Chương 182: Người chuột ăn nhau.
"... Hãy vững lòng bền chí, chớ run sợ, cũng chớ kinh hoàng, vì Jehovah Đức Chúa Trời ngươi vẫn ở cùng ngươi mọi nơi ngươi đi..."* Trong lòng Edgar lặng lẽ tụng niệm, đôi chân run lẩy bẩy, quỵ xuống đất, dần dần biến mất trong thế giới đen như mực.
*Trích sách Joshua 1:9 (Sách Giô-suê của Cựu Ước Công Giáo, kinh thánh Do Thái)
Sợi dây thừng từng tấc từng tấc chậm rãi vươn mình đi "thăm dò" thế giới bóng tối.
Tới cùng có còn côn trùng hay không, thử một cái là biết.
*****
Sau khi cơn đau nhức ở bụng hơi dịu lại, Sở Vân Thăng mới ý thức được, bởi vì trong thời gian dài bị chấy nhầy ăn mòn gặm nhấm, lại thêm tấn công năng lượng hỏa của côn trùng, thân thể hắn đã bị độc tố tính hỏa xâm nhập vào cực sâu và cực kỳ nghiêm trọng, không chỉ tạo thành trạng thái suy yếu không còn chút sức lực, mà kinh khủng hơn nữa là, độc tố khuếch tán khiến cho hắn lặp đi lặp lại không ngừng rơi vào trạng thái hôn mê.
Ở một nơi vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm như thế này, hôn mê là chuyện cực kỳ nguy hiểm, nhưng Sở Vân Thăng không còn cách nào khác cả, trong tay hắn không có Khu Độc phù, chỉ có thể dựa vào tự chính bản thân Dung Nguyên Thể phản kích độc tố bên trong cơ thể, nguyên khí hấp thu được từ Nhiếp Nguyên phù căn bản không kịp tích lũy lớn mạnh thì đã bị Dung Nguyên Thể lấy đi toàn bộ để chống lại sự khuếch tán của độc tố!
Sở Vân Thăng bỗng cảm thấy trên đùi nhói đau, một lần nữa giật mình tỉnh giấc khỏi cơn mê, vừa tỉnh lại liền vã mồ hôi hột. Ở xung quanh, quỷ dị xuất hiện vô số những điểm sáng xanh lục, từng đôi từng đôi, tựa như những đốm lửa ma trơi lập lòe..
Thậm chí trên chân của hắn cũng có hai điểm sáng xanh như vậy, chính là chỗ gây nên sự đau đớn.
Sở Vân Thăng lập tức chĩa họng súng năng lượng tối xuống dưới, hướng về hai điểm sáng xanh lay động đó bóp cò, hắn đã không còn sức để nâng súng lên, chỉ có thể dùng thân thể của chính mình đỡ lấy thân súng.
Súng năng lượng tối không có tiếng nổ, nhưng đạn nguyên khí hệ hỏa thì vẫn phát sáng, một phát bắn ra, điểm sáng xanh trên đùi lập tức bị đạn nguyên khí xé thành phấn vụn, nhưng khi nó rơi vào giữa đám sáng xanh, Sở Vân Thăng cũng phải hít một hơi lạnh, bên cạnh hắn, tập trung đông nghịt vô số chuột, một phần nhỏ trong đó có ánh mắt màu xanh lục ....
Sở Vân Thăng còn nhớ thời điểm gần nhất mà bản thân đối diện với đàn chuột, đại khái là trên đường chạy nạn đến Kim Lăng, bị sóng xung kích của đầu đạn hạt nhân đập cho chết ngất, sau khi tỉnh lại liền phát hiện mình và hổ con bị một đàn chuột trên trăm con vây quanh, cuối cùng phải dựa vào những túi chất nhầy ăn mòn trong Vật Nạp phù mới giết cho chúng sợ hãi phải rút lui được.
Có điều khi đó, chuột vẫn chỉ là chuột, con mắt sẽ không phát sáng, tình huống bây giờ dường như có chút khác biệt!
Hắn bây giờ cũng không còn hơi sức đâu lấy chất nhầy ăn mòn trong Vật Nạp phù ra để xua đuổi chúng, cuộc chiến đấu giữa hỏa độc và Dung Nguyên Thể trong cơ thể đã đến thời khắc quyết phân thắng bại mấu chốt nhất, kết quả chính là khiến cho toàn thân hắn kiệt sức tê liệt.
"Khốn kiếp, không chết trong miệng côn trùng, chắc sẽ không đến nỗi chết trong miệng một đám chuột chứ?" Sở Vân Thăng thầm mắng một tiếng tự giễu, nhưng trong lòng lại cấp tốc suy nghĩ.
Không biết sức mạnh từ đâu ra, có lẽ là tiềm lực bùng lên dưới dục vọng cầu sinh của con người, Sở Vân Thăng liều mạng cướp đoạt được từ "trong tay" Dung Nguyên Thể một chút xíu nguyên khí, khởi động chiến giáp, đồng thời khoác áo choàng kín mít quanh người mình.
Sau đó lập tức không ngừng bóp cò súng, hắn đã không cách nào truyền nguyên khí vào trong súng năng lượng tối, lại không có đạn năng lượng tối đặc chế của tổng bộ nghiên cứu, chỉ có thể dựa vào trường năng lượng tối của bản thân nó, phối hợp với tác dụng của Hỏa Binh phù, kích phát ra mấy phát đạn nguyên khí yếu ớt.
Sống hay chết, thì phải xem áo choàng và chiến giáp có thể chống cự được lũ chuột cắn xé hay không!
Sở Vân Thăng cuối cùng từ bỏ việc bắn ra mấy phát đạn nguyên khí yếu ớt vô dụng, cầm lấy Nhiếp Nguyên phù trong tay, cố gắng hấp thu nguyên khí với tốc độ nhanh nhất, chỉ cần đẩy nhanh thời gian Dung Nguyên Thể chiến thắng hỏa độc, khôi phục khả năng cử động của mình, cái lũ chuột này dù cho cặp mắt có sáng tới đâu, hàm răng có sắc bén cỡ nào, thì cũng không đủ cho bản thân nhét kẽ răng!
*****
Vương Khởi Thuận đã có chút buồn ngủ, kể từ lúc bóng đêm bao trùm cho đến nửa đêm, hắn vẫn luôn bận rộn không nghỉ, hai mí mắt đã sớm không ngừng "va đập" và "vật lộn" với nhau rồi.
Hắn thiếp đi, sợi dây thừng cầm trong tay lại đột nhiên giật bắn, sau đó bị kéo căng kịch liệt, ở sâu trong bóng tối xa xa truyền đến tiếng động thình thịch.
Trong lòng Vương Khởi Thuận tức thì khẩn trương lên, vội vàng ra dấu với Lưu Thiết Sinh, rồi lập tức ném sợi dây thừng chạy đến đóng cửa, nhưng lại thấy sợi dây thừng chợt lỏng đi, bóng dáng Edgar kêu gào inh ỏi, lăn lê bò càng mò mẫm chạy trở về.
Ba người Dương Đống vội vàng đóng chặt cửa lại, lùi ra một khoảng, ôm súng trường, khẩn trương nhắm ngay cửa chính.
Bịch, bịch, bịch.
Đó là tiếng Edgar đập đầu vào cửa, trong màn đêm yên tĩnh có vẻ đặc biệt rõ ràng.
"Cái thằng mọi đen này, tao đã nói nó chẳng được cái tích sự gì mà, sớm muộn gì cũng hại chết chúng ta!" Lưu Thiết Sinh hối hận thấp giọng nói.
"Nghe! Không có tiếng côn trùng, côn trùng không có âm thanh thế này!" Vương Khởi Thuận không biết lấy lá đâu ra lá gan, dựa lưng vào vách tường lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
"Chuột! Mở cửa mau nào, Lưu? Là chuột đó, chúng ta có cái ăn rồi!" Edgar rốt cuộc quệt rớt miếng vải trong miệng xuống, kích động xen lẫn hưng phấn hô lên.
Lưu Thiết Sinh ban đầu còn chưa tin tưởng lời y nói, Edgar trước giờ là người thích nói nhăng nói cuội, nhưng không bao lâu, bên trong một lỗ hổng nhỏ bên dưới cánh cửa, quả nhiên là chui ra một con chuột lông lá xồm xoàm.
Ở thời đại Mặt Trời, có thể hắn sẽ cảm thấy lũ chuột bẩn thỉu và ghê tởm, nhưng trải qua thời đại đói kém cực kỳ thiếu thốn thức ăn ở Kim Lăng, trong lòng Lưu Thiết Sinh và tất cả lưu dân tầng lớp thấp, chuột nghiễm nhiên đã trở thành một món "cao lương mỹ vị".
Chính vì nguyên nhân đó, chuột trong thành Kim Lăng gần như đã đi đến bước đường tuyệt chủng, thỉnh thoảng có một hai con ló ra sẽ dẫn đến tranh đoạt đẫm máu, vì nó mà chết một hai mạng người cũng là chuyện thường gặp.
Tất cả máu trong người Lưu Thiết Sinh như xộc thẳng lên não, có chuột thì có nghĩa bọn họ đã có nguồn cung cấp thức ăn mới cho tương lai, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không phải chết đói, đương nhiên về phần lũ chuột này ăn thịt côn trùng hay là thịt người để sống, chẳng có người nào lại đi quan tâm, tự động ném vấn đề này ra khỏi đầu.
Con chuột vừa chui vào này dường như không e ngại bọn họ, trái ngược hẳn với thái độ nhát gan bình thường của lũ chuột, nó nhe răng trợn mắt, làm bộ muốn vồ lên, chỉ có điều thân hình nó thực sự quá nhỏ bé, mấy kẻ loài người đối diện căn bản là không chú ý tới cái chi tiết hơi khác biệt này. Kể từ khoảnh khắc nhìn thấy chuột, biểu hiện của mỗi người đều trở nên cực kỳ kích động, bọn họ lại có thể sống thêm một thời gian nữa rồi.
Lưu Thiết Sinh kéo kéo cái quần hơi xệ xuống, quay sang liếc nhìn Dương Đống như đang trưng cầu ý kiến, nhưng hành động của gã đã thể hiện ý nghĩ của mình, gã khoác súng lên vai, cầm lên một món vũ khí khác vẫn luôn mang theo bên mình - ống thép.
"Mụ nội nó, tiểu Vương, mở cửa bắt chuột!" Dương Đống tiện tay nhấc lên một cái ghế, khí thế hung hăng đập vào đầu con chuột vừa chui vào, đồng thời quát lên với mấy nam nữ nghiên cứu viên: "Khốn kiếp, không muốn chết thì mau qua đây bắt chuột!"
Cơ hội khó có được, trong đầu tất cả mọi người ở đây đều nghĩ như vậy. Bỏ qua lần này biết đến khi nào mới gặp lại, tập tính của chuột vốn âm u, sau khi tiến vào thời đại Bóng Tối thì chúng lại càng thêm "giảo hoạt gian trá", trừ khi biến thành mèo chứ nếu không thường ngày đừng hòng bắt được bọn chúng.
Từng con từng con chuột nuối đuôi nhau chui vào từ lỗ thủng trên cánh cửa, khiến cho bọn họ cực kỳ hưng phấn, chuột càng nhiều cũng có nghĩa là nguồn cung cấp thức ăn cho họ lại càng nhiều.
Nhưng mà bọn họ cũng không biết cái mà họ sắp phải đối mặt là gì!
Vương Khởi Thuận mở cửa ra, Edgar lập tức lộn cổ vào, lăn lộn một vòng dưới đất, trên người còn bò năm ba con chuột, chít chít loạn xạ, một con hăng máu còn chui vào trong quần áo của Edgar.
"Cắn tao? Bitch! Cho mày chết, cho mày chết!" Edgar thò tay nắm lấy con chuột, đập xuống đất, hung hăng mắng.
Đàn chuột đông đen từ ngoài cửa lũ lượt kéo vào, tựa như lũ gián bò khắp mặt đất phòng bếp, mười mấy người như ăn phải thuốc kích thích, lợi dụng tất cả những "vũ khí" tiện tay có trong tòa nhà, gầm rú xông về lũ chuột trên mặt đất.
"Không ổn! Chuột càng ngày càng nhiều!" Kẻ đầu tiên phát hiện ra dị trạng cũng không phải là "tổ ba người cầm súng", mà là những nghiên cứu viên vốn nhạy cảm với sinh vật, người thét lên sợ hãi chính là nữ nghiên cứu viên Tô Thần Di, tướng mạo hết sức xinh đẹp, ăn mặc đồng phục của bộ nghiên cứu lại càng tôn lên cảm giác đẹp đẽ thuần khiết.
Bởi vì một mực được thức ăn của tổng bộ nghiên cứu bảo đảm, khác với những dân chạy nạn đói bụng gầy như que củi, thân thể của nàng vẫn giữ gìn được vẻ tràn đầy sức sống, đây cũng chính là điểm mà Dương Đống vẫn nhìn trúng ở nàng.
Tâm tư của Dương Đống, trong ba ngày nay, Tô Thần Di vốn rất thông minh đã sớm nhận ra từ trong ánh mắt của hắn. Ba ngày trước, cái loại cựu lưu dân nửa lưu manh như Dương Đống, ngay cả vạt áo của nàng cũng đừng mơ có thể chạm được...
Tiếng thét sợ hãi này của nàng nhất thời khiến cho những người khác tỉnh táo lại, chuột chết đầy đất, nhưng chẳng đáng là gì so với lũ chuột mới tràn vào, thậm chí trên thân mình rất nhiều người đã có vài con bò lên!
"Khốn kiếp! Tao biết ngay là thằng mọi đen này không làm được chuyện gì tốt mà!" Lưu Thiết Sinh tức miệng mắng to, chộp lấy hai con chuột đang cố gắng chui vào trong quần áo hắn, đập xuống đất, thân mình thì nhanh chóng chạy ngược lên trên lầu.
Những người còn lại cũng kinh hoảng chen chúc nhau chạy hướng tầng hai, ai cũng không muốn rơi lại phía sau để bị lũ chuột bao phủ.
"Đ*t con mẹ mày, xuống phía dưới cho bố!" Dương Đống hung hăng nắm lấy một nam nghiên cứu viên khá lớn tuổi, chen qua rồi đẩy ngược ra sau mình, hắn dùng sức khá mạnh khiến cho người nọ đứng không vững, ngã lăn quay xuống dưới.
Các nghiên cứu viên bởi vì từ lúc đầu đã đứng gần cầu thang hơn, cho nên khi mọi người giật mình chạy trốn, Dương Đống lại tụt lại phía sau bọn họ. Lúc này, hành động như vậy của hắn dọa cho các nghiên cứu viên trước mặt hoảng hồn, đều lập tức nhường ra cho y một con đường, ai cũng không muốn bị tên "ác nhân" này ném vào giữa đàn chuột.
Vương Khởi Thuận còn đang canh giữ ở phía sau, thấy một bóng người lăn xuống, giật mình một cái, vốn định đưa tay kéo y lại nhưng đã thấy lũ chuột nhanh chóng tràn tới, mới sởn hết gai ốc vội vàng ba chân bốn chẳng chạy trốn lên tầng hai.
"Cứu, cứu mạng ...." Nam nghiên cứu viên bị ngã xuống dưới rất nhanh đã bị đàn chuột cuộn trào mãnh liệt bao phủ.
Ầm!
Cửa tầng hai bị đóng chặt lại!
Mọi người còn chưa tỉnh hồn, thì đã nghe thấy tiếng lũ chuột bắt đầu gặm cửa, nhất thời hồn vía lên mây, hớt ha hớt hải kêu gào chạy lên tầng ba.
Bọn họ chỉ lo chạy, lại không để ý thấy trên cánh cửa, phập, phập, phập, bị từng mũi gai băng đâm thủng lỗ chỗ....
******
Sở Vân Thăng bọc kín cả người trong áo choàng và chiến giáp, lũ chuột tầm thường căn bản không cách nào suy chuyển được hai món bảo bối đủ sức chống chịu những đòn tấn công của côn trùng này.
Nhưng khiến cho hắn vừa dở khóc dở cười nhưng cũng hết sức lo lắng là, cái lũ chuột này chui cả đống xuống dưới thân thể hắn, hợp lực nâng lên, không ngờ bắt đầu vận chuyển hắn di chuyển về hướng có những điểm sáng xanh dày đặc!
----o0o---- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK