Chương 99: Rốt cuộc sắp đến rồi sao?
Khi đến phía sau, Sở Vân Thăng đưa đứa trẻ giao cho mẹ nó, bà ta ôm thật chặt lấy con mình, tựa như là sợ bị ai đó cướp mất.
Sở Vân Thăng tìm trong Vật Nạp phù ra một lon sữa bột, cũng không quan tâm nó có thích hợp cho trẻ mới sinh không, lúc này đã không thể để ý đến mấy chuyện đó rồi. Đưa nó cho Thôi Ngọc Tuyền, nghiêm túc nói: "Đây là cho đứa trẻ, cậu thay mẹ con các nàng giữ gìn, không được để lọt vào tay người khác."
So với những người khác Sở Vân Thăng không tiếp xúc nhiều lắm, chỉ có Thôi Ngọc Tuyền này coi như là đáng tin một chút, tuy rằng nó có hơi trẻ trâu, không biết tự lượng sức mình đi chọc vào Lê Việt, có điều bây giờ có hai người Sở Vân Thăng và Triệu Sơn Hà làm chỗ dựa, trong cái đội ngũ đã thương vong thảm trọng này sẽ không còn xảy ra việc lớn gì nữa.
"Sở đại ca!?" Thôi Ngọc Tuyền kinh ngạc nhìn hộp sữa bột trong tay, sữa bột trong thời đại này có ý nghĩa gì, có thể những chiến sĩ thức tỉnh kia không biết, thế nhưng người bình thường bọn hắn thì không thể hiểu hơn được nữa!
Hơn nữa, Thôi Ngọc Tuyền căn bản không biết làm sao mà Sở Vân Thăng lại đội nhiên "biến ra" được một lon sữa bột, lại còn mới tinh nữa! Hoàn toàn khác với những thức ăn sứt mẻ khuyết thiếu tìm được trong những đống đổ nát. Càng đừng kể đến việc, trước đó Sở Vân Thăng còn từng quỷ dị lấy ra một túi thịt côn trùng lớn giải quyết nguy cơ thiếu thốn thức ăn nghiêm trọng của bọn hắn khi đó.
"Đừng hỏi, cái gì cũng đừng hỏi, ta chỉ có thể giúp các người chừng này mà thôi, các người nhiều người như vậy, cuối cùng vẫn phải dựa vào chính phủ ở Kim Lăng. Đi chuẩn bị một ít thịt côn trùng đi, ăn no rồi xuất phát, từ đây đến Kim Lăng đã không còn bao xa nữa!" Sở Vân Thăng cắt đứt nó, bây giờ mặc dù hắn liên tục trợ giúp cho những người này, thế nhưng vẫn không muốn tiết lộ bí mật lớn nhất của mình.
"Sở đại ca..." Thôi Ngọc Tuyền cắn môi, hơi do dự, thấy Sở Vân Thăng có chút không vui, liền vội vàng giải thích: "Em không phải muốn hỏi chuyện sữa bột, Sở đại ca, em muốn hỏi anh là làm sao mới có thể thức tỉnh, trước đây Triệu đại ca đã dạy em rất nhiều cách, em đã thử vô số lần nhưng đều không thành công, anh chính là chiến sĩ thức tỉnh mạnh nhất ở đây, cũng là người lợi hại nhất mà em từng thấy, anh có thể dạy em được không?"
Hắn và Ngũ Tử vẫn luôn chú ý động tĩnh khi đám người Sở Vân Thăng chiến đấu, sau đó Sở Vân Thăng một thân một mình đại chiến với đàn côn trùng, thậm chí còn đồng thời sử dụng hai loại dị năng băng hỏa, khiến cho máu huyết hai người sôi sục, hết sức sùng bái.
Sở Vân Thăng cũng không ngờ là hắn sẽ hỏi vấn đề này, có điều bản thân vốn không biết chút gì về việc thức tỉnh, nếu như giáo sư Tôn ở chỗ này thì còn có thể nói vài thứ, chứ còn bản thân căn bản không có cái trình độ đó.
"Làm sao mới có thể thức tỉnh thì anh cũng không biết, không có cách nào giúp cậu được." Sở Vân Thăng lắc đầu nói.
"Không có cách nào sao?" Thôi Ngọc Tuyền vẫn không từ bỏ hỏi.
Sở Vân Thăng vẫn lắc đầu, nhìn ánh mắt dần dần sầm lại của hắn, Sở Vân Thăng bổ sung một câu: "Anh đoán có lẽ đây là việc liên quan đến khoa học sinh vật, khi đến Kim Lăng, ở đó có rất nhiều nhà khoa học, có lẽ sẽ có cách, cậu tạm thời đừng suy nghĩ quá nhiều, cứ tổ chức người của cậu cho tốt, mau chóng an toàn đến được Kim Lăng mới là chuyện quan trọng nhất bây giờ.
Thôi Ngọc Tuyền gật đầu, kiên định nói: "Mặc kệ thế nào, em cũng sẽ không từ bỏ!"
Hắn đi rồi, Sở Vân Thăng mới cẩn thận tìm thuốc men trong Vật Nạp phù, mất rất nhiều công sức mới tìm được một ít thuốc phù hợp với yêu cầu của bác sĩ Lý.
Chôn cất, nấu cơm, chữa thương.
Có được thuốc men mà Sở Vân Thăng cung cấp, bác sĩ Lý nhanh chóng tiến hành chữa trị cho những người bị trọng thương, Vu Bà đã tỉnh, bà ta rất quật cường, vừa khôi phục được một ít năng lượng liền lập tức bắt đầu chữa thương cho tín đồ bị thương của mình trước, sau đó mới đến lượt bốn người Triệu Sơn Hà và những người bình thường khác.
Sở Vân Thăng xé thịt Xích Giáp Trùng đút cho hổ con, nó đã đói sôi cả bụng rồi.
"Chú ơi, cho chú này."
Sở Vân Thăng đã biết cô bé này tên là Manh Manh, cha nàng vì bảo vệ cho mẹ con nàng chạy trốn nên đã chết dưới chân đao của Xích Giáp Trùng.
Đôi tay gầy gò nhỏ bé của Manh Manh bưng chén canh thịt băm, đứng trước mặt Sở Vân Thăng, Sở Vân Thăng tự mình đã ăn một ít lương khô, giờ cũng không đói, chỉ nhận lấy rồi bỏ qua một bên.
Thấy Sở Vân Thăng có vẻ cũng không muốn ăn, trong ánh mắt cô bé có chút thất vọng, có điều hứng thú của nàng rất nhanh đã bị hổ con hấp dẫn, muốn đưa tay ra vuốt ve đầu hổ con, thế nhưng lại không dám.
"Chú ơi, nó trông thật giống một con hổ nha, con ở vườn thú từng thấy hổ rồi, có điều lớn hơn nó." Cô bé khoa tay múa chân nói.
Sở Vân Thăng cười cười, từ trong ngực móc ra một thanh sô cô la, đưa cho nàng nói: "Nó là một con hổ mà, một con hổ nhỏ."
"Sô cô la!" Cô bé vui vẻ reo lên: "Là cho con sao?"
Sở Vân Thăng gật đầu, vuốt ve đỉnh đầu của nàng, đùa giỡn nói: "Đừng nói cho người khác biết nhé!"
"Vâng!" Cô bé nghiêm túc gật đầu: "Thế nhưng, đến cả mẹ cũng không thể nói sao?"
Sở Vân Thăng vỗ vỗ đầu của nàng: "Mau trở về đi, chú còn có việc phải làm."
Cô bé rất sợ Sở Vân Thăng lại đột nhiên trở nên hung dữ như lần trước, ngoan ngoãn cất sô cô la vào trong cái túi mà nàng cho là an toàn nhất, cất xong còn dùng bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ, cẩn thận nói: "Cảm ơn chú! Con cất kỹ sô cô la, đến khi đói bụng nhất mới lấy ra ăn!"
Sở Vân Thăng cười cười, nói: "Đi thôi nào!"
Sau khi có được thịt côn trùng làm thức ăn bổ sung, cô bé đã khôi phục lại sức sống ban đầu. Sở Vân Thăng nhìn bóng lưng tung ta tung tăng rời đi của nàng, dường như lại nhìn thấy tuổi thơ đã mất của mình.
Sở Vân Thăng bưng chén canh thịt băm đến cho Điền Duy Đại được băng bó khắp người, lưng của hắn đã hoàn toàn bị nọc độc ăn mòn thành thịt thối, thậm chí có chỗ còn có thể thấy lòi cả xương, nếu không phải nhờ năng lực đặc biệt của Vu Bà, chỉ dựa vào bác sĩ Lý dùng thuốc chữa trị thì sợ rằng khó mà qua được.
Điền Duy Đại không cao lắm, người cũng rất gầy yếu, trên miệng không có râu ria tua tủa như bọn Sở Vân Thăng, thoạt nhìn có vẻ là một tên nhóc tuấn tú, có điều lượng cơm hắn ăn cũng không ít, chén cháo trước kia, những người khác đều cần vài hớp mới có thể húp cạn, mà hắn chỉ cần một ngụm là trong chén liền sạch sẽ.
Sở Vân Thăng đưa canh thịt băm qua cho hắn, hắn có hơi ngượng ngùng, nhưng lại không chống cự nổi sự mê hoặc của cơn đói, chỉ một chén thịt băm hiển nhiên không đủ cho hắn.
Thôi Ngọc Tuyền khống chế khẩu phần thức ăn rất nghiêm ngặt, tuy rằng cuối cùng hắn vẫn len lén thêm vào một chút cho các chiến sĩ thức tỉnh, đến lúc này Thôi Ngọc Tuyền mới thật sự cảm nhận được sự khó xử của lão Thôi khi đó, chiến sĩ thức tỉnh quả thực là quá quan trọng với những người bình thường như bọn hắn.
"Sở tiên sinh, cảm ơn anh!" Thương thế của Triệu Sơn Hà thực ra cũng không hề nhẹ hơn so với những người khác, lúc cuối cùng hắn còn bị Lục Huỳnh Thứ Hấp Trùng xô ngã xuống mặt đất, nếu như không phải hắn có ý chí kiên cường và dục vọng sống mãnh liệt, chỉ sợ bây giờ cũng đã giống như Đầu Bếp nằm trong cái hố mà mấy người lão Thôi đào rồi.
Nhưng khi bác sĩ Lý và Vu Bà chuẩn bị chữa trị cho hắn, hắn không ngờ vẫn nhịn đau để bọn họ cứu chữa Điều Duy Đại trước.
"Sở tiên sinh, nếu không có anh, mọi người chúng tôi ngày hôm qua đều không sống được!" Triệu Sơn Hà đứt quãng nói, cơn đau vẫn còn đang hành hạ thần kinh hắn, hơi thở của hắn có chút suy yếu: "Anh hoàn toàn đủ khả năng một mình phá vòng vây rời đi, thế nhưng anh không làm vậy! Cảm ơn anh không vứt bỏ chúng tôi!"
Sở Vân Thăng ngăn hắn lại, nói: "Nếu muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn Đầu Bếp ấy, ông đã đánh đổi cả mạng sống của mình, so với ông ấy, ít nhất chúng ta đều còn sống."
Lời của hắn khiến cho mọi người có chút buồn bã, ngay cả Hoàng Nhân Khoan cũng không bày ra cái bộ dáng quan lớn nữa, chỉ thấp giọng thở dài.
"Ăn xong thì nhanh khởi hành, nơi này không thể ở lâu, nếu có quái vật đánh hơi được rồi mò đến thì chúng ta cứ chờ chết đi!" Sở Vân Thăng nói tránh qua chuyện khác.
"Đúng, việc này không được chậm trễ, bây giờ liền đi thôi, bảo lão Thôi tập trung mọi người lại rồi lên đường." Đôi lông mày như đao của Triệu Sơn Hà nheo lại, giãy dụa đứng lên từ mặt đất.
"Còn quên nói cho anh biết, lão Thôi đã suy sụp tinh thần, thần kinh không ổn định, ta đã bảo Thôi Ngọc Tuyền tạm thời tiếp nhận vị trí chỉ huy của ông ấy." Sở Vân Thăng nâng Điền Duy Đại lên, bình tĩnh nói.
"?" Đám người Triệu Sơn Hà há to miệng, lại không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, mỗi ngày bị bức điên có khối người, ai cũng không thể đảm bảo là tương lai mình có nổi điên hay không, cái thế đạo này thực sự là quá không để cho người ta sống mà.
Ô tô đã bị Lục Huỳnh Thứ Hấp Trùng phá hư hoàn toàn, không thể nào sửa chữa, quãng đường con lại chỉ có thể dựa vào đôi chân cuốc bộ.
Thôi Ngọc Tuyền tập hợp tất cả những người còn có thể hành động lại, dưới sự giúp đỡ của Sở Vân Thăng, làm một cái cáng cứu thương, mang theo chị Cầm vừa mới sinh xong, giờ đũng quần vẫn còn đang chảy máu.
Hoàng Nhân Khoan bị mọi người ép phải đi xung phong phía trước đội ngũ, ngoại trừ Sở Vân Thăng, năm người còn lại chỉ có hắn là bị thương nhẹ nhất, vẫn còn một chút thực lực.
Sở Vân Thăng thì đi ở cuối đội ngũ, tự mình chặn hậu.
Thật ra hắn vẫn còn một dự định nữa, mặc dù những xác chết Lục Huỳnh Thứ Hấp Trùng rơi vãi trên mặt đất kia đã không còn bao nhiêu nguyên khí, thế nhưng ít nhất cũng có thể chế tạo ra vài tấm Nhiếp Nguyên phù để giữ mạng.
Chờ sau khi mọi người đều đã rời đi, Sở Vân Thăng mới khống chế Vật Nạp phù, quét sạch tất cả xác chết Lục Huỳnh Thứ Hấp Trùng vào trong.
Lúc này, trên bầu trời đã xuất hiện chút ánh sáng yếu ớt, dãy núi liên miên phía xa cũng không cao lớn lắm, vẫn tựa như một con thú thượng cổ khổng lồ nằm ngang ở cuối đường chân trời mờ mịt.
"Mau nhìn! Chỉ cần qua được ngọn núi kia là đến được Kim Lăng rồi!" Triệu Sơn Hà vung tay hô lớn.
Ruốt cuộc cũng sắp đến rồi sao!? Ngọn lửa hy vọng, trong nháy mắt liền bốc cháy hừng hực trong lòng mọi người, người người phấn chấn!
----o0o---- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK