết liền có thể gạt được ta, chẳng qua giữ ngươi sống vẫn còn có chút tác dụng với ta." Sở Vân Thăng từ trong lòng ngực móc ra ít độc tố gây tê của thầy Tất, đưa lên mũi tên sát thủ, hừ lạnh nói.
Gã sát thủ không biết là vật gì, lắc người một cái, chỉ chốc lát, đột nhiên phát hiện năng lượng hỏa của mình từ từ suy yếu, không thể khống chế, nhất thời hoảng hốt: "Ngươi vừa làm gì ta?"
"Không phải dù chết cũng không sợ sao, mất đi năng lực thì có gì đáng sợ?" Sở Vân Thăng buông hắn ra, thu hồi áo choàng và trường đao.
Ánh mắt tên sát thủ dần mờ mịt, im lặng không lên tiếng.
"Ta biết, Lôi Minh giữ điểm yếu của ngươi, bằng không tại thời buổi này, lại còn có người không sợ chết." Sở Vân Thăng tiến sát hắn, lạnh lùng nói: "Ngươi nói xem nếu hôm nay ta giết sạch cả ba người bọn họ? Điểm yếu của ngươi chẳng phải là lọt vào tay ta sao?"
Sát thủ ngẩng đầu, trong mắt đầy kinh hoảng, lão già này hoàn toàn có thực lực như vậy.
Lúc này, lão Tào mang theo người của mình chạy tới, nhìn xác chết trong nhà liền sợ hết hồn, trong thành Liệt Hỏa này không ngờ có người dám ám sát đại nhân quản sự, trong nháy mắt lão liền đoán được là ai, hoảng hồn chết đứng tại chỗ, tựa hồ mình lún quá sâu vào đống thị phi này rồi.
----o0o----
Click quảng cáo để ủng hộ diễn đàn!
Click Thanks để ủng hộ dịch giả!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK