Chương 114: Chuyên viên tới chơi.
Các món ăn bày ra trên những cái bàn rách nát, chân bàn còn phải kê vài mảnh gạch vỡ, dưới ánh đèn u ám lại có cảm giác lắc lư như muốn đổ.
Không nhiều lắm, chỉ có ba loại, một món thịt xào khoai tây, một món canh gà cải củ không quá ăn nhập gì, cộng thêm một món dưa muối nữa; số lượng cũng không đủ, chia ra bày bằng hai cái chén lớn và một cái hộp, cái hộp này Sở Vân Thăng còn có cảm giác như từng thấy qua đâu đó rồi.
Nếu như là ở thời đại Mặt Trời, bữa cơm nước đơn giản như vậy, có lẽ còn chưa đến 100 tệ*! Nhưng vào lúc này, đúng là quý giá đến trình độ không thể tưởng tượng nổi!
*Khoảng 330k - 2012.
Mùi thức ăn tươi mới không thể chống lại, mặc dù là Sở Vân Thăng lâu nay vẫn đảm bảo lương thực thì lúc này cũng cồn cào dạ dày, từ sau một nồi lẩu thịt bò còn chưa xong ở Thân Thành, hắn hầu như vẫn chưa từng ăn qua những món ăn gia đình nóng hổi thế này.
Mấy ngày nay, hắn ăn nếu không phải là bánh quy, bánh mì, thì chính là chút cháo bẩn bẩn, nếu cứ tiếp tục ăn uống như vậy, Sở Vân Thăng cảm giác mình sớm muộn gì cũng sẽ mắc bệnh hư máu!*
*Bệnh Scorbut do thiếu Vitamin C, với các biểu hiện như: chảy máu nướu răng, chậm lành vết thương, các vết thâm tím rộng trên da (mảng xuất huyết dưới da, dân gian thường gọi là "vết ma cắn").
So với Sở Vân Thăng, người của Đoạn Đại Niên lại càng không chịu nổi, không nói đến rau dưa gần như đã tuyệt tích từ lâu, ngay cả là thịt heo thịt gà, rất nhiều người đến cả mấy tháng cũng chưa từng được thấy!
Nếu không phải Sở Vân Thăng và lão đại của họ còn chưa vào bàn, phỏng chừng mấy tên này đã sớm trực tiếp bắt đầu bới cơm!
"Tiểu Dật còn không chịu ăn gì sao?" Sở Vân Thăng thấy cô bưng một chén canh gà nhỏ, nhưng thủy chung không đút được chút nào.
"Nó một lòng muốn chết, là không muốn liên lụy chúng ta." Sở Hàm sau khi mê mang, cũng đã khôi phục lại nét mềm mỏng của bà ngày xưa, ôn hòa vuốt ve hai gò má của Cảnh Dật, trong mắt hiện lên vẻ yêu thương của người mẹ, nhẹ giọng nói: "Mẹ biết con đau khổ, biết con sống không bằng chết, thế nhưng mẹ không bỏ được, con là máu thịt mà mẹ dứt thịt đẻ ra, mẹ không thể cứ nhìn con ra đi như vậy."
Trong mắt Sở Hàm ươn ướt, không có kêu gào phải sống phải chết bi thiết, chỉ có một tình yêu con nồng đậm kiên trì. Giọng nói của nàng vẫn bình thản, cứ như chỉ đang tự mình thổ lộ một mình vậy.
Một dòng nước mắt lặng lẽ từ khóe mắt Cảnh Dật chảy qua bên tai, rơi vào trong mái đầu tán loạn của hắn, trong suốt lóng lánh.
"Cô, người đi ăn trước đi, để con thử xem." Sở Vân Thăng nhận lấy chén canh gà từ tay cô. Hắn cũng biết Cảnh Dật từ nhỏ đã thừa kế cái tính cách kiên cường của chú và cô, để không phải lãnh phí thức ăn, để không liên lụy người nhà, với cái tính cách của Cảnh Dật thì nhất định là dù có chết cũng không thay đổi.
"Ừ, vậy cũng tốt, từ nhỏ nó vẫn thân với con nhất, con lại khuyên nó đi, một lát nữa cô còn có lời muốn nói với con, con cũng đã gầy đi không ít!" Sở Hàm chỉnh trang lại cổ áo có chút nhăn nheo của Sở Vân Thăng, thở dài nói.
"Cô, người yên tâm, chuyện của Cảnh Dật, con sẽ mau chóng nghĩ cách chữa trị cho nó, cô đừng sốt ruột, thân thể là quan trọng nhất." Sở Vân Thăng khuyên bảo, vẻ mặt chắc chắn. Cô đã gầy đi rất nhiều rồi, trong người lại còn mang bệnh nữa.
"Ta không sao, chỉ là một ít bệnh cũ thôi, con trước ăn một chút rồi lại khuyên nó, đừng để đói bụng." Sở Hàm gật đầu nói, tựa như hoàn toàn không nghe thấy câu nói có thể chữa được cho Cảnh Dật của Sở Vân Thăng, lòng bà đã nguội lạnh rồi.
"Cảnh Điềm, đỡ mẹ em đi ăn trước đi, anh khuyên em trai em một chút." Sở Vân Thăng dặn dò. Bây giờ cả nhà chỉ có Cảnh Điềm là hơi khỏe mạnh một chút.
Cảnh Điềm vâng một tiếng, nàng không nói nhiều, nhưng trong lòng lại nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Bố đã chết, em trai cũng hai lần bị thương, sống không bằng chết, cuối cùng mẹ cũng đã đói bụng đến ngã bệnh. Bóng tối, côn trùng, quái vật tràn ngập thế giới; hỗn loạn, đói khát, bất lực nối nhau ập tới, Cảnh Điềm chỉ cảm thấy lên trời không đường, xuống đất không lối, dường như đã rơi vào trong một vực sâu vô tận.
Ban đầu khi bán nhà, Cảnh Điềm biết nhân viên thu thập tư liệu Trình Bỉnh Văn của tổng bộ nghiên cứu. Vì vậy nàng nghĩ đi nghĩ lại, quyết định làm liều. "Tự nguyện" tiến hành thí nghiệm, đổi lấy thức ăn và thuốc men, mặc dù có người chắc chắn rằng những loại thuốc bình thường không thể nào cứu được Cảnh Dật, nhưng nàng vẫn ảo tưởng rằng có thể cứu được em trai của mình. Cảnh Dật là võ sĩ Bóng Tối thức tỉnh, chỉ cần nó còn sống, gia đình này của nàng mới có hy vọng.
Nàng gần như đã sẵn sàng cho cái chết. Bước chân vào cánh cửa phòng thí nghiệm bộ nghiên cứu thức ăn mới. Nhưng vào ngay lúc này, người anh họ mà nàng và mẹ ngày nhớ đêm mong như từ trên trời rơi xuống, thần kỳ xuất hiện ở phía sau nàng, cái tiếng kêu quen thuộc và thân thiết đó, ba câu chúng ta liên tiếp đầy kiên định đó, nàng lúc đó đã ngạc nhiên đến mơ màng, trong đầu hoàn toàn hỗn loạn. Đến ngay cả cái quyển nhật ký chưa bao giờ rời người kia, cũng rơi mất ở phòng thí nghiệm bộ nghiên cứu từ lúc nào không hay.
Từ nhỏ nàng và Cảnh Dật chính là hai cái đuôi bám theo sau Sở Vân Thăng, trong ấn tượng tuổi thơ của nàng, anh họ cũng giống như cha, không gì không làm được, lên cây mò trứng chim, xuống sông bắt cua.. luôn luôn có thể làm được những chuyện không thể nào tưởng tượng nổi.
Khi tuổi càng ngày càng lớn, nàng cũng dần dần hiểu được, suy nghĩ tuổi thơ đáng yêu cỡ nào, cha và anh họ cũng là con người, cũng không phải là không gì không làm được. Sống lưng của cha sẽ còng xuống theo năm tháng, anh họ cũng sẽ bận rộn không ngừng với công việc; nhưng điều duy nhất không bao giờ thay đổi chính là sự bảo vệ của họ dành cho nàng và Cảnh Dật, luôn giống như một bức tường cao lớn vững chãi, không thể phá vỡ!
Nhưng mà, từ nháy mắt khi chủ nhiệm Lô của phòng nghiên cứu phải khom lưng cúi đầu, trong nháy mắt đó trước mặt nàng như lại hiện ra một buổi sáng ánh nắng chói chan, anh họ cưỡi trên cành cây, hái xuống trái dâu ngọt ngào, bảo nàng tiếp lấy, người anh họ không gì không làm được trong tuổi thơ của nàng!
Sự thay đổi trái độ hoàn toàn của chủ nhiệm Lô, nghiên cứu sư đặc cấp của tổng bộ nghiên cứu tự mình tươi cười tiễn bước, cả một xe võ sĩ Bóng Tối bên ngoài tổng bộ nghiên cứu cung cung kính kính, thậm chí còn có một con hổ con vô cùng kỳ lạ không rời một tấc. Từng cái từng cái lướt qua, khiến cho Cảnh Dật cảm giác hư ảo như trong một giấc mơ, hoài nghi chính mình có phải đã ăn cái thứ "thức ăn mới" thực nghiệm kia, mới sinh ra cái ảo giác trước mắt hay không, nếu là như vậy, nàng tình nguyện bản thân vĩnh viễn cũng đừng bao giờ tỉnh lại nữa.
Bây giờ, nàng đỡ mẹ ngồi trước bàn, xung quanh là bảy tám người võ sĩ Bóng Tối hoàn toàn có thể hoành hành ngang ngược ở cái khu lều này, nhưng chỉ vì anh họ còn chưa đến mà không một người nào dám ngồi xuống động đũa."
Ngay cả cái người đầu lĩnh béo có huy hiệu võ sĩ Bóng Tối cấp hai kia, cũng là như vậy, Cảnh Điềm còn nhớ rõ Cảnh Dật từng nói, cái vị lão đại kia của hắn chẳng qua cũng chỉ là một võ sĩ Bóng Tối cấp hai mà thôi!
Anh rốt cuộc là nghiên cứu viên của tổng bộ nghiên cứu, hay là võ sĩ Bóng Tối của tổng bộ võ sĩ Bóng Tối? Còn là cấp mấy đây? Cảnh Điềm không khỏi có chút nghi hoặc.
"Cảnh Dật, anh biết em bây giờ vô cùng gian nan, anh em chúng ta cũng không nói lời thừa, anh chỉ muốn nói với em ba việc." Sở Vân Thăng đặt canh gà ở đầu giường, Cảnh Dật là chết lòng, nếu lòng không sống, có đút cái gì thì cũng vô dụng.
"Chuyện thứ nhất, thương thế của em, anh đảm bảo có thể trị hết, chỉ là vấn đề thời gian dài ngắn mà thôi, anh không phải là an ủi em đâu, đây là sự thật, thời đại đã thay đổi, quy tắc thay đổi, chuyện mà thời đại Mặt Trời bó tay, bây giờ không còn là không thể nữa, em cho anh thời gian, nhanh thì một tháng, chậm thì ba tháng, anh cam đoan em sẽ tung tăng bay nhảy xuống giường!
Thứ hai, anh còn sống, anh đã phải bò qua núi thây biển máu mới đến được Kim Lăng, không biết đã bao lần anh tưởng rằng mình không còn được gặp lại mọi người nữa, thế nhưng anh gắng sống sót, còn tìm được các em, những đạo lý khác thì anh không biết, chỉ biết rằng, chỉ khi nào người còn sống thì tất cả mới có khả năng, chỉ khi nào người còn sống mới biết được tương lai sẽ thế nào, còn chết rồi thì cái gì cũng không còn nữa."
Sở Vân Thăng dừng lại, hắn sợ nếu nói quá nhanh quá nhiều, với tình trạng thân thể hiện nay thì Cảnh Dật sẽ không phản ứng kịp: "Một chuyện cuối cùng, có anh ở đây, em đừng lo lắng về vấn đề thức ăn, không chỉ là mẹ em và chị em, mà ngay cả là thằng nhóc em, anh cũng cam đoan có thể nuôi béo tròn được!"
Sở Vân Thăng cười cười, tình cảm giữa anh em nói cười vô cùng thân mật.
Cảnh Dật không thể nói chuyện, nhưng ánh mắt lại là cửa sổ tâm hồn, sau khi Sở Vân Thăng nói xong ba việc đó, ánh mắt của hắn đã từ từ khôi phục sức sống, tuy rằng không quá rõ ràng, nhưng không Sở Vân Thăng lần nữa đút canh gà cho hắn, hắn rốt cuộc không phản kháng nữa, ăn xong hết một chén canh gà nhỏ. Sở Vân Thăng lo rằng hắn lâu rồi không ăn uống gì, nên cũng không dám cho hắn ăn quá nhiều.
Hắn ăn xong rồi, Sở Hàm và Cảnh Điềm cũng không khống chế được tâm tình, nước mắt tuôn rơi.
"Ăn thôi, ăn thôi." Sở Vân Thăng vội đổi chủ đề, nâng chén cơm đã bới sẵn, lớn tiếng nói.
Người quá nhiều cũng không thể ngồi hết xuống bàn được, người phía Đoạn Đại Niên, ngoại trừ chính hắn ngồi trước bàn, còn những người khác đều bưng chén cơm đứng ở một bên, chia nhau thức ăn, bắt đầu ăn cơm. Có thể là vì đã lâu chưa được ăn những món thế này, trong cả căn lều đều là tiếng giục bới cơm, cơm trong nồi không nhiều lắm, nếu ăn nhanh may ra còn có thể xin thêm một chén nữa!
"Xin hỏi, đây là nhà của chị Sở Hàm sao?" Từ bên ngoài túp lều truyền đến một giọng đàn ông thận trọng.
Bởi vì đèn pin đặt trong túp lều, tia sáng hắt ngược lại, khiến cho bên ngoài có vẻ càng thêm tối tăm, mọi người lúc này lại đang vùi đầu ăn cơm, bị một tiếng gọi bất thình lình này làm cho không biết thế nào.
"Anh là ai? Vào rồi nói!" Sở Hàm ngây ra một lúc, nếu là trước đó, nàng có thà chết cũng không dám trong đêm hôm khuya khoắt thế này để cho một người xa lạ vào nhà. Nhưng hôm nay một đám võ sĩ Bóng Tối đứng chật cả phòng, sự can đảm tất nhiên cũng nhiều hơn hẳn.
"Chị Sở, tôi là Lộ Á Minh trong khu đây!" Lộ Á Minh nâng cái hộp đựng cháo đặc lên, phía trên còn có một lon thịt hộp, vẻ mặt tươi tỉnh nói.
Qua những hàng xóm láng giềng xung quanh, hắn đã nghe được tên họ và nơi ở của đương sự ngày hôm nay, thận chí đến cả tình huống trong nhà cũng thăm dò được một chút...
"Là chuyên viên Lộ sao, mau vào ngồi đi, nhà nhỏ sơ sài ủy khuất ngài một chút."
Sở Hàm thấy rõ người tới, vội vã đứng lên nói, Lộ Á Minh nắm trong tay quyền phân phối thức ăn liên quan đến sự sống chết, nghiễm nhiên đã trở thành một vị thổ hoàng đế ở trong cái khu túp lều này, tích lũy uy quyền đã lâu, đối với một người dân thường như Sở Hàm mà nói, thì đúng là một vị quan lớn!
Bởi vậy bà theo bản năng có chút bối rối, khẩn trương nên cũng quên mất cái thân phận cường hãn của đám người cháu mình.
Túp lều khá nhỏ, làm gì có ghế đâu mà cho Lộ Á Minh ngồi, ngay cả lão Đoạn cũng phải ngồi trên hai viên gạch, ngoại trừ Cảnh Điềm tinh ý đứng lên, lão Đoạn và Sở Vân Thăng đều không chút nhúc nhích.
"Không ngồi, không ngồi. Không cần khách khí, chị Sở, tôi chỉ là tới thăm một chút, mọi người cứ ăn đi, không cần quan tâm tôi đâu." Lộ Á Minh nào dám để cho một võ sĩ Bóng Tối cấp hai và một nghiên cứu viên của tổng bộ nghiên cứu nhường chỗ ngồi, liên tục khoát tay nói.
"Chuyên viên Lộ, đã trễ thế này, có chuyện gì không?" Sở Vân Thăng đặt chén đũa xuống, bình thản như không hỏi.
Khi hắn nhìn thấy cô, cũng đã gặp qua người này, chuyên viên trong khu vực này, hẳn có thể coi là người của tổng bộ chỉ huy, lúc đó khi hắn chạy đến, chỉ thấy xung đột giữa cô và Kim Duệ, còn chuyện trước đó thì cô vẫn chưa kịp nói cho hắn biết.
Sở Vân Thăng tuy rằng nhìn thấy những thứ Lộ Á Minh cầm trong tay, thế nhưng cũng không biết hắn muốn làm gì, dù sao thì người của Đoạn lão đại cũng đã trực tiếp giết chết Kim Duệ ngay trước mặt cảnh sát bọn họ.
----o0o---- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK