Chương 226: Bí ẩn não người.
"Xin đừng giết ta, tiểu Tưởng, không, đội trưởng Tưởng, xin ngài niệm tình ta làm đồng nghiệp với phụ thân ngài một thời gian, cũng niệm tình ta có thể giúp mọi người giải độc, bỏ qua cho chú Tất ta đi mà, đều do tên khốn kiếp Nhậm Tam bảo kia buộc ta làm, ta..." Tình huống đột nhiên biến đổi, lão Tất sợ vỡ mật, hoàn toàn không để ý tới hình tượng trưởng bối, quỳ rạp xuống đất đau khổ cầu xin.
"Tất Phương Đình, ông còn mặt mũi nào nhắc đến cha ta? Ông còn chỗ nào giống một thầy giáo chứ?" Tưởng Thiên Thấm dựng đứng hai hàng lông mày, cắt lời lão: "Có giết ông hay không, bây giờ không phải ta nói là được, mà là do tiến sĩ quyết định."
Nói xong, nàng ngẩng đầu, đôi mắt đầy trí tuệ nhìn vào Edgar còn chưa tiến vào tòa nhà, độc tố đã lan tràn khắp toàn thân nàng, nàng đã sắp không thể gắng gượng giữ cái bộ dạng "không việc gì" này rồi. Nhưng tiến sĩ dường như không hề bị ảnh hưởng chút nào!
Nàng biết tiến sĩ rất lợi hại, nhưng lại không ngờ tiến sĩ lại lợi hại đến mức này. Chỉ khẽ giơ tay nhấc chân thôi đã giết chết bốn gã Thiên Hành Giả bao gồm cả Nhậm Tam Bảo, thứ sức mạnh này đã hoàn toàn vượt quá phạm vi nàng có thể dự đoán. Là điều mà từ lúc bắt đầu chạy nạn đến nay nàng chưa bao giờ gặp qua.
Ở ngoài phòng, trước xe RV.
Edgar dựa vào cửa xe, nuốt nước bọt một cái. Lấy khả năng của một người bình thường như y, căn bản không biết Sở Vân Thăng làm sao chỉ trong chớp mắt đã giết chết bốn tên Thiên Hành Giả, tất cả nhìn cứ như chính y dùng súng Lửa đánh rớt xuống vậy.
"Ngài Lennon, làm sao bây giờ?" Edgar khẽ nhếch cổ, con mắt nhìn chằm chằm vào hai tên Thiên Hành Giả phe Nhậm Tam Bảo còn thừa lại trong phòng, nhỏ giọng hỏi.
"Bảo Tưởng Thiên Thấm tự mình xử lý đi, có điều tên họ Tất kia tạm thời không nên giết, hỏi rõ xem khí độc là thế nào đã rồi nói." Sở Vân Thăng nghe rành mạch những lời Tất Phương Đình nói trong phòng. Tỉnh Mâu Ấu từng nói, độc tố bào tử thiên kì bách quái, bất kỳ một loại nào, cũng có thể có hiệu quả khó mà tưởng tượng được.
Tuy rằng độc tố vừa rồi đối với Sở Vân Thăng mà nói không có mấy nguy hại, thậm chí ngay cả hệ thống miễn dịch của Dung Nguyên Thể cũng không thể công phá, nhưng cái loại độc tố có thể khiến cho kẻ địch tê liệt phạm vi lớn, thậm chí là suy yếu năng lực của Thiên Hành Giả trên diện rộng này, hắn vẫn rất hứng thú muốn biết là chuyện gì xảy ra, tương lai không biết chừng lại có chỗ cần dùng.
Edgar lấy lại bình tĩnh, đi vào đại sảnh, hai gã Thiên Hành Giả trên mặt đất cứ như thể nhìn thấy tử thần, liên tục né tránh, thối lui mấy bước.
"Tiến sĩ." Tưởng Thiên Thấm muốn nói lại thôi..
"Ta hiểu, để cho ông ta cứu người trước đã. Về phần xử lý bọn họ như thế nào, cô là đội trưởng, cô cứ quyết định đi." Edgar nói xong liền xoay người đi đến trước mặt Tất Phương Đình, dừng bước hỏi: "Tất, lúc ở trường học, tôi từng nghe về ông, ông là một chuyên gia hóa học rất ưu tú. Nói xem ông làm thế nào làm được như thế? Ông biết tôi là nhà sinh vật học, quả thật rất hiếu kỳ cái loại khí độc bào tử này, nếu như ông kể rõ ràng, tôi có thể cầu tình giúp ông với Tưởng đội trưởng một chút."
Tất Phương Đình nghe vậy, vội vàng móc từ trong túi quần ra hai mẩu nấm, nói: "Là loại thực vật bào tử song sinh này. Chúng nó mỗi loại lại chứa một loại độc tố có sự khác biệt rất nhỏ. Thông qua năng lực thức tỉnh của tôi, tiến hành dung hợp hai loại độc tố này với liều lượng thành phần đặc biệt, thứ thu được có thể làm tê liệt hệ thần kinh của con người. Thậm chí gây trở ngại khiến Thiên Hành Giả không thể khống chế năng lực của mình một cách hiệu quả được."
Lão đặc biệt nhấn mạnh năng lực thức tỉnh và trình độ chuyên nghiệp của mình, hy vọng có thể khiến cho tiến sĩ coi trọng. Trong lòng lão hiểu rõ, đêm nay sẽ không có người muốn lấy mạng lão, bởi vì còn cần lão giải độc, nhưng sau đó thì khó nói rồi. Bảo hiểm tốt nhất là cột lên người tiến sĩ, khiến cho tiến sĩ cảm thấy mình có giá trị, tuy rằng lão và tiến sĩ cơ bản không có giao tình gì, suy cho cùng đại học Hàng Châu có không biết bao nhiêu là giáo viên viên chức.
Edgar cầm lấy hai mẩu nấm có lấm tấm những điểm đỏ, không nhìn ra chúng có gì đặc biệt. Y từ đầu tới đuôi cũng chỉ là chuyên gia động vật học, chẳng hề có kiến thức chuyên sâu về thực vật học hay hóa học gì cả.
"Ông định cứu họ thế nào?" Tiểu Edgar không khách khí nhét hai mẩu nấm vào trong ngực mình, định bụng đợi lát nữa cầm về giao cho Sở Vân Thăng nghiên cứu.
"Tiến sĩ, đội trưởng Tưởng, tôi tuy rằng theo Nhậm Tam Bảo, nhưng tôi thực sự chưa từng nghĩ qua chuyện hại chết mọi người. Nhậm Tam Bảo bắt tôi tăng liều thuốc, tôi cũng chỉ làm cho lấy lệ thôi, bằng không rất nhiều học sinh bình thường sớm đã không chịu nổi biến thành người thực vật rồi." Tất Phương Đình cực lực bào chữa cho chính mình.
"Nói trọng điểm, tiến sĩ không hỏi ông mấy thứ này." Tưởng Thiên Thấm cắt ngang tràng giải thích liên miên bất tuyệt của lão.
"Trọng điểm... trọng điểm... đúng.. đúng... nhìn loại thực vật dạng rêu xanh này." Tất Phương Đình lại móc từ trong túi ra một đống thứ có mùi kỳ quái, nâng trong tay, nói: "Đây là thực vật biểu sinh sống ở phần đỉnh nấm song sinh, có thể khắc chế hoàn toàn độc tố, tôi gạt Nhậm Tam Bảo nói nó cũng là một trong các nguyên liệu độc tố, cho nên cũng gom góp được không ít, ý tôi vốn là chờ khi Nhậm Tam Bảo cầm lương thực đi rồi, tôi sẽ lén trở về dùng nó giải độc cho mọi người, tôi thực sự không muốn hại chết các người."
"Ông có lòng tốt như vậy sao?" Dát Tử chống bàn đứng dậy, nhổ một ngụm nước bọt về phía Tất Phương Đình nói.
"Là thật mà, tôi thật sự không muốn chết nhiều người như vậy, tôi..." Tất Phương Đình vội nói.
"Không cần nói mấy lời vô ích đó nữa, ông là người thế nào, chúng ta đều rất rõ ràng, nếu là thật thì nhanh dùng nó giải độc đi. Nếu không cứu được, nói cái gì cũng vô ích, ông cứ chờ chết đi là vừa." Tưởng Thiên Thấm dứt khoát nói thẳng.
"Nguyên liệu vẫn còn chất đống trên lầu, bây giờ tôi lập tức đi tinh luyện thuốc giải độc." Tất Phương Đình lập tức từ dưới đất bò dậy, chỉ lên trần nhà nói.
"Tu Hiền, cậu theo ông ta, đừng để ông ta chạy trốn." Tưởng Thiên Thấm quay sang phân phó cho người thanh niên kẻ duy nhất còn có thể gắng đi lại.
Trác Tu Hiền ánh mắt cổ quái nhìn Edgar, nhấc cung tên của mình lên, mang theo Tất Phương Đình cùng nhau lên lầu.
"Chị Tưởng, một tên còn lại này thì xử lý thế nào." Dát Tử xách cổ áo tên "Đầu To" lên.
…
Tất Phương Đình quả thật không nói láo. Thành phần chứa trong thực vật rêu xanh rất nhanh đã "đánh thức" cả đám học sinh. Đối với bọn hắn mà nói, có lẽ cũng chỉ như ngủ mơ một giấc mà thôi.
Tưởng Thiên Thấm không giết Tất Phương Đình và Đầu To, đúng là làm Sở Vân Thăng cảm thất bất ngờ. Tất Phương Đình có chút tác dụng thì giữ lại còn dễ hiểu, còn tên Đầu To kia theo hắn nghĩ hoàn toàn có thể giết chết, cắt đứt hậu hoạn.
Nhưng đây chỉ là ý nghĩ của hắn, bởi vì hắn chẳng có nhu cầu gì đối với Thiên Hành Giả. Còn Tưởng Thiên Thấm thì khác, càng nhiều Thiên Hành Giả, cái đội ngũ này sẽ có thêm một phần sức mạnh để sống sót. Đương nhiên nếu là cái loại đầu lĩnh như Nhậm Tam Bảo thì không thể giữ lại, nhưng còn cái loại binh tôm tướng tép như Đầu To, giết hắn, còn không bằng để hắn cống hiến một phần sức mạnh.
Hôm nay phe Tưởng Thiên Thấm cộng thêm tiến sĩ là bảy Thiên Hành Giả, không có chuyện Đầu To không thành thật nghe lời nàng.
"Độc tố, độc tố, hỗn hợp lại, liền thành một loại độc tố mới." Sở Vân Thăng loay hoay hai mẩu nấm. Thực sự không nhìn ra manh mối gì. Thứ nhất hắn không phải là Thiên Hành Giả hệ mộc, thứ hai hắn cũng không phải là chuyên gia hóa học, chỉ có thể giương mắt nhìn.
"Thiếu tá Đỗ, Đàm Ngưng tỉnh rồi." Trình Đại U từ phía sau xe chen đến phòng điều điển, nói với Sở Vân Thăng ngồi ở vị trí phó lái.
"Tỉnh rồi?" Sở Vân Thăng còn chưa nghĩ ra nên nói chuyện với nàng thế nào, nếu đã tỉnh thì trước mắt hẳn sẽ không có chuyện gì, thôi thì tạm thời cứ để yên đó đã. Riêng chuyện ba con Thanh Giáp Trùng II ăn trộm não người đã đủ làm hắn đau đầu rồi.
Bởi vì hắn không cảm nhận được ba con Thanh Giáp Trùng này có bất kỳ biến hóa nào, nhưng thế thì thực quá không bình thường. Côn trùng bị phong ấn khi hành động hoàn toàn dựa theo bản năng, thì chỉ có những việc có ý nghĩa đối với bản năng, như lúc ăn trùng đỉa lên cấp, thì chúng mới làm. Còn chuyện không có ý nghĩa, trừ khi là Sở Vân Thăng dùng lệnh phong ấn bức bách chúng nó, bằng không căn bản chẳng thèm động vào, ví dụ như những thi thể còn dư lại kia, chúng nó hoàn toàn chẳng hề có chút hứng thú.
Từ lần đầu tiên Sở Vân Thăng nhìn thấy Xích Giáp Trùng, liền biết chúng nó thích hút não người, trong sổ tay quái vật của mình hắn cũng có ghi chú rõ ràng.
Nhưng hắn vẫn một mực không hiểu tại sau chúng nó lại muốn ăn não người, không riêng gì não người, mà ngay cả não heo chúng nó cũng không tha. Về điểm này, hắn đã từng hỏi qua giáo sư Hoắc chuyên viên nghiên cứu ở Kim Lăng, có điều bọn họ cũng hoàn toàn không thể hiểu nổi.
Trước đây bất kể là sách cổ, còn là khống chế côn trùng, những chuyện không hiểu được hắn đều có thể lặp đi lặp lại tiến thành thí nghiệm, một lượng lớn thí nghiệm, dùng biện pháp ngu xuẩn nhất để tìm ra đáp án chính xác nhất.
Nhưng riêng chuyện này thì không thể. Sở Vân Thăng không phải ma quỷ, sẽ không lấy đầu người sống đi làm thí nghiệm, bằng không hắn có khác gì Mân hay lũ quái vật kia đâu?
Ngày thứ hai, tuyết rốt cuộc ngừng.
Giữa những tiếng thảo luận sôi nổi của đám học sinh, Đầu To bị Tưởng Thiên Thấm cưỡng chế phái tới phía trước đội ngũ, dùng năng lực hệ hỏa của hắn hòa tan băng tuyết đóng trên mặt đường, mở đường cho đoàn xe.
Mà Tất Phương Đình thì bị đẩy đi làm thầy thuốc, không ngừng tiến hành chữa trị cho những học sinh bị tê cóng trong xe RV, làm chút năng lượng đáng thương của lão chỉ thoáng cái liền tiêu hao hết sạch.
Có điều lão chỉ mong sao được ở mãi trong xe RV, nơi này có "lò sưởi" có "thức ăn", còn có tiến sĩ hùng mạnh ở bên cạnh bảo vệ. Ngoại trừ không thể thoải mái chơi nữ sinh, ở chỗ này so với đi theo Nhậm Tam Bảo thì tốt hơn gấp trăm lần, bảo vệ mạng sống bất cứ lúc nào cũng xếp ở vị trí thứ nhất!
Tốc độ trị liệu của lão không nhanh, nhưng sau khi trị liệu xong, Tưởng Thiên Thấm không biết từ đâu xông ra, lại lần nữa mang đi những học sinh đã khôi phục, đổi lại một học sinh bị tê cóng khác.
Duy chỉ có Đàm Ngưng là được Sở Vân Thăng cưỡng chế lưu lại. Là người bên phía tiến sĩ, Tưởng Thiên Thấm tất nhiên sẽ không ý kiến gì, chỉ là cái tên Thiên Hành Giả được gọi là Dát Tử kia thì sốt hết cả ruột, lâu lâu lại dùng đủ thứ lý do qua đây "dò xét".
"Hắn thích cô?" Sở Vân Thăng mở hộp bánh quy ra, đặt trước mặt Đàm Ngưng, nhìn về phía Dát Tử mới vừa rời đi hỏi. Hắn quyết định nói chuyện với Đàm Ngưng, nói rõ mọi chuyện, bằng không nếu lại gây hiểu nhầm như lúc ở khu trại thì không biết sẽ còn phiền phức đến mức nào.
Đàm Ngưng ngạc nhiên nhìn bánh quy mà Sở Vân Thăng đưa tới, hơi gật đầu, loại thức ăn này ở thời điểm đã tiến vào thời đại Bóng Tối cực lâu như hôm nay, đã hoàn toàn trở thành tồn tại cấp nghịch thiên!
Nàng không biết người đàn ông này vì sao đối tốt với nàng như vậy. Khi nàng vừa tỉnh lại đã nghe những bạn học khác nói, vị thiếu tá này khi thấy nàng hôn mê liền lập tức lấy ra vitamin và kẹo sữa để bồi bổ cho nàng. Hơn nữa vẫn luôn quan tâm tình trạng của nàng, thậm chí khi Tưởng Thiên Thấm đến đổi người, cũng bị hắn đứng ra cho phép tiếp tục ở lại trong xe RV.
Điều duy nhất mà Đàm Ngưng có thể nghĩ tới là đối phương có ý gì đó với thân thể mình. Tới lúc này những chuyện như vậy quả thật đã rất bình thường, lúc trước Tiễn mập vẫn luôn muốn cưỡng hiếp nàng, nhưng từ lúc nàng tỉnh lại đến giờ, thiếu tá Đỗ cơ bản rất ít khi nói chuyện với nàng, làm nàng mơ hồ cảm thấy có lẽ là có nguyên nhân khác.
"Ăn đi, ta cũng không còn nhiều bánh quy, nếu không phải thân thể của cô quá yếu, có muốn ăn ta cũng không cho đâu." Sở Vân Thăng chép miệng nói: "Cô không cần lo lắng, ta quen biết anh họ Tiểu Hải của cô, chúng ta là bạn học, quan hệ rất tốt, ta lớn hơn hắn hai khóa, trước đây chúng ta ở sát vách trong ký túc xá, hắn bình thường vẫn luôn cầm ảnh của cô ra khoe."
Sở Vân Thăng nói hắn và Dư Tiểu Hải là bạn học cũng không phải là nói láo. Dư Tiểu Hải đích xác cùng trường với hắn. Chính vì vậy nên quan hệ của hai người trong công ty mới tốt như vậy. Có điều, hai người căn bản không phải là kế phòng túc xá gì đó. Đây là Sở Vân Thăng tung hỏa mù, thân phận của hắn bây giờ là quân nhân, đương nhiên không thể nói vì mình và Dư Tiểu Hải là đồng nghiệp nên mới quen nhau, không thì lộ hết. Nói rằng tốt nghiệp đại học rồi nhập ngũ mới có thể giải thích được.
----o0o----
Click quảng cáo để ủng hộ diễn đàn!
Click Thanks để ủng hộ dịch giả!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK