Chương 161: Nó gọi là Mân!
"Căn cứ vào tư liệu về một phần cực nhỏ mà hiện nay chúng ta hiểu được, tiến hành tính toán dự đoán, những Cự Phần này thông qua kết cấu nội bộ, tạo thành một trường năng lượng tối kỳ lạ, chính nhờ vào loại trường năng lượng tối này, hình thành nên sự vặn vẹo không gian, chặn lại vũ khí không trung của chúng ta. Nhưng nguyên lý ức chế sức nổ của bom ở trong nội bộ là như thế nào, hiện nay vẫn chưa thể biết được." Giáo sư Tôn chợt đổi chủ đề, nói:
"Có điều thông tin mà Cự Phần mang đến cho chúng ta rất sâu sắc, thông qua nghiên cứu về nó, chúng ta đã đạt được một vài tiến triển mang tính đột phá, súng năng lượng tối v2 kiểu mới cũng nhờ vậy mà đã gần nghiên cứu chế tạo thành công, tiểu Sở, trong việc này cậu có công lao lớn nhất, không có cậu nổ hủy ba tòa Cự Phần này, chúng ta cũng không thể nào có được tư liệu bên trong nội bộ của nó!"
Sở Vân Thăng cười cười, nửa đùa nửa thật nói: "Nếu như thật sự cảm thấy tôi có công, không biết tổng bộ nghiên cứu có thể cho tôi một khẩu súng năng lượng tối v1 đặc chế hay không?"
Lâu nay hắn vẫn rất hiếu kỳ với loại súng trường được tổng bộ nghiên cứu nghiên cứu ra này, so với vũ khí phong ấn của hắn, tuy cách thức khác biệt nhưng lại có cùng hiệu quả, nếu kết hợp hai cái lại, nói không chừng hắn lại có thể tìm được "nguyên thể nguyên khí" mà sách cổ nói đến cũng không biết chừng! Một khi tìm được "nguyên thể nguyên khí" thích hợp, súng ống mà hắn phong ấn sẽ lập tức có được biến đổi về chất, sẽ không còn chỉ mỗi võ sĩ Bóng Tối mới có thể sử dụng, mà cả những người bình thường cũng có thể sử dụng được!
Có điều hắn nghe Chúc Lăng Điệp nói qua, số lượng súng năng lượng tối v1 ít ỏi đến cực điểm, ngoại trừ Quân Vũ và bộ đội canh phòng của tổng bộ nghiên cứu được phân phối một ít, còn số lượng truyền lưu ra bên ngoài ít đến đáng thương, những người có thể lấy được, không ai không có thế lực hùng hậu sau lưng.
Giáo sư Tôn bỗng nhiên cười đáp: "Nếu người khác muốn, đến báng súng cũng đừng mong có được! Nhưng nếu là tiểu Sở cậu cần, thực không giấu gì, lão Tôn ta cầu còn không được!"
Lúc này nếu có quan viên của tổng bộ chỉ huy ở đây, nghe được những lời này của giáo sư Tôn, chỉ sợ là phải hoài nghi giáo sư Tôn có phải là uống nhầm thuốc rồi hay không.
"Súng đợi lát nữa khi cậu trở về sẽ lấy cho cậu. Trước tiên cậu đi theo ta, có một hội nghị cậu phải tham gia một chút. Có điều cậu nhớ là sau này nếu như có ý kiến, kiến nghị hay phát hiện gì đối với súng năng lượng tối v1, nhất định phải lập tức nói cho ta biết, khẩu súng năng lượng tối v1 này, vốn cũng có bóng dáng của cậu trong đó!" Giáo sư Tôn mỉm cười nói, ông ta đúng là vẫn chưa từng hết hy vọng với Sở Vân Thăng.
"Ồ, được rồi, quên nói cho cậu biết, ta và lão Phương đã liên danh tự mình yêu cầu, làm lại cho cậu một thân phận 'nghiên cứu viên đặc biệt', sau này có thể trực tiếp ra vào tổng bộ nghiên cứu và cả tòa nhà cơ mật này." Giáo sư Tôn trước khi dẫn Sở Vân Thăng tiến vào trong phòng họp, tranh thủ bổ sung.
Sở Vân Thăng chẳng quan tâm mấy đến việc này, nhưng cũng không cự tuyệt, tổng bộ nghiên cứu hiện nay vẫn còn là một ngành rất quan trọng đối với hắn, không nói việc gì khác, chỉ riêng đặc quyền ưu tiên giữ lại thi thể quái vật mới đã rất tốt rồi.
Giáo sư Tôn đẩy cửa phòng họp ra, hai bên trái phải chiếc bàn hội nghị dài bên trong có ngồi khoảng chừng mười người. Phần đông đều là những người có tuổi, chỉ có một nam một nữ hai người trẻ tuổi, có vẻ đặc biệt nổi bật.
Nam thì Sở Vân Thăng không nhận ra, nhưng còn cô gái thì Sở Vân Thăng có chút ấn tượng, là cái vị Triệu tiểu thư đưa đến cho hắn tấm bản đồ thứ nhất kia, chỉ là bề ngoài gọn gàng sạch sẽ của nàng bây giờ, hoàn toàn khác hẳn bộ dáng nhếch nhác thê thảm ở thành phố khủng bố và thành phố sương mù khi đó.
Triệu tiểu thư làm bộ không phát hiện hắn, Sở Vân Thăng đương nhiên cũng lười để ý nàng, hắn hiện nay bận bịu cả ngày tựa như một con quay không ngừng xoay tròn, mấy cái lời đe dọa Triệu tiểu thư lúc ấy, bản thân đã sớm ném lên chín tầng mây, làm gì còn nhớ nữa.
"Tiểu Sở, ta biết thời gian của cậu eo hẹp, chúng ta cũng không cần dong dài chào đầu làm gì, đi thẳng vào vấn đề đi." Giáo sư Tôn dừng một chút, nhìn khắp bốn phía nói: "Chư vị ngồi đây đều là chuyên gia đầu ngành trong các lĩnh vực, mọi người vẫn luôn tranh luận không ngừng đối với hành vi tính xã hội và mục đích của Trùng tộc, ngày hôm nay mỗi người cứ phát biểu ý kiến của mình, hy vọng có thể tìm được một giải thích hợp lý! Tiểu Sở, cậu là người duy nhất từng xâm nhập vào sào huyệt của côn trùng, cho nên hy vọng cậu cũng phát biểu cái nhìn của mình một chút."
"Ta cho rằng, côn trùng hiện nay chẳng qua chỉ là một loại côn trùng phóng đại có được thêm khả năng vận dụng năng lượng tối mà thôi, trên bản chất có những chỗ tương tự với côn trùng trên trái đất, không hề tồn tại lĩnh vực thần bí gì, trọng điểm của việc nghiên cứu hẳn nên đặt trên hành vi bản tính của loài sinh vật này, tìm ra biện pháp cuối cùng có thể tiêu diệt được bọn chúng." Lời giáo sư Tôn vừa dứt, liền có một nhà khoa học nữ hơn bốn mươi tuổi giành trước nói.
"Tôi không đồng ý với ý kiến của giáo sư Chương, từ việc côn trùng bỗng nhiên đồng loạt rút lui vào ba ngày trước có thể thấy được, chúng nó có tồn tại sự chỉ huy và hành động thống nhất, có khả năng còn có một tồn tại thậm chí là vượt qua cả trí tuệ loài người." Một ông lão ngồi đối diện với bà ta, tức thời phản bác.
"Lời vừa rồi của thầy Tống, tôi cảm thấy không mấy thực tế, chỉ là một suy đoán trong phòng thí nghiệm, thân là vãn bối, quan điểm của tôi là khoa học phải chú ý chứng cứ và ví dụ thực tế, căn cứ vào những tư liệu mà hiện nay chúng ta có được cho thấy, côn trùng đúng là có từ ba cách thức liên lạc trở lên, thống nhất hành động và chỉ huy cũng là sự thật, nhưng điểm này cũng không phải là bằng chứng cho thấy chúng nó tồn tại một loại trí tuệ thần bí, thậm chí là vượt cả loài người nào đấy. Côn trùng trên trái đất, tỷ như kiến, ong,... cũng tồn tại phân công và hành động nghiêm ngặt." Người con trai trẻ tuổi nhất ngồi bên cạnh giáo sư Bành kia, nhìn thoáng qua Triệu tiểu thư ngồi không xa rồi nói.
"Cách nói của tiểu Tiếu, hiển nhiên không hề thoát khỏi hệ thống khoa học hiệu có của chúng ta, cần biết toàn bộ hệ thống khoa học đã bị phá vỡ, lại một lần nữa xây dựng hệ thống mới. Theo những phát hiện và lý luận mà hiện nay chúng ta có được, đã hoàn toàn lật đổ nhận thức về thế giới vĩ mô và vi mô trước đây của chúng ta! Trùng tộc có tồn tại một sức mạnh thần bí nào đó không thể tưởng tượng nổi cũng không thể chỉ coi là một phán đoán không có căn cứ, sau khi bia đá xuất hiện, chúng biểu hiện ra tính phối hợp cấp độ rất cao cũng đã đánh vỡ nguyên tắc vốn có, cũng không phải là điều mà côn trùng học hành vi có thể giải thích được." Người phải bác ngồi đối diện với "tiểu Tiếu", Sở Vân Thăng nhận ra, ông ta vậy mà lại là giáo sư Hoắc từng giải phẫu xác chết và trình bày cho mình ở thành phố sương mù!
Sở Vân Thăng lần này coi như đã hiểu, cái đám nhà khoa học này - đương nhiên nếu hai người trẻ tuổi kia cũng tính vào, tuy rằng Sở Vân Thăng cảm thấy hai người bọn họ chẳng ra làm sao, đoán chừng là học trò của ai đó, hoặc là nhờ quan hệ mới ngồi đây - bọn họ đã sớm căn cứ vào lập trường của chính mình, phân chia ngồi ở hai bên bàn hội nghị.
Tiêu điểm của cuộc tranh luận, chính là nội bộ côn trùng có tồn tại một thể trí tuệ thần bí, thậm chí là có thể vượt cả trí tuệ loài người hay không, hay cũng chỉ giống như côn trùng bình trường trên trái đất, là bản tính có sẵn đã ăn sâu vào trong gien rồi.
Nó có ảnh hưởng trọng đại đối với đường lối tác chiến với côn trùng sau này của thành Kim Lăng!
Một khi hiểu sai về hình thái xã hội của côn trùng, trên toàn bộ mặt chiến lược, đều sẽ xuất hiện biến hóa cực lớn, chờ đến khi phát hiện được sai lầm, muốn sửa chữa, thì cũng đã muộn rồi.
Phòng họp nhanh chóng biến thành bãi chiến trường nước bọt, các nhà khoa học cậy lý thi nhau cãi, trên mặt bàn bay múa đủ các loại giấy tờ số liệu, đều muốn cố gắng thuyết phục đối phương, nêu lên quan điểm của mình.
Trong phòng họp ồn ào náo loạn, bỗng nhiên vang lên một giọng nói đột ngột, không cao, nhưng rất rõ ràng đanh thép: "Nó gọi là 'Mân'!"
Ông lão ngồi gần Sở Vân Thăng nhất hiển nhiên là nghe được, lấy tay kéo kéo vị đồng liêu ngồi bên cạnh còn đang lớn tiếng cãi cọ; một người tiếp một người, toàn bộ phòng họp bỗng nhiên yên tĩnh lại, hơn mười cặp mắt nhất thời đều tập trung vào Sở Vân Thăng.
"Nó gọi là 'Mân'!" Sở Vân Thăng lặp lại một lần nữa, đồng thời bị mười mấy nhà khoa học nhìn chăm chăm, làm cho hắn cũng có chút không tự nhiên, vì vậy đứng lên, cầm lấy bút viết trên bàn, dùng tiếng Hán ghép vần viết lên trên tấm bảng trắng sau người!
Sự tồn tại của "Mân" chỉ có một mình Sở Vân Thăng biết, lại còn từng tự mình tiếp xúc qua với nó, sau khi trở về rồi hôn mê tỉnh lại, cũng chỉ nói với mấy người Đinh Nhan, còn không có thời gian loan truyền ra.
Sở Vân Thăng không có ý định giấu diếm sự tồn tại của "Mân". Đối với tổng bộ nghiên cứu và những người ở thành Kim Lăng, càng sớm biết đến sự tồn tại của nó lại càng có lợi.
"Cậu chỉ thủ lĩnh của bọn chúng? Nó đã có được ý thức?" Giáo sư Tống là người phản ứng đầu tiên, mở miệng hỏi.
"Nó có phải là thủ lĩnh hay không thì tôi không biết, tôi chỉ biết, côn trùng dưới sự điều khiển của một loại sức mạnh tinh thần nào đó, theo bản năng cố gắng tấn công vào khu trung tâm." Sở Vân Thăng lắc đầu, nói.
"Ý của cậu là nói, nó đã sinh ra một loại sức mạnh thần bí nào đó vượt qua cả trí tuệ loài người!" Giáo sư Bành nhẹ nhàng dùng đầu bút nhịp nhịp lên bàn tay, trong giọng nói mang theo vẻ hoài nghi.
"Tôi có thể nói cho ông biết là, tối thiểu nó 'trí tuệ' hơn so với tôi!" Sở Vân Thăng cười tự giễu nói.
"Không biết cậu có thể cung cấp một ít chứng cứ, cho thấy sự tồn tại của nó, mà không phải là suy đoán của cậu hay không?" Giáo sư Bành vẫn kiên trì quan điểm của bản thân, tiếp tục đặt câu hỏi.
"Xin lỗi, tôi không cách nào đưa ra chứng cứ. Tôi chỉ muốn nói cho mọi người biết: Nó tồn tại, nó gọi là Mân, nó khống chế được côn trùng. Tin hay không tùy bản thân mọi người, tôi chỉ nói cho mọi người một sự thật." Sở Vân Thăng bình thản nói.
"Không có chứng cứ, chúng ta không thể tin đây là sự thật." Giáo sư Bành vuốt hai tay nói.
"Ta tin tưởng tiểu Sở!" Giáo sư Tôn đứng lên khỏi chỗ ngồi, nói: "Ba ngày trước, tiểu Sở một thân một mình vượt sông nổ Phần, xâm nhập vào hang ổ của côn trùng, trong vấn đề này, cậu ấy chính là người có quyền lên tiếng nhất."
"Có lẽ lúc đó khi đang khẩn trương, anh ấy xuất hiện ảo giác không chừng." Người thanh niên họ Tiếu xen lời vào nói.
"Tiểu Tiếu, coi như là cậu xuất hiện ảo giác, thì ta tin tưởng Sở tiên sinh cậu ấy tuyệt sẽ không, quái vật côn trùng chết dưới tay Sở tiên sinh, ít nhất có thể chất đầy cái nhà thực nghiệm này, cậu hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi đâu! Ta ủng hộ quan điểm của Sở tiên sinh." Giáo sư Hoắc khẽ cười nói.
"Ta cũng tin tưởng Sở tiên sinh, lấy thân phận bây giờ của Sở tiên sinh, lời nói tất nhiên không phải giả!" Giáo sư Phương tiếp lời phụ họa giáo sư Hoắc.
Ông ta vốn là không quá tin tưởng sự tồn tại của cái loại sức mạnh thần bí này, vẫn luôn giữ thái độ hoài nghi, ngồi bên phía giáo sư Bành. Khoa học là khoa học, tình cảm là tình cảm, quả thật là quan hệ cá nhân của ông ta và giáo sư Hoắc rất tốt, nhưng khi gặp phải một vấn đề có cái nhìn trái ngược nhau, cũng sẽ một bước không nhường!
Lúc này ông ta bỗng xoay chiều, lập tức khiến cho toàn trường khiếp sợ!
Hơn nữa giáo sư Phương được tổng bộ chỉ huy ngầm tôn vinh là "cha đẻ của súng năng lượng tối v1", ngày nay có thể nói là cực kỳ danh giá. Lập trường của ông, trực tiếp làm dao động cái nhìn của rất nhiều người. Triệu tiểu thư ngồi bên cạnh giáo sư Phương nhịn không được ngẩng đầu nhìn vẻ mặt "các người thích tin thì tin" của Sở Vân Thăng, lại phát hiện hắn tựa như thoáng liếc mắt nhìn nàng, bỗng có chút khẩn trương, lo lắng, cái tên lòng dạ tà ác này nay đâu còn như xưa, nghe nói thực lực của hắn đã vượt qua cả bốn vị Vua Bóng Tối....
"Nếu như nó thật sự tồn tại, vậy thì chúng ta sẽ càng thêm nguy hiểm!" Giáo sư Tống vốn ủng hộ sự tồn tại của loại sức mạnh thần bí này, ngược lại lâm vào lo lắng sâu sắc.
"Giáo sư Tôn, tôi muốn đi xem tấm bia đá kia! Ba ngày trước, côn trùng công thành rõ ràng là có liên quan đến tấm bia đá này, mọi người cần gì phải bỏ gần tìm xa đi phân tích côn trùng?" Sở Vân Thăng lại bỗng chuyển chủ đề nói.
Nhưng không ngờ, hắn vừa nhắc tới bia đá, sắc mặt của mọi người trong phòng hội nghị đều trở nên hết sức quái dị!
----o0o---- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK