Mục lục
[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chương 205: Vùng đất xác chết.

"Là do sợi nấm, khi đó tôi đói đến chết đi sống lại, vì vậy ăn nhầm sợi nấm có độc, may mà nhờ có Tần gia mới nhặt về được một mạng. Khi tỉnh lại chưa bao lâu thì phát hiện hai mắt mình dưới ánh sáng cực yếu vẫn có thể mơ hồ thấy được một vài thứ. Và đương nhiên, những khi hoàn toàn không có một chút ánh sáng nào thì tôi cũng không nhìn thấy được gì." Tiểu Tứ vừa đi vừa nói, trên mặt hắn đã đổi thành mặt nạ phòng độc của đám ma quỷ Vu Thành, khi nói chuyện vang lên những tiếng rin rít.

"Nói như vậy, những độc chướng bào tử này cũng không phải không có chút điểm tốt nào, còn có ai khác giống với trường hợp của cậu không?" Sở Vân Thăng suy nghĩ một lát rồi hỏi. Vào thời đại Bóng Tối, chướng ngại lớn đầu tiên đối với loài người chính là vấn đề thị lực, dù mạnh mẽ như Sở Vân Thăng đi chăng nữa cũng không cách nào làm được như Tiểu Tứ, nếu thật sự là sợi nấm có độc có tác dụng trợ giúp việc tăng trưởng thị lực của con người, thì cũng có thể coi đó là một bước nhảy vọt trong lịch sử tiến hóa của loài người.

Không đợi Tiểu Tứ trả lời, Sở Vân Thăng lại giao súng đóng băng cho Edgar, nói: "Ngươi tìm gã Lê Tích kia và Thiện Vu Hùng, thương lượng xem thử có thể tháo rời khẩu súng này ra được không!"

Tục ngữ nói, ba tên thợ giày bằng một Gia Cát Lượng. Trước đây Sở Vân Thăng là một người bình thường, kiến thức về mặt súng ống quân giới ít ỏi đến mức đáng thương. Nay thay vì bản thân mù mờ mò mẫm, không bằng giao cho hai người họ làm, một người là kẻ đam mê phương diện này, một người thì vốn là quân nhân xuất ngũ, nói không chừng còn có thể giúp công việc nhanh hơn một chút.

Edgar trịnh trọng ôm cây súng đóng băng quay trở về trại. Tiểu Tứ nhìn theo bóng lưng của y, nói: "Nào có dễ vậy, rất nhiều người từng trúng phải độc tố của nấm, nhưng chỉ có mình tôi xuất hiện tình huống trên, hơn nữa, dù rằng sau khi trúng độc thị lực có thể tăng lên, nhưng cũng không ai nguyện ý thử nghiệm. Sau khi trúng độc chỉ cần sơ ý một chút là ôm hận ngay!"

Sở Vân Thăng gật đầu. Tiểu Tứ nói cũng có lý, chưa bàn đến việc không ai biết loại sợi nấm có chứa độc tố này là loại nào, mà ngay cả có biết đi chăng nữa, ngoại trừ kẻ trong cơ thể chứa Dung Nguyên Thể có khả năng trừ khử độc tố như Sở Vân Thăng ra, những người bình thường kia đánh chết cũng đừng mong họ dám thử. Có nhìn thấy trong bóng tối hay không chỉ là chuyện nhỏ, lỡ mà trúng độc mà không cứu được, cái gương chết kiểu này đâu đâu cũng có!

Bóng tối không chỉ là một tầng cản trở đối với người bình thường, mà ngay cả đối với những võ sĩ Bóng Tối và Sở Vân Thăng đều là phiền toái rất lớn. Trừ khi hiện tại hắn có thể mau chóng đột phá cảnh giới Hai Nguyên Thiên vốn đã dừng lại thật lâu này, đạt đến trình độ Ba Nguyên Thiên, cấu tạo nên giác quan thứ sáu chuyên cảm nhận năng lượng tối, thì mới có thể thông qua xúc giác năng lượng tối "nhìn thấu" thế giới.

Nhưng hắn bây giờ mới chỉ đạt cảnh giới Dung Nguyên Thể tầng hai của Hai Nguyên Thiên, cứ theo tốc độ tu luyện trước nay của bản thân thì có lẽ còn lâu lắm mới đạt tới Ba Nguyên Thiên.

Đi ra khỏi trại, hai người dần dần biến mất trong rừng rậm bào tử um sùm rậm rạp, Tiểu Tứ lại khôi phục dáng vẻ cẩn thận, tuy rằng cả đêm hôm qua hắn còn chưa chợp mắt một chút nào, đang cực kỳ mệt mỏi, nhưng so ra tính mạng của Tỉnh Mâu Ấu lại càng quan trọng hơn, khiến hắn không thể không dốc hết mười hai phần tinh thần dẫn đường cho Sở Vân Thăng.

Khi lại trong rừng rậm thực vật bào tử nhất định phải giữ sự im lặng cần thiết. Lần trước những tạp âm ầm ỹ khi chiến đấu ở bí đạo, đã trực tiếp thu hút lũ đèn lồng xanh xanh đỏ đỏ vặn vẹo kia đến, dọa cho đám người sống sót Thiện Vu Hùng, Trương Tử Chiêu sợ hết cả hồn, đến nỗi phải ba chân bốn cẳng chạy thục mạng về trại.

Thời gian lặng lẽ trôi đi trong sự im lặng của hai người.

Một mặt Sở Vân Thăng cẩn thận bước đi, một mặt lại suy tính xem có nên chọn lúc nào đó cần thiết, "ăn nhầm" một ít sợi nấm có độc để tăng cường thị lực của mình hay không?

"Tiên sinh Lennon, ngài xem, chính là phía trước!" Tiểu Tứ bỗng ngừng bước, chỉ vào phía sau mấy cây "nấm khổng lồ", nói.

"Cậu chắc chứ?" Sở Vân Thăng rút súng năng lượng tối ra, quan sát bốn phía một chút rồi hỏi.

"Chắc chắn, nơi đây từng là một giao điểm đường quốc lộ cao tốc. Lúc đó, rất nhiều người chạy nạn mắc kẹt ở chỗ này, có rất nhiều người đã chết, sau đó thực vật bào tử bao trùm lên những xác chết này. Nơi đây chính là một trong những nguồn sinh ra quái đầu bay lớn nhất." Tiểu Tứ nuốt một ngụm nước bọt, trong ánh mắt hiện lên vẻ kinh hãi: "Lúc đó, tôi chính là bò ra từ trong đống người chết chỗ này...."

"Cậu ở ngoài này chờ ta là được, nửa giờ sau, ta sẽ đi ra!" Sở Vân Thăng gật đầu. Quái đầu bay đối với hắn mà nói kém xa so với sự khủng bố của Tử Viêm Ma Trùng, thậm chí so với Xích Giáp Trùng còn không bằng, nhưng đối với một người bình thường như Tiểu Tứ thì đó lại là thứ có thể lấy mạng của gã bất cứ lúc nào.

Sở Vân Thăng còn cần Tiểu Tứ dẫn đường trở về trại. Con đường này len lỏi giữa rừng rậm bào tử, quanh co vòng vèo cực kỳ phức tạp, ban đầu hắn còn cố gắng nhớ được một chút, sau đó càng đi càng choáng, thoáng cái đã không còn phân biệt nổi phương hướng nữa rồi.

Nghe Sở Vân Thăng cho mình đứng chờ ở bên ngoài, Tiểu Tứ rõ ràng thở phào một hơi. Ai mà không sợ chết cơ chứ!

Sở Vân Thăng xách theo súng năng lượng tối, vòng qua mấy cây nấm khổng lồ, bước vào vùng đất xác chết theo lời kể của Tiểu Tứ.

Không thể không nói, thực vật bào tử ở chỗ này đúng là càng sinh trưởng tươi tốt và rực rỡ hơn so với những chỗ khác. Chắc hẳn là giống như lời Edgar, thực vật loại bào tử thích ký sinh hoặc hủ sinh, trong lòng đất nơi này chôn giấu nhiều xác chết như vậy, đúng là địa điểm tuyệt vời có thể cung cấp một lượng lớn "chất dinh dưỡng" cho chúng nó.

Xoạt!

Một chân Sở Vân Thăng dẫm lên một đám mảnh vụn thực vật giống như bọt biển, lập tức đánh động đám quái đầu bay đang lượn lờ loanh quanh bên cạnh mấy "cây nấm" và"bụi cây" trong vùng đất xác chết.

So với hoàn cảnh tối tăm lần trước, lần này có chút ánh sáng yếu ớt trên bầu trời chiếu xuống, khiến hình dạng khuôn mặt của những con quái đầu bay lại càng rõ ràng hơn. Ngoại trừ bên tai có hai cặp cánh nhỏ. thì có thể thấy, cái đầu của quái đầu bay đã không còn bất cứ sợi tóc nào, trọc lóc như một tảng đá, da mặt nhăn nheo, mặt mũi dữ tợn, cứ như một quả bóng da xì hơi vậy.

Trong miệng chúng nó bốc lên khói mù màu vàng, vỗ vỗ cánh, kêu i~ i~ a~ a~, như những con ong xuyên qua xuyên lại giữa các thực vật bào tử, bay về phía tên xâm lăng Sở Vân Thăng này.

Xẹt!

Sở Vân Thăng lui về sau một bước, lập tức phóng năm con Thanh Giáp Trùng từ trong Phong Thú phù ra, xếp chúng thành một hàng, thình lình ập thẳng đến trước mặt lũ quái đầu bay.

Nếu không phải con Tử Viêm Ma Trùng duy nhất còn sót lại cùng với ba con Kim Giáp Trùng còn dư đều trọng thương phải tĩnh dưỡng, Sở Vân Thăng cũng định thử xem Tử Viêm Ma Trùng sau khi ăn cái loại "trùng đỉa" này sẽ có biến hóa gì không? Và nếu có thì sẽ biến thành cái dạng gì?

Ngày hôm nay, ngoại trừ vũ khí phù lục của bản thân mình, thì con Tử Viêm Ma Trùng này chính là lực lượng trợ chiến mạnh nhất mà Sở Vân Thăng có, nếu có thể làm cho nó trở nên mạnh hơn nữa, có lợi thế nào không cần nói cũng biết.

Đương nhiên cũng chỉ có cái loại Thanh Giáp Trùng bay lượn như gió, trên không trung cực kỳ nhanh nhẹn mới có thể nhanh chóng bắt được lũ quái đầu bay đang bay lung tung trên không trung này một cách chuẩn xác.

Năm con Thanh Giáp Trùng cực kỳ không thích và khó chịu với môi trường bào tử, thông qua lệnh phong ấn, không che dấu một chút nào truyền cảm giác khó chịu tới ý thức của Sở Vân Thăng. Chẳng qua dưới sự khống chế mạnh mẽ của hắn, chúng nó không thể hành động theo sở thích bản năng của mình, tất cả đều phải nghe theo sự chỉ huy của lệnh phong ấn.

Giống như vậy, lũ quái đầu bay cũng cực kỳ "ngứa mắt" lũ Thanh Giáp Trùng, cứ như thể nhìn thấy thiên địch, vừa vọt tới nửa đường thì lũ quái đầu bay đều đồng loạt dừng lại giữa không trung, vỗ cánh quay đầu chạy trốn..

Vì vậy trong rừng rậm bào tử ở vùng đất xác chết bỗng diễn ra màn đại chiến côn trùng vồ mồi. Thanh Giáp Trùng như những cánh chuồn chuồn xuyên qua xuyên lại giữa các gốc thực vật to lớn, đuổi theo từng con côn trùng bay nhỏ bé hơn.

Rất nhanh, dưới sự khống chế của Sở Vân Thăng, con trùng đỉa chiến lợi phẩm đầu tiên đã được Thanh Giáp Trùng tha đến trước mặt hắn. Kiếm Thiên Ích chợt lóe sáng xẻ đôi từ đầu đến đuôi đỉa trùng thành hai mảnh, mà không phải cắt đôi qua chính giữa nó. Tiểu Tứ từng nói qua, loại côn trùng này cũng giống như giun, chặt đứt một đoạn vẫn có thể sống được.

Sở Vân Thăng nhanh chóng lấy tấm Nhiếp Nguyên phù đã chuẩn bị sẵn ra, vội vã hút lấy năng lượng nguyên khí của trùng đỉa. Một lớp mộc văn thật mỏng nhanh chóng nổi lên trên bề mặt phù thể.

"Sao lại là thuộc tính mộc mà không phải thuộc tính thổ chứ?" Sở Vân Thăng thầm cảm thấy kỳ quái.

Hắn vốn cho rằng độc tố hẳn có thuộc tính thổ mới đúng. Khói mù độc chướng mà trùng đỉa phun ra có màu vàng, màu sắc thường thường đều tương ứng với hệ thống năng lượng, chỉ là hắn chưa bao giờ tiếp xúc gì với quái vật thuộc tính thổ, năng lượng hệ thổ duy nhất từng thấy cũng là từ lão võ sĩ Bóng Tối Lô Quốc Long kia. Cho nên hắn chỉ có thể suy đoán, mà không dám khẳng định.

Có điều giờ nghĩ kỹ lại, năng lực ký sinh rồi nảy nở mạnh mẽ của độc chướng bào tử trong cơ thể người, trong thời gian cực ngắn đã có thể từ trạng thái bào tử vi mô, phát triển thành một con nhuyễn thể trùng đỉa. Cái sức mạnh sinh trưởng thần kỳ này, chỉ có năng lượng mộc mới có thể làm được.

Điều này cũng khiến Sở Vân Thăng hiểu rõ ra vì sao Thanh Giáp Trùng lại không e ngại độc chướng bào tử của trùng đỉa, hơn nữa còn thích săn bắt trùng đỉa, khi ăn vào thì có dấu hiệu biến hóa rõ rệt. Thanh Giáp Trùng vốn mang thuộc tính năng lượng hỏa, mộc có thể sinh hỏa, trùng đỉa thuộc tính mộc, đối với Thanh Giáp Trùng mà nói chính là một nguồn thức ăn tuyệt hảo có thể tăng cường cho năng lượng hỏa của bản thân.

Đáng tiếc nguyên khí của trùng đỉa ít đến đáng thương. Sở Vân Thăng chỉ đành từ bỏ việc hấp thu nguyên khí của chúng để bổ sung thêm Nhiếp Nguyên phù, mà chuyển sang dùng chúng nó nuôi Thanh Giáp Trùng.

Hắn muốn xem thử sau khi ăn xong thì Thanh Giáp Trùng cuối cùng sẽ biến thành bộ dạng gì?

Cho nên, ngoại trừ con Thanh Giáp Trùng đã ăn qua hơn hai mươi con trùng đỉa trước đó, dưới sự khống chế nghiêm khắc của hắn, bốn con còn lại chỉ bắt mà không ăn, tập trung tất cả trùng đỉa lại, dồn vào nuôi con thứ nhất.

Thanh Giáp Trùng có ham muốn ăn cực lớn đối với trùng đỉa, nhưng dưới lệnh phong ấn mạnh mẽ của Sở Vân Thăng, chúng nó như những con rối chỉ có thể bị thao túng làm việc.

Cuối cùng lại sung sướng cho con Thanh Giáp Trùng đầu tiên từng được ăn qua trùng đỉa. Cái lũ trùng đỉa mà Sở Vân Thăng chỉ nhìn thôi cũng thấy gớm ghiếc, thế mà nó lại ăn như cao lương mỹ vị.

Quái đầu bay ở vùng đất xác chết nhiều hơn khá nhiều so với tưởng tượng của Sở Vân Thăng và Tiểu Tứ. Chỉ chốc lát đã tới thời gian ước định, mắt thấy còn một phần nhỏ quái đầu bay chưa bị tiêu diệt, thì lúc này, từ chỗ sâu trong rừng rậm bào tử bỗng truyền đến một tiếng gầm giận dữ, trầm thấp mà tràn đầy lực xung kích.

Năm con Thanh Giáp Trùng đồng loạt ngẩn ra, ngoại trừ con Thanh Giáp Trùng được ăn một đống trùng đỉa còn có thể đáp lễ bằng một tiếng rít khó chịu, thì những con còn lại đều theo bản năng tỏ vẻ kinh hoàng.

Có thứ gì đó phát hiện mình rồi sao? Phản ứng đầu tiên của Sở Vân Thăng chính là như vậy, tiếp đó mới nghĩ tới, thứ bị phát hiện hẳn là phong ấn trùng của hắn mới đúng.

Rất nhanh, một làn sóng nguyên khí dao động một cách mạnh mẽ, giống như gợn nước từ xa truyền đến, khuấy động toàn bộ từng khối Dung Nguyên Thể của Sở Vân Thăng.

"Không ổn, công kích năng lượng của tên này so với Tử Viêm Ma Trùng còn lợi hại hơn!" Trong lòng Sở Vân Thăng nảy lên một cái, thầm nghĩ: "Thảo nào lũ côn trùng xuất hiện trên trái đất sớm nhất, tuy rằng có ưu thế thời gian, nhưng cuối cũng vẫn không địch lại chúng nó, cuối cùng đánh mất địa bàn, để chúng nó có thể thoải mái sinh sôi nảy nở ở đây."

Hắn quyết định thật nhanh, lập tức thu năm con Thanh Giáp Trùng lại, quay đầu vọt đi, mục đích đi đến vùng đất xác chết hắn đã đạt được, còn cái phiền toái này ngàn vạn lần không thể chọc vào.

Thanh Giáp Trùng vừa biến mất, lũ quái đầu bay còn sót lại giờ cũng đã có kinh nghiệm. Chúng không dám lại hò hét xông lên nữa, chỉ biết kinh hoảng chạy chốn vào nơi sâu trong rừng rậm.

Sở Vân Thăng chui ra từ vùng đất xác chết, liếc mắt chỉ Tiểu Tứ mặt cắt không còn hột máu, đang nơm nớp lo sợ đứng ở chỗ hẹn.

Nhìn thấy Sở Vân Thăng đi ra, Tiểu Tứ thở phào một hơi nhẹ nhõm, chẳng hề để ý tới nỗi e ngại Sở Vân Thăng lúc trước, kéo Sở Vân Thăng lại, sợ hãi nói: "Ngài Lennon, đi mau, trùng vương tới rồi!"

----o0o----
Click quảng cáo để ủng hộ diễn đàn!
Click Thanks để ủng hộ dịch giả!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK