Mục lục
[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 187: Trung tâm tế tự.

"A!" Edgar nghe như sét đánh ngang tai. Y biết rằng cuối cùng cũng sẽ có một ngày như thế, nhưng vẫn cảm thấy nó đến quá nhanh, mấy ngày nay là khoảng thời gian bình yên an toàn nhất của y, tuy rằng y không biết mỗi ngày Sở Vân Thăng ra ra vào vào bận rộn làm những gì, nhưng y vẫn cảm nhận rõ ràng cái tiết tấu càng ngày càng gấp gáp của Sở Vân Thăng.

"Ngài Lennon, tôi, tôi có thể đi cùng ngài không?" Edgar khẩn trương hỏi, chỉ lo Sở Vân Thăng sẽ phun ra một chữ NO, thấy Sở Vân Thăng cả nửa ngày cũng chẳng thèm để ý đến y, nên lại vội vàng bổ sung một câu: "Tôi sẽ không níu chân ngài đâu, tôi chỉ đi theo sau ngài là được."

"Ngươi nếu đi cùng ta thì chắc chắn sẽ chết." Sở Vân Thăng bình thản nói, hắn cũng không phải đang dọa Edgar, ngay cả chính bản thân hắn cũng không dám đảm bảo mình có thể bình yên xông qua khu chất nhầy, càng đừng nói đến một người bình thường hoàn toàn chẳng có chút năng lực nào: "Ở tại chỗ này, ta sẽ để lại cho ngươi một ít thịt côn trùng, ngươi có lẽ sẽ sống thêm được một thời gian."

Sở Vân Thăng ngẩng đầu nhìn ra khoảng không đen kịt ngoài cửa sổ, nói là một thời gian, có lẽ là một tuần, hoặc có lẽ chỉ hai ba ngày. Một khi toàn bộ nơi đây đều biến thành vùng đất chất nhầy, côn trùng sẽ rất nhanh phát hiện rồi tiêu diệt y.

"Ngài Lennon, xin, xin ngài cho phép tôi đi cùng với ngài, tôi biết ở lại đây sớm muộn gì cũng sẽ bị côn trùng nuốt sống..." Edgar khẩn khoản van nài.

"Ngươi thực sự muốn đi cùng ta? Ngươi phải biết, tiến vào khu chất nhầy cực kỳ nguy hiểm, ta sẽ không bảo vệ ngươi, cũng không chú ý đến ngươi được, ngươi dù cho có đi theo ta thì cũng chỉ có một con đường chết mà thôi." Sở Vân Thăng lắc đầu đáp, kỳ thực hắn không cần phải nói nhiều với người da đen này như vậy, ngài mai khi trên bầu trời xuất hiện chút ánh sáng, hắn chỉ cần tự mình ra đi là xong, Edgar có đi theo hay không là chuyện của bản thân y, hắn sẽ không tốn công tốn sức vì một người da đen xa lạ không quen biết.

"Đúng vậy, ngài Lennon, tôi quyết định rồi, bất kể như thế nào tôi cũng muốn thử một lần! Xin cho phép tôi đi theo ngài, tôi có thể nướng thịt cho ngài, canh gác cho ngài, làm bất cứ việc gì cũng được, ngài cũng không cần nhọc lòng đi chăm sóc tôi, tôi sẽ cầm súng tự bảo vệ bản thân, dù cho cuối cùng vẫn không tránh khỏi cái chết, tôi cũng sẽ không hối hận." Edgar mặt mày trông mong nói.

"Ngươi biết bắn súng?" Sở Vân Thăng hơi kinh ngạc hỏi lại. Một người da đen như Edgar, vốn là nghiên cứu viên của tổng bộ nghiên cứu đã khiến Sở Vân Thăng rất giật mình, trong ấn tượng của hắn thì người da đen và nhà khoa học dường như chẳng hề liên quan gì đến nhau, nhưng thật ra thì việc biết dùng súng lại có vẻ hợp lý hơn, trong mấy bộ phim ảnh của Mỹ ở thời đại Mặt Trời, cảnh người da đen ôm súng cướp bóc có rất nhiều.

"Ngài Lennon tôn kính, ở nước Mỹ, tôi là một công dân tuân thủ pháp luật, là một người yêu thích súng, tôi có giấy chứng nhận sử dụng súng hợp pháp, đồng thời cũng có khẩu súng yêu thích của bản thân, khẩu súng trường này tôi cũng có thể bắn thành thạo, xin ngài không cần lo lắng." Edgar giơ khẩu súng tự động trong tay lên, cẩn thận trả lời.

Sở Vân Thăng đúng là quên khuấy đi mất, luật pháp của cái quốc gia ở bờ bên kia Thái Bình Dương tương đối khác so với đất nước mình, dân chúng bình thường cũng có khả năng tiếp cận súng ống, nếu như Edgar có thể bắn súng thành tạo, ngược lại có thể tận dụng cái tên vô dụng này một phen.

Trong Vật Nạp phù vẫn còn một khẩu súng năng lượng tối v1, sau khi Sở Vân Thăng lấy được súng năng lượng tối v2 thì vẫn luôn vứt xó không sử dụng, đạn đặc chế cũng được tổng bộ nghiên cứu bổ sung một ít, bây giờ vẫn còn 82 viên. Trước giờ hắn vẫn dùng đạn nguyên khí năng lượng hỏa tinh khiết, căn bản là chẳng hề động đến chúng.

Trên khẩu súng cũng đã được Sở Vân Thăng phong ấn Hỏa Binh phù, uy lực vượt xa so với súng năng lượng tối cùng cấp bậc bình thường.

Nếu như trang bị vũ khí cho Edgar, trốn vào trong khe hở giữa giáp xác Kim Giáp Trùng bắn súng, một khẩu súng năng lượng tối phong ấn cũng có thể sánh với sức mạnh của mười con Xích Giáp Trùng, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng có thể dùng, hơn nữa với khẩu súng năng lượng tối này, đối với Sở Vân Thăng mà nói, thêm được chút sức mạnh nào cũng đều là việc tốt.

"OK, Edgar, sự tồn tại của mỗi người đều phải có giá trị của mình, ngày mai trước 7 giờ, ta hy vọng ngươi nhanh chóng làm quen với khẩu súng mới này, hơn nữa ngươi chỉ có 82 viên đạn, không được phép lãng phí một viên nào!" Sở Vân Thăng từ trong chiếc áo choàng rộng thùng thình "móc ra" khẩu súng năng lượng tối v1, giao cho Edgar, nghiêm túc nói.

"Là súng năng lượng tối v1!?" Edgar kinh ngạc khẽ kêu lên, thân là nghiên cứu viên của tổng bộ nghiên cứu, y tuy rằng không có quyền biết về súng năng lượng tối v2 mới nhất, nhưng khẩu v1 đã được sản xuất một thời gian thì y vẫn biết đến.

Súng năng lượng tối, đối với những người bình thường không thể thức tỉnh mà nói, nó có ý nghĩa cực kỳ lớn lao, điểm này thân là một thành viên trong võ sĩ Bóng Tối như Sở Vân Thăng có thể không cảm nhận được, nhưng Edgar lại trăm phần trăm là một người bình thường. Một món vũ khí khiến cho người thường có thể chiến đấu giống như võ sĩ Bóng Tối, là khát vọng của tất cả mọi người bình thường.

"Ngài Lennon, ngài làm cho người ta thật kinh ngạc, xin ngài yên tâm, tôi nhất định mau chóng làm quen với nó!" Edgar cung kính nói, bàn tay vuốt ve thân súng. Y là một người ngoại quốc, khi đó không có tư cách tham gia vào việc nghiên cứu vũ khí kiểu mới cấp cao nhất ở Kim Lăng, ngay cả tư cách sử dụng nó cũng chẳng có.

"Có điều ta vẫn báo cho ngươi biết, một khi tiến vào khu vực chất nhầy, sống chết do mệnh trời, nếu như ngươi không phát huy ra được tác dụng của súng năng lượng tối, thì dù cho ngươi gặp nguy hiểm, ta cũng không nhất định có tinh lực chú ý đến ngươi, ngươi hiểu chưa?" Sở Vân Thăng bình thản nói.

"Tôi hiểu, ngài Lennon, tôi biết vị trí của mình." Edgar trịnh trọng gật đầu trả lời, đây là cơ hội duy nhất của y, là cơ hội duy nhất có thể đi theo Sở Vân Thăng chạy ra khỏi nơi này, con đường sống duy nhất này, y tuyệt sẽ không lãng phí.

"Hiểu được là tốt rồi, sau khi làm quen với nó thì nghỉ ngơi sớm một chút đi. Ngày mai đúng 7 giờ chúng ta xuất phát!" Sở Vân Thăng bọc áo choàng, liếc nhìn Edgar, nhắm mắt lại. Từ lúc ở Kim Lăng tới nay, hắn vẫn luôn thiếu ngủ trầm trọng, nhất là trong hai tháng này, vì muốn thu được lượng nguyên khí lớn nhất, thời gian nghỉ ngơi mỗi ngày của hắn còn chưa đến bốn giờ đồng hồ.

Ngày mai, không tính đến Edgar, thì chính là một mình hắn một người đối đầu với toàn bộ đàn côn trùng trong khu chất nhầy, trận chiến nguy hiểm đáng sợ đến mức nào không cần nghĩ cũng biết.

Hắn phải ngủ nghỉ đầy đủ khôi phục lại tinh thần, lấy trạng thái tốt nhất để chạy trốn thoát khỏi chốn này.

...

Nửa đêm, Sở Vân Thăng bỗng giật mình tỉnh giấc, dưới ánh lửa, phát hiện ra Edgar vẫn còn chưa đi ngủ, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn một tấm hình trong tay, thỉnh thoảng lại lộ ra một nụ cười khó phát giác, nhẹ nhàng lẩm bẩm mấy câu tiếng Anh mà Sở Vân Thăng nghe không hiểu, cuối cùng Edgar nhẹ nhàng như chuồn chuồn nhảy nước hôn phớt qua tấm ảnh.

Sở Vân Thăng khẽ vặn mình, hướng đống lửa ném thêm một miếng gỗ, đột nhiên hỏi: "Edgar, ngươi là người Mỹ?"

"Sorry, ngài Lennon, làm ngài thức giấc, xin lỗi!" Edgar vội vàng nói lời xin lỗi.

"Người nhà của ngươi?" Sở Vân Thăng chỉ vào tấm ảnh tiếp tục nói, trong lòng lại bị Edgar khơi gợi nên nỗi nhớ cha mẹ và gia đình cô, cơn buồn ngủ bỗng chốc biến mất.

"Đúng vậy, ngài Lennon, tôi có một người vợ xinh đẹp, cùng với hai đứa trẻ xinh xắn như thiên thần, bọn họ bây giờ đều đang ở Mỹ." Edgar nói đến vợ con mình, gương mặt dưới ánh lửa như bừng sáng sự tự hào yêu thương.

"Trong mấy ngày khi mặt trời mới biến mất, tôi còn gọi điện thoại được cho họ, sau đó thì mất liên lạc, có điều, tôi đã hứa với họ, nhất định sẽ sống sót quay về..." Edgar cúi đầu ủ rũ nói.

"Cho nên ngươi mới không lựa chọn tự sát như những người khác?" Sở Vân Thăng lơ đãng hỏi, lúc đó khi hắn tiến vào tầng mười lăm, người trong cả căn phòng hầu như đều đã tự sát, cái cảm giác bị bao trùm trong sự tuyệt vọng vô bờ bến này, hắn cũng từng thưởng thức qua, nhưng khác nhau là, hắn bây giờ càng thêm kiên cường.

"Người tự sát sẽ không được vào thiên đường. Ngài Lennon, nếu như tôi không thể trở về, ít nhất còn có cơ hội gặp lại họ trên thiên đường, nếu như tôi chọn cách tự sát, thì ngay cả một niềm hy vọng cuối cùng này cũng chẳng có." Edgar vuốt ve tấm ảnh, đầy tin tưởng trả lời.

"Bọn họ chưa chắc sẽ chết, quốc gia các ngươi có được quân đội và vũ khí mạnh mẽ nhất, tối tân nhất trên trái đất, đồng thời cũng có được trình độ khoa học kỹ thuật phát triển nhất trên hành tinh này, lại thêm vô số tinh anh khoa học, có lẽ tình huống sẽ khá hơn chúng ta một chút."

Lời Sở Vân Thăng nói cũng không phải không có căn cứ, cái quốc gia ở bờ bên kia Thái Bình Dương kia, đúng là có thực lực khoa học kỹ thuật quân sự kinh người, trong mấy ngày cuối cùng của thời đại Mặt Trời, hắn còn nghe được tin cái quốc gia này đang tiến hành nghiên cứu chế tạo vũ khí phản vật chất.

"Vô dụng thôi, ngài Lennon, xin ngài tha thứ, tôi cũng không phải muốn phản bác cách nhìn của ngài. Thân là một thành viên trong bộ nghiên cứu của Kim Lăng, chúng tôi quan sát được tất cả hệ thống quy tắc khoa học của thế giới này đều đang xảy ra biến hóa, everything..." Edgar lắc đầu, thấp giọng nói:

"Bà nội của vợ tôi đến từ một dân tộc ít người ở Mexico, bà vẫn khăng khăng rằng họ có huyết thống hậu duệ người Maya, bà là bà lão đáng thương, lương thiện và hiền từ, lúc còn trẻ, thường bị ông nội nát rượu của vợ tôi đánh đập... Bà thường nhắc nhở tôi và vợ tôi, vào mấy ngày cuối cùng của năm 2012, mặt trời sau khi lặn xuống sẽ không bao giờ mọc lên nữa, hy vọng tôi có thể ở lại nước Mỹ chăm sóc cho vợ con."

"Người Maya, ý ngươi là bà ấy đang nói đến lời tiên đoán của người Maya?" Trước khi mặt trời biến mất, vì muốn kiểm tra tính chính xác của sách cổ nên Sở Vân Thăng cũng từng nghiên cứu qua những truyền thuyết của người Maya.

Có điều cuối cùng thời gian bóng tối phủ xuống có hơi sai lệch một chút, hiện tượng mặt trời từng bước biến mất cũng không giống như lời tiên đoán của họ, so với nhau, miêu tả của tiền bối trong sách cổ mới là cực kỳ chính xác, không chỉ chuẩn xác về thời gian, mà ngay cả chuyện hành lang cổng trời cũng không sai chút nào!

Bên nào cao bên nào thấp nhìn vào là rõ, cho nên sau này Sở Vân Thăng cũng dần dần mất đi hứng thú với cái miêu tả mơ hồ của người Maya, trong mắt hắn, sách cổ tiền bối mới thật sự là "chuyên gia".

"Đúng thế, tôi lúc đó cũng cảm thấy hết sức hoang đường, cho rằng nó chỉ là cái cớ để bà ấy giữ tôi ở lại nước Mỹ bầu bạn với vợ con, tôi hiểu cảm giác của bà, tôi tuy là một người da đen, nhưng được tiếp nhận nền giáo dục đại học chính thống, tuyệt sẽ không tin, vì vậy tôi đến nơi này..." Edgar nói tới đây thì bỗng ánh mắt sáng lên, bụm miệng lại, hai mắt trợn to nói:

"Oh, My God! Tôi đúng là ngu mà, thiếu chút nữa thì quên mất, lúc chúng tôi đi thăm bà ấy, bà từng nói qua, vào thời điểm mà tai họa ập tới, chỉ có trốn vào trung tâm tế tự bên trong những khu phế tích kia mới có thể được thần linh cứu rỗi, God! Bà ấy đã nói đúng chuyện bóng tối phủ xuống, như vậy chuyện trung tâm tế tự chắc hẳn cũng là thật mới đúng! Bà ấy nhất định sẽ dẫn Tina và bọn nhỏ đi vào trong đó, nhất định là vậy! Ngài Lennon, ngài nói có đúng không?"

"Đúng!" Sở Vân Thăng trả lời ngắn gọn mà chắc chắn.

Nhìn Edgar tràn ngập hy vọng đến có hơi kích động, trong đầu Sở Vân Thăng không hiểu sao lại hiện lên một vấn đề kỳ quặc: bất kể là sách cổ hay là người Maya, và cả việc bóng tối phủ xuống cuối cùng đã thực sự xảy ra, thời gian tại sao đều là mấy ngày cuối cùng của năm 2012, vì sao không phải là năm 2011, hoặc là năm 2013, hết lần này tới lần khác lại là năm 2012?

Vì sao? Chẳng lẽ nó đã được định sẵn? Nhưng tại sao phải vào thời điểm đó? Là do ai quyết định? ...

----o0o---- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK