Chương 128: Lần nữa hợp tác.
"Ngày hôm nay đã là ngày thứ mười, Tề Huyên vẫn không tới tìm tôi!" Giữa màn khói mù vang lên giọng nói có chút lạnh như băng, đồng thời cũng lộ ra một nỗi buồn man mác.
"Ý của anh là hắn "gốc" đã chết!?" Sở Vân Thăng cũng rơi vào trầm tư, hắn nắm giữ cái bí mật to lớn là sách cổ, phạm vi những điều nghĩ đến còn rộng hơn so với Đinh Nhan, phản ứng đầu tiên của hắn là có phải người áo choàng kia chính là Thiên Ngoại Tà Ma mà tiền bối nói đến hay không? Tiếp theo đó là thứ mà người áo choàng muốn tìm có phải là sách cổ mà tiền bối lưu lại hay không?
Từng mối nghi vấn tựa như những dòng điện lóe lên trong đầu hắn, khiến cho hắn đứng ngồi không yên, hắn căn bản đến cả chân tướng của tiền bối viết sách cổ cũng không biết chút gì, thì làm sao có thể làm rõ được mấy vấn đề này?
"Không sai, mấy ngày trước, tôi có mượn có chuyện Chúc Lăng Điệp để tìm đến y, thử ngầm thăm dò hắn một chút, tôi có thể khẳng định y đã không còn là Tề Huyên trước đây nữa." Đinh Nhan nói với vẻ rất bình tĩnh.
"Có ý gì? Là người áo choàng đã khống chế y, hay là bản thân y đã xảy ra biến hóa?" Sở Vân Thăng nhíu mày nói, tuy rằng bây giờ là thời đại Bóng Tối, đủ thứ quái vật ùn ùn bất tận, thế nhưng cái loại chuyện tư duy ý thức biến hóa chết đi hết sức quỷ dị này, dù là ai thì cũng sẽ có chút bất an.
"Không biết, y vẫn thể hiện như bình thường, hầu như không có bất kỳ thay đổi nào, chỉ là có rất nhiều chuyện không nhớ được, cái rõ ràng nhất chính là ánh mắt mà y nhìn tôi." Đinh Nhan lắc đầu nói, hắn chỉ có thể tin chắc là Tề Huyên trước đây đã "chết" rồi mà thôi.
"Anh có thấy tận mắt người áo choàng không?" Sở Vân Thăng bình tĩnh hỏi, mặc kệ tình huống thực tế của Tề Huyên thế nào, người áo choàng mới là nguồn gốc của mọi chuyện.
"Không có!" Đinh Nhan đột nhiên đổi giọng, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Sở Vân Thăng nói: "Kiếm khí! Cái người áo choàng dùng chính là kiếm khí, Sở huynh đệ, nói thật, lúc mới bắt đầu, tôi thiếu chút nữa đã cho rằng người áo choàng chính là cậu! Trong tất cả những người mà tôi đã gặp qua, chỉ có cậu mới có thể thi triển ra cái loại kiếm khí này!"
"Vậy sau đó thì sao?" Sở Vân Thăng nở một nụ cười khó có thể phát hiện.
Hoài nghi của Đinh Nhan cũng không phải là không có đạo lý, chỉ có chút khác biệt là, kiếm chiến kỹ hiện nay của Sở Vân Thăng chỉ là bóng kiếm mà thôi, vẫn còn có chút cách biệt với kiếm khí chân chính, có điều hắn cũng không dám khẳng định là kiếm khí của người áo choàng mà Tề Huyên nói đến, có phải là cùng một khái niệm với kiếm khí mà tiền bối sách cổ nói đến hay không. Dù sao thì thời đại khác nhau, cấp bậc khác nhau, cách gọi đối với một sự vật giống nhau cũng sẽ có sự khác biệt rất lớn, ví dụ như năng lượng tối và nguyên khí chẳng hạn.
"Tề Huyên đã nói rất rõ ràng, người áo choàng không phải là loài người chúng ta, mà cậu, ít nhất vẫn còn là loài người!" Đinh Nhan thả lỏng khuôn mặt căng thẳng một chút, nở một nụ cười mỉm.
Sở Vân Thăng dập tàn thuốc, từ từ tỉnh táo lại, phủ định cái suy nghĩ trước đó rằng người áo choàng chính là Thiên Ngoại Tà Ma. Tiền bối trong sách cổ đã nhiều lần cảnh cáo, Thiên Ngoại Tà Ma cực kỳ mạnh mẽ, loài người gần như không thể nào chống lại, người áo choàng dù cho có mạnh mẽ đến đâu, thì chẳng qua cũng mới chỉ khoảng chừng hơn cấp năm, đừng nói là cả loài người, mà chỉ cần tập hợp toàn bộ võ sĩ Bóng Tối trong thành Kim Lăng, có muốn đè thì cũng đủ để đè chết hắn rồi.
Còn việc đối phương có phải tìm kiếm sách cổ của mình hay không, Sở Vân Thăng cũng không thể biết được, có điều, Tề Huyên đã nói thứ mà người áo choàng tìm là một khối lập phương, có vẻ cũng không quá trùng khớp với sách cổ.
Người áo choàng là người cũng được, mà là quỷ cũng được, mà là côn trùng cũng chẳng sao, Đinh Nhan và mình chưa bao giờ thấy qua hắn, có đoán cái gì cũng vô dụng.
"Cũng là vì người áo choàng mà anh muốn giết chết Đoạn Đại Niên?" Sở Vân Thăng đổi chủ đề, trở lại vấn đề ban đầu.
"Không sai, cậu giống với người áo choàng, đều có kiếm khí, tuy rằng tôi không biết có liên hệ gì hay không, nhưng người áo choàng sớm muộn gì cũng sẽ vì vậy mà tìm đến cậu, nếu như cậu không có thực lực đủ để đối kháng với hắn, thì cậu sẽ chính là Tề Huyên tiếp theo!" Đinh Nhan không chút dao động nói.
"Cho nên, anh là cố ý ép lão Đoạn gia nhập chúng ta?" Sở Vân Thăng cảm thấy chuyện này không cần thiết, lão Đoạn chỉ là một tên cướp, chỗ nào có ích lợi thì dựa dẫm vào nơi đó.
"Hắn gia nhập là tốt nhất, còn nếu không gia nhập, thì vẫn cứ giết chết. Một tên cướp cấp hai hạng Ất, còn chưa đáng phải dùng thủ đoạn gì." Đinh Nhan nhẹ nhàng lắc đầu, tiếp tục nói:
"Tuy rằng rất nhiều người đã gặp qua kiếm khí của cậu, thế nhưng người biết được cậu ở đâu lại rất ít, thậm chí rất nhiều người trốn ra được từ thành phố sương mù đều nghĩ rằng cậu đã chết rồi, nhưng Đoạn Đại Niên thì lại vừa chính mắt thấy được kiếm khí của cậu!
Vu Bà thì cậu không cần phải lo, tôi đã nói qua chuyện này với bà ta, bà ta bây giờ vẫn có chỗ cần cậu, sẽ không làm bậy gì, hơn nữa giữ lại Vu Bà cũng có chỗ hữu dụng.
Đương nhiên đây chỉ là dự phòng! Cũng không phải là chuyện quan trọng nhất.
Căn cứ vào sức tấn công của cậu, bây giờ tối thiểu cũng có trình độ từ võ sĩ Bóng Tối cấp bốn trở lên, lại thêm mấy cái thứ kỳ kỳ quái quái đó của cậu, đây là những thứ mà Tề Huyên không có, chỉ cần chúng ta nhanh chóng tạo dựng được thế lực, có đề phòng người áo choàng, vậy thì hắn cũng không làm gì được cậu nữa, dù sao thì khi đó với một võ sĩ Bóng Tối cấp bốn hạng Bính mới đột phá không lâu như Tề Huyên, người áo choàng cũng phải dùng biện pháp thương nghị mà."
Bản thân Sở Vân Thăng mặc dù vẫn luôn cẩn thận, Kim Lăng cao thủ như mây, cảm thấy chắc gì người áo choàng đã tìm được bản thân. Có thể trong tương lai sẽ xảy ra xung đột với hắn, nhưng hiện tại, nguy hiểm từ người áo choàng thậm chí còn không bằng lũ côn trùng ngoài thành lúc nào cũng có thể tấn công vào.
Hơn nữa nếu như mình tính trữ đủ nguyên khí, nguyên phù trong tay, lại nâng cấp cấp bậc của kiếm Thiên Ích một chút, hắn cũng chưa chắc không thể đánh một trận với người áo choàng!
Đinh Nhan dù sao cũng không thể nào hoàn toàn hiểu hết thực lực chân chính của hắn, nên có những suy nghĩ như vậy cũng không sai, Sở Vân Thăng cũng không nói gì.
"Anh tại sao lại phải giúp tôi?" Sở Vân Thăng cười cười nói, cũng cùng một vấn đề như lúc trên bờ ruộng khi chạy trốn đến Kim Lăng, khi đó hắn nghiêm túc hỏi Đinh Nhan, nhưng thái độ lúc này thì hoàn toàn khác hẳn.
"Tôi đã từng nói, thời đại thay đổi, quy tắc thay đổi, tôi chỉ muốn đứng cùng một chỗ kề vai chiến đấu với một người mạnh mẽ, mà không phải là một kẻ 'không thuộc về loài người'!" Đinh Nhan trược tiếp nói: "Mặc khác, tôi chẳng qua cũng chỉ là một võ sĩ Bóng Tối cấp hai, Diêu Tường và Lục Vũ mới là sức mạnh thật sự. Diêu Tường đi cùng với cậu một thời gian, nó là tên cuồng tu luyện, bội phục nhất chính là cậu.
Mà Lục Vũ, tôi nghĩ đại khái dù cho bây giờ tôi có trở về khu thành bắc, thì anh ta cũng sẽ không đi, y từng nói qua, lúc đó cậu cấp tốc ra tay, tuy rằng mẹ và vợ của y cuối cùng vẫn không cứu được, nhưng đã giúp y giải quyết được một câu hỏi khó, bất luận là cứu người nào trước, bây giờ cũng chỉ sợ là y sẽ rơi vào trong sự dằn vặt nội tâm vô hạn!
Cho nên, cậu cảm thấy tôi có lựa chọn khác sao?"
"Hi vọng lần thứ hai hợp tác của chúng ta sẽ thành công!" Sở Vân Thăng cũng không từ chối việc hợp tác với Đinh Nhan, ngày hôm nay Cảnh Điềm xảy ra chuyện như vậy, nếu mình ở khu thành tây tạo dựng được một thế lực thì cũng chưa chắc đã là chuyện xấu. Chỉ có điều, hắn mang trên người bí mật sách cổ, trước khi còn chưa làm rõ được chân tướng, còn chưa chuẩn bị đầy đủ, thì cứ mượn tên tuổi của Đinh Nhan là tốt nhất.
Khi hai người Sở Vân Thăng và Đinh Nhan đi ra từ trong khu ký túc xá, Đoạn Đại Niên đã sớm quyết định xong, Thập Tam Gia và Sở Vân Thăng không ngờ lại quen biết nhau, tin tức này ban đầu khiến cho hắn có chút choáng váng, sau đó hắn cũng nghĩ thông, có câu hảo hán không ăn thua thiệt trước mắt. Nương nhờ vào Sở Vân Thăng cũng không có gì quá không được, đây cũng không phải là nương nhờ vào kẻ thù Thập Tam Gia, cũng có thể ăn nói được với các anh em, chỉ là vị trí lão đại đã không còn, khiến cho hắn có một chút khổ sở.
Trở lại căn nhà mà Sở Vân Thăng mua, Lộ Á Minh hoảng sợ biết được cái đám võ sĩ Bóng Tối này chuẩn bị cướp địa bàn ở đây, ngay từ ban đầu hắn đã bị Đinh Nhan đánh ngất, mãi đến khi mọi chuyện đã giải quyết xong mới được cứu tỉnh, điều duy nhất biết được chỉ là toàn bộ người của Nhạc Kính đều giã bị giết chết sạch sẽ! Một người cũng không còn! Dọa cho hắn toát mồ hôi hột!
Lộ Á Minh trong nội tâm run sợ đứng ở trong sân, sau một hồi cũng không thấy ai để ý đến mình, đúng là khiến cho hắn thật cao hứng, chứng tỏ Sở Vân Thăng cũng không định trách tội chuyện này lên đầu hắn.
Mấy kẻ này đến cả một võ sĩ Bóng Tối cấp hai, thậm chí còn có chút quan hệ với bá chủ khu thành tây như Nhạc Kính cũng dám giết, thì một chuyên viên khu vực nho nhỏ như bản thân, đâu đáng lọt vào mắt của người ta?
Lộ Á Minh căn bản không biết, bây giờ Sở Vân Thăng bận rộn căn bản không có thời gian đi quan tâm đến hắn, hắn và Đinh Nhan tiếp tục ở trong phòng thảo luận hơn ba giờ.
Đến khi một chút ánh sáng yếu ớt trên bầu trời sắp sửa biến mất, Lộ Á Minh đã đứng đến sắp gãy rời, thì "thủ lĩnh giết người" Đinh Nhan rốt cuộc đi ra, "nhờ vả" hắn làm một việc, để hắn làm trung gian, "mua" một toà nhà văn phòng đối diện với căn nhà hiếm hoi trong khu vực.
Kỳ thực tòa nhà văn phòng sớm đã bị dân chúng Kim Lăng và dân chạy nạn chiếm đoạt, ở đầy trong đó, cái gọi là "mua" chẳng qua chỉ là dùng một chút lương thực, dùng cách thức hòa bình để trao đổi họ đi ra.
Lộ Á Minh lập tức mở miệng đáp ứng, hắn cũng không dám trái ý Đinh Nhan, định bụng suốt đêm cũng phải vào tòa nhà đó làm việc, đương nhiên cũng cần phải mang theo cả cảnh sát, để lỡ như có vài gia đình cứng đầu thì cũng phải dùng đến vũ lực để cưỡng bức di dời, trong cái thế đạo này, ai có thể quản mấy chuyện này?
Người của Đinh Nhan và Đoạn Đại Niên tổng cộng là hơn ba mươi người, trong đó chỉ có một mình Diêu Tường là đến trình độ cấp ba hạng Bính, cấp hai thì chưa đến mười người, hơn hai mươi người còn lại đều là võ sĩ Bóng Tối cấp một.
Cái lực lượng này, nếu là ở khu bắc hoặc là khu đông thì chắc chắn không đáng vào đâu, thế nhưng nơi này là khu tây, nhất là trong mấy cái khu vực khu túp lều này, thật sự là một thế lực khổng lồ.
Phương Khôi là người đầu tiên nhận được tin tức, kỳ thực ngay từ lúc Cảnh Điềm bị bắt đi, hắn cũng đã nhận được lời cầu viện của Lộ Á Minh, thế nhưng hắn không dám đi chọc Nhạc Kính, không chỉ nói Nhạc Kính có quan hệ thân thiết với Tằng Hành Duệ, thuộc hạ của bá chủ khu tây Băng Vương, mà chỉ nói cái thực lực cấp hai hạng Giáp của Nhạc Kính, cũng đã không phải là thứ mà mình có thể chọc được, không thể làm gì hơn là không giúp đỡ bên nào.
Nhưng mà, chuyện này chỉ trong một ngày đã xảy ra biến hóa nghiên trời lệch đất, đầu tiên là Nhạc Kính bị người ta giết sạch, tiếp đó những kẻ này lại nằm luôn ở đây không đi, hắn thực sự không hiểu nổi, ở cái chỗ mà chim không thèm ỉa này, đến tột cùng là có gì hấp dẫn những người này?
Hắn rất nhanh đưa ra quyết định, phải mau chóng nương tựa vào Tằng Hành Duệ, những người này giết người của Tằng Hành Duệ, sớm muộn gì cũng sẽ đánh nhau, hắn đã lờ qua một lần, nhưng lần này thực sự không thể tiếp tục lờ đi nữa, suy đi tính lại, cảm thấy thế lực của Băng Vương vẫn là mạnh mẽ hơn, ít nhất thì số lượng võ sĩ Bóng Tối cấp ba cũng nhiều hơn rất nhiều!
Tuy rằng không thể làm lão đại khu vực nữa, nhưng trong cái thế đạo này, bảo vệ tính mạng mới là quan trọng nhất.
"Phương Khôi chạy?" Sở Vân Thăng có chút kỳ quái, tuy rằng hắn và người này chưa từng quen biết, nhưng trước nay vẫn luôn là nước sông không phạm nước giếng.
"Hẳn là đi nương tựa vào Tằng Hành Duệ. Chắc sợ cậu trả thù hắn." Đinh Nhan bình thản nói.
----o0o---- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK