Mục lục
[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 273: Hỏa sứ đi đâu rồi?


Tuy năng lực chỉ huy lâm thời Sở Vân Thăng có thể không cao, nhưng còn khả năng tư duy trong những khoảng khắc căng thẳng thì chưa lúc nào buông lỏng, khi hắn phục hồi tinh thần liền phát hiện ra một lỗ hổng lớn.

Vấn đề nằm ở cái đêm thành Liệt Hỏa đánh lén, hắn "trùng hợp" nhìn thấy một cuộc quyết đấu sinh tử.

Trận chiến kịch liệt kia một bên là Ninh Hồi Ngạn, phía còn lại là Hứa Tình Thư.

Nếu như nói Hứa Tình Thư là "gian tế" của thành Liệt Hỏa, hoặc cũng có thể nói là "quân cờ" chỉ mình Lôi Minh biết, bất kể là căn cứ vào loại nào, "lập trường" của cô ta vào đêm hôm đó khẳng định là đứng về phía thành Liệt Hỏa, vô luận là như thế nào cũng không nên hạ sát thủ với Ninh Hồi Ngạn mới đúng.

Nhưng ngày hôm đó, tại thành Xuy Tuyết đang hỗn loạn, Hứa Tình Thư biết rõ ràng thân phận của đối phương, thậm chí còn gọi ra tên của Ninh Hồi Ngạn, vì sao "mũi tên" kia vẫn cố gắng đưa người "người một nhà" vốn cùng thuộc về thành Liệt Hỏa vào chỗ chết?

Đấy là mâu thuẫn vô lý!

Sự hỗn loạn đêm ấy, Sở Vân Thăng cũng tự mình tham dự trong đó, một "kẻ xa lạ" là hắn nhân lúc hỗn loạn trực tiếp xâm nhập vào khu vực trung tâm thành Xuy Tuyết.

Hứa Tình Thư ở giữa loạn cục, muốn buông tha cho Ninh Hồi Ngạn là việc hết sức dễ dàng, nhưng cuối cùng cô ta vẫn bắn ra một mũi tên gần như trí mạng, rốt cục là vì sao?

Sở Vân Thăng cố gắng nhớ lại chi tiết đêm hôm đó, hắn nhớ kỹ lúc đầu tựa hồ Hứa Tình Thư muốn "chiêu hàng", bảo Ninh Hồi Ngạn "bó tay chịu trói", nhưng bị Ninh Hồi Ngạn dứt khoát từ chối, sau đó Hứa Tình Thư cũng không kiên nhẫn nữa, không chút do dự phát động đòn tấn công mạnh mẽ, từng chiêu đoạt mạng, thậm chí không tiếc bỏ qua mạng sống của Sở Vân Thăng và Viên Kỳ Dương để ám toán Ninh Hồi Ngạn.

Có hai loại khả năng mà Sở Vân Thăng nhất thời nghĩ ra, loại thứ nhất, Hứa Tình Thư đã "làm phản", triệt để quy thuận thành Xuy Tuyết, cho nên nhất quyết muốn đưa nhân vật "nòng cốt" của thành Liệt Hỏa vào chỗ chết, nhưng loại khả năng này vô cùng nhỏ, gần như không thể tồn tại.

Dựa theo lời Hứa Tiểu Chân nói, cả nhà cô ta và Hứa Tình Thư đều chịu sự khống chế của Lôi Minh.

Trong thành Xuy Tuyết có hệ thống tình báo rộng lớn của thành Liệt Hỏa, nếu như Hứa Tình Thư thực sự giết chết Ninh Hồi Ngạn, mà Lôi Minh lại có thể may mắn thoát chết quay về thành Liệt Hỏa thì hắn sớm muộn cũng sẽ biết nhân vật có võ lực quan trọng của thành Liệt Hỏa bị người một nhà sát hại, Lôi Minh thế nào cũng sẽ giận chó đánh mèo trút giận lên người nhà cô ta, trên thực tế đúng là Lôi Minh đã sống sót trở về.

Như vậy còn loại thứ hai cũng là khả năng xấu khiến Sở Vân Thăng lo lắng không muốn nhất: lúc đó Hứa Tình Thư cũng không có "làm phản", mà kẻ "làm phản" ngược lại là một nhà Ninh Hồi Ngạn.

Hơn nữa rất có thể là Hứa Tình Thư khẳng định là đã phát hiện cha con Ninh Hồi Ngạn bí mật âm thầm cấu kết với thành Xuy Tuyết.

Lúc này, Sở Vân Thăng mơ hồ nhớ tới một chi tiết, hắn nhớ kỹ lúc đó chiến sự kịch liệt nhất chắc chắn là giới hạn ở trung tâm thành Xuy Tuyết mà hoàn toàn không phải là ở doanh trại nữ kỵ sĩ áo trắng, Ninh Hồi Ngạn và Hứa Tình Thư đồng thời xuất hiện ở loại địa phương không trọng yếu này thật hết sức kỳ quái.

Nhất là Hứa Tình Thư, cô ta là một trong năm đại thống lĩnh, là chiến lực cao cấp của thành Xuy Tuyết, cô ta lẽ ra phải nên xuất hiện ở chỗ quan trọng nhất – chỗ phòng tuyến có giấu những ứng viên Thiên Đạo Nhân, mà tuyệt đối không phải là cái loại địa phương như doanh trại nữ kỵ sĩ áo trắng.

Nhất định là có chuyện gì đó xảy ra mới khiến cho Hứa Tình Thư vào thời khắc thành Liệt Hỏa tới tập kích phát hiện ra cha con Ninh Hồi Ngạn "làm phản", nhưng sau đó tin tức đã không được truyền ra ngoài.

Sở Vân Thăng suy đoán rằng khả năng lúc đầu là cô ta dự định bắt sống Ninh Hồi Ngạn, nhưng không biết giữa chừng tại sao lại nghĩ lại đổi thành bắn chết tại chỗ.

Kỳ quái nhất là tại sao lúc Ninh Hồi Ngạn may mắn tránh thoát được một mũi tên trí mạng, bị thương bỏ trốn thì Hứa Tình Thư lại không đuổi theo, chỉ đứng từ xa bắn tên, để hắn mang thương nặng trên người.

Những điều này cứ lặp đi lặp lại, có lẽ chỉ có thể tự mình đi hỏi Hứa Tình Thư thì mới biết được.

Nhưng hiện tại, mặc kệ vì sao lúc đầu Hứa Tình Thư muốn bắt sống, hay vì sao sau đó lại không đuổi theo, Sở Vân Thăng ít nhất có thể xác định một điều, người phụ nữ này trong lúc chiến đấu kịch liệt đó đã vài lần thật sự có ý muốn bắn chết Ninh Hồi Ngạn, nếu không phải tên kia trong lúc ngàn cân treo sợi tóc hóa thành ngọn lửa thì đã mất mạng tại chỗ từ lâu.

Nói cách khác, cha con Ninh Hồi Ngạn khẳng định có vấn đề.

Mà vấn đề này tám chín phần mười là trong cái đêm tập kích mới bị phát hiện, thậm chí là sau màn tập kích đó mới phát giác ra, mới khiến Hứa Tình Thư do dự, lúc này lúc khác.

Đây là suy đoán của Sở Vân Thăng, hắn cũng không phải loại đầu óc phát triển, trí thông minh không cao, cũng chỉ có thể suy luận ra chừng đó, nhưng lấy tính cách cẩn thận chặt chẽ của hắn mà nói, hắn đã hoàn toàn nghi ngờ hai cha con Ninh Hồi Ngạn và Ninh Chí Đồng.

Hắn không sợ một nhà Ninh Chí Đồng phản bội, kẻ mà Ninh Chí Đồng phản bội là người áo choàng, là Lôi Minh, không liên quan gì đến hắn, hắn chỉ lo lắng hơn cả là không biết hôm nay dưới cục thế loạn lạc này của thành Liệt Hỏa, Ninh Chí Đồng không biết sẽ làm ra chuyện gì?

Sở Vân Thăng cũng rõ ràng, từ cái hôm "đánh lén" đến nay, thời gian mới chỉ trôi qua một ngày hai đêm, tuy nói hắn vẫn luôn đóng cửa khóa thành, chút biện pháp này cũng chỉ có thể ngăn chặn một ít mật thám thành Xuy Tuyết, còn một đại chủ nô như Ninh Chí Đồng muốn lẻn khỏi thành Liệt Hỏa thì dễ dàng như việc ra vào hậu hoa viên nhà mình, lấy thân phận của hắn trong thành, có mấy người đủ can đảm mà dám cản hắn? Chứ đừng nói đến chuyện hoài nghi một đại chủ nô "thông đồng với địch".

Thời gian một ngày hai đêm cũng đã đủ để Ninh Chí Đồng âm thầm liên lạc với thành Xuy Tuyết, như chuyện đêm nay, La Hằng Thâm nói một câu chưa từng sai, đó là nhất định có người ở phía sau làm mưa làm gió.

Chỉ là vì sao Hứa Tình Thư không trở về liên lạc cùng Lôi Minh?

Sở Vân Thăng rất buồn bực, theo lý thuyết, phát hiện nội gián có cấp bậc quan trọng giống như cô ta ẩn trong thành Liệt Hỏa, hẳn là trước tiên phải thông báo cho Lôi Minh mới đúng, nhưng thẳng đến khi Lôi Minh chết, Sở Vân Thăng cũng không thấy Lôi Minh áp dụng bất kỳ hành động gì đối với Ninh Chí Đồng, nói rõ đến lúc chết hắn cũng không biết một gì cả.

Buồn bực cũng đã muộn, bây giờ không phải là lúc nghĩ đến vấn đề của Hứa Tình Thư, Sở Vân Thăng chạy như bay ra phía ngoài đại điện, hắn phải cấp tốc bắt giữ Ninh Chí Đồng, lúc quan trọng thế này, tuyệt đối không thể để xảy ra thêm loạn nữa.

Nhưng mà đến khi hắn ra đến trận tuyến Thiên Hành Giả ngoài bậc thang đại điện thì đã không tìm thấy Ninh Chí Đồng đâu.

Sở Vân Thăng trong lòng rất căng thẳng, hắn sở dĩ lo lắng, là vì không biết Ninh Chí Đồng sẽ làm những gì, hắn chỉ có mỗi một thân vũ lực, nhưng lại không giúp hắn biết được kẻ địch muốn làm gì? Nhưng hắn biết nhất định việc này sẽ rất nguy hiểm, rất đau đầu.

. . .

"Nếu như Ninh Chí Đồng làm phản, ngươi thấy hắn sẽ làm gì?" Sở Vân Thăng vội xoay người túm lấy Tào Chính Nghĩa đang chạy theo hắn kéo sang một bên, trầm thấp hỏi, hắn thật sự không có đủ hiểu biết về thành Liệt Hỏa, còn nước còn tát, hơn nữa hiện tại "tình huống nguy hiểm" vẫn chưa giải quyết xong, chuyện Ninh Chí Đồng có khả năng làm phản tuyệt đối không thể để cho những Thiên Hành Giả đang tổ chức phòng ngự kia nghe thấy, tránh làm xao động nhân tâm

"Ninh Chí Đồng? Phản bội, làm phản? Không, không thể nào đâu." Tào Chính Nghĩa trợn to tròng mắt, liền vội vàng lắc đầu nói: "Hắn là một trong bảy đại chủ nô, thế lực chỉ thua có ba người, làm phản có chỗ nào tốt cho hắn?"

"Ta bây giờ không phải đang hỏi ngươi vì sao hắn muốn làm phản mà đang hỏi nếu như hắn làm phản, thì hắn sẽ làm gì?" Sở Vân Thăng hạ giọng, nhìn sát Tào Chính Nghĩa nói.

"Tôi nghĩ, tôi nghĩ hắn, hắn…" Tào Chính Nghĩa gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, đầu óc đặc quánh, không nghĩ ra được cái gì.

"Ngài quản sự, nếu như Ninh Chí Đồng muốn làm phản, thì việc hiện tại hắn làm chính là dẫn người đi đốt sạch lương thực của chúng ta." một thanh âm quen thuộc hướng Sở Vân Thăng nói, hắn quay đầu nhìn lại, quả nhiên là La Hằng Thâm vừa vội vã chạy về.

"Đốt lương thực?" Sở Vân Thăng cau mày, La Hằng Thâm nói đúng, hắn vẫn luôn kẹt vào xu hướng tư duy bình thường của bản thân, vì có sự tồn tại của Khu Độc phù nên trước hay thức ăn đối với hắn cũng không phải hạng mục quan trọng đầu tiên, nguyên khí mới là thứ hắn quan tâm nhất, mà đối với những Thiên Hành Giả cùng người bình thường khác thì thức ăn chính là thứ trọng yếu nhất, là gốc rễ của sự sống.

"Không sai, là đốt lương thực." La Hằng Thâm khẳng định: "Hiện cửa thành đã bị ta mở ra, đoàn người bạo động đã bắt đầu sơ tán, lúc này chỉ cần thiêu hủy kho lương của chúng ta thì thành Liệt Hỏa cơ bản liền đi đứt."

"Đến kho lương, dẫn đường đi." Sở Vân Thăng đã rõ sách lược di tán dân chúng là dựa trên lương thực làm cơ sở, nếu như không có lương thực, vậy coi như sau khi di tán dân chúng thì sẽ không ai còn muốn quay lại cái "tòa thành tội ác" này.

. . .

Kho lương của thành Liệt Hỏa cũng không xa lắm, ở ngay phía dưới đại điện, toàn bộ đại điện được xây ở trên kho lương, như thể mang hàm ý trấn áp chặt chẽ.

Lúc Sở Vân Thăng mang theo Tào Chính Nghĩa và La Hằng Thâm nhanh chóng chạy tới cửa kho lương thì phát hiện cửa sắt đã bị bạo lực phá hỏng từ bên ngoài, rõ ràng là đã có người xông vào trong.

Khác với Tào Chính Nghĩa đang sợ hãi quá mức hay La Hằng Thâm đang cau mày, Sở Vân Thăng lại thở phào nhẹ nhõm, sở dĩ hắn lo lắng sốt ruột là vì không rõ Ninh Chí Đồng sau khi làm phản sẽ làm ra những chuyện gì, có dao động đến căn cơ thành Liệt Hỏa hay không.

Một khi đã rõ ràng mục đích của Ninh Chí Đồng thì hắn cũng đã nghĩ ra đối sách, tối thiểu lương thực trong kho lương đối với thành Liệt Hỏa nằm dưới sự khống chế của Sở Vân Thăng mà nói, mặc dù cũng khá trọng yếu, nhưng còn xa mới ảnh hưởng đến sự sống còn.

Chỉ cần khu chất nhầy của côn trùng còn tồn tại, thì hắn liền có thể liên tục không ngừng tạo ra số lượng lớn lương thực.

Lúc này, Sở Vân Thăng đang muốn đi vào thì bỗng thấy bên trong đi ra chừng mười bóng người, dẫn đầu quả nhiên là Ninh Chí Đồng.

Nhìn thấy Sở Vân Thăng, Ninh Chí Đồng thoáng kinh ngạc một chút, bất quá rất nhanh khôi phục bình tĩnh nói: "Viên Hồng Tuyết, không ngờ ông có thể phản ứng nhanh như vậy, bất quá ông vẫn đến chậm rồi, khu vực này lập tức sẽ bị nổ tan thành đống đổ nát."

"Cũng chưa chắc, La Hằng Thâm, cản bọn họ lại." Sở Vân Thăng cũng không dừng bước, dùng thân pháp Cửu Chương Đồ Lục phối hợp với cảnh giới Dung Nguyên Thể của chính hắn, như thiểm điện xuyên qua mười người bọn họ.

Tín hiệu điện tử không thể sử dụng, Ninh Chí Đồng chỉ có thể dùng biện pháp thủ công mà đốt mớ bom trong kho lương, dựa vào tốc độ của Sở Vân Thăng, đám người Ninh Chí Đồng có muốn cản cũng cản không được, mà cũng không cần phải cản, nếu có thể để Sở Vân Thăng bị nổ chết bên trong thì càng tốt.

Khi Sở Vân Thăng lướt vào trong, Ninh Chí Đồng liền quyết định thật nhanh, lập tức đưa hay tay phóng ra một luồng lửa thật dài, xuyên qua cánh cửa kho đổ nát tận lực càn quét vào trong kho lương.

Tuy thành Liệt Hỏa cũng không thiếu Thiên Hành Giả hệ băng, nhưng tại chỗ này cũng không có ai, muốn cứu cũng không cứu kịp nữa rồi.

Ninh Chí Đồng vốn dự định ra ngoài cửa lớn rồi mới châm lửa, đề phòng chính mình cũng bị nổ tung bên trong, khi thấy Sở Vân Thăng xông vào, hắn thầm nghĩ nếu có thể đem người này nổ chết chỗ này thì tốt hơn, vì vậy liền lập tức đốt lửa, hắn đã đặt rất nhiều mồi dẫn cùng thuốc nổ gần cửa, chỉ cần ngọn lửa bùng lên, thì cả đại điện cũng có thể sẽ bị thổi bay.

Tào Chính Nghĩa tim gan nhất thời như muốn rớt ra ngoài, mà La Hằng Thâm bên cạnh trong lòng không khỏi dấy lên mối nghi hoặc không thể giải đáp: Xảy ra chuyện lớn như vậy, Hỏa sứ ở đâu? Ninh Chí Đồng lấy đâu ra lá gan lớn như vậy?


----o0o----
Click quảng cáo để ủng hộ diễn đàn!
Click Thanks để ủng hộ dịch giả!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK