Mục lục
[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 66: Kế hoạch.


Sở Vân Thăng lúc này đã tỉnh táo lại, mới phát hiện đã chọc phải họa lớn. Hắn cũng không phải lo lắng bị lộ ra gì đó quan trọng gì, cái pháp tắc này chẳng qua chỉ là một pháp tắc nho nhỏ trong số vô vàn pháp tắc trong sách cổ, lại còn là dạng thô sơ nữa. Cái mà hắn lo lắng là bản thân chỉ là một người bình thường, giờ bỗng nhiên lại làm ra một thứ mà đến các giáo sư cũng không làm ra nổi, nếu bảo không có ai nghi ngờ thì đúng là mơ mộng hão huyền!

Giáo sư Phương đột nhiên hét lớn một tiếng, chụp lấy giáo sư Tôn, kích động nói: "Lão Tôn, đây không phải là đề tài mà hôm qua tôi lập luận chứng minh nhưng sau đó lại bị bác bỏ đó sao!? Là ai sửa? Nói mau là ai sửa!"

Giáo sư Tôn được ông ta nhắc nhở, lúc này mới nhớ tới đầu sỏ gây nên chuyện này, vội vàng níu lấy Sở Vân Thăng đang chuẩn bị chuồn đi, nói liền: "Chính là cậu ấy! Chàng trai, cậu đừng đi! Nhanh nói cho chúng tôi một chút xem làm sao cậu lại làm ra được thứ này?"

Sở Vân Thăng hơi định thần lại, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, chốc lát sau đã mở miệng nói: "Giáo sư Tôn, ông cảm thấy một người tốt nghiệp một trường đại học hạng hai như tôi mà có thể nghịch ra cái thứ này sao? Hoàn toàn là làm lụi ra thôi, ông tin thì tốt, không tin cũng chả sao, thực sự là vậy."

Hắn bây giờ đang hối hận muốn xanh cả ruột, chỉ trách lúc đó bản thân mình như trúng tà, có một cảm giác vô cùng sâu sắc khiến cho bản thân hắn dâng trào, căn bản không kịp đi lo nghĩ những chuyện khác.

Giáo sư Tôn nhìn Sở Vân Thăng như nhìn quái vật, lúc thì lắc đầu, lúc lại tấm tắc lấy làm lạ, chỉ là Sở Vân Thăng chết sống gì cũng không chịu nhận, chỉ nhận mình là chó đớp phải ruồi, có điều lý do này quá gượng gạo, có vẻ số người tin tưởng cũng không bao nhiêu.

Giáo sư Phương cũng không từ bỏ cố gắng muốn cạy ra vài thứ từ trong miệng Sở Vân Thăng, đều bị Sở Vân Thăng lạnh lùng cắt đứt, khiến cho ông ta hơi ngượng ngùng, cầm lấy bản thảo không nói lời nào tiếp tục quá trình tính toán suy diễn của mình.

Ngay cả vị Triệu tiểu thư trước giờ vẫn giữ khoảng cách với hắn kia bây giờ cũng tò mò lại gần, vừa cảnh giác vừa hiếu kỳ đánh giá Sở Vân Thăng.

Chấn động mà Sở Vân Thăng mang đến cho họ đúng là quá lớn, hắn đã nghe được từ miệng giáo sư Tôn, cái mô hình trường lực năng lượng này của lão Phương đã xây dựng rất lâu, cuối cùng lại không thể tính toán suy diễn thành công, cho là phương hướng của mình đã sai lầm, mới nhịn đau từ bỏ.

Mô hình này đối với công việc nghiên cứu của họ có ý nghĩa tựa như hòn đá nền tảng của một tòa cao ốc, có ý nghĩa cực kỳ trọng đại đối với sự thành lập một ngành vật lý học mới sau khi xuất hiện một lượng lớn năng lượng tối, dựa theo cách nói của giáo sư Tôn, nếu như Sở Vân Thăng có thể giải thích ra hàm nghĩa phương trình mà mấy ký tự kỳ quái kia đại biểu, lại phối hợp với bản mô hình này, hắn thậm chí có thể đi xin giải thưởng Nobel Vật Lý trong thời đại Mặt Trời!

Sở Vân Thăng bĩu môi cười cười, làm gì còn giải thưởng Nobel chứ, bây giờ sợ rằng cái đám hoàng tử công chúa của hoàng gia Thụy Điển kia không biết đang trốn ở một xó xỉnh nào đó run rẩy lẩy bẩy mà nhìn lũ côn trùng bên ngoài chứ chẳng chơi!

Hắn không muốn dây dưa ở vấn đề này, vội vàng nhắc nhở Đỗ Kỳ Sơn cũng đang hết sức hiếu kỳ về hắn: "Trung đoàn trưởng Đỗ, thời gian cấp bách, ông nhanh để họ giải thích một chút làm sao để loại bỏ tường sương mù đi!"

Đỗ Kỳ Sơn gật đầu, bây giờ nếu như không thể an toàn rút khỏi Côn Thành, thì dù thành quả nghiên cứu quan trọng cỡ nào cũng đều là trăng trong đáy nước mà thôi, hắn hắng giọng một cái, lớn tiếng nói: "Chư vị, chư vị, hiện tại xin mọi người cùng thảo luận xem làm thế nào để phá giải được tường sương mù, bây giờ bên ngoài đang hết sức nguy hiểm, hy vọng mọi người có thể đồng lòng nhất trí, hiến kế hiến sách, sớm ngày có thể rời khỏi Côn Thành!"

Lời của hắn tựa như một chậu nước lạnh xối xuống đầu mấy nhà khoa học này, không khí nóng như lửa vừa rồi bỗng chốc lạnh xuống.

Giáo sư Phương Tử Văn đứng lên, nghiêm túc nói: "Mô hình chín khu tường sương mù đã xây dựng xong, phương trình suy luận thứ tự cũng đã tính toán suy diễn thành công, bây giờ vấn đề không phải là thứ tự nữa, mà là làm sao để nhanh chóng phá hủy được thể sinh sương trong chín khu vực này, hơn nữa thời gian phải khống chế trong vòng mười hai tiếng đồng hồ, bằng không thể sinh sương sẽ khôi phục như ban đầu, tường sương mù sẽ khởi động lại lần nữa, về mặt này mời lão Tôn giải thích một chút."

Giáo sư Tôn đón lấy chủ đề, tiếp lời: "Trung đoàn trưởng Đỗ, căn cứ vào suy đoán của chúng tôi, toàn bộ những cây cối khổng lồ trong Côn Thành trên thực tế là nối liền làm một, nơi thể sinh sương xuất hiện chính là ở tầng cao nhất của những cây cối trong chín khu vực, mấy ngày này, trải qua quá trình không ngừng quan sát, những thể sinh sương này không chỉ có được một số năng lực tự bảo vệ, hơn nữa còn có khả năng có một số quái vật cực kỳ hung ác thường xuyên lượn lờ xung quanh, cho nên, điểm quan trọng ở chỗ nếu như đến gần và tấn công thể sinh sương, chỉ cần khiến cho nó tê liệt là có thể đạt được mục đích. Về phần sắp xếp quân sự cụ thể thì mời trung đoàn trưởng Đỗ cẩn thận quyết định, có điều tôi phải nhắc nhở một chút, với thực lực trước mắt của chúng ta, khả năng cao là không thể phá hỏng được toàn bộ thể sinh sương."

Câu nói cuối cùng của ông khiến cho bầu không khí trong phòng họp càng thêm bức bối.

Trung đoàn trưởng Đỗ trầm tư một chút, vẫy Đào tham mưu lại nói: "Ông lập tức dẫn theo mấy người Chu Uy, điều động hai mươi chiếc xe tăng, tìm khắp thành phố thông báo cho những chiến sĩ thức tỉnh còn may mắn sống sót, dùng hết khả năng tập hợp bọn họ, cùng nhau loại bỏ tường sương mù. Mặt khác ...."

Ông ta xoay người, hỏi giáo sư Tôn: "Mối lo của ngài có phải là loại quái vật lửa kia không? Không biết đối với loại quái vật này mọi người có suy đoán gì liên quan đến năng lực của nó không, chúng ta cần bao nhiêu chiến sĩ thức tỉnh mới có thể đối phó nó? Tôi phải có số liệu để bố trí sắp xếp."

Giáo sư Tôn lắc đầu nói: "Khả năng tấn công của loại quái vật lửa này vượt xa tầm hiểu biết của chúng tôi, chỉ dựa vào nhân số thì không thể nào bù đắp được sự chênh lệch này, nếu như phải liều mạng đối cứng, tổn thất sẽ hết sức thảm trọng, thậm chí là toàn quân bị diệt!"

Trung đoàn trưởng Đỗ nghe thấy vậy nhíu chặt lông mày như muốn dính sát lại với nhau, nếu như đội ngũ chết sạch, dù cho có ra được Côn Thành thì vẫn còn cách một đoạn đường rất dài, căn bản không thể nào đảm bảo có thể sống sót đến được Kim Lăng.

Phòng hội nghị lần nữa chìm trong im lặng, mỗi người đều lâm vào trầm tư, vẻ mặt lo lắng.

Sở Vân Thăng bỗng nhiên mở miệng nói: "Trung đoàn trưởng Đỗ, tôi có thể giúp các ông dẫn dụ con quái vật lửa tránh đi! Thế nhưng --"

Hắn còn chưa nói xong, đã thấy toàn bộ ánh mắt trong phòng đều xoạch một cái bắn về phía hắn, muôn hình muôn vẻ.

Sở Vân Thăng cũng không né tránh ánh mắt của bọ, lúc này hắn không định tiếp tục che giấu năng lực của mình nữa, hơn nữa hắn cũng biết hiện giờ nếu muốn rời khỏi Côn Thành, nếu chỉ dựa vào năng lực của một mình mình là một chuyện không quá thực tế, đương nhiên nếu như là đi chịu chết thì hắn thà lựa chọn ở lại Côn Thành còn hơn.

Trung đoàn trưởng Đỗ khiếp sợ nhìn Sở Vân Thăng, hắn muốn lôi kéo Sở Vân Thăng chẳng qua chỉ vì năng lực của Sở Vân Thăng cao hơn đám người Cam Tử Cường, căn bản không hề nghĩ rằng ngay cả quái vật lửa mà Sở Vân Thăng cũng dám đối kháng. Cho nên ông ta dù ngẩn ra nhưng vẫn nói một câu: "Sở tiên sinh, anh cũng biết lúc này không phải lúc nói đùa!"

Sở Vân Thăng gật đầu, nói: "Trung đoàn trưởng Đỗ, chúng ta nói chuyện riêng một chút!"

Hai người đi đến một căn phòng khác, Sở Vân Thăng theo thói quen móc thuốc ra hút, nói: "Trung đoàn trưởng Đỗ, chúng ta tiết kiệm thời gian thôi, trước hết là nói về những chuyện mà tôi làm được. Khi tiến hành tấn công, tôi có thể dẫn dụ quái vật lửa rời khỏi trước, nhưng không phải là giết chết nó, cho nên các ông tối đa cũng chỉ có thời gian tấn công tối đa là một phút đồng hồ, nếu như qua một phút mà vẫn không thể phá hỏng thể sinh sương, thì tôi cũng bất lực, sẽ ưu tiên chạy giữ mạng trước."

Trung đoàn trưởng Đỗ nghiêm túc hỏi: "Một phút đồng hồ là đủ rồi! Sở tiên sinh anh xác định có thể làm được sao? Ta không hy vọng tới lúc đó xuất hiện cạm bẫy đâu!"

Sở Vân Thăng cười cười nói: "Bây giờ đúng là còn chưa làm được, cho nên tiếp theo tôi muốn nói điều kiện của mình, tôi cần ba ngày, nâng cao năng lực của mình, trong khoảng thời gian đó, tôi muốn binh lính của ông phối hợp làm vài chuyện."

Trung đoàn trưởng Đỗ hỏi một cách khó tin: "Chỉ trong thời gian ba ngày là có thể nâng cao năng lực đến độ có thể đối kháng với quái vật lửa sau?..."

Sở Vân Thăng cắt đứt lời y, nói: "Trung đoàn trưởng Đỗ, đây là chuyện của tôi, tôi có thể cam đoan với ông là ba ngày sau, tôi có thể đối phó với quái vật lửa một phút, nếu như ông còn tiếp tục hoài nghi nữa, chúng ta sẽ không cách nào bàn bạc tiếp được!"

Trung đoàn trưởng Đỗ trầm ngâm một chút, hỏi: "Vậy anh cần chúng tôi làm việc gì?"

Sở Vân Thăng gạc tàn thuốc, suy tư nói: "Thứ nhất, trong khoảng thời gian này, tôi muốn binh lính của ông thu gom một lượng lớn xác chết Xích Giáp Trùng, Côn Thành có rất nhiều, hơn nữa đều đã chết từ lâu rồi, không có gì nguy hiểm, không nên hỏi tại sao, cứ làm theo là được;

Thứ hai, các chiến sĩ thức tỉnh của ông dốc hết sức cố gắng giết quái vật mắt đỏ, tương tự tôi chỉ cần xác chết của quái vật, càng nhiều càng tốt! Điều này là quan trọng nhất, trực tiếp ảnh hưởng đến khả năng có thể dây dưa quái vật lửa hay không;

Thứ ba, nếu như chúng ta có thể chạy ra khỏi Côn Thành, khi đến Kim Lăng, tôi muốn ông sử dụng sức mạnh của quân đội trợ giúp tôi tìm kiếm vài người.

Tôi biết tương lai tôi không ràng buộc được ông thực hiện yêu cầu cuối cùng này, bởi vì tôi biết ông là một quân nhân thuần túy, dùng tính mạng để uy hiếp ông không có ích lợi gì, nhưng tôi nghĩ, ông là một người thông minh, nhất định sẽ hiểu việc thu được một đồng bọn có thể hợp tác sẽ có lợi hơn xa việc tạo ra một kẻ địch.

Có điều ông có thể yên tâm, người mà tôi muốn tìm này không có bất kỳ xung đột nào với lợi ích của quân đội đâu."

Sở Vân Thăng một hơi nói hết các điều kiện của mình, hắn muốn dùng ba ngày này để dốc hết sức xông vào cảnh giới Hai Nguyên Thiên, khi đó còn có thể chế tạo ra nguyên phù cấp ba tính công kích, hoàn toàn có thể đối kháng được với quái vật lửa.

Hắn không muốn đối đầu trực tiếp với quái vật lửa, bây giờ cũng không có cảnh giới Hai Nguyên Thiên, cho nên trên thực tế hắn cũng không dám chắc mình có thể đối kháng được với quái vật lửa bao lâu, bởi vậy nên hắn cẩn thận nói thời gian là một phút.

Số xác chết Xích Giáp Trùng binh lính thu gom về có thể giúp hắn tăng cường khả năng phòng ngự của chiến giáp và độ sắc bén của kiếm Thiên Ích lên mức cao nhất; quái vật mắt đỏ mà các chiến sĩ thức tỉnh bắt được có thể bổ sung thêm một chút khói mù màu xanh lam kia. Đối phó với loại quái vật lửa gần như là thuần nguyên khí này, năng lực ăn mòn nguyên khí của khói mù quái vật mắt đỏ rõ ràng là vô cùng quan trọng.

Còn về phần điều kiện cuối cùng, Sở Vân Thăng hoàn toàn là muốn lợi dụng nguồn lực của Đỗ Kỳ Sơn, đi tìm vị trí của vị giám đốc mà Lâm Thủy Dao nói đến kia, mặc kệ nó rốt cuộc có phải là mảnh bản đồ thứ hai hay không, hắn đều phải thử một lần.

----o0o---- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK