Chương 274: Kinh ngạc.
Sở Vân Thăng chưa từng thấy qua thực lực của Ninh Chí Đồng, La Hằng Thâm cộng thêm Tào Chính Nghĩa có đánh lại đám người của Ninh Chí Đồng hay không thì hắn cũng không biết, thực sự không biết, chỉ hi vọng La Hằng Thâm cầm chiến đao của người áo choàng tối thiểu có thể chống đỡ được một hồi để hắn có thời gian xử lý xong tình huống nguy hiểm của kho lương.
Hắn cũng không quan tâm tính mạng của Ninh Chí Đồng, so với một tên "nội gian" đã bại lộ thân phận, thì việc cứu kho lương quan trọng hơn – lương thực mới là trọng yếu nhất.
Thiên Hành Giả hệ băng ở thành liệt hỏa đích xác không nhiều lắm, ở đây cũng không có, nhưng đối với Sở Vân Thăng mà nói cũng không có gì khó, không chỉ riêng hệ băng, dù là hệ kim, hệ mộc, chỉ cần có đủ thời gian để học được những nguyên phù tương ứng, hắn đều có thể dễ dàng dùng được.
Dùng băng phù phóng thích ra một khối băng ngăn cách giữa luồng lửa từ cửa lớn đến kho lương là điều dễ dàng, không chỉ như vậy, khối năng lượng băng ngưng kết còn có thể duy trì nhiệt độ siêu thấp, đối với việc bảo tồn thức ăn cũng có lợi…
Ở ngoài cửa kho La Hằng Thâm lúc nãy cũng không muốn mạo hiểm cùng Ninh Chí Đồng đánh đến mức người chết ta sống, người phụ trách tối cao trên danh nghĩa ở đây là Tào Chính Nghĩa, lão là thành chủ, để Ninh Chí Đồng chạy thoát thì chắc chắc lão sẽ là người gánh chịu trách nhiệm, nhưng hết lần này tới lần khác lúc vừa đi vào, Viên Hồng Tuyết đã trực tiếp lệnh cho La Hằng Thâm cản Ninh Chí Đồng lại mà không phải kêu Tào Chính Nghĩa, hắn muốn tránh cũng không tránh được.
La Hằng Thâm căn cứ vào tình báo mình từng nắm trong tay, võ lực của Ninh Chí Đồng hẳn là không vượt qua hắn, hơn nữa hắn còn có đao lửa của Hỏa sứ, nếu như nơi này chỉ có một mình hắn thì tất cả đều thuận lợi, di chuyển linh hoạt mặc dù không thể giết hết được đám phản bội này nhưng muốn giữ chân bọn họ thì không thành vấn đề.
Hiện tại bởi vì có thêm một người là Tào Chính Nghĩa, ngược lại trở thành gánh nặng của hắn, tên thành chủ "bù nhìn" này, năng lực so với mấy kẻ phản bội trước mắt thì quá mức yếu, nhưng mình cũng không thể trơ mắt nhìn Tào Chính Nghĩa chết trận chỗ này, dù sao đến hiện tại hắn cũng chưa rõ đến cùng quan hệ giữa Tào Chính Nghĩa và Viên Hồng Tuyết là như thế nào?
"La Nhị tướng quân, ngày hôm nay vẫn gọi ngươi một tiếng Nhị tướng quân như cũ, từ lúc ta cùng ngươi làm việc chung ở thành Liệt Hỏa đến nay, chúng ta hẳn là chưa từng có xung đột nhỉ?" Ninh Chí Đồng sau khi phóng hỏa lại ngoài dự đoán không hề lập tức bỏ trốn, cũng không khởi xướng công kích La Hằng Thâm, ngược lại rất bình tĩnh nói.
"Ngươi muốn thuyết phục ta?" La Hằng Thâm cau miệng như đang cười, trực tiếp hỏi lại.
"Nhị tướng quân đích thực là người thông minh, không hề vòng vo, tốt lắm, ta cũng bội phục cơ trí của Nhị tướng quân, thế cục hôm nay, lấy khả năng quan sát của ngươi trong lòng hẳn là rất rõ ràng." Ninh Chí Đồng giơ ngón cái lên tán thưởng.
"Ta cũng không rõ lắm." La Hằng Thâm thu hồi dáng vẻ tươi cười, lại biến thành một bộ dạng không rõ nông sâu, lạnh nhạt trả lời.
"Không, ngươi biết rõ, thậm chí so với ta còn rõ hơn, trong lòng ngươi hiểu rõ hơn bất cứ người nào." Ninh Chí Đồng lắc đầu cười nói.
"Xin rửa tai lắng nghe." La Hằng Thâm nhìn thoáng qua cửa nhà kho, nhếch môi nói.
"Được, ngươi không muốn nói thì để ta nói thay ngươi, ta biết ngươi đang lo lắng cái gì, không sao cả, ta sẽ nói cho ngươi biết, để ngươi yên tâm!" Ninh Chí Đồng thờ ơ phất tay áo nói: "Vì sao Viên Hồng Tuyết ra tay giết Lôi Minh và Phó Hạn Bưu? Vì sao lại vậy?"
La Hằng Thâm sắc mặt lạnh lùng nhìn hắn không nói một lời, Tào Chính Nghĩa lại càng không dám thở mạnh, những người ở tại đây hầu như đều có thể dễ dàng giết chết lão.
"Đầu hàng địch? Làm phản? Cấu kết thành Xuy Tuyết mưu hại Hỏa sứ? Ha ha ha." Ninh Chí Đồng như gặp phải một chuyện rất đáng cười, hắn cười càn rỡ: "Lôi Minh chỉ dưới một người trên vạn người, còn cần phải cấu kết thành Xuy Tuyết sao? Lý do rẻ tiền như thế, chắc cũng chỉ có tên ngu xuẩn Viên Hồng Tuyết kia mới có thể nghĩ ra, ngươi cứ tùy tiện tìm một tên Thiên Hành Giả trong thành mà hỏi xem ai tin? Có ai tin?"
La Hằng Thâm tất nhiên là rõ ràng nguyên nhân thực sự, thậm chí Tào Chính Nghĩa cũng gần như đoán được, chuyện này ở thành Liệt Hỏa cũng không phải là bí mật gì.
Chỉ là chuyện này được nói ra từ miệng một tên nội gián của thành Xuy Tuyết, lại càng có sức thuyết phục cùng chấn động.
"Chúng ta ai cũng không phải kẻ ngốc, nhất là Nhị tướng quân nhà ngươi, ngươi dám nói rằng lòng ngươi không rõ ràng như gương sao? Đúng vậy, ta biết ngươi lo lắng cái gì, sợ cái gì, Viên Hồng Tuyết một thân một mình dễ dàng giết chết hai anh em Lôi Minh trước mặt ngươi, đổi lại là ta, ta cũng sợ…" Ninh Chí Đồng gật đầu như đang đồng cảm cùng thấu hiểu, tiếp tục nói:
"Lão ta muốn đoạt quyền, muốn làm người đứng đầu thành Liệt Hỏa, cho nên Lôi Minh phải chết, ngươi rõ ràng hơn ta, nhưng hết lần này đến lần khác tại sao lại muốn giữ lại ngươi, trong lòng ngươi rõ ràng hơn hết!"
La Hằng Thâm bỗng nhiên cười một tiếng, nói: "Ta thật sự còn không có rõ ràng lắm."
"La Hằng Thâm, hiện tại là ta đang giúp ngươi, vậy mà đến giờ ngươi vẫn còn chơi trò đuổi bắt này với ta? Ngươi nghĩ sau khi Viên Hồng Tuyết lợi dụng ngươi xong sẽ không giết ngươi sao? Hắn giết chết hai người anh em tốt ngay trước mặt ngươi, ngươi không muốn báo thù à? Dù cho ngươi không muốn báo thù, Viên Hồng Tuyết liệu có yên tâm để ngươi sống sót?" Ninh Chí Đồng hơi tức giận nói.
"Ninh Chí Đồng, đúng, ta rõ ràng, ta hiểu… Nhưng ngươi nói trăm câu vạn lời như vậy, không phải cũng chỉ vì chuyện đó thôi sao?" La Hằng Thâm ánh mắt hiện lên vẻ chán ghét, cười nhạt nói.
"Đúng vậy, vì đống lương thực kia, người khác có thể không biết, nhưng Ninh Chí Đồng ta thì biết rất rõ ràng, ba người các ngươi gan to bằng trời, dám gạt Hỏa sứ đem phần lớn lương thực trong thành chuyển đi!" Ninh Chí Đồng chỉ vào cửa kho lương cười lạnh: "Lương thực ở chỗ này chẳng qua chỉ là đống cơm thừa canh cặn dùng để che mắt người khác mà thôi"
"Vậy chẳng phải chuyến đi này của ngươi tất cả đều uổng phí ư?" La Hằng Thâm mờ mịt liếc qua phía kho lương, hắn có chút không rõ ràng vì sao bản thân lại giống như đang kéo dài thời gian…
"Đã nói đến nước này thì không cần phải vòng vo nữa, lương thực của ngươi đích xác không ở chỗ này, nhưng còn người nào biết? Không có mấy người biết, tất cả mọi người đều cho rằng lương thực quý giá đều ở đây, chỉ cần chỗ này nổ tung, lập tức sẽ phá hủy toàn bộ chỗ dựa cùng niềm tin của Thiên Hành Giả toàn thành, bọn họ sẽ giải tán ngay lập tức, mỗi người tự chạy một ngả, thành Liệt Hỏa liền xong đời." Ninh Chí Đồng có chút kích động nói, thậm chí khuôn mặt cũng hơi vặn vẹo, phản phất như đã chờ ngày này thật lâu.
"Vì sao?" La Hằng Thâm thu hồi vẻ tươi cười, giọng điệu trở nên lăng lệ.
"Vì sao? La Hằng Thâm, ngươi hỏi thật hay! Tại sao vậy chứ? Ngươi hỏi mà không biết xấu hổ sao, ba người các ngươi, ngươi coi như còn có nửa điểm nhân tính, nhưng con mẹ nó ngươi xoay một vòng mà nhìn đi, cái thành này, cái chỗ này, còn con mẹ nó có tính người sao? Ba người các ngươi xem hơn một vạn người ở đây là thứ gì? Là heo, là chó hay là chuột? Con mẹ nó, bọn họ đều là người sống sờ sờ ra đó, không phải là súc sinh muốn giết thì giết, muốn hiếp thì hiếp, muốn đốt thì đốt! Những việc các ngươi đã làm, có chỗ nào là việc làm của con người? Cái chỗ như thế này, chẳng lẽ không đáng bị xóa bỏ sao?" Ninh Chí Đồng càng lúc càng dữ tợn, trợn đôi mắt đỏ nói
"… Ngươi cũng đừng quên, bản thân ngươi là một đại chủ nô, thì có tư cách gì để nói…" La Hằng Thâm bỗng mất hết khí thế, lần đầu tiên hắn không biết làm sao để trả lời trực tiếp một vấn đề đơn giản, đành miễn cưỡng phản bác.
"Khốn nạn thay cho một cái đại chủ nô! Khi một nhà ông đây sắp chết vì đói, thì được một đám người bình thường cứu sống, sau đó họ lại bị người của thành Liệt Hỏa các ngươi bắt được, ông đây vì bảo vệ bọn họ nên mới gia nhập các ngươi!" Ninh Chí Đồng khinh thường nói: "Ta chờ lâu như vậy, rốt cục cũng chờ đến cái cơ hội 'ngàn năm' khó gặp hôm nay, La Hằng Thâm, ta biết ngươi sợ cái gì, không phải là sợ Hỏa sứ, sợ tên Viên Hồng Tuyết kia sao?"
La Hằng Thâm im lặng, hắn rất kinh ngạc, một đại chủ nô vẫn luôn âm thầm bên cạnh ba người bọn họ, hóa ra lại gia nhập vào thành Liệt Hỏa vì nguyên nhân như vậy.
Ninh Chí Đồng mạnh mẽ rút một cái bọc từ sau lưng ra, để lộ ra một món vũ khí kỳ quái, khí thế mười phần nói: "La Hằng Thâm, ta dám cho nổ kho lương, đương nhiên cũng là có nguyên do. Ngươi tự suy nghĩ một chút, đêm nay loạn lớn như vậy, vì sao chỉ có Viên Hồng Tuyết một mình xuất hiện, Hỏa sứ đâu rồi? ... Không cần phải nghĩ, ta cho người biết, nó bị trọng thương, bản thân còn khó giữ, không quản được thành Liệt Hỏa, chỉ cần ngươi hợp tác với ta, chờ thành Xuy Tuyết đạp bằng thành Liệt Hỏa, dùng số lương thực kia xây dựng lại một thành Liệt Hỏa mới, ngươi cũng coi như không làm trái với lương tâm!"
La Hằng Thâm bất giác lùi về phía sau một bước, hiện tại đầu hắn cực loạn, nhưng cũng chưa hoàn toàn tin những gì Ninh Chí Đồng nói.
"Ngươi không tin? Ngươi nhìn món vũ khí trên tay ta một chút xem, đây là đại Băng sứ áo trắng của thành Xuy Tuyết giao cho ta, là cô ta chính miệng nói với ta, ngươi muốn xem thử uy lực của nó không?" Ninh Chí Đồng vừa nói vừa hướng họng súng sáng chói ngắm thẳng vào Tào Chính Nghĩa đang đứng bên cạnh La Hằng Thâm, không chút do dự bóp cò.
Chíu…
Một tiếng thanh thúy, một tia sáng màu bạch nhũ vạch đường mà tới
Tào Chính Nghĩa vốn sợ đến mất hồn lúc này tỉnh táo lại, phát hiện mình còn chưa có chết, hắn bị ai đó kéo sau áo, sau đó đã xuất hiện ở một góc khác, mà tường đá phía sau hắn lúc đầu đã biến thành băng vụn từ lúc nào.
Sở Vân Thăng kỳ thực đã sớm xử lý xong kho lương, khi hắn chuẩn bị đi ra thì nghe được Ninh Chí Đồng đang xách động La Hằng Thâm, hắn vốn muốn nghe thêm một lúc, nhìn xem phản ứng của La Hằng Thâm thế nào, nhưng làm sao cũng không được rằng lý do làm phản của "kẻ phản bội" này cũng thật đơn giản đến vậy, nặng nề đến vậy.
Lúc Ninh Chí Đồng chuẩn bị lấy Tào Chính Nghĩa ra thử súng, Sở Vân Thăng liếc mắt liền nhận ra thứ vũ khí này giống như đúc khẩu súng Băng nằm trong tay hắn, dựa vào thực lực của Tào Chính Nghĩa, nếu súng Băng bắn ra với công suất lớn nhất thì trăm phần trăm là chết chắc không có đường sống.
"Ta sẽ không giết các ngươi, người các ngươi hận chính là Lôi Minh… Bỏ vũ khí xuống, các ngươi có thể an toàn rời khỏi thành Liệt Hỏa, nhưng sẽ không có lần thứ hai, ta chỉ có thể buông tha các ngươi một lần." Sở Vân Thăng đem Tào Chính Nghĩa ném vào kho hàng, bình tĩnh nói.
Hắn không phải thánh nhân, nhưng cũng không phải là ác nhân không có tính người, sự tình mâu thuẫn như vậy cũng là lần đầu tiên hắn gặp phải, đây là biện pháp giải quyết tốt nhất mà hắn có thể nghĩ ra.
Ninh Chí Đồng không rõ vì sao kho hàng không nổ, cũng không thấy rõ được Sở Vân Thăng cứu Tào Chính Nghĩa trong lúc ngàn cân treo sợi tóc như thế nào, nhưng hắn một chút cũng không sợ, bởi vì trên tay hắn còn có một khẩu súng của Băng sứ.
Chíu…
Một tiếng súng vang lên, coi như là đáp lại mấy lời mà Sở Vân Thăng vừa nói.
"Các anh em không cần phải sợ! Có súng của Băng Sứ ở đây, cùng ta giết chết tên tay sai của Hỏa sứ này!" Ninh Chí Đồng hô to, lùi về phía những Thiên Hành Giả đi cùng hắn lúc đầu, dùng tường người ngăn trở con đường tiến công của Sở Vân Thăng, điều chỉnh họng súng một lần nữa xạ kích.
Ninh Chí Đồng cũng không biết Sở Vân Thăng có thể biến thành ngọn lửa hay thậm chí là tàng hình, hắn chỉ biết là ngày hôm trước Sở Vân Thăng một mình một đao giết chết Lôi Minh cùng Phó Hạn Bưu ngay trước mặt La Hằng Thâm, về phần dùng biện pháp gì thì hắn cũng không rõ.
Hắn chọn bừa loại chiến pháp này lại vô tình lại khiến Sở Vân Thăng không có biện pháp hữu hiệu nào để tiếp cận hắn đoạt lấy súng Băng.
Một khi tiến vào trạng thái tàng hình thì năng lực phòng ngự của bản thân sẽ suy giảm cực lớn, Sở Vân Thăng nếu muốn giết thông bức tường người thì nhất định sẽ bại lộ vị trí, lấy tốc độ của Ninh Chí Đồng, bản thân hắn nhất định sẽ ăn phải vài phát súng.
Vài phát súng này cũng không chỉ có uy lực như những súng ống bình thường, đây còn là dưới tình huống không mặc chiến giáp và áo choàng, Sở Vân Thăng thực sự không dám đỡ vài phát súng này, uy lực của súng Băng tại rừng rậm bào tử Vu Thành hắn đã thử qua, Ngô Vi Kiến của quân đoàn ma quỷ dùng không tới một phần mười uy lực của súng Băng liền trực tiếp đem hắn đóng băng.
Mà khẩu súng trước mắt này, Sở Vân Thăng dám khẳng định nó nhất định là vẫn hoàn hảo không hao tổn, hắn chọi cứng không được.
Nhưng hắn phải phản kích, thậm chí giết chết những người mà hắn không muốn giết này, thả bọn họ đi lại không chịu đi, trái lại còn làm ra bộ dạng muốn vì dân trừ hại, muốn liều mạng cùng mình, Sở Vân Thăng cũng đồng tình với bọn họ, nhưng không phải không có nguyên tắc, trời đất rộng lớn, hắn trước tiên phải bảo đảm sự an toàn của mình không bị uy hiếp
Vẫn là câu nói kia: Hắn không phải ác nhân, nhưng cũng không phải thánh nhân!
----o0o----
Click quảng cáo để ủng hộ diễn đàn!
Click Thanks để ủng hộ dịch giả!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK