Chương 253: Bao vây áo choàng.
Rất nhanh Sở Vân Thăng liền biết được mục đích mà người áo choàng đến khu chất nhầy.
Nó bị trọng thương dường như cần gấp chất nhầy thúc đẩy sinh trưởng, vừa đến liền lao thẳng đến Cự Phần...
Không biết dị tộc áo trắng giấu mình trong phòng tuyến kia cuối cùng đã sử dụng biện pháp gì mà đánh lén một phát khiến nó bị thương nặng thế này. Nói chung, tình huống của nó trước mắt vô cùng tệ hại, tệ hại đến mức đến Sở Vân Thăng cũng có thể cảm giác được nó đang không ngừng suy yếu.
Đối với Sở Vân Thăng mà nói, thương thế của nó càng nặng, tình huống càng tệ hại, ngược lại sẽ càng thêm có lợi cho hắn, hắn cầu còn không được nữa là.
Vậy nên hiện tại, hắn càng thêm trấn định. Đã không cần gấp gáp chuẩn bị đánh lén nữa, trái lại hắn trốn ở trong áo choàng, theo hành động của nó, chậm rãi tìm hiểu ra một vài bí quyết sử dụng áo choàng.
Đầu tiên, khi vừa tiến vào khu chất nhầy, áo choàng quanh thân nó không biết vì sao chợt phình ra, tựa như sống lại, từng luồng sóng gợn năng lượng trút xuống, che giấu cẩn thận toàn bộ hơi thở của nó và Sở Vân Thăng bị gói ở bên trong.
Nếu như nơi này có Mân trưởng thành tồn tại, có lẽ còn có cơ may có thể phát hiện ra người áo choàng "xâm nhập". Nhưng ở đây ngoại trừ Mân non bị Sở Vân Thăng phong ấn lúc trước, những côn trùng khác bao gồm cả Tử Viêm Ma Trùng đều không thể phát hiện nó đang cao tốc bay qua.
Trong Vật Nạp phù của Sở Vân Thăng cũng cất giấu một bộ áo choàng, nhưng hắn không biết cách dùng. Ngoại trừ vào những thời khắc nguy hiểm khoác lên người để tăng tốc độ và năng lực phòng ngự ra, gần như là một đống vứt đi, căn bản không thể phát huy ra tác dụng chân chính của nó.
Làm sao để sử dụng áo choàng một cách chính xác, người áo choàng tất nhiên sẽ không nói cho mình biết. Sở Vân Thăng tự biết, điều mà hắn có thể làm, chỉ có thể là cẩn thận cảm nhận và quan sát vận động năng lượng của áo choàng khi ở bên trong nó.
Hắn tu luyện công pháp đặc biệt của tiền bối sách cổ, đặc điểm rõ rệt nhất chính là cực kỳ mẫn cảm với dao động năng lượng hoặc cũng có thể nói là nguyên khí.
Kết hợp với pháp tắc vận dụng năng lượng cùng với những quy luật nguyên lý cơ bản được giảng giải trong sách cổ, khi người áo choàng không ngừng vận dụng áo choàng, hắn như dần mò ra được vài điểm bí quyết. Đương nhiên cũng chỉ chừng đó mà thôi, dù sao đây cũng là một vật phẩm hoàn toàn xa lạ đối với hắn.
Giờ phút này này, người áo choàng dường như cũng không biết tên loài người mà mình mang theo đây, trong thời khắc mạng treo sợi chỉ thế này mà vẫn dám "học trộm". Nó chỉ nhất thời cho rằng lão già loài người này có chút giá trị nghiên cứu, nên mới chộp Sở Vân Thăng mang đến tận đây, trên thực tế chẳng bao giờ nghĩ rằng cái lão già nửa chết nửa sống này còn có thể làm ra hành động bất thường gì.
Nó rất nhanh mang theo Sở Vân Thăng dọc theo đường ống chui vào trong Cự Phần, tòa Cự Phần này cũng không lớn, Mân cũng không ở đây, người áo choàng rất thành thạo rút đường ống chất nhầy thúc đẩy sinh trưởng ra, không biết dùng biện pháp gì mà có thể hấp thu một lượng lớn chất nhầy với tốc độ rất nhanh.
Chất nhầy thúc đẩy sinh trưởng dường như có hiệu quả trị liệu cực kỳ rõ ràng đối với việc khôi phục thương thế của tên áo choàng, rất nhanh liền có thể nhìn thấy tốc độ "máu" chảy ra từ vết thương của nó từ từ chậm lại.
Thấy vậy, Sở Vân Thăng không khỏi thầm sốt ruột, quyết không thể để cho nó ở tòa Cự Phần đầu tiên này khôi phục thực lực, bằng không dù có liên hợp với đại quân Trùng tộc, hắn cũng không biết có thể triệt để giết chết nó ở chỗ này hay không nữa.
Nếu để nó chạy thoát, lập tức sẽ mang đến phiền phức vô cùng vô tận.
Cự Phần vốn cũng có ý thức cảnh giác tự bảo vệ. Ban đầu khi Sở Vân Thăng cắt đứt đoạn ống chất nhầy thúc đẩy sinh trưởng, Cự Phần liền có thể phản kích theo bản năng. Thế nhưng không biết người áo choàng đã dùng biện pháp gì, lại có thể làm chậm thậm chí là mê hoặc phản ứng của Cự Phần, một lượng lớn chất nhầy vẫn cứ thuận lợi theo đường ống ồ ồ chảy vào trong lòng bàn tay nó...
Lúc này, Sở Vân Thăng đã bị người áo choàng vứt sang một bên. Nằm trong khoang cơ thể tràn ngập chất nhầy của Cự Phần. Mân non vẫn còn nhỏ, không cách nào khống chế tòa Cự Phần khác ngoài tòa bản thể nó, nhất định phải tìm biện pháp cắt ngang người áo choàng, rồi dụ nó đến tòa Cự Phần chỗ Mân.
Thương thế của người áo choàng đang từng chút từng chút khôi phục.Trong lúc cấp bách, Sở Vân Thăng thừa lúc người áo choàng đang đứng trên đường ống chuyên tâm chữa thương, xoay mình cấp tốc lấy kiếm Thiên Ích ra từ Vật Nạp phù, đâm thẳng xuống khoang thể Cự Phần dưới chân.
Vì đảm bảo Cự Phần sẽ phản ứng lại, hắn thuận thế rạch ra một vết rách thật dài. Trong nháy mắt, khi thân kiếm sắp rời khỏi tầng thịt của Cự Phần, hắn liền lập tức thu kiếm Thiên Ích lại, tựa như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Nhất thời, Cự Phần hơi rung lên một cái, vô số đường ống lập tức bay lượn tràn ngập không trung, lao thẳng đến chỗ người áo choàng và Sở Vân Thăng.
Nhưng trên thực tế, mục tiêu của những đường ống này chỉ có Sở Vân Thăng mà thôi, người áo choàng cũng không biết.
Khi những đường ống dạng công kích che trời kín đất trút xuống, người áo choàng đại khái cho rằng mình và tên loài người kia đã bị phát hiện, lầm bầm càu nhàu một tiếng rồi lập tức hành động, không có chút ngưng trệ nào, một tay nhấc lấy Sở Vân Thăng, dùng tốc độ cực nhanh xuyên qua đường ống cũ còn chưa kịp đóng kín xông thẳng ra ngoài.
Từ điểm này, cùng với sự thông thạo khi người áo choàng tiến vào trong Cự Phần, có thể thấy được nó có kinh nghiệm hơn nhiều so với Sở Vân Thăng. Ban đầu, khi Sở Vân Thăng thăm dò tòa Cự Phần chỗ có Mân, không thể nào có phản ứng đủ nhanh thuận theo đường ống sắp đóng kín lui ra ngoài, mà cuối cùng phải chọn cách đột phá lên trên kịch liệt nhất và hung hiểm nhất.
Người áo choàng mang theo Sở Vân Thăng tựa như một ngọn lửa phóng ra khỏi đường ống Cự Phần, lúc này, côn trùng bên ngoài đã vây đến một lượng lớn, hùng hổ dọa người, Sở Vân Thăng hết sức phối hợp không ngừng cẩn thận phóng ra nguyên khí bản thể, hấp dẫn chúng nó tụ đến.
Giáo sư Tôn từng nói qua, côn trùng không chỉ dựa vào cơ quan thị giác để phát hiện kẻ địch, chúng nó còn có cơ quan quan trọng đặc biệt khác, vô cùng nhạy cảm đối với năng lượng và hơi thở của những sinh vật khác.
Rất nhanh, người áo choàng cũng phát hiện côn trùng phía ngoài có lẽ đã phát hiện ra tên loài người trong ngực nó, nhưng nó cũng không thèm để ý thời mấy con côn trùng này. Bằng vào tốc độ và sức mạnh của nó, dù trong người bị thương, thì chạy thoát khỏi đám sinh vật cấp thấp này cũng không phải việc gì khó.
Nó như chuồn chuồn lướt nước đạp lên đỉnh đầu ngẩng cao của lũ côn trùng, cấp tốc tiến về phía tòa Cự Phần lớn nhất ở trung tâm.
Đó chính là đại bản doanh của Sở Vân Thăng.
Xoẹt một tiếng.
Áo choàng rực lửa trong nháy mắt liền biến mất ở lối vào Cự Phần, cùng với đó là hơi thở của nó.
Người áo choàng còn cần một lượng lớn chất nhầy thúc đẩy sinh trưởng để khôi phục thương thế, sau đó nó phải lập tức chạy về thành Liệt Hỏa, tiện thể giải phẫu phân tích tên Thiên Hành Giả loài người già nua này. Đây vẫn là lần đầu tiên nó gặp được một Thiên Hành Giả loài người có thể bình yên vô sự chống lại ngọn lửa hộ thân của nó.
Mặc dù lão già loài người này mang cho nó đôi chút phiền phức, hơi thở loài người trên người hắn hấp dẫn sự chú ý của đám côn trùng, nhưng nó cũng không quá để ý. Đối với nó mà nói, tất cả những thứ này chẳng qua chỉ là phiền toái nhỏ, tốc độ và trình độ tiến hóa của loài người mới là cái mà nó quan tâm nhất.
Nhưng mà, khi nó vừa bước vào khoang thể tòa Cự Phần thứ hai này, liền rõ ràng cảm nhận được dị dạng không tầm thường. Lấy hiểu biết của nó đối với tình hình vận hành bình thường bên trong Cự Phần, Cự Phần thứ hai dường như đã xảy ra vấn đề gì đó!
Nhưng nó gần như không có bất kỳ thời gian rảnh để đi suy nghĩ vấn đề này, dị thường đã liên tục phát sinh. Côn trùng sau lưng nó không bởi vì nó đã chui vào Cự Phần, hơi thở biến mất mà tán đi. Trái lại rất quỷ dị, chúng nó không ngừng chen chúc chui vào từ bên ngoài, tràn ngập khắp trời đất tựa như gạo trút ra từ một bao lớn vậy.
Cùng lúc đó, phần miệng trên đỉnh Cự Phần cũng đồng dạng có một lượng lớn côn trùng bay đông nghịt đang chen chúc lao xuống, tiếng kêu rít như muốn đâm thủng màng tai, thanh thế cực lớn.
Người áo choàng trong lòng hơi nghi ngờ: Trận thế quy mô lớn thế này, lẽ nào trong khoảng thời gian ngắn như vậy "thể trí tuệ" đã thành hình?
Nó bị nhốt trong khu vực Hoàng Sơn rất lâu rồi, hiểu rất rõ tình hình của khu chất nhầy này. Giống như việc quan sát loài người, nó đồng dạng một mực quan sát thế giới côn trùng, bao gồm cả tình trạng của "thể trí tuệ".
Không lâu trước, nó đã phát hiện "thể trí tuệ" xuất hiện bên trong Cự Phần số hai, phạm vi khu chất nhầy trong khu vực Hoàng Sơn không lớn, thực lực của côn trùng cũng không mạnh, là một cơ hội cực khó có được để quan sát kết cấu xã hội của côn trùng, cho nên nó cũng không lập tức bóp chết nó từ trong nôi....
Nhưng tình huống bây giờ đã thoát khỏi quỹ đạo vốn có, tốc độ trưởng thành của "thể trí tuệ" dường như xảy ra biến hóa vượt bậc, đã nhạy bén tới mức có thể phát hiện ra mình.
Lúc này, nó đã không hề cho rằng lũ côn trùng ngập trời ngập đất tràn đến bao vây nó này là tới vì tên loài người trong ngực mình, rất rõ ràng là chúng tới vì chính nó.
Nếu như nó không bị thương, lũ côn trùng này tất nhiên không cản được bản thân mang lão già loài người này đi, mà bây giờ, nếu nó còn mang theo một tên loài người, độ khó khi lao ra khỏi vòng vây của côn trùng sẽ tăng lên rất nhiều.
Chỉ trong nháy mắt, người áo choàng liền lập tức quyết định vứt bỏ Sở Vân Thăng. Tuy rằng vô cùng đáng tiếc, biến hóa thân thể của tên loài người này cũng là tiêu bản nghiên cứu cực khó có được, nhưng lúc này an toàn của bản thân mới là quan trọng nhất.
Tốc độ của nó cực nhanh, khiến cho Sở Vân Thăng đang chuẩn bị ra tay đánh lén cũng không kịp phản ứng, liền bị nó ném thẳng vào giữa đại quân côn trùng đang ùn ùn lao tới.
Nhưng tích tắc sau, tên dị tộc áo choàng trước nay chưa từng sợ hãi, lòng không gợn sóng cũng phải kinh hãi.
Lão già loài người đang quay cuồng giữa không trung, gần như chỉ trong nháy mắt cả người đã bao trùm trong một bộ chiến giáp uy mãnh kỳ dị, tay nâng lợi kiếm, oành một tiếng nện vào giữa đàn côn trùng.
Nếu chỉ có vậy, nó cũng sẽ không kinh ngạc đến mức đó.
Quái dị hơn là, đại quân côn trùng mênh mông cuộn trào mãnh liệt, vậy mà không hề để ý đến sự tồn tại của lão già loài người này, dòng côn trùng cuồn cuộn khi đi qua hắn không ngờ tự động chia thành hai, đi vòng qua cạnh hắn.
Người áo choàng trong thoáng chốc bỗng thấy khó mà tiếp thụ nổi. Nếu như nói lúc này xuất hiện trước mắt nó là một cảnh tượng khác, ví dụ như tên loài người này dùng một sức mạnh mạnh mẽ vượt quá tưởng tượng của nó đại phá đàn côn trùng, đánh đâu thắng đó thoát khỏi vòng vây, thì nó vẫn có thể chấp nhận được.
Nhưng hết lần này tới lần khác lại là tình cảnh trước mắt, thật sự là quá mức hoang đường.
Hai chủng tộc vẫn luôn đấu tranh sinh tử, vậy mà bình yên vô sự đứng chung một chỗ, cực kỳ ăn ý.
Dù là người áo choàng luôn phản ứng nhanh nhạy, cũng miệt thị loài người, giờ phút này cũng phải đờ ra một chút...
Cũng chính trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, côn trùng đã vồ đến người nó.
Ngay trong thời điểm nó sắp bị biển côn trùng bao phủ, ánh mắt nó nhìn chằm chằm vào Sở Vân Thăng tựa như thấy được một chuyện gì đó khó có thể tin đến cực điểm - tên Thiên Hành Giả loài người này không ngờ khoác lên tấm áo choàng mà nó vô cùng quen thuộc, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên lưng một con côn trùng bay "ngoan ngoãn", tựa như một viên sao băng bắn về phía đỉnh đầu nó... Người áo choàng gần như có cảm giác đầu mình muốn chập mạch, trong nháy mắt, trong đầu hiện ra vô số phán đoán và khả năng, thậm chí liên tưởng đến tên Thiên Hành Giả loài người này có liên quan đến Băng tộc. Nhưng cuối cùng, nó rất nhanh trấn định lại, bỗng hiểu ra được một chuyện - nó ở tại khu vực Hoàng Sơn này của con người, nhiệm vụ chân chính có lẽ căn bản không phải là thần vực, càng không phải là côn trùng hay những sinh vật khác, mà chính là kẻ trước mắt này!
Chính là con người này!
Người áo choàng bỗng cảm giác mình vừa may mắn mà cũng vừa xui xẻo. May mắn là một tên loài người quỷ dị như vậy lại bị bản thân đánh bậy đánh bạ phát hiện ra, mà xui xẻo là nó không ngờ vì mấy tên ứng viên gì đó của thần vực mà bị thương, khiến cho nó hiện tại gần như không thể mang tên loài người có thể ở chung một chỗ với côn trùng này đi nữa.
Người áo choàng vừa vung lưỡi đao nhỏ dài, từng luồng liệt hỏa vô tình đốt cháy những con Xích Giáp Trùng dám can đảm lao lên, vừa ghi nhớ thật kỹ bộ dạng Sở Vân Thăng vào lòng.
Nó có thể đoán được nếu như mang được một người như vậy trở về, sẽ là một đại sự kinh thiên động địa đến cỡ nào, so với điều này, cái thần vực kia quả thực chẳng đáng để vào mắt.
Chỉ là nó căn bản không ngờ được rằng, cũng chưa bao giờ cân nhắc qua, tên Thiên Hành Giả loài người này, đang tính toán muốn giết chết nó ngay tại chỗ này!
----o0o----
Click quảng cáo để ủng hộ diễn đàn!
Click Thanks để ủng hộ dịch giả!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK