Chương 166: Kịch chiến trên tầng thượng.
Mỗi khi ánh sáng yếu ớt biến mất, bóng tối thống trị nhân gian, đủ các loại chuyện kỳ kỳ quái quái, âm u, mờ ảo, đều sẽ không ngừng xảy ra trên khắp các ngõ ngách trong thành phố Kim Lăng.
Ví dụ như hiện tại bên trên tòa nhà văn phòng ở khu tây, một đông một tây, có một nam một nữ kỳ quái đứng nơi đó, nam mặc chiến giáp lấp lánh hào quang, cầm trong tay lợi kiếm, nhìn chằm chằm vào đối thủ của mình; mà nữ thì áo trắng như tuyết, không nhiễm bụi trần, ánh mắt lạnh lùng thoáng lướt qua chiến giáp, lại không có chút dao động nào.
Sở Vân Thăng không nhìn lầm, người lóe lên trên tầng thượng tòa nhà văn phòng, lại dừng lại không đi, đích thực là cô gái áo trắng mà hắn từng gặp qua hai lần kia, nàng tựa như chưa bao giờ thay đổi trang phục, ngay cả quần áo đều giống nhau như đúc.
Có phải là địch hay không, Sở Vân Thăng không biết, trên cái thế giới này căn bản không tồn tại thứ "sát ý" hư ảo gì đó để hắn có thể cảm nhận được.
Có thể địch lại hay không, hắn cũng không biết, căn bản không hề tồn tại "uy áp" hay là "hơi thở kẻ mạnh" gì đó để cho hắn đi so sánh.
Đối phương chỉ như một vị khách xa lạ, không thân không thích không có bao nhiêu biểu cảm. Ngay cả ánh mắt của nàng cũng không có chút dao động nào, chỉ hơi thoáng quan sát chiến giáp và trường kiếm của mình một chút, còn về phần mặt mũi của mình ra sao thì nàng ta hoàn toàn không hề quan tâm chút nào.
Trước khi nàng ta mở miệng, Sở Vân Thăng không dám tùy tiện hành động, trong lòng hắn không hề nắm chắc. Cảm giác mà lần đầu tiên cô gái này mang đến cho hắn là không kém bản thân chút nào, đến lần thứ hai khi nàng khống chế con quái vật có thể tách đầu kia xuất hiện, thì rõ ràng là mạnh hơn hắn.
Hơn nữa trong hai lần đó, cô gái áo trắng này cũng chưa từng làm ra bất cứ hành động tấn công nào với đoàn người mình, ở lần thứ hai, nàng ta còn gần như trợ giúp đám người Chu Đình Vận giải quyết đám côn trùng đang vây công.
Cho nên, Sở Vân Thăng đoán không ra ý đồ của nàng, nếu như người đến lúc này là người áo choàng, kết cục của Hỏa Vương và Thương Vương vẫn còn đó, lập trường nhìn là hiểu ngay.
Nhưng hắn cũng không tin chuyện cái cô gái áo trắng xuất quỷ nhập thần không kém gì người áo choàng này chỉ tình cờ đi ngang qua "bảo địa" của hắn, dừng lại nghỉ ngơi một chút, vậy thì quá buồn cười.
Sở Vân Thăng kéo căng thần kinh, đề phòng cao độ, hoàn toàn không có một chút phân thần nào.
Cô gái áo trắng tựa như đang suy nghĩ gì đó, a một tiếng, nàng nhẹ nhàng nâng tay phải lên, vẽ ra một đường vòng cung như mây trôi nước chảy, chỗ mà đầu ngón tay duyên dáng đưa đến, năng lượng băng rít gào chói tai ngưng tụ lại trước một ngón tay của nàng.
Sở Vân Thăng lập tức vung kiếm Thiên Ích lên, không nói một lời liền ra tay. Có phải địch hay không thì hắn cũng đã chuẩn bị sẵn, cả động tác không hề có chút ngưng trệ nào, ngay cả bên trong kiếm Thiên Ích màu đỏ ánh xanh cũng đã trút đầy nguyên khí bản thể đến cực hạn.
Hắn định ngay tại lúc vừa bắt đầu xung đột, sẽ phát ra chiến kỹ cực mạnh của hắn - Thiên Quân Ích Dịch, dùng nó để lấy được một chút ưu thế chủ động.
Có điều, Sở Vân Thăng nhanh, cô gái áo trắng kia còn nhanh hơn, dù là hắn trước giờ luôn xem tốc độ là ưu thế, lúc này lại rơi vào hạ phong.
Đầu ngón tay nhỏ dài trắng mịn của cô gái áo trắng, chíu một tiếng, năng lượng băng ngưng tụ cao độ lập thức thoát tay bắn ra, gào thét lao đến, dùng một tốc độ khó tưởng tượng phình to phóng đại, tạo thành một cái đầu quái vật giương nanh múa vuốt to lớn mà Sở Vân Thăng chưa bao giờ thấy qua, cấp tốc bắn về phía hắn.
Răng rắc!
Sở Vân Thăng dốc sức chém một kiếm vào cái đầu băng lớn này, không để ý đến cơn đau kịch liệt, lập tức vung hai tay đang cầm kiếm còn đang run rẩy lên, tiếp tục dùng tốc độ cực nhanh phóng về phía cô gái áo trắng, hắn một lòng muốn dù có phải liều bị thương bản thân, thì cũng phải đẩy lùi cô gái áo trắng này.
Lấy sự sắc bén của kiếm Thiên Ích loại hai, hắn không tin không thể đâm thủng cái thân thể không hề có phòng hộ của cô ta.
Nhưng hắn vừa mới chém vỡ cái đầu quái vật bằng băng, thì đợt tấn công thứ hai của cô gái áo trắng đã xuất hiện, từ trên bức tường của tòa nhà văn phòng, ngưng kết ra những mảnh băng ẩn chứa năng lượng băng khổng lồ, đông cứng hai chân hắn, đông cứng hai đùi hắn, nhanh chóng lan tràn khắp toàn thân.
Hắn vừa xông lên, vừa cố gắng phóng ra kiếm chiến kỹ, nhưng còn chưa kịp hoàn thành, thì một động tác cuối cùng đã trực tiếp bị đóng băng cứng ngắc, hoàn toàn rơi vào trong khối băng!
Phá!
Sở Vân Thăng kích thích tất cả nguyên khí bản thể, cưỡng chế xoay tròn thanh kiếm Thiên Ích sắc bén vô cùng, chém vỡ khối băng, phóng người từ trong "hầm băng" ra!
Bộ dáng Sở Vân Thăng phá băng lao ra, nhìn thì đẹp, nhưng kỳ thực lại lạnh không chịu nổi, tuy chỉ bị đóng băng trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng mỗi tế bào trong cơ thể đều như bị bóc trần ngâm vào trong nước đá, khiến hắn không ngừng rùng mình, thậm chí cánh tay, thân thể đều bị cóng tê cứng, không thể nào hoạt động như thường được!
Mức độ bị năng lượng băng của nàng ta ăn mòn, đã vượt xa lần hắn bị toàn bộ võ sĩ Bóng Tối hệ băng của tròn một đại đội "đóng băng nhầm" hồi chiến đấu với côn trùng trên tuyến phòng ngự!
Nhưng mà, đợt tấn công thứ ba của cô gái áo trắng, căn bản không hề cho Sở Vân Thăng có chút cơ hội thở dốc, những đao băng bay múa đầy trời, nối đuôi nhau lao tới, lúc nha lúc nhúc, trên lưỡi đao của mỗi đao băng, đều có ẩn chứa năng lượng băng trí mạng.
Trong đáy lòng Sở Vân Thăng lúc này hiểu hết sức rõ ràng, bản thân không phải là đối thủ của người này, chỉ ba chiêu, bất luận là uy lực, hay là tốc độ, đều khiến cho bản thân đến một chiêu kiếm chiến kỹ cũng không tung ra nổi!
Dù cho là lần đó khi hắn đối mặt với Hỏa Diễm Huyễn Điểu, cũng không hề khó khăn đến mức này.
Từ khi chiến giáp loại hai thành hình tới nay, dù là Tử Viêm Hỏa Ma Trùng cũng không thể phá vỡ được chiến giáp của hắn, mà mấy đao băng này, lại có thể dễ dàng để lại trên chiến giáp đầy rẫy vết đao nông sâu không đều!
Không thể để cho nàng tiếp tục tấn công nữa! Bằng không cứ bị động chịu đòn, thì không quá năm đến sáu lượt tấn công của nàng, bản thân hẳn sẽ táng thân ở chỗ này.
Sở Vân Thăng cắn răng chống đỡ, hoàn toàn không né tránh những lưỡi đao băng bay múa đầy trời mà lại sắc bén khó đỡ kia, hét lớn một tiếng, cưỡng chế xông về phía trước, giữa làn đao băng như mưa, lòng đầy kỳ vọng tung ra kiếm chiến kỹ - Thiên Quân Ích Dịch!
Mười hai luồng bóng kiếm, ông ông từ trên thân kiếm Thiên Ích nối đuôi nhau phóng ra, xếp thành một hàng, tựa như những viên sao băng cắn nát tất cả những lưỡi đao băng dám ngăn trở bước tiến của chúng, tập trung bắn về phía cô gái áo trắng.
Nhưng không giống như hy vọng của Sở Vân Thăng là bóng kiếm xuyên thẳng qua thân thể cô ta, hoặc là tạo thành năng lượng nguyên khí va đập nổ vang, cô gái áo trắng kia, hai mắt bắn ra ánh sáng trắng toát lạnh lẽo, bắn thẳng đến bóng kiếm đang bay tới, không ngờ lại có thể chặn đứng mười hai luồng bóng kiếm trước giờ luôn sắc bén không gì sánh nổi!
Băng giá bắt đầu từ phần đỉnh của bóng kiếm, từng tấc từng tấc cướp đoạt mặt trận, sau đó, răng rắc, vỡ thành vô số mảnh vụn nhỏ bé, kèm với đó là bóng kiếm biến mất.
Sở Vân Thăng thoáng sửng sốt, tuy rằng hắn biết trong chiến đấu bên đường tơ kẽ tóc thế này, không thể có một chút thất thần nào, thế nhưng hắn chưa từng thấy qua bất kỳ một đối thủ nào của bản thân, có thể trừ khử bóng kiếm của "Thiên Quân Ích Dịch" dễ dàng như thế! Bất kể là Hỏa Diễm Huyễn Điểu hay là Tử Viêm Ma Trùng!
Nhưng hắn không thể lùi, không thể bại, lại càng không thể chết được! Dưới chân hắn chính là thân nhân duy nhất của hắn, hắn làm sao biết được cô gái áo trắng này sau khi giết chết hắn sẽ làm thêm điều gì nữa? Mau chóng giết sạch, người áo choàng từng làm qua, thực sự thì Hỏa Vương Tề Huyên, trước khi "chết" cũng không khỏi không giao con trai cho Đinh Nhan.
Chiến giáp của Sở Vân Thăng đã bị những lưỡi đao băng không ngừng bay múa đâm thủng lỗ chỗ, miễn cưỡng vẫn còn có thể chịu đựng được, tức thời bất chấp hết thảy lấy ra tấm nguyên phù Ly Hỏa phù cấp ba duy nhất trước đó chuẩn bị để đối phó với người áo choàng!
Đao băng lượn lờ quanh thân, Sở Vân Thăng chỉ có thể nắm chặc Ly Hỏa phù trong tay, tránh cho nó bị xé nát, pháp quyết dao động, phù thể kích hoạt, trong tay hắn nhất thời hội tụ một luồng năng lượng hỏa khổng lồ, giữa một vùng băng thiên tuyết địa, ánh lửa rạng ngời hết sức chói mắt.
Phút chốc, chỉ thấy trong tay trái Sở Vân Thăng, bắt ra từng đợt hào quang đẹp đẽ nóng rực, nguyên hỏa thiên địa lập tức như một cơn mưa lửa từ trời đổ xuống, thiêu đốt nhân gian!
Nguyên phù tấn công cao cấp cấp ba, dù cho với cảnh giới Hai Nguyên Thiên của Sở Vân Thăng, chỉ có thể phát ra một phần uy lực của nó, thì uy lực đó cũng không phải chuyện đùa!
Nguyên hỏa thiên địa phủ đầy trời, đốt cháy những lưỡi đao băng bay lượn khắp nơi xung quanh, không mất một hồi đã thiêu rụi chúng không còn sót lại chút gì!
Lúc này, cô gái áo trắng cũng không nhịn được "ồ?" lên một tiếng.
Cơ hội tấn công gian nan tạo ra, Sở Vân Thăng tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ, lúc này, áp lực từ đao băng đã biến mất, hắn liền không cố kỵ gì lần nữa thi triển ra Thiên Quân Ích Dịch.
Lần này, mười hai bóng kiếm, được hắn khống chế chồng lại thành một, phát ra ánh sáng chói mắt, lần nữa mạnh mẽ đâm về phía cô gái áo trắng.
Mà chính hắn thì tung người nhảy lên, giơ cao kiếm Thiên Ích, chém về đỉnh đầu cô ta.
Đóng băng, phá băng, lại đóng băng, lại phá băng!
Bóng kiếm hợp lại, một mạch quật cường phá băng tới gần cô gái áo trắng, mãi cho đến ngay trước người nàng, cô gái áo trắng mới hơi nhíu đôi mày thanh tú, vươn bàn tay trái vẫn luôn chưa từng động của nàng, chụp lấy bóng kiếm giữa không trung.
Sở Vân Thăng cách nàng không xa cũng không gần, lại có thể rõ ràng nghe được bóng kiếm phát ra tiếng rít bén ngọn.
Ken két!
Bóng kiếm lần nữa, vỡ tan tành, tiêu tán vào hư không.
Tay phải của cô gái áo trắng vung lên chộp vào giữa không trung, một vũ khí băng hai đầu hình lưỡi đao xuất hiện trong tay nàng, lập tức đẩy lùi thanh kiếm Thiên Ích đang chém đến trên đầu nàng ra.
Sở Vân Thăng bay ngược trở về mái nhà phủ đầy mảnh băng ở phía sau, vẫn giơ kiếm đứng thẳng, không chút nhượng bộ.
Vũ khí băng trong tay cô gái áo trắng bị kiếm Thiên Ích chém nứt ra, nàng thuận tay ném đi, hóa thành từng đóa hoa tuyết, tung bay tiêu tán.
"Ngươi đã lấy được tư cách tiến vào 'Phản thế giới' cùng chúng ta." Ngoài dự đoán của Sở Vân Thăng là cô gái áo trắng lại ngừng tấn công, đột nhiên cất lời.
Khi nàng chỉ dùng một cánh tay trái là có thể tiếp được kiếm chiến kỹ, lại không tốn chút sức nào ngăn đòn chém của mình, Sở Vân Thăng đã mơ hồ cảm giác mình nhất định thất bại, trừ khi là mình chạy trốn, bằng không tuyệt không có đường sống.
Nhưng không ngờ rằng nàng lại chủ động dừng không tấn công nữa.
"Chúng ta"? "Phản thế giới"? Sở Vân Thăng cấp tốc phản ứng lại, kiếm Thiên Ích trong tay lập tức nắm thật chặt, hỏi ngược lại: "Các người? Cô và người áo choàng là cùng một phe!?"
"Ngươi rất sợ hắn?" Cô gái áo trắng liếc nhìn Sở Vân Thăng một cái, tùy ý nói.
Sở Vân Thăng ngưng mắt nhìn nàng, lại không nói gì.
"Nếu biết sự hiện hữu của hắn, nhưng lại không nhận ra sự khác nhau giữa ta và hắn, thì cũng chỉ là một thứ ngu xuẩn chỉ có một chút sức mạnh, mà không hề có chút trí tuệ nào!" Cô gái áo trắng lạnh nhạt nói: "Nha đầu họ Chúc đã đến dưới lầu, nàng là người của chúng ta, nhớ kỹ, nếu như ngươi không muốn trở thành 'con rối' của 'người áo choàng', đây chính là lựa chọn duy nhất mà cũng là tốt nhất, bằng không, cho dù ta không giết ngươi, hắn cũng sẽ giết chết ngươi."
"Cái gì là 'Phản thế giới'? Các người có phải muốn tìm một khối lập phương hay không?" Sở Vân Thăng hoàn toàn chẳng hề để ý đến đánh giá của nàng, hắn bây giờ chỉ muốn làm rõ xem đến cùng là xảy ra chuyện gì.
"Ngươi đúng là biết không ít, chờ sau khi ngươi đưa ra quyết định, nếu còn có thể sống, thì lại đến hỏi ta." Cô gái áo trắng nói xong, liền bồng bềnh bay khỏi tòa nhà văn phòng.
----o0o---- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK