Chương 245: Kinh động Băng sứ!
"Ba ba nói, chỉ có đi theo ông mới không bị những người kia ăn thịt, mới có thể tìm thấy chị..." Đứa bé trai ngẩng đầu, viền mắt ửng đỏ, thảm thương nhìn Sở Vân Thăng.
Hai gò má nó bởi vì khí trời lạnh giá mà đỏ bừng, đôi bàn tay nhỏ bé sưng đỏ, giấu ở trong ống tay áo dơ bẩn thành đen như mực, sớm đã tê cóng, chỉ còn mấy ngón tay là có thể động đậy, mà giày thể thao dưới chân, không biết có phải vì phải nghiêng nghiêng ngã ngã theo sau Sở Vân Thăng hay không, vốn đã cũ nát tàn tạ, bây giờ chiếc giày bên chân phải đã toác cả mũi giày, bên trong kẹt một ít bùn đất và tuyết bẩn, bàn chân nho nhỏ lộ ra ngoài không khí lạnh như băng, đại khái bởi vì Sở Vân Thăng đang nhìn nó, đứa bé trai có chút khẩn trương, ngón chân lộ ra hơi mất tự nhiên co cụm lại.
"Dù cho ngươi tìm thấy chị mình, cũng..." Sở Vân Thăng vốn muốn nói có tìm được thì cũng không có tác dụng gì, ở thành Xuy Tuyết lời chị gái nó không có chút sức nặng nào, đám nữ kỵ sĩ áo trắng kia nhìn trúng chị gái nó mà không phải nó, các nàng nhất định sẽ không nuôi phế nhân, nhưng lời đến miệng, lại không nói ra ngoài, tìm được chị gái, đại khái chính là hy vọng duy nhất của đứa bé trai trên thế giới này.
"Ăn chút gì đi, đừng để người ta nhìn thấy." Sở Vân Thăng sửa lời, móc từ trong áo ra một miếng thịt côn trùng nhỏ đã được nấu chín mà hắn chuẩn bị lúc còn ở trong Cự Phần, đặt vào trong ống tay áo bẩn thỉu của đứa bé, đánh mắt với nó.
Đứa bé trai đói khát lâu ngày đã bao giờ được ăn qua thịt? Hình dung ăn như hổ đói cũng không quá đáng, cũng may nó vẫn còn chút ý thức "nguy hiểm", giấu mình phía sau mông Sở Vân Thăng lén lút ăn.
Một miếng thịt nhỏ, đứa bé trai ngấu nghiến thoáng cái đã tiêu diệt sạch sẽ, rồi thuần thục vốc tuyết trên mặt đất lên, vươn đầu lưỡi liếm từng cái từng cái một, hòa tan thành nước đá...
Mà trong lúc đó, Sở Vân Thăng còn chưa nghĩ ra cách nào để trà trộn vào thành Xuy Tuyết, nơi này đề phòng sâm nghiêm, người vô dụng đều bị đuổi ra khỏi thành, quả thật có sự khác biệt so với phỏng đoán của hắn.
Trừ khi là thừa lúc đêm tối dùng tốc độ không gì sánh kịp của mình bay vào trong, nhưng nếu làm vậy sẽ rất mạo hiểm, trong thành này nếu chỉ có Thiên Hành Giả không còn may, mấu chốt là những kẻ phi nhân loại cùng với vật thể bay kia.
Ngay cả số lượng của chúng ở trong thành thế nào, đến giờ Sở Vân Thăng cũng còn chưa thể làm rõ, nếu là một tên bản thân còn chịu được, nếu còn đến ba năm tên, vậy thì mình giỡn phải lửa rồi.
. . .
"Chàng trai trẻ, lại đây cho ta hỏi thăm chút.." Sở Vân Thăng lúc này mở miệng nói chuyện cũng không cần phải giả giọng già nua, giọng nói của hắn đã sớm biến đổi, chỉ là tốc độ nói chuyện cần phải khống chế cho phù hợp, thể hiện tốc độ thường thấy của một người già.
"Mới tới? Hỏi thăm gì a? Nhìn bộ dạng xui xẻo của hai ông cháu là biết các người muốn nghe ngóng gì rồi! Trước tiên nói xem có thứ gì ăn được dùng được không?" Người thanh niên đứt một tay quét ánh mắt hư nhược qua Sở Vân Thăng và đứa trẻ, hổn hển hơi có hơi không trả lời.
Sở Vân Thăng đang suy nghĩ xem nên lấy đồ hay là lấy thức ăn ra trao đổi mới thỏa đáng, thì gã thanh niên cụt tay đã khép mí mắt, thở dài một tiếng nói: "Được rồi được rồi, khỏi giả bộ, nghèo kiết xác thì cứ nói thẳng ra! Hôm nay, tôi coi như mở lòng từ bi, chỉ cho hai ông cháu con đường sáng, bây giờ còn may trời vẫn chưa tối, một khi trời tối, mạng nhỏ của hai người khó mà nói trước được!"
Người thanh niên cố ý kéo dài giọng tạo điểm nhấn.
"Ở đây mà cũng có chuyện người ăn thịt người sao?" Sở Vân Thăng nhướng mày, nơi này đã ngay dưới thành Xuy Tuyết, dựa theo chuyện chị gái đứa bé trai mà xem, thành Xuy Tuyết cũng không ủng hộ cái hành động cầm thú này như Vu Thành.
"Khi trời tối, chuyện gì mà chẳng thể xảy ra! Ăn là còn nhẹ đó... mẹ kiếp, nói mấy thứ này với lão già như ông làm chó gì! Nói đơn giản với ông thế này, muốn sống thì có hai con đường, mà còn phải xem số phận của hai ông cháu thế nào nữa." Gã thanh niên khinh miệt nói.
"Hai con đường nào?" Sở Vân Thăng bày ra bộ dáng khiêm tốn học hỏi.
"Con đường thứ nhất, cũng là con đường tốt nhất: Nhìn thấy lối vào ở bên kia không? Ông không phải có thằng cháu sao? Nếu chưa tới mười hai tuổi thì ôm qua đó! Để mấy vị nữ đại nhân trong thành kiểm tra xem có tiềm năng gì không, tôi đây cũng chẳng hiểu, nói chung là mấy thứ gì đó.
Nếu như đủ điều kiện, vậy thì chúc mừng hai ông cháu, đến lúc đó cũng đừng quên tôi đã chỉ đường cho hai người nhá!
Một khi cháu trai của ông tiến vào, dù không có thịt cá ê chề gì, nhưng ít nhất cũng là một thị dân cấp thấp, rảnh rỗi cũng có thể đưa ra cho ông chút thức ăn, coi như không chết đói, có thể giữ lại được một cái mạng rồi!
Có điều ông cũng đừng tưởng bở, những người đủ điều kiện đều là mười người chọn một, một ngày cũng chưa chắc đã gặp được ai, coi như ông đi thử vận may thôi." Gã thanh niên cụt tay tiếp tục chủ đề với giọng điệu cao ngạo:
"Còn con đường thứ hai, mới là con đường thực tế, ông xem những người già yếu ngoài thành kia xem, trong bọn họ có hai loại người, một loại là có quan hệ ở trong thành, quan hệ mạnh yếu thế nào không nói, chỉ cần có quan hệ, ít nhất trong nay mai cũng không chết đói; một loại khác là "người sạch", tức là các mối quan hệ sạch sẽ không có gì cả, có chết cũng không ai thèm liếc mắt, người như vậy là nhiều nhất.
Nhưng bất kể thế nào, hai loại người này đều phải tìm một chỗ dựa vững chắc bên ngoài, những kẻ không có được chỗ dựa tuyệt sẽ không sống qua một buổi tối, ông cho rằng bọn họ dựa vào cái gì để sống đến bây giờ? Đó là thịt..." Người thanh niên chọc chọc vào đầu đứa bé trai, sầm mặt nói.
Đứa bé bị gã dọa cho giật mình, trốn sang một bên.
Sở Vân Thăng nghe điều đầu tiên thấy còn tạm được, điều thứ hai đối với hắn lại chẳng có tác dụng gì. Nếu thực không được, ban đêm mạo hiểm đột phá đi vào cũng được, thời gian của hắn không nhiều, sao có thể lãng phí chậm rãi chờ đợi cơ hội ở chỗ này?
Nếu như đứa bé trai kiểm tra đủ tiêu chuẩn được chọn là tốt nhất, bản thân còn có thể tìm cách cùng theo vào với nó, nếu như làm thế nào cũng không cho mình vào, vậy thì khi mạo hiểm lẻn vào thành vào ban đêm, nếu lỡ bị phát hiện ra thì vẫn có thể viện cớ đi thăm "cháu trai", không đến mức bị dồn vào mép vực ngay tức khắc, buộc mình phải xung đột với phi nhân loại ngay từ bây giờ.
"Vậy thì cảm ơn cậu, giờ ta dẫn theo cháu nó thử xem đã." Sở Vân Thăng liếc mắt nhìn qua đứa bé rồi đáp.
"Cứ thử đi, không thử thì sẽ không cam lòng đâu." Người thanh niên cụt tay nói với vẻ cũng đã sớm quen với chuyện này rồi.
. . .
Rời khỏi khu vực những dân chạy nạn kia tụ tập, Sở Vân Thăng quay sang nói thẳng với đứa bé: "Ta cũng không gạt con, con vào thành không chỉ giúp ích cho việc tìm kiếm chị gái con, mà cũng có lợi cho ta, hơn nữa con và ta cũng không còn con đường nào khác để chọn."
"Con nghe lời ông, con đi cho bọn họ kiểm tra." Đứa bé trai nhưng lại mở miệng chủ động nhận việc.
"Con tên gì?" Sở Vân Thăng hỏi.
"Viên Kỳ Dương, bảy tuổi." Đứa bé trai hiểu chuyện đáp.
"Kỳ Dương, kỳ phán dương quang, chờ đợi ánh mặt trời...." Sở Vân Thăng lẩm nhẩm vừa đi vừa nói.
Vị trí cửa kiểm tra vào thành không tính xa, một già một trẻ rất nhanh đã đến phía trước, trước mặt đã có vài người lớn dẫn theo con cái đang xếp hàng chờ kiểm tra.
"Đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, một đứa trẻ chỉ kiểm tra một lần, sau này đừng có tới nữa! Thử lại cũng giống nhau cả thôi!" Một người phụ nữ trung niên mặc đồng phục màu trắng, vẻ mặt lạnh lùng khiển trách.
"Xin ngài, tôi quỳ lạy ngài, cho chúng tôi một cơ hội nữa thôi, chỉ thử một lần nữa thôi mà?" Một người phụ nữ gầy như que củi, kéo theo một đứa bé nài nỉ van xin.
"Nếu còn không đi, ta gọi thành vệ đội đến bây giờ!" Người phụ nữ mặc đồng phục trắng vỗ mạnh lên bàn lớn tiếng nói, dọa cho hai mẹ con nhà kia hoảng sợ ngã rạp trên mặt đất.
Đúng lúc này, ba nữ kỵ áo trắng chạy vụt từ trong thành ra, đến trước trạm kiểm tra liền ghìm cương dừng lại, cao ngạo mà có phần gấp gáp ra lệnh cho người phụ nữ mặc đồng phục trắng: "Thống lĩnh có lệnh, lập tức cho mang tất cả máy móc vào thành!"
Người phụ nữ mặc đồng phục trắng thấy các nàng đi ra, sớm đã bày ra vẻ mặt cung kính, nghe những lời này liền vội vã gọi cấp dưới bắt đầu thu xếp máy móc, lại vừa mặt dày cẩn thận nói: "Sử muội muội, trong nội thành xảy ra chuyện gì sao?"
Nữ kỵ áo trắng này có thể có chút quen biết mụ ta, do dự một chút mới nhỏ giọng nói: "Ngày hôm nay mang về một cô bé, thiên phú kiệt xuất, ngay cả Băng sứ đại nhân cũng bị kinh động, thế nên mới lệnh cho mấy người đưa máy móc vào kiểm tra đó."
Người phụ nữ trung niên nghe đến hai chữ Băng sứ, không hiểu sao hai chân run rẩy một cái, vì vậy giục mấy người thu dọn đồ đạc càng gấp gáp hơn.
Những dụng cụ kia, với nhãn lực của Sở Vân Thăng, tuy rằng khoảng cách rất xa nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, tuyệt đối không phải là máy móc dụng cụ thuộc về con người ở thời đại Mặt Trời, tám chín phần là đồ của phi nhân loại.
Người của thành Xuy Tuyết hô hào kéo máy móc cấp tốc rời đi, Sở Vân Thăng thầm than xui xẻo, lúc nào không đến lại đến đúng vào lúc này.
Sở Vân Thăng thầm nghĩ tối nay không vào được thành Xuy Tuyết rồi, chỉ có thể tạm thời tìm một chỗ nghỉ chân, ngày mai lại mang Viên Kỳ Dương đi kiểm tra một chút.
Thấy Sở Vân Thăng dẫn theo Viên Kỳ Dương quay trở về, người thanh niên cụt tay ra vẻ sớm đã lường trước, trên miệng lộ ra nụ cười có phần trào phúng, nhưng không ngờ ngay câu nói đầu tiên của Sở Vân Thăng đã dọa hắn chết khiếp!
"Ta quen biết một Thiên Hành Giả trong thành, là học sinh của ta trước đây, lúc nãy thoáng thấy từ xa, cậu nói xem, quan hệ như vậy có thể tìm một chỗ dựa, nghỉ lại một buổi tối ở chỗ các cậu không?" Sở Vân Thăng làm ra bộ dạng hưng phấn nói.
"Ngài... ngài khẳng định bọn họ là Thiên Hành Giả?" Gã thanh niên thoắt cái đứng bật lên từ dưới đất, khoa trương há mồm hỏi lại.
"Không nhầm vào đâu được, vốn là đi chung với nhau, nhưng sau lại lạc mất!" Sở Vân Thăng nói với giọng vô cùng chắc chắn.
"Ngài chờ ở đây, để tôi đi gọi anh Khôi lại. Đây là đại sự, sao ngài không nói sớm chứ?" Người thanh niên càng lúc càng cung kính, trên mặt luôn nở nụ cười, có thể thấy được uy lực của Thiên Hành Giả lớn thế nào.
Gã cụt tay vội vã rời đi, đứa bé trai mới nháy mắt nói: "Ông, người thật quen biết Thiên Hành Giả à?"
"Đúng vậy." Sở Vân Thăng không biết bây giờ có phải lúc thích hợp để liên hệ với Edgar không, trong đầu đang cấp tốc suy tính lợi và hại trong đó.
Đứa bé trai thoáng cái quỳ xuống trước mặt Sở Vân Thăng, kiên định nói: "Ông, người có thể nhờ vị Thiên Hành Giả mà người quen dạy võ công cho con không? Chờ khi con học xong, con muốn giết quái vật giết côn trùng, trả thù cho cha mẹ..."
Sở Vân Thăng sửng sốt, đang định nói với nó thứ này cần tự thức tỉnh, chứ không phải có thể truyền thụ như trong ti vi, chợt nghe có người lớn tiếng rầy: "Người đâu, người ở chỗ nào rồi? Tiểu tử mày nếu dám lừa ông, ông phế luôn một cánh tay còn lại của mày bây giờ!"
"Anh khôi, em nào dám lừa anh? Dạ, chính là một già một trẻ hai người này, em đã sớm cảm thấy hai người bọn họ rất kỳ quái!" Gã thanh niên cụt tay dõng dạc nói khoác mà không thấy ngượng mồm.
----o0o----
Click quảng cáo để ủng hộ diễn đàn!
Click Thanks để ủng hộ dịch giả!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK