Mục lục
[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 275: Sụp đổ.


"Ngươi là Thiên Hành Giả thức tỉnh lần thứ hai?" Sở Vân Thăng trong khi đang thoăn thoắt lẩn tránh những phát bắn của Ninh Chí Đồng, lại kinh ngạc phát hiện năng lượng nguyên khí mà Ninh Chí Đồng sử dụng không ngờ lại là hệ băng.

Không lâu trước, hắn còn thấy Ninh Chí Đồng sử dụng năng lực hệ hỏa đoạt lấy xe tăng, hiển nhiên kẻ này đồng thời có được hai loại năng lực.

Ngoại trừ hổ con, đây là lần đầu tiên hắn gặp được một người thức tỉnh hai lần mà mỗi loại năng lực đều hết sức xuất sắc.

Ở phía đối diện, Ninh Chí Đồng biết sự nguy hiểm của Sở Vân Thăng nên không dám thả lỏng nửa giây, vẫn luôn hết sức tập trung chiến đấu, hoàn toàn bỏ qua câu hỏi của Sở Vân Thăng.

Nửa ngày không thấy trả lời, Sở Vân Thăng đại khái cũng ý thức được đối phương sẽ không đáp lại câu hỏi của mình, đương nhiên sự thật rành rành trước mắt, cũng không cần đối phương trả lời, việc quan trọng hiện giờ là phải nghĩ cách giải quyết chục tên Thiên Hành Giả vướng tay vướng chân này đã.

Nếu có thể sử dụng Nguyên Phù hoặc kiếm chiến kỹ tất nhiên sẽ không tốn bao nhiêu công sức, thế nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc ngả bài với Băng tộc, chưa thể bại lộ thân phận được, nên chỉ có thể sử dụng công pháp của thần vực và người áo choàng để ứng phó.

Đòn tấn công từ súng Băng và mười tên Thiên Hành Giả hệ hỏa phát ra tựa như một tấm lưới lửa đan xen, Sở Vân Thăng như một lá cờ xuyên qua xuyên lại giữa tấm võng lập thể to lớn này, thỉnh thoảng lại bị trúng phải một đòn công kích năng lượng hỏa.

Hắn không phải là thần, trong tình huống không mặc chiến giáp, tốc độ không cách nào đạt đến trình độ của người áo choàng, phải tránh né súng Băng có cường độ công kích cao nhất khiến hắn không thể không căng da đầu đón lấy mấy đòn công kích mãnh liệt của những Thiên Hành Giả hệ hỏa khác, vậy nên rất nhiều vị trí trên thân thể không thể tránh khỏi bị năng lượng hỏa xung kích thiêu đốt, dần dần bị xé ra từng miệng vết thương đẫm máu.

Thời gian dần trôi qua, những miệng vết thương chưa hoàn toàn khôi phục lại từ cuộc chiến với người áo choàng lại một lần nữa vỡ ra, máu tươi đỏ sẫm thấm qua quần áo, thuận theo cánh tay chảy xuống, nhìn thấy mà giật mình.

Trong chốc lát công sức tĩnh dưỡng khôi phục hai ngày nay đều đổ xuống sông xuống biển, vết thương cũ trải qua hai ngày áp chế lại quặn đau, hòa lẫn với đau đớn từ những vết thương mới, trong ngoài giáp công, khiến cho da đầu Sở Vân Thăng run lên từng hồi, hàm răng cắn chặt, tựa như bị ngàn vạn con kiến xuyên thấu qua da thịt. Đau đớn kịch liệt, khiến lửa giận trong lòng hắn bắt đầu trào dâng...

"La Hằng Thâm, đao!" Sở Vân Thăng khom người bắn lên, bức tường đá sau lưng lập tức đông lại thành băng, rơi xuống đất, lại lần nữa nhảy lên, vùn vụt lao về phía La Hằng Thâm.

"La Hằng Thâm, mẹ kiếp nếu ngươi còn là người thì đừng đưa cho lão." Ninh Chí Đồng biết cây đao đó, đó là thanh đao của Hỏa sứ, uy lực của nó thế nào hắn rất rõ ràng.

Nhìn Sở Vân Thăng đang thoăn thoắt tránh trái tránh phải xông tới mình, lại nghe tiếng hô kích động của Ninh Chí Đồng, La Hằng Thâm từ trước đến nay chưa bao giờ mâu thuẫn như lúc này.

Trước đây hắn tín nhiệm đại ca Lôi Minh của mình, cho rằng tất cả những gì đại ca làm đều là đúng, là vì sự sinh tồn của họ, vì được sống sót tốt hơn, rất nhiều chuyện hắn đều lựa chọn làm như không thấy, mượn cái cớ vì sinh tồn để tránh né thế giới nội tâm.

Song khi đại ca Lôi Minh vì "sinh tồn" mà vứt bỏ, thậm chí là lấy hắn ra làm vật hy sinh, hắn chợt rơi vào mê mang, niềm tin lúc trước ầm ầm sụp đổ, trừ bảo vệ những người nhà kia, hắn đã không thể tìm thấy bất kỳ động lực sống nào khác.

Cũng ngay lúc đó, Tào Chính Nghĩa nơi cửa nhà kho thò đầu ra hô to một tiếng: "La Hằng Thâm, ngươi đừng hồ đồ, cả nhà ngươi đều ở trong thành đó...."

Kỳ thực Tào Chính Nghĩa không phải suy nghĩ cho Sở Vân Thăng mà cũng chẳng phải quan tâm La Hằng Thâm, hắn là vì chính mình, giờ phút ày, hắn hiểu hơn ai hết, chỉ cần Sở Vân Thăng chết đi hoặc bại trận, Ninh Chí Đồng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mình, thập tử vô sinh.

Nhưng lời của Tào Chính Nghĩa lại như một nhát búa nện thẳng vào lòng La Hằng Thâm, khiến hắn lập tức tỉnh táo lại, hắn không có niềm tin như Ninh Chí Đồng, niềm tin của hắn đã tan vỡ, bây giờ thứ duy nhất chống đỡ hắn chỉ có sự an toàn của người nhà.

Càng quan trọng hơn là, ở nơi này hắn là người duy nhất biết được thực lực của Sở Vân Thăng, cho dù Ninh Chí Đồng có được món vũ khí biến thái kia, trong lòng hắn cũng mơ hồ có một giọng nói đang nói với mình, cuối cùng kẻ chiến thắng nhất định không phải là Ninh Chí Đồng.

La Hằng Thâm dứt khoát nâng đao giơ lên, chỉ chờ Sở Vân Thăng lướt qua nhận đao.

Khuôn mặt Ninh Chí Đồng đại biến, sắc mặt xanh xám, cắn răng chuyển họng súng, nhắm thẳng vào La Hằng Thâm, hắn không muốn giết La Hằng Thâm, sau lưng La Hằng Thâm có vật tư mà hắn rất cần cho kết hoạch trùng kiến sau này, nhưng hiện tại hắn tất phải giết chết đối phương, tuyệt đối không thể để thanh đao của Hỏa sứ rơi vào tay Viên Hồng Tuyết.

Hắn chờ đợi cơ hội này quá lâu rồi, Hỏa sứ trọng thương, Viên Hồng Tuyết đoạt quyền, Lôi Minh chết, thành trì bạo loạn, ngay cả đao của Hỏa sứ cũng giao vào tay La Hằng Thâm... Tất cả đều vừa vặn trùng khớp, phảng phất như ý trời đã định, hoàn mỹ vô cùng, như đã định sẵn đêm nay hắn chắc chắn sẽ thành công tuyệt đối.

Không thể có bất kỳ sai lầm nào, Ninh Chí Đồng hạ quyết tâm, siết cò súng...

Mà Sở Vân Thăng chỉ chờ có cơ hội này, hắn căn bản không cần đao, cái hắn cần là vũ khí tấn công tầm xa có uy lực lớn, mà không phải là hỏa diễm chiến đao. Hắn cố ý đòi đao, chẳng qua là học theo thủ đoạn của Ninh Hồi Ngạn con trai Ninh Chí Đồng lúc trước từng dùng ở thành Xuy Tuyết, dùng chiến đao làm mồi nhử thu hút hỏa lực của Ninh Chí Đồng, giúp bản thân có được cơ hội lấy súng Lửa ra thong dong bắn phá, thẳng tay phá hủy cái chiến đội mười một người này.

Kỹ năng bắn súng của hắn không cao, không có bản lĩnh vừa di động tốc độ cao vừa vung súng bắn mà vẫn chính xác, súng Băng của Ninh Chí Đồng lại ép hắn quá chặt, chỉ có thể dùng cách này, lấy thanh đao trên tay La Hằng Thâm ra làm mồi nhử, tranh thủ chút thời gian cho bản thân.

Nhưng hắn không phải là Ninh Hồi Ngạn, càng không phải là Lôi Minh, hắn không thật sự lấy tính mạng La Hằng Thâm ra đặt được, ngay khi họng súng của Ninh Chí Đồng chuyển đi, Sở Vân Thăng toàn thân thương thế nặng nề vẫn cố gắng tập trung tinh thần, nắm bắt tình hình chiến đấu, thời cơ vừa hiện ra, vừa vội vàng lấy súng ra, lại vừa vung quyền, lợi dụng chiến pháp thần vực cùng với hiểu biết về quy tắc vận dụng nguyên khí của bản thân, phóng ra một sóng nguyên khí với lực công kích không mạnh, nhưng lực xung kích đầy đủ để đẩy văng La Hằng Thâm ra.

Chíu....

Tiếng súng vang lên, La Hằng Thâm tà tà bay ra ngoài, vệt sáng màu trắng ngà vụt đến vị trí của của hắn, uy lực trút hết vào căn phòng phía sau lưng, trong nháy mắt đông thành một đống băng.

Đoành...

Ngay sau đó, lại là một tiếng súng nổ vang.

Phát đạn hỏa nguyên khí mang theo ngọn lửa dày đặc rực cháy, vẽ ra một vệt sáng đỏ hồng, cuồn cuộn như sấm chớp, giáng thẳng vào giữa đám người.

Một gã Thiên Hành Giả trong đó bị năng lượng hỏa cuộn trào mãnh liệt đập bay, toàn thân bốc lửa, phát ra tiếng kêu gào tê tâm liệt phế, một cánh tay của hắn phun máu, đứt lìa tại chỗ, bị ném bay giữa không trung.

Có câu tính sai một nước, thua trọn cả bàn. Tình cảnh của Ninh Chí Đồng hiện giờ cũng giống như vậy, đạn hỏa nguyên khí nổ tung cuốn theo đám Thiên Hành Giả người ngã ngựa đổ, toàn bộ như một cơn sóng thần đánh về phía Ninh Chí Đồng, trận hình chặt chẽ vững chắc trong nháy mắt sụp đổ.

Nếu như chỉ có vậy, có lẽ Ninh Chí Đồng còn có thể lại tổ chức phản kích, thế nhưng Sở Vân Thăng với kinh nghiệm chiến đấu sinh tử dày dặn, làm sao có thể để hắn có được cơ hội thở dốc.

Từng phát từng phát đạn hỏa nguyên khí, như phun trào không ngừng không nghỉ giáng xuống đầu bọn hắn, không một kẻ hỡ, không chút ngừng nghỉ, liên miên bất tuyệt, không nhường một bước.

Sở Vân Thăng vốn không muốn giết bọn họ, nhưng bọn họ một lòng muốn giết chết hắn, khiến cho vết thương cũ của hắn tái phát, đau đớn chết đi sống lại, con giun xéo mãi cũng quằn, Sở Vân Thăng đầu bốc tà hỏa vừa bùng lên liền không thể vãn hồi, chờ đến khi hắn tỉnh táo lại buông súng, đám người kia đều đã máu thịt bầy nhầy không một người sống, mùi vị da thịt cháy khét tràn ngập mọi nơi cay mũi vô cùng.

Đây là lần đầu tiên hắn giết "người tốt", hắn có chút không dám tin vậy mà có ngày mình sẽ giết một đám người có niềm tin kiên cường như Triệu Sơn Hà.

Hắn lảo đảo lùi lại vài bước, đặt mông ngồi trên một tảng đá lớn bị vỡ toác trong cuộc chiến đấu kịch liệt, hiện lên vẻ tiêu điều.

Sở Vân Thăng từng giết rất nhiều người, rất rất nhiều, nhiều đến mức chính hắn cũng không nhớ nổi, thế nhưng hắn vẫn cho rằng bản thân mình giết người vẫn có điểm giới hạn, hắn vẫn luôn tự nhủ với bản thân: Những kẻ đó đều đáng chết, đều không có nhân tính, đều đáng phải giết.

Nhưng hiện tại hắn lại giết chết một đám người có nhân tính, có niềm tin, không đáng phải chết. Hắn run run rút từ trong lòng ra một điếu thuốc, hắn không ngừng tự nói với mình, là do những người này muốn giết hắn trước, bản thân không làm sai, hắn là tự bảo vệ mình, là do bọn họ ra tay trước....

Sở Vân Thăng không biết tại sao mình sẽ như vậy, hắn cứ ngỡ lòng mình từ lâu đã đủ kiên cường, đã đủ máu lạnh. Trong cái thời đại người ăn thịt người này, bất kỳ sự thương hại và đồng tình nào đều có thể dẫn đến một tai nạn có thể giết chết chính mình, máu lạnh là điều tất yếu, nhưng sao lại mâu thuẫn như vậy.

Kỳ thực, hắn hiểu rất rõ đó là do giới hạn làm người của hắn trong nháy mắt đó đã sụp đổ, tan thành muôn mảnh, nhưng bản thân hắn vô thức cứ không muốn thừa nhận.

...

La Hằng Thâm mơ hồ biết trước Sở Vân Thăng sẽ thắng, song không thể ngờ rằng nó sẽ thảm liệt đến vậy. Trên mặt đất thậm chí không có lấy một thi thể còn nguyên vẹn, xác chết bị thiêu đốt thành than đen, càng không thể phân biệt ai ra ai.

Hắn bây giờ mới biết uy lực chân chính của khẩu "súng thần" này, uy lực trong tay Tam đệ Phó Hạn Bưu quả thật không bằng một phần mười so với nằm trong tay Viên Hồng Tuyết.

Ông lão này quả thật quá đáng sợ, hắn không dám tưởng tượng Viên Hồng Tuyết lại mạnh mẽ tới mức này, nửa ngày không phản kích, khi vừa phản kích liền không để cho đám người Ninh Chí Đồng có chút cơ hội hoàn thủ, thẳng thừng giết sạch mới thôi.

Nhưng hắn cũng không hiểu nổi, Sở Vân Thăng sau khi đại thắng, tại sao lại thất lạc đến vậy....

Ngoài hắn ra còn có một người cũng chấn kinh vô cùng, chính là Tào Chính Nghĩa trong cửa kho, lão chưa thấy qua quá trình Sở Vân Thăng giết chết Lôi Minh và Phó Hạn Bưu, thế nhưng trận chiến kinh tâm động phách trước mắt khiến cho lòng lão chỉ còn bốn chữ: Không thể chiến thắng!

La Hằng Thâm cầm lấy đao, đưa đến trước mặt Sở Vân Thăng, nhìn đầu thuốc cháy lập lòe, nói: "Ngài quản sự, đao đây."

Sở Vân Thăng nhìn thanh hỏa diễm chiến đao một cái, lại thấy Tào Chính Nghĩa đang chạy ra từ trong nhà kho, cầm lấy đao cắm trên mặt đất, nói với lão: "Lấy nó đào một cái hố, chôn cất bọn họ đi."

Sở Vân Thăng rất ít khi chủ động chôn người chết, người mà hắn chôn đều là những người mà hắn cho rằng đáng giá chôn cất.

Tào Chính Nghĩa và La Hằng Thâm nào sẽ biết sự chấp nhất này của Sở Vân Thăng, chỉ cho rằng hắn ngứa mắt với đám xác chết cháy đen này, liền gật đầu nhận lệnh.

"Thưa cụ, còn có một việc gấp, phản tặc Ninh Chí Đồng sợ rằng đã đưa người nhà ra khỏi thành, có cần lập tức phái người truy kích hay không, đứa con trai Ninh Hồi Ngạn của hắn đã bị trọng thương, hẳn sẽ không trốn chạy được xa." Tào Chính Nghĩa vừa xoay người, chợt quay lại nói.


----o0o----
Click quảng cáo để ủng hộ diễn đàn!
Click Thanks để ủng hộ dịch giả!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK