Mục lục
[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 232: Vẽ phù trên không.



Sở Vân Thăng cảm thấy suy nghĩ của mình tựa như suối nước phun trào, các ý tưởng kỳ diệu ùn ùn kéo tới. Không biết thần xui quỷ khiến thế nào hắn một lần nữa nhấn mũi tên quay về.

Hắn cũng không chọn cách chế tạo sẵn trước khi bắt đầu lại, như vậy không hề thực tế. Tình huống mà hắn gặp phải không chỗ nào không phải nguy hiểm xém lông mày.

Vẫn là một con Xích Giáp Trùng, Sở Vân Thăng lập tức bức nguyên khí bản thể ra đầu ngón tay, lơ lửng giữa không trung dựa theo ý nghĩ của chính mình vẽ ra nguyên phù tấn công mà hắn thuần thục nhất - Băng Băng phù.

Nhưng thực tế cũng không đơn giản như hắn nghĩ. Không có chất môi giới làm vật chứa, trước khi nguyên phù thành hình, năng lượng nguyên khí trong không trung hoặc là rất nhanh tiêu tán, hoặc là hình dạng mau chóng xảy ra biến hóa, không cách nào vẽ hoàn chỉnh ra để tiến thêm một bước khiến quy tắc thành lập.

Sở Vân Thăng vừa vận động tốc độ cao tránh né côn trùng, vừa mau chóng bay đi bay lại bổ sung cho nguyên phù chưa vẽ xong, một lần thất bại lại thử một lần. Mấu chốt là tốc độ, chỉ cần tốc độ vẽ phù của mình đủ nhanh đến một mức độ nhất định, nhất định có thể khiến cho phù thể thành lập quy tắc trước khi năng lượng nguyên khí kịp tiêu tán biến hình.

Nhanh! Rất nhanh! Phi thường nhanh!

Trong đầu hắn dần dần chỉ còn lại một chữ: Nhanh!

Ngón tay của hắn bay múa mơ hồ không rõ bóng dáng, đã hoàn toàn vẽ phù chỉ dựa vào cảm giác trên tay, mà không phải dựa vào ánh mắt ước lượng.

Khi một người quá tập trung tâm trí vào một việc, hoặc mạnh hoặc yếu sẽ xuất hiện ý cảnh. Sở Vân Thăng bây giờ cũng như thế, trong mắt, trong lòng hắn chỉ còn lại mô hình kết cấu chế tạo Băng Băng phù....

Có cảm giác!

Chỉ thiếu một chút nữa thôi! Sở Vân Thăng thầm nghĩ, vô luận như thế nào cũng phải thử một lần cuối cùng!

Sở dĩ như vậy, là vì nguyên khí bản thể của hắn đã tiêu hao không sai biệt lắm, mặc dù là cảnh giới Hai Nguyên Thiên Dung Nguyên Thể tầng hai của hắn bây giờ, nguyên khí bản thể dồi dào hơn những Thiên Hành Giả khác nhiều lắm, nhưng nguyên phù tấn công cấp ba, cho dù là Băng Băng phù thuần thục nhất thì lượng nguyên khí tiêu hao cũng cực kỳ kinh người.

Có được hay không, ngay một lần này!

Sở Vân Thăng đạp lên đầu Xích Giáp Trùng, phi thân nhảy lên. Khi lên đến điểm cao nhất, chân đạp lồng lưới, đầu ngón tay mang theo nguyên khí tràn trề, liền mạch lưu loát như rồng bay phượng múa!

Soạt!

Phù quang rực rỡ, sắc màu cuồn cuộn, quy tắc thành lập!

Thấy việc lớn đã thành, nguyên khí cả người bị rút sạch, Sở Vân Thăng tinh thần uể oải rơi trên mặt đất, Xích Giáp Trùng rốt cuộc có cơ hội đuổi kịp, tiến lên liền muốn cắn xé.

Khi nó cáu kỉnh nhảy lên giữa không trung, Băng Băng phù kích hoạt, khối băng nặng nề mà kiên cố, ngay giữa không trung đóng băng nó kín không kẽ hở!

Băng Băng phù là nguyên phù đến cả một con Kim Giáp Trùng cũng có thể giết chết, một con Xích Giáp Trùng tầm thường, làm sao có thể chống đỡ được?

Chỉ nghe.. Rắc - Ầm!

Lực vỡ tan bắn ra, con Xích Giáp Trùng vừa nãy còn bay nhảy linh hoạt, giờ đã bị xé nát thành vô số mảnh nhỏ. Đến khi những ô lưới trong mảnh băng vụn biến mất, con Xích Giáp Trùng cũng là thể năng lượng này đã tan biến không còn tung tích.

Cùng lúc đó, núi lơ lửng tựa như gặp phải thương tổn nghiêm trọng nào đó, rung động kịch liệt, toàn bộ thân núi lóe lên ánh sáng đỏ báo động, khi màng sáng lam lần nữa xuất hiện, không ngờ trên màng sáng lại xuất hiện những chuỗi "loạn mã"!

Một đám hình vẽ và ký tự không có bất kỳ ý nghĩa nào trong mắt Sở Vân Thăng biến hóa không ngừng, tựa như máy tính dính phải virus trong thời đại Mặt Trời, ký tự vô nghĩa nhảy kín màn hình...

Càng khó tưởng tượng là, vầng sáng trên trụ đá thông thiên giống như một con mắt dựng thẳng, "ánh mắt" trong nháy mắt đó bắn thẳng đến đài núi chỗ Sở Vân Thăng đứng.

Toàn bộ đài núi lơ lửng trong không gian thần vực, trên thực tế đều vận động không ngừng nghỉ theo một quy luật nào đó xung quanh trụ đá thông thiên, tựa như các hành tinh quay xung quanh Mặt Trời trong Hệ Mặt Trời vậy.

Sau khi Sở Vân Thăng dùng nguyên phù đánh chết Xích Giáp Trùng, các bình đài trở nên hỗn loạn. Vừa đúng lúc có một tòa đài núi lơ lửng trên quỹ đạo ở gần trụ đá Thôn Thiên hơn đi ngang qua, vị Thiên Hành Giả trên đài trợn mắt há mồm nhìn vào núi lơ lửng ở chuỗi đảo thứ nhất đang lòe ánh sáng đỏ ở xa xa phía dưới.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy có người hoàn mỹ đánh chết được ở chuỗi đảo thứ nhất!

Tuy rằng từ khoảng cách này hắn không thể thấy rõ được bộ dạng của đối phương, cũng không kịp thấy đối phương dùng phương pháp gì giết chết Xích Giáp Trùng, nhưng cảnh báo màu đỏ tuyệt đối sẽ không sai, đó là tiêu chí quy tắc bị phá vỡ.

Hắn chưa từng nghe nói qua chuyện có thể toàn thắng đánh chết ở chuỗi đảo thứ nhất. Đúng là Xích Giáp Trùng không mạnh, nếu như ở bên ngoài, Thiên Hành Giả muốn giết chết nó cũng không tốn sức gì, nhưng khi ở trong thần vực, quy tắc ở chuỗi đảo thứ nhất là dựa theo chín hình vẽ tránh né đòn tấn công của Xích Giáp Trùng tới lúc đạt đến thời gian quy định, mà không phải là giết chết nó.

Đã từng có Thiên Hành Giả hùng mạnh, có kỹ năng thiên phú cao siêu, cố gắng đánh chết Xích Giáp Trùng ở chuỗi đảo thứ nhất, kết quả không ngoại lệ đều thất bại!

Bởi vì quy tắc không cho phép! Thần vực ban cho con Xích Giáp Trùng năng lượng thể trên bình đài năng lực phục hồi khủng bố. Trừ khi trong nháy mắt có thể cắt nát những ô lưới năng lượng của nó thành vô số mảnh nhỏ, triệt để phá hủy tan nát, bằng không căn bản không thể nào giết chết được nó.

Vị Thiên Hành Giả này sau khi kinh ngạc, lập tức ý thức được tính chất nghiêm trọng của vấn đề. Một Thiên Hành Giả không rõ lai lịch, ở chuỗi đảo thứ nhất liền có thể phá vỡ quy tắc của thần vực, thực lực của hắn đã có thể ảnh hưởng đến cán cân thế lực giữa hai thành Băng Hỏa!

Hắn trước hết chủ động bỏ qua cơ hội mà khó khăn lắm mới giành được, nhảy xuống khỏi đài lơ lửng, bắn khỏi thần vực...

Một tin tức kinh thiên động địa, cấp tốc lan truyền trong tầng lớp nhân vật cấp cao của thành Xuy Tuyết, năm đại thống lĩnh bị thành chủ triệu tập tiến hành hội nghị bí mật.

Ngay sau đó, thành Xuy Tuyết bí mật tra xét toàn thành, nội tuyến nằm vùng ở thành Liệt Hỏa cũng bắt đầu điên cuồng tìm hiểu tin tức....

Trạng thái khác thường của thành Xuy Tuyết dần dần khiến cho nhân viên nằm vùng của thành Liệt Hỏa chú ý, vì vậy một cuộc chém giết thầm lặng giữa các điệp viên ẩn ẩn muốn bùng lên, hết sức căng thẳng.

Một bản báo cáo được đưa đến trong tay thành chủ thành Xuy Tuyết, trên đó có chừng mười đối tượng bị hoài nghi, không ngờ có cả tên của gã da đen Edgar. Tiến sĩ đại nhân "hèn mọn" trốn ở một góc trong thành Xuy Tuyết, có đánh chết y cũng không ngờ được, kế hoạch "chuột chũi" của y đã bị Sở Vân Thăng quậy đến long trời lở đất...

Mà Sở Vân Thăng lúc này, nguyên khí hao hết, thể lực chống đỡ hết nổi, cơn hưng phấn sau khi sửa chữa pháp tắc đã qua, cả người cực kỳ mệt mỏi, căn bản không chú ý tới trên đầu có bay qua một quả núi lơ lửng chở theo một gã Thiên Hành Giả.

Sau một lát, màn sáng lam rốt cuộc khôi phục bình thường, núi lơ lửng tiếp đó cũng chất dứt những cơn chấn động như muốn sụp đổ.

Ô vuông màu cam trên màn sáng lam đã biến mất, thay vào đó là một ô vuông màu đỏ bắt mắt, đồng thời, mũi tên quay về cũng đã biến thành màu xám, không cách nào lựa chọn.

Nhưng ô lưới vẫn chưa biến mất, Sở Vân Thăng đang lo không biết phải làm sao mới rời khỏi thần vực, trở lại trong tuyết động nghỉ ngơi, thì chợt thấy trên màn sáng lam xuất hiện một hình ảnh lập thể không gian ba chiều. Trong hình xuất hiện một họa tiết kỳ dị, đợi đến khi Sở Vân Thăng ghi nhớ xong liền biến mất, sau đó mũi tên chỉ đến ô vuông tiếp theo tự động sáng lên.

Ô lưới năng lượng thoắt cái biến mất, màn sáng lam chậm rãi chìm xuống ẩn vào dưới mặt đài, một khối đò đá lững thững trôi lại gần, dừng ngay tại mép tòa núi lơ lửng nơi Sở Vân Thăng đứng.

Sở Vân Thăng hiện tại không còn một chút nguyên khí nào, thời gian cũng đã chậm trễ khá nhiều, hết sức lo lắng cho an nguy của thân thể, lập tức bỏ qua việc leo lên đò đá đến tòa núi lơ lửng tiếp theo, mà là tung người nhảy xuống.

Cảm giác không trọng lực vừa xuất hiện, thì tại trong động tuyết, hắn đột nhiên mở mắt.

Hơi cử động thân thể một chút, có chút tê cóng, cũng may Lục Giáp phù vẫn đang vận hành, bằng không thật đúng là biến thành "cương thi" rồi.

Hắn vừa bình tâm lại, vách đất động tuyết bên tay phải, không một dấu hiệu bỗng chấn động một cái, rũ xuống một lớp bụi đất, từ từ hiện ra một bức phù điêu hình chữ nhật.

Biến hóa đột ngột xuất hiện, Sở Vân Thăng phản ứng cũng khá nhanh chóng, lập tức khởi động chiến giáp, tay cầm kiếm Thiên Ích, tấm Nhiếp Nguyên phù duy nhất còn sót lại cũng được nắm chặt trong tay, lập tức chuẩn bị sẵn sàng cho trường hợp phải chiến đấu.

Nhưng qua nửa ngày, chẳng hề thấy có quái vật gì nhảy ra. Hắn cẩn thận quan sát phù điêu, trên phù điêu khắc đầy những họa tiết hình thù kỳ quái, một trong số đó giống hệt với cái mà hắn nhìn thấy trên đài lơ lửng trong thần vực.

Lẽ này chuyện vừa rồi vẫn còn chưa kết thúc? Sở Vân Thăng âm thầm suy nghĩ, do dự một chút, lấy kiếm Thiên Ích cẩn thận nhấn lên họa tiết hoa văn kia một cái.

Chỉ thấy họa tiết trên phù điêu lập tức chuyển động vun vút, một lần nữa tổ hợp lại, sau khi sắp xếp đâu vào đấy, từ vị trí chính giữa phù điêu tựa như một cánh cửa, từ từ mở rộng ra hai bên.

Theo làn sương mù màu trắng, một cái ống chứa chất lỏng màu lam nhạt lơ lửng trôi ra, dừng lại tại trước mặt Sở Vân Thăng.

Năng lượng trạng thái lỏng? Sở Vân Thăng vừa cầm lấy nó, liền cảm giác được bên trong ẩn chứa năng lượng nguyên khí khổng lồ.

Lúc này, phù điêu ầm ầm khép kín, cấp tốc biến mất. Vách đất vẫn là vách đất, Sở Vân Thăng hiếu kỳ lấy thanh kiếm Thiên Ích chém sắt như chém bùn của mình chọc liền mất nhát, tất cả đều là đất đá bình thường, chẳng có chỗ nào kỳ lạ cả.

Thật là quỷ dị!

Sở Vân Thăng nhìn ống chất lỏng màu lam trong tay, nội tâm băn khoăn chập trùng.

Lúc ban đầu hắn cho rằng cái thần vực này nói không chừng lại là di tích của một vị bá chủ thời kỳ viễn cổ nào đấy đến địa cầu để lại sau khi chết. Nhưng thế lại không thể giải thích được vì sao nó lại dùng những hình vẽ chỉ dạy loài người? Không phải mỗi một "kẻ ngoại lai" đều giống với tiền bối. Cứ nhìn hai tên phi nhân loại kia là biết!

Nhưng nếu như nói đó là do tổ tiên loài người để lại, vì sao không trực tiếp công bố những hình vẽ pháp tắc kia cho nhiều người, mà lại không ngừng khảo nghiệm những người tiến vào trong thần vực, dùng nguy hiểm kích thích và bắt ép bọn họ học tập?

Còn cả cái ống chứa đầy năng lượng trạng thái lỏng này nữa, thần vực làm sao biết được vị trí thực tế của mình?

Hắn tuyệt không tin nó là trùng hợp bị chôn ở trong cái động tuyết này. Cái họa tiết trên phù điêu giống như đúc cái mà hắn nhìn thấy ở trên núi lơ lửng trong thần vực! Trong đó tất có mối liên hệ nào đó mà bản thân không biết.

Nhưng bây giờ điều duy nhất có thể xác định là, khu vực lân cận thành Hoàng Sơn đã hoàn toàn nằm trong phạm vi khống chế của thần vực thượng cổ, mình muốn đi ra ngoài, nhất định phải đến ngay trước căn nguyên của nó, phá hủy nó!

Có điều loại năng lượng lỏng màu xanh này khiến cho Sở Vân Thăng chợt nghĩ đến một chuyện. Lúc trước khi tiểu đội thành Liệt Hỏa tập kích bọn họ, tên đầu lĩnh kia dùng một thanh đao kỳ lạ, không ngờ lại có thể chặn đứng loạt đạn nguyên khí liên miên không dứt của mình, bây giờ xem ra, nói không chừng cây trường đao đó cũng là thứ xuất xứ từ thần vực thượng cổ!

Lại tính toán thời gian, từ lúc tiến vào thần vực lần trước, đến lần vừa rồi, tổng cộng là bảy ngày, rất có thể vào bảy ngày tiếp theo, thần vực thượng cổ sẽ lại lần nữa mở ra.

Sở Vân Thăng hiện tại không có biện pháp ngăn cản bản thân bị nó "ép buộc" tiến vào, chỉ có thể chủ động thoát ra. Mà khi ở trong thần vực, toàn bộ đều là chiến đấu bằng năng lượng nguyên thể, Sở Vân Thăng chỉ dựa vào tu luyện để khôi phục nguyên khí thì không thể nào theo kịp cái tiết tấu này, giờ có cái ống dịch năng lượng màu xanh này thật đúng là giúp đỡ hắn một đại ân!

Tuy rằng hắn không biết công dụng chân chính của nó, hắn chỉ biết dựa theo trạng thái hiện tại của mình mà sử dụng tất cả các tài nguyên có thể dùng được.

Bảy ngày sau, hắn phải tìm được một chỗ an toàn, sau đó nghĩ cách mang Nhiếp Nguyên phù vào trong thần vực. Bằng không, bây giờ dù hắn ở vào trạng thái tràn đầy nguyên khí, phỏng chừng rất khó có thể đánh liền một hơi tiếp cận đến căn nguyên của thần vực.

Biện pháp trước đó có thể không có, nhưng bây giờ có thể thử một lần. Bản thân nếu đã có thể chế tạo được nguyên phù cấp ba thuần năng lượng thể trong không trung ở thần vực, vậy thì nhất định có thể chế tạo được Nhiếp Nguyên phù thuần năng lượng thể ở bên ngoài.

Sau khi hút đầy năng lượng, rồi lại phong ấn lên thân thể chính mình, nếu quả thật có thể mang theo vào thần vực thượng cổ, như vậy chỉ cần bản thể an toàn, hắn liền có thể rong ruổi ngang dọc trong đó, hướng thẳng đến trung tâm thần vực.


----o0o----
Click quảng cáo để ủng hộ diễn đàn!
Click Thanks để ủng hộ dịch giả!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK