Chương 279: Chiến tranh bùng nổ.
"Thuộc hạ liên tục tra xét khắp thành Xuy Tuyết trong mấy ngày, ngoại trừ thành Liệt Hỏa thì gần như đã lùng sục hết toàn bộ khu vực Hoàng Sơn, nhưng không thu hoạch được gì, thật vô cùng hổ thẹn." Hứa Tình Thư thuần thục đáp lại.
"Không trách em, đã tìm được bảy người rồi, trước mặt Băng sứ đã là một công lớn, ba người còn lại không cần vội..." Cơ Khanh đưa lưng về phía Hứa Tình Thư, lắc lư ly rượu trong tay, bỗng nhiên chuyển đề tài: "Được rồi, em có biết một người tên là Viên Hồng Tuyết không?"
"Ý ngài là thành chủ hiện tại của thành Liệt Hỏa?" Hứa Tình Thư chưa đề cập đến việc này, nhưng cũng nghe nói qua, bởi vậy lời nói rời khỏi miệng vô cùng tự nhiên.
Chính bản thân nàng cũng đang buồn bực, tại sao chỉ trong một đêm mà Lôi Minh đã tan thành mây khói rồi?
"Chị nói trước đó cơ, nghe nói doanh trại bạch y nữ kỵ bọn em mấy ngày trước cũng có một ông lão tên gọi Viên Hồng Tuyết, ngồi xuống nói chuyện nào, đừng đứng đó, tiểu Tình Tình của chị." Cơ Khanh nâng hai ly rượu đỏ, xoay người nói đầy quyến rũ.
"Không sai." Hứa Tình Thư trong lòng biết chuyện tình trong thành Xuy Tuyết không thể nào giấu diếm được người phụ nữ trước mắt, nhưng việc này đích xác không mấy quan hệ với nàng, thậm chí là không hề có vấn đề gì, cho nên có thể căn cứ theo thực tế mà trả lời không chút cố kỵ: "Trong doanh trại của thuộc hạ đích xác từng có một người cũng tên là Viên Hồng Tuyết, là do người ngoài cửa thành đề cử tới, lúc tới còn mang theo một đứa bé trai, lúc đầu cho rằng chỉ là một người làm công lặt vặt, nhưng vào đêm thành Liệt Hỏa đánh lén tới..."
Tiếp đó, Hứa Tình Thư kể lại toàn bộ tình huống vào đêm đó khi thành Liệt Hỏa đến đánh lén, thậm chí cũng không lảng tránh đoạn chém giết với Ninh Hồi Ngạn, trong chuyện về lão già Viên Hồng Tuyết này nàng hoàn toàn không biết nội tình, vì vậy nàng chẳng việc gì phải tốn công tốn sức giấu diếm bất cứ chi tiết nào.
Cơ Khanh vừa thưởng thức rượu đỏ, vừa cười niềm nở nghe Hứa Tình Thư thuật lại, cuối cùng mới hời hợt nói: "Chị đã cho người ở cửa thành và trong doanh trại vẽ lại hình ảnh người đó theo trí nhớ, gần như là giống như đúc với bức họa của Viên Hồng Tuyết mà gián điệp ở thành Liệt Hỏa truyền về, tỷ tỷ nghĩ, bọn họ kỳ thực chính là cùng một người á."
"Thành chủ, thuộc hạ không biết...." Hứa Tình Thư vội vàng đứng lên, nàng biết đây mới là mục đích thật sự khi Cơ Khanh tìm nàng đến đây, nhưng nàng xác thực hoàn toàn không biết gì cả, trong lòng mặc dù kinh nghi, nhưng vẫn có thể duy trì trấn định.
"Ngồi xuống... ngồi xuống đi, tỷ tỷ biết ngay là em sẽ phản ứng thế này mà, hoài nghi ai chứ chị làm sao hoài nghi tiểu Tình Tình của chị được." Cơ Khanh cười khanh khách, thân thể mềm mại không ngừng nhấp nhô, kéo Hứa Tình Thư nhỏ giọng nói: "Băng sứ đại nhân tự mình hỏi tới, tỷ tỷ cũng không có cách nào, có điều sớm đã điều tra xong rồi, đứa bé trai kia cũng là nửa đường quen biết Viên Hồng Tuyết, người này không rõ lai lịch, cố ý nằm vùng trong doanh trại nữ kỵ của em, mục đích bất minh, có khả năng có liên quan đến lần đánh lén ngày hôm đó, nói chung bây giờ chẳng thể giải quyết được gì."
"Cảm tạ thành chủ tín nhiệm." Hứa Tình Thư cho đến giờ chưa bao giờ nhìn thấu người phụ nữ trước mắt, cũng không biết cô ta nói thật hay giả, chỉ có thể dựa theo logic bình thường nói cảm tạ.
"Đều là tỷ muội một nhà, đừng nói những lời này... Nói với em một người, em cảm thấy Ninh Hồi Ngạn, chính là cái gã đẹp trai vừa đi ra cửa kia ấy, bộ dạng được chứ..." Cơ Khanh không kiêng nể gì phát ra một tràng cười ngả ngớn.
Ẩn dưới tiếng cười, trong đầu Cơ Khanh lại thoắt ẩn thoắt hiện cái "xác chết" xuất hiện trong dãy nhà kia, nhưng xét theo lý thường, đó không thể nào là cùng một người, bởi vì nếu là thật thì quá mâu thuẫn, Viên Hồng Tuyết không thể nào giúp đỡ thành Xuy Tuyết giết người của chính mình được, cái lão già ghê tởm này, đến tột cùng là nứt từ trong lỗ nẻ nào ra chứ?
Một ngày sau, ngoài thành Xuy Tuyết.
"Có nghe gì chưa?" Một người phụ nữ thọt chân tiến đến trước mặt một gã cụt tay, thần thần bí bí.
"Nghe cái gì chứ? Tôi nói cô sống yên ổn chút được không, tiết kiệm chút sức lực đi, đừng có chết đói ra đấy." Tam Phát Tử bất mãn nói, người phụ nữ này quả thật là hôi không tả nổi, lại gần thôi cũng đã khiến hắn thấy phiền.
Người phụ nữ thọt nhìn quanh bốn phía một chút, không chỉ không bỏ đi, trái lại còn nhích lại gần hơn: "Tam Phát Tử, ngươi vậy là chưa biết rồi, nghe nói thành Liệt Hỏa đổi thành chủ rồi."
"Haizz, ta nói này Mỹ Quế, nó có đổi thành chủ hay không thì có liên quan gì đến mụ thọt nhà ngươi? Đi đi đi, cút được bao xa thì cút giùm ta cái, đừng làm phiền ông đây." Tam Phát Tử tức giận mắng.
Mấy ngày nay tâm trạng hắn quả thật không tốt chút nào, cũng chẳng phải vì chuyện gì khác ngoài chuyện của chú Hữu Tài, từ lúc chú Hữu Tài bị người của thành Xuy Tuyết đón đi, món làm ăn với ông cụ Viên cũng coi như tan thành mây khói, đây là món làm ăn lớn, buôn bán thức ăn, ảnh hưởng tính mạng cả đấy.
Người phụ nữ thọt gắt một tiếng, mắng: "Tam Phát Tử chết tiệt, động cái là giận chó đánh mèo, không biết tốt xấu gì cả, uổng công ta muốn tới chỉ đường cho ngươi."
Tam Phát Tử cũng chẳng thèm nhấc mí mắt lên, nằm như một cái xác không hề nhúc nhích, sống sót bao lâu nay, hắn sớm đã luyện ra được cái bãn lĩnh này, ăn vào một chút gì đó, cả ngày có thể nằm vật ra không động đậy, hoạt động nhiều chỉ tổ mau đói hơn mà thôi.
Người phụ nữ thọt lại vẫn chưa từ bỏ ý định, tiến đến sát bên tai Tam Phát Tử, nhỏ giọng nói: "Tam Phát Tử, ngươi biết thành chủ mới lên là ai không? Ngươi nghe cho kỹ nhá, họ Viên, Viên Hồng Tuyết, ông cụ Viên..."
Trên thực tế tình báo của nàng có chút nhầm lẫn, thành chủ của thành Liệt Hỏa là Tào Chính Nghĩa, nhưng bên ngoài bây giờ đều rầm rộ lan truyền cái tên Viên Hồng Tuyết này, thế cho nên rất nhiều người cứ hiểu nhầm như vậy.
"Cút cút cút, thành chủ cái gì, cái gì mà cụ Viên, chớ quấy rầy lão tử ngủ..." Tam Phát Tử mới bực tức oán thán được phân nửa, bỗng giật mình một cái lật mình ngồi dậy, đưa tay tóm lấy áo người phụ nữ thọt chân, trợn tròn hai mắt, miệng hét lên như pháo liên châu: "Là ông cụ Viên? Chính là cụ Viên từng đến ở chỗ ta đây? Cái người mang theo thằng bé kia?"
Người phụ nữ thọt thấy Tam Phát Tử "mắc câu", lập tức ra vẻ tay đây, ho khan hai tiếng, đảo mắt liền làm ra vẻ không quen biết.
"Ta nói này Mỹ Quế, bà cô à, tổ tông của tôi, cô nói cái gì đi chứ?" Tam Phát Tử trở mặt còn nhanh hơn lật sách, hắn còn phát hiện trái tim của mình đã bắt đầu thắt lại rồi.
"Đói bụng, không có hơi sức nói." Người phụ nữ thọt cố ý làm bộ thở không ra hơi trả lời.
"Được rồi được rồi, ăn là được chứ gì, còn chút đây thôi, cho cô hết đấy, nói mau đi." Tam Phát Tử oán hận móc ra một mẩu thức ăn đen thui từ tận sâu trong quần áo, đưa cho người phụ nữ thọt, đau lòng nói.
"Vậy còn coi được." Người phụ nữ thọt nhận lấy mẩu thức ăn, nắm trong tay như đang ôm một cục vàng, ăn từng xíu một, cứ như thể chỉ sợ ăn một miếng là hết sạch mất, trong miệng còn mơ mơ hồ hồ nói: "Nói cho ngươi biết vậy, Tam Phát Tử, lần này ngươi trúng mánh rồi. Ta nghe người ta nói, thành chủ hiện tại của thành Liệt Hỏa là một ông lão họ Viên, nghe cái tên này ta liền lưu tâm nghe ngóng bộ dạng của người ta, quả thực không khác mấy với cái vị mà chúng ta đã gặp kia. Ta thấy ngươi mau đi tìm ông ta đi, nói không chừng ông lão niệm chút tình xưa, trong kẽ răng người ta rơi ra chút đồ cũng đủ cho ngươi sống nửa năm rồi."
Tam Phát Tử vừa định hỏi thêm gì đó, chợt nghe anh Khôi vội vàng dẫn theo một đám người hồng hộc chạy tới, nhìn thấy Tam Phát Tử liền thấp giọng nói: "Tam Phát Tử, nhanh theo ta, thành Liệt Hỏa phen này hào phóng như điên, cùng số lượng tảng đá, cho thù lao thức ăn gấp đôi, cũng không biết đến muộn có còn hay không nữa, nhanh lên, đừng có đần mặt ra thế, đi nhanh lên nào."
Hai ngày sau, trong thành Xuy Tuyết, một căn phòng gỗ ọp ẹp thô sơ.
"Ngày hôm nay bí mật triệu tập mọi người đến đây là muốn hỏi xem ý kiến của mọi người thế nào, muốn đi hay muốn lưu lại." Người phụ nữ ngồi ghế chủ tọa thong thả nói, tóc búi cao, khuôn mặt có hơi phù, rất rõ ràng là do thiếu thốn thức ăn lâu ngày gây ra.
"Chị Tưởng, chị cứ quyết là được, chúng tôi nghe theo chị." Một người thanh niên ngậm cành cây không mấy để ý đáp.
"Trong mấy người chúng ta, Thiên Hành Giả còn đỡ, có lương thực phân phối ổn định, những học sinh ngành khoa học tự nhiên hoặc ít hoặc nhiều cũng có thể được phân một chút, chỉ là trong số chúng ta phần lớn đều là học sinh khoa văn, không nhận được danh ngạch phân phối, chỉ có thể chịu đói, đã nhịn đói suốt hai ngày nay rồi, ta cứ nghĩ mãi, cho dù mấy Thiên Hành Giả chúng ta nhường hết tất cả lương thực cho bọn họ cũng không đủ, hiện tại người của thành Liệt Hỏa hứa hẹn cung cấp lương thực gấp đôi, cho nên..."
Tưởng Thiên Thấm chợt phát hiện Tần Kỳ Anh dường như có chút phân tâm, không biết đang suy nghĩ gì, trong lòng chợt nảy lên, chuyển hướng sang hỏi:
"Thiếu tá Tần, cô có ý kiến gì không?"
Phản ứng của Tần Kỳ Anh vẫn cực nhanh, trước tiên liền ừ một tiếng, sau đó mới phục hồi tinh thần thận trọng nói: "Nếu như Tưởng tiểu thư đã tập trung mọi người đến nơi này có chuyện cần nói, vậy thì ta cũng có một chuyện khác cần phải nói cho mọi người, đã có tin tức của tiến sĩ rồi."
"Có tin tức của tiến sĩ?" Tưởng Thiên Thấm sửng sốt, lập tức vui vẻ hỏi.
Từ lần trước khi thành Liệt Hỏa đánh lén, tiến sĩ mất tích vẫn một mực bặt vô âm tín, rất nhiều người đều cho rằng y đã chết.
"Người nằm vùng cấp cao nhất của thành Liệt Hỏa đặc biệt tìm đến ta, cũng chuyển đến một bức thư do đích thân tiến sĩ viết, trong thư anh ta có nói anh ta và thiếu tá Đỗ đã đứng vững chân được ở thành Liệt Hỏa, hơn nữa chế độ nô lệ của thành Liệt Hỏa đã hủy bỏ, bảo chúng ta tìm cách nào đó 'vượt biên' đi ra ngoài, chạy tới thành Liệt Hỏa càng sớm càng tốt." Tần Kỳ Anh gật đầu nói.
"Tôi có thể xem được không?" Tưởng Thiên Thấm suy nghĩ chốc lát, không yên tâm thận trọng hỏi lại, một người mất tích thật lâu như thiếu tá Đỗ, cũng chính là Sở Vân Thăng, khiến cho nàng một mực nghi hoặc không giải thích được, tiến sĩ cũng chưa bao giờ chịu tiết lộ ra dù là nửa phần.
"Đã đốt rồi, cô cũng biết, thứ này mà bị điều tra ra, rất dễ bị khép tội nội gian rồi xử tử." Tần Kỳ Anh lắc đầu đáp.
"Cô cảm thấy có tin được không?" Tưởng Thiên Thấm nhíu mày, nói rõ thêm: "Tôi không phải chỉ tiến sĩ, ý của tôi là liệu có người giả mạo tiến sĩ hay không, hoặc có thể tiến sĩ trong tình thế bị ép buộc nào đó mới viết lá thư này?"
"Ta suy nghĩ rất lâu, cảm thấy khả năng này vô cùng nhỏ, chúng ta cũng không phải nhân vật tai to mặt lớn gì, cả thành Liệt Hỏa to đùng như vậy cũng không cần thiết phải tốn bao công sức vì chúng ta như vậy, ngay cả nội tuyến cấp cao cũng vận dụng." Tần Kỳ Anh mím môi nói.
"Vậy thì tốt rồi, đã như vậy, cứ quyết định như thế đi, chuyện dạng này không thể để lâu, lâu thì sinh biến, đêm nay xuất phát, mọi người phân công nhau báo cho các học sinh, nếu có ngoài ý muốn thì lập tức bỏ chạy, ngàn vạn lần không thể bị bắt được." Tưởng Thiên Thấm hạ giọng dặn dò.
"Được, tiến sĩ nói đã sắp xếp cao thủ trong thành và ngoài thành tiếp ứng cho chúng ta, tôi sẽ phụ trách liên hệ vị nội tuyến kia." Tần Kỳ Anh bổ sung thêm một câu.
Lúc này, bỗng nhiên có người đứng lên nói: "Không được, mọi người có thể đi, nhưng tôi không đi đâu. Đàm Ngưng vẫn còn bị nhốt trong phòng tuyến trung tâm, tôi không thể vứt bỏ mặc kệ cô ấy được."
"Dát Tử, ngồi xuống đi, việc này không tới lượt cậu quyết định, một mình cậu ở lại đây thì có tác dụng gì? Có thể cứu cô ấy ra sao?" Trác đại công tử kéo y lại, khuyên bảo.
"Tôi mặc kệ, nói chung tôi không thể bỏ cô ấy lại mà chạy trốn, anh Trác, chị Tưởng, tôi biết hai người đều muốn tốt cho mọi người, thế nhưng tôi không thể đi được, tôi..." Dát Tử giằng ra khỏi tay Trác công tử, kiên định nói.
"Cậu...." Trác công tử cả giận thấp giọng gắt.
"Thôi bỏ đi, tiểu Trác, để cậu ta ở lại đây đi, dù cho chúng ta có trói cậu ta lại mang đi thì cậu ta cũng sẽ quay lại thôi." Tưởng Thiên Thấm thở dài một hơi, mở lời trấn an Trác công tử.
"Hành động đi."
. . . . . .
Ba ngày sau, tại một cửa vào phía đông bắc khu vực Hoàng Sơn.
Một đám nam nữ quần áo lam lũ, đi bộ tiến vào trong vùng núi tràn ngập sương mù, có lẽ vì mệt mỏi, cũng có lẽ vì vội vã và cơn đói hành hạ, cái đội ngủ chỉ còn lại vỏn vẹn hơn ba mươi người này khi vừa tiến vào liền người nào người nấy lăn quay ra đất, thi nhau thở hổn hển từng hơi.
Trên khuôn mặt phù thũng vàng như sáp của họ, không biết là sự vui mừng khi vừa tránh được một bầy quái vật truy sát, hay là sự tuyệt vọng hoàn toàn với tương lai không biết sống chết đang chờ đợi.
Khi bọn họ còn chưa kịp tỉnh hồn, một đội phụ nữ quần áo trắng phau khí thế hiên ngang đã lập tức bao vây họ lại, đám người chạy nạn kinh hô, hoảng loạn tụ lại một đám, mặt mày sợ hãi không còn chút máu, trong miệng hốt hoảng lắp bắp kêu khóc : "Chúng tôi không có thức ăn, chúng tôi không có thức ăn đâu, xin đừng ăn thịt chúng tôi, đừng ăn thịt chúng tôi..."
Mà khiến cho bọn họ muốn suy sụp hơn là những người phụ nữ áo trắng này còn chưa động thủ với họ, xa xa đã lại có một đám đàn ông áo đỏ võ trang đầy đủ hùng hổ vọt tới, gã đại hán dẫn đầu giơ cao cây đuốc, há miệng gào muốn rách họng: "Mấy con mụ thành Xuy Tuyết nghe đây, cụ Viên nhà chúng ta nói, chỉ cần các cô chịu đầu hàng quy thuận, không chỉ được nhận thức ăn cung ứng gấp đôi, mà còn được đưa tặng cả công pháp, đây chính là buôn bán một vốn bốn lời, suy nghĩ cho rõ ràng đi."
"Các chị em, đừng mắc lừa, bọn súc sinh thành Liệt Hỏa không có tên nào tốt, đều là lũ lừa đảo, mọi người chuẩn bị chiến đấu." Thủ lĩnh bên phía mấy người phụ nữ áo trắng cau mày cao giọng quát.
Gã đại hán áo đỏ nghe vậy thì giận dữ, hét lên: "Mụ đàn bà không biết tốt xấu, các anh em nghe cho kỹ, cụ Viên từng nói qua, bắt sống được Thiên Hành Giả thành Xuy Tuyết tính là chiến công cấp một, nếu đã chết cũng coi như nửa cấp, hôm nay đại công đang ở ngay trước mắt, xông lên cho ông..."
Chiến đấu kịch liệt trong nháy mắt đã bùng nổ, cuộc chiến giữa băng và lửa gần như san bằng nửa ngọn núi nhỏ, xác chết la liệt....
Nửa giờ sau, đám Thiên Hành Giả thành Liệt Hỏa được tu luyện công pháp cấp một dần dần chiếm được thượng phong....
Thành Xuy Tuyết, phòng tuyến trung tâm.
Một người phụ nữ dung mạo hoàn mỹ tới cực điểm, lạnh lùng như băng đứng trong phòng, đối diện với cô ta, thành chủ Cơ Khanh không còn dáng vẻ yêu kiều mỵ hoặc ngày thường, nghiêm nghị mà trịnh trọng báo cáo: "... Đại Băng sứ, nếu cứ tiếp tục như vậy, không đến bảy ngày, thành Xuy Tuyết sẽ biến thành một toàn thành không...."
----o0o----
Click quảng cáo để ủng hộ diễn đàn!
Click Thanks để ủng hộ dịch giả!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK