Chương 93: Vu Bà.
"Tôi được lão Thôi thuê, vốn không có quan hệ gì với Triệu Sơn Hà." Sở Vân Thăng bình thản nói, mục đích khi hắn gia nhập vào đội ngũ này hoàn toàn khác với Lê Việt, cho nên hắn hoàn toàn không hề hứng thú với việc tranh đấu giữa sáu người họ.
Lê Việt hơi biến sắc, tuy rằng Sở Vân Thăng nói hắn và Triệu Sơn Hà không quan hệ gì, chỉ là do lão Thôi thuê tới, thế nhưng, Triệu Sơn Hà chính là luôn luôn kiên định đứng về phía lão Thôi.
"Chúng ta cũng không phải là bỏ mặc mấy người lão Thôi, dĩ nhiên là sẽ đưa bọn họ đi cùng, chỉ cần đi đủ nhanh, trong vòng một ngày đến được Kim Lăng thì chưa chắc đã có ai chết, Triệu Sơn Hà muốn vòng vo tìm thức ăn mới thật sự là nguy hiểm, nếu như gặp phải đàn côn trùng thì mọi người đều sẽ không sống nổi!" Lê Việt thuận theo lời Sở Vân Thăng nói tiếp, hắn thật ra cũng không phải là không có lý, tất cả đều là biến số không biết, có khi chỉ cần chạy một chuyến nữa là có thể đến được Kim Lăng, đây là chuyện mà ai cũng không thể biết được.
Sở Vân Thăng cười cười, từ chối cho ý kiến.
"Vậy đi, Sở, chỉ cần cậu cứ giữ trung lập như Hoàng Nhân Khoan là được rồi!" Lê Việt cũng cười khan vài tiếng mà nói, hắn thực ra cũng không có bao nhiêu hy vọng với Sở Vân Thăng, thứ nhất là do hắn mới tới, căn bản chẳng hề có giao tình gì đáng nói, thứ hai, khi Sở Vân Thăng gia nhập bọn họ, chỉ nói qua mình là chiến sĩ hệ hỏa sử dụng súng lục, loại chiến sĩ hệ hỏa thông thường này, trong mắt Lê Việt cũng không có bao nhiêu tác dụng, mấu chốt là hai cao thủ như Đầu Bếp và Vu Bà.
Sở Vân Thăng đứng dậy, chuẩn bị dẫn hổ con ra ngoài hít thở không khí, không trả lời Lê Việt, hắn cũng cảm thấy không cần thiết phải đảm bảo gì đó với Lê Việt.
Có thể Lê Việt sẽ cho là mình thầm chấp nhận đề nghị của bọn họ, bọn họ nghĩ thế nào, Sở Vân Thăng cũng không thèm để ý.
Bây giờ, Sở Vân Thăng đang chuẩn bị tìm Triệu Sơn Hà nói chuyện một chút, vấn đề thức ăn với hắn mà nói chỉ là chuyện nhấc tay là xong. Nếu như Triệu Sơn Hà khăng khăng phải đi lòng vòng tìm kiếm thức ăn, làm lỡ một lượng lớn thời gian, với Sở Vân Thăng mà nói cũng là cực kỳ bất lợi, một trong những mục đích khi hắn gia nhập vào đội ngũ này chính là để nhanh chóng tới được Kim Lăng.
Trong Vật Nạp phù của Sở Vân Thăng có chứa đựng một lượng lớn xác Nhục Trùng, có để bao lâu cũng không xảy ra chuyện ôi thiu hư thối. Cái thứ thịt này, Sở Vân Thăng nhìn thấy mà buồn nôn, bản thân hắn tới bây giờ vẫn chưa từng ăn qua, chỉ có hổ con là thích ăn, có điều so với tính mạng con người, Sở Vân Thăng vẫn rõ ràng bên nào nặng bên nào nhẹ, huống chi thịt của Xích Giáp Trùng cũng hoàn toàn đủ cho hổ con ăn rồi.
"Anh tìm tôi?" Triệu Sơn Hà nghi ngờ tới phía sau chiếc xe hơi đang bị hỏng, vừa rồi hắn vẫn đang thúc giục mấy người lão Thôi tranh thủ nhanh chóng sửa xe, trong mắt hắn, Sở Vân Thăng cơ bản chỉ tốt hơn một chút so với Đầu Bếp vốn chẳng nói gì mà thôi. Năng lực có vẻ không quá mạnh, chỉ là tấm lòng khá tốt, ít nhất thì Sở Vân Thăng có thể tặng nguyên cả chén cháo của mình cho người khác, điều mà ngay cả hắn cũng làm không được.
"Đừng đi đường vòng, trực tiếp đi đến Kim Lăng..." Sở Vân Thăng chuẩn bị nói gắn gọn, nhưng lại bị Triệu Sơn Hà gấp gáp cắt đứt.
"Là mấy người Lê Việt bảo anh đến sao? Sở, tôi biết trong lòng bọn họ nghĩ gì, thế nhưng không được, anh có thể tự mình đến xem xe của mấy người lão Thôi ra sao rồi, bọn họ đã ba ngày nay chưa được ăn gì! Chỉ dựa vào uống nước để giữ mạng, nếu như trước đây ăn no thì bây giờ còn có thể miễn cưỡng chịu được, thế nhưng ba ngày trước bọn họ cũng chỉ có thể ăn một bữa một ngày mà thôi! Bây giờ mọi người đều đã hấp hối cả, thế nhưng bọn họ lại vẫn đưa thức ăn mà với họ còn quý hơn cả tính mạng cho chúng ta!" Triệu Sơn Hà nắm chặc nắm đấm, nói liền một mạch: "Sở, anh vừa đến, không có cảm tình gì với mấy người lão Thôi, tôi hiểu, thế nhưng tôi thì khác, là thức ăn của họ cứu tính mạng tôi, ân một ngày nhớ ngàn năm, bất kể là thời đại Mặt Trời, hay là thời đại Bóng Tối này, tôi đều sống theo đạo lý này..."
Sở Vân Thăng trước đây chỉ biết Triệu Sơn Hà là một người coi niềm tin như mạng sống, lại không ngờ y lại biết ăn nói đến vậy, hoàn toàn không cho Sở Vân Thăng bất cứ cơ hội xen mồm vào.
Hắn dứt khoát trực tiếp đẩy cái túi du lịch cực lớn đã chuẩn bị sẵn từ trước đó đến trước mặt Triệu Sơn Hà, bên trong đựng Nhục Trùng mà Sở Vân Thăng lấy ra từ Vật Nạp phù, tròn một túi căng phồng.
"Đây là cái gì?" Triệu Sơn Hà ngây ra một chút, hơi kỳ quái nói.
Sở Vân Thăng mở khóa túi ra, lộ ra đống thịt Nhục Trùng trắng hếu, dưới ánh sáng phản xạ từ ngọn đèn ở đầu xe, trông có vẻ lành lạnh.
"Đây! Đây là.... Thịt người!!!" Triệu Sơn Hà sửng sốt một lát, chợt, gần như là nhảy dựng lên nói với giọng hết sức kinh hãi.
Nhìn Nhục Trùng thành thịt người cũng không thể trách hắn được, ban đầu khi ở câu lạc bộ cung tên của Giang lão đại, Sở Vân Thăng khi mới gặp thứ này thì phản ứng đầu tiên cũng tưởng rằng đây là thịt người.
"Là thịt quái vật!" Sở Vân Thăng bình thản nói, từ trong túi lôi ra một con Nhục Trùng hoàn chỉnh, bày ra trước mắt Triệu Sơn Hà.
"Đây là quái vật gì? Hình như đến bây giờ còn chưa từng thấy qua!?" Triệu Sơn Hà đến lúc này mới nhìn rõ hình dạng, yên lòng lại, vừa rồi nhìn vào tưởng là thịt người, đúng là dọa cho hắn toát hết mồ hôi hột, người chết mọi người đều đã thấy nhiều, không có gì e ngại lắm, thế nhưng cái chuyện ăn thịt người lại là chuyện gần như không dám tưởng tượng đến.
"Côn Thành, thứ này chỉ có ở Côn Thành." Sở Vân Thăng như đang nhớ lại đoạn ký ức đó, thản nhiên trả lời.
"Là cái thành phố sương mù kia sao, nghe nói chưa từng thấy ai đi vào mà có thể đi ra được, chúng tôi không dám đi vào, đều là đi vòng qua. Triệu Sơn Hà ngạc nhiên nói, có chút khó mà tin được rằng Sở Vân Thăng là đi từ trong đó ra, người bên ngoài nói rằng đi vào trong đó chỉ có chết, không ai có thể sống được, Sở Vân Thăng cũng chưa bao giờ nói qua chuyện này.
Mà lúc này, trong đầu Sở Vân Thăng lại không tự chủ được hiện ra con Hỏa Diễm Huyễn Điểu khủng bố mà hung hãn kia, bản thân bị nó dồn đến đường cùng, phải dựa vào giả chết, dựa vào Thanh Giáp Trùng đột nhiên xuất hiện mới có thể may mắn chạy trốn được. Cái cảm giác bị cái chết ép đến gần trong gang tấc khiến cho người ta hít thở không thông đó, đến bây giờ nhớ lại mà vẫn toát mồ hôi lạnh.
Hắn lắc lắc đầu, không muốn tiếp tục nói về cái đề tài này, trực tiếp nói: "Túi trùng thịt này anh cứ đưa cho lão Thôi, ăn tiết kiệm một chút thì cũng đủ cho chúng ta gắng gượng được đến Kim Lăng!"
Triệu Sơn Hà khiếp sợ há hốc mồm, hắn vắt hết óc, tìm vô số cách, vì tìm kiếm những thôn xóm có khả năng còn có lương thực ở gần đây, hắn gần như đã lật muốn hư luôn tấm bản đồ duy nhất mà lão Thôi đưa cho hắn, nhưng trăm triệu lần cũng không ngờ rằng, gã chiến sĩ hệ hỏa tự xưng là Sở Vân Thăng mà bọn họ thuê ngày hôm trước, tuy rằng hơi lạ lùng là hắn còn dẫn theo một con hổ, nhưng không hề có điểm đặc biệt nào khác. Bây giờ, không ngờ lại là người cung cấp thức ăn cho mấy người lão Thôi, Triệu Sơn Hà hơi ngẩn người, hắn cố sức nhớ xem khi Sở Vân Thăng lên xe có mang theo cái túi vô cùng lớn này theo hay không.
Sở Vân Thăng sợ hắn lại dài dòng không ngừng lại được, chuyện này hắn đã làm xong, còn phải tranh thủ quay về tu luyện nguyên khí nữa, vì vậy lập tức cướp lời nói: "Thịt này không phải là cho không, có mấy việc chúng ta cần nói rõ ràng trước: Thứ nhất, sau khi sửa xe xong, lập tức đổi lại tài xế ngày đêm không ngừng chạy đến Kim Lăng, cái chuyện tìm lương thực đừng nhắc lại nữa; thứ hai, chỉ có một túi thịt côn trùng này thôi, các người tính toán cho tốt rồi hãy chia nhau, nếu như vẫn không thể trụ được đến Kim Lăng, ta và các người cũng chỉ có thể chia tay mà thôi! Thứ ba, nhớ kỹ đây không phải là cho sáu người các ngươi, ai cũng không thể có đặc quyền, chia đều cho tất cả."
"Sở, thứ này ăn được sao? Rất nhiều người đã chết vì ăn thịt Xích Giáp Trùng rồi." Triệu Sơn Hà cố đè xuống những câu hỏi lớn trong lòng, đưa tay chạm chạm thịt côn trùng, thấp thỏm tìm một câu rồi mới mở miệng hỏi.
Sở Vân Thăng mặc dù chưa từng thấy qua chuyện bọn người Giang lão đại ăn thứ thịt này, thế nhưng người của Đỗ Kỳ Sơn lúc đó cũng đã từng ăn, người nào người nấy đều không có chuyện gì, hoàn toàn khác với thịt của Xích Giáp Trùng.
Thịt của Xích Giáp Trùng có chứa một lượng lớn chất ăn mòn, những ai ăn thịt Xích Giáp Trùng hầu như đều là ruột tan bụng thủng mà chết, chỉ có duy nhất hổ con là trường hợp đặc biệt, Sở Vân Thăng đoán có lẽ việc này có liên quan đến thuộc tính kim của nó.
Sở Vân Thăng ôm lấy hổ con, xoay người, nói một câu đơn giản nhưng không thể nghi ngờ: "Có thể ăn!"
Cánh tay Triệu Sơn Hà bỗng nhiên run run, đây chính là một túi thịt quái vật lớn, chỉ cần thật sự ăn được, chế thành thịt băm thì nó chính là thứ giữ mạng cho mọi người! Nhất là đối với đám người lão Thôi bây giờ, quả đúng là bảo vật cứu mạng!
Mà còn chưa kể đến việc, vì muốn đi đường vòng tìm kiếm thức ăn, hắn đã cảm giác được sự bất mãn mãnh liệt của đám người Lê Việt, bầu không khí như trước cơn bão tố hết sức căng thẳng.
"Sở! Cảm ơn anh!" Triệu Sơn Hà ngây ra một lúc mới phun ra được mấy chữ này..
Sở Vân Thăng chỉ để lại một câu: "Tự giải quyết cho tốt." Rồi liền quay trở về xe.
Túi du lịch tuy lớn, nhưng cũng chỉ có thể chứa được một con Nhục Trùng có thể tích cực lớn. Chỉ là một con Nhục Trùng mà thôi, hắn không hề cảm thấy cần người ta cảm ơn gì cả, hơn nữa mình và hổ con đi nhờ miễn phí xe của lão Thôi một ngày, cũng không gặp phải chuyện cần tiêu diệt Xích Giáp Trùng mà hắn cam kết, con Nhục Trùng này coi như là trả tiền xe cho lão Thôi.
Hắn đã nói rất rõ ràng, chỉ có một con này, nếu như còn không chạy tới nơi, bản thân Sở Vân Thăng cũng hiểu rõ rằng, bất kể thế nào thì bảo vệ tính mạng mới là quan trọng nhất, tuyệt đối không thể theo Triệu Sơn Hà đi đường vòng, huống hồ bây giờ thời gian lỡ dỡ ngày càng dài, hắn càng ngày càng lo lắng cho an nguy của gia đình cô ở Kim Lăng.
Khi Triệu Sơn Hà tiến vào xe không giấu được vẻ mặt vui mừng, khiến cho đám người Lê Việt đang nghiêm chỉnh chờ đợi hết sức kinh ngạc, bọn họ đã chuẩn bị xong việc ngả bài vào phút cuối.
Thế nhưng, khi Triệu Sơn Hà đột nhiên tuyên bố tiếp tục hướng thẳng Kim Lăng ngày đêm di chuyển, vẻ mặt của đám người Lê Việt trong nháy mắt đã cứng ngắc.
Việc này có tính toàn gì nữa cũng không giải quyết được gì.
Có điều không bao lâu sau, đám người lão Thôi đã đói bụng đến cực hạn, không thể chờ đợi được nữa lấy con Nhục Trùng mà Sở Vân Thăng cho họ ra, cắt một miếng nhỏ thử nấu thành thịt băm, mùi thơm của thức ăn lập tức tản ra.
Việc giải thích với sáu người rằng thịt côn trùng này không phải là thịt người được giao cho Triệu Sơn Hà, thân thể côn trùng bày ra trước mắt, tất nhiên chỉ cần nhìn là hiểu, về phần nguồn gốc của nó, Sở Vân Thăng cũng không yêu cầu Triệu Sơn Hà phải giấu diếm, hắn cảm thấy việc đó không cần thiết, trốn trốn tránh tránh quá mệt mỏi, hắn cũng không hề che giấu việc từng mặc bộ chiến giáp có một không hai chạy nhảy lượn lờ trong khắp thành phố sương mù.
Nhưng làm hắn không ngờ là, cái vị "Vu Bà" kia lại tuyên bố rằng vì mọi người tin vào tín ngưỡng của bà ta nên mới xuất hiện thức ăn, mà càng làm Sở Vân Thăng giật mình là, dường như vị "Vu Bà" này có một đám tín đồ mà bà nói gì cũng tin tưởng!
Từng câu từng chữ của "Vu Bà" đã trở thành cột trụ tinh thần của bọn họ, bà ta thậm chí còn tuyên bố: Ai tin ta, kẻ đó rồi sẽ thức tỉnh!
Đối với người bình thường mà nói, thức tỉnh chính là khát vọng lớn nhất của bọn họ, chỉ cần trở thành chiến sĩ thức tỉnh, tỷ lệ sống sẽ tăng lên rất nhiều, những người thân bạn bè quen biết cũng đều có được chỗ dựa.
"Vu Bà" với tín ngưỡng của mình lại thêm cả lá cờ có thể thức tỉnh, hiển nhiên là phù hợp với tâm lý khẩn cấp của họ.
"Vu Bà" có năng lực này hay không thì Sở Vân Thăng không biết, nhưng hắn biết nếu như sử dụng nguyên phù Thiên Địa, cái loại nguyên phù mà hắn đã biết đến từ ngày tu luyện đầu tiên này, dùng nó làm dẫn dắt, thật sự có thể khiến cho một người bình thường không thể thức tỉnh trực tiếp thức tỉnh luôn.
Chỉ là, bây giờ hắn mới chỉ đến cảnh giới Hai Nguyên Thiên, căn bản không thể chế tạo ra loại nguyên phù có đẳng cấp cực cao khó có thể với tới này.
----o0o---- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK