Mục lục
[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 124: Thập Tam Gia.


Nhưng mà, cuối cùng thì võ sĩ Bóng Tối lùn cũng không ra tay được. Bởi vì Chúc Lăng Điệp đã gọi hắn lại.

Chúc Lăng Điệp không phải người ngu. Thuộc hạ của Thẩm Thiếu Trạch trong nháy mắt đã bị đánh bại, nói rõ người này ít nhất cũng phải có thực lực cấp ba hạng Ất, nàng không có lắm tiền nhiều của như Thẩm Thiếu Trạch, dưới trướng của nàng cũng chỉ có hai võ sĩ Bóng Tối cấp ba mà thôi, nếu như bị tổn thất một, cho dù chỉ là bị thương, thì thế lực của nàng ở khu thành bắc sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Nàng đang đợi, nàng đã sai người đi mời Phong Hỏa Liên Thành, bây giờ chỉ có người của Thập Tam Gia mới có khả năng áp chế được cái người trước mắt này, bảo vệ địa vị đội ngũ của nàng, bây giờ chỉ sợ là cần phải chia lại cái "bánh ngọt" này một lần nữa rồi.

Một cuộc tỉ thí mới bắt đầu chưa lâu, đã tức khắc chấm dứt, Sở Vân Thăng ngày nay đã đến cảnh giới Dung Nguyên Thể tầng một Hai Nguyên Thiên. Khả năng khống chế nguyên khí bản thể đã hơn xa dĩ vãng, ra tay đương nhiên là hết sức có chừng mực. Gã võ sĩ Bóng Tối cao chỉ là bị nguyên khí hệ hỏa xung kích, và bị bỏng chút ít. Không hề đáng ngại.

Dựa vào vũ lực chia lương thực, là quy củ đã được mọi người thống nhất. Nhưng nếu mà xảy ra án mạng thì khó trán khỏi sẽ tạo thành thù hận, Sở Vân Thăng bây giờ không quyền không thế, còn chưa muốn chọc vào cái ổ kiến lửa kia, chỉ cần có thể lấy được lương thực là được. Số lương thực được giữ gìn từ thời đại Mặt Trời ngày càng ít, mặc dù có Khu Độc phù, thịt của Xích Giáp Trùng sau này miễn cưỡng vẫn có thể ăn được, nhưng Sở Vân Thăng trong lòng vẫn có chút ám ảnh cái thứ thịt của loại quái vật ăn thịt người này! Nếu như trong tương lai, cả ngày chỉ có thể sống bằng thịt côn trùng, hắn thật sự là không dám tưởng tượng!

Người khó chịu nhất chính là Thẩm Thiếu Trạch, người của mình bị đánh bại, Chúc Lăng Điệp không ngờ lại lùi bước giữa đường, tuy rằng nàng đã đánh ý với mình là chờ tới khi Phong Hỏa Liên Thành đến, mọi người cùng nhau áp chế cái đội ngũ của Vu Bà vừa nhô đầu ra này, nhưng trên thực tế điều hắn bận tâm nhất bây giờ, chính là không thể lập tức dò xét ra thực lực chân thật của người trước mắt này.

Tuy rằng người này vừa mới biểu hiện ra một thực lực không tầm thường, Thẩm Thiếu Trạch vẫn có lòng tin áp chế được hắn, dù sao hắn chẳng những có đến ba vị võ sĩ bóng tối cấp ba, mà số lượng võ sĩ Bóng Tối cấp hai chỉ yếu hơn một chút của hắn cũng rất nhiều.

Thế nhưng, tình thế lại đột ngột biết hóa, bất thình lình chẳng khác nào lũ côn trùng bỗng dưng vây thành, khiến cho Thẩm Thiếu Trạch và Chúc Lăng Điệp đều không hiểu ra sao.

Thập Tam Gia lâu nay vẫn cực kỳ ít tiếng, dẫn theo Phong Hỏa Liên Thành vừa trổ tài không lâu trước, khi xuất hiện ở sân tỉ thí này thì câu nói đầu tiên lại là: "Chúc đại tiểu thư, việc này tôi sẽ không giúp được cô, có điều tôi đề nghị tốt nhất là cô nên đáp ứng điều kiện của anh ta, có lẽ thế mới có lợi cho cô!"

"Hả?" Chúc Lăng Điệp hơi sững sốt, còn chưa kịp tiến lên chào hỏi, thì Thập Tam Gia đã trực tiếp bỏ qua nàng, xoay người bước nhanh đến chỗ người tuổi trẻ giữa sân kia.

Phong Hỏa Liên Thành vốn đi theo sau Thập Tam Gia cũng không hề chào hỏi gì nàng, thậm chí còn không cần Thập Tam Gia nói gì, chỉ hơi sửng sốt một chút, sau đó liền hết sức hưng phất chạy qua.

"Anh Sở? Thật là anh!? Anh không chết! Em biết anh nhất định sẽ không chết mà! Tắm rửa sạch sẽ, đúng là thiếu chút nữa em không nhận ra luôn."

Sở Vân Thăng có thính giác cực kỳ kinh người, vốn nghe được cô gái họ Chúc kia nói chờ Phong Hỏa Liên Thành tới, nhưng căn bản không ngờ người tới lại là Đinh Nhan và Diêu Tường, còn một người nữa nhìn có vẻ quen quen, nhưng không nhớ nổi là đã gặp qua ở đâu.

"Hả, hai người chính là cái Phong Hỏa Liên Thành gì kia sao?" Sở Vân Thăng chỉ chỉ Đinh Nhan, rồi lại chỉ vào Diêu Tường trước mặt, vui vẻ nói.

Diêu Tường đúng là một người thành thật, mặt đỏ lên, ngượng ngùng nói: "Đều là do bọn họ gọi bậy."

Đinh Nhan từ phía sau Diêu Tường gật đầu với Sở Vân Thăng. Cười nói: "Là hai người bọn họ, chứ tôi làm gì có cái bản lĩnh đó!"

"Còn sống là tốt rồi!" Sở Vân Thăng khi đó từ thành phố sương mù đi ra, bao phủ cả thế giới đều là côn trùng, khắp nơi là xác chết, hắn cho rằng Đinh Nhan và Diêu Tường chắc cũng không sống được, đã vĩnh viễn chết trong những đống xác chết kia rồi.

Hôm nay, sau đại nạn, bạn cũ gặp lại. Trong lòng Sở Vân Thăng cũng không khỏi xúc động.

"Anh Sở, anh kể xem làm sao mà anh thoát được? Anh quá mạnh, ngay cả Hỏa Diễm Huyễn Điểu cũng làm thịt được!" Diêu Tường kéo Sở Vân Thăng lại, hưng phấn muốn đi qua một bên nghe lại trải nghiệm chạy trốn chết của Sở Vân Thăng.

Sở Vân Thăng cảm thấy cái quá trình chạy trốn thê thảm kia quả thật là không có gì quang vinh, khi đó hắn còn giả chết một lần nữa, cũng không phải là chuyện gì đáng nói, còn cái tràng cảnh núi thây biển máu như địa ngục sau đó, hắn đã chôn sâu trong đáy lòng, không hề muốn chạm đến chút nào.

"Những chuyện này sau này hãy nói, bên ngoài còn có côn trùng!" Đinh Nhan chen miệng nói. Móc ra một điếu thuốc, đưa cho Sở Vân Thăng, chỉ vào một người bên cạnh mà Sở Vân Thăng không nhớ ra nổi, giới thiệu: "Lục Vũ, hai người đã gặp nhau rồi."

"Gặp rồi?" Sở Vân Thăng tỉ mỉ quan sát người đàn ông cao gần mét tám trước mắt, khuôn mặt như đao khắc, góc cạnh rõ ràng, mái tóc dài nhẹ nhàng tung bay trong không trung, trong ánh mắt lộ ra một nét đau thương nhàn nhạt, bất kể thế nào cũng không thể nhớ ra đã thấy qua ở đâu.

Diêu Tường đứng bên cạnh muốn nói lại thôi, khiến cho Sở Vân Thăng thấy rất kỳ quái!

"Sở tiên sinh là quý nhân, không nhớ được cũng là chuyện thường. Không biết ngài còn nhớ hay không, ở thành phố sương mù, có một người đàn ông đáng thương, trong một đêm, mất vợ mất mẹ, không có bản lĩnh nên không thể cứu được ai!" Lục Vũ nói rất hờ hững, nhưng lại lộ ra sự bi thương nhàn nhạt.

"Là anh!?" Sở Vân Thăng rốt cuộc nhớ ra, thảo nào cái mái tóc đen bồng bềnh nhìn quen như vậy. Ngày đó khi ở quán cà phê trong thành phố sương mù, người đàn ông đáng thương này, lại phải đối mặt với cái lựa chọn phải cứu mẹ hay cứu vợ đau đớn thấu tâm can đó!

"Là tôi!" Lục Vũ gật đầu, rồi liền rơi vào trầm mặc.

"Tôi nhớ anh là hệ băng? Tại sao đi với Diêu Tường lại biến thành Phong Hỏa Liên Thành rồi?" Nhớ lại liên tiếp những chuyện đã xảy ra, Sở Vân Thăng vẫn còn nhớ mang máng lúc Lục Vũ đạp cửa xông vào khi đó, trên người anh ta còn kéo theo một luồng nguyên khí hệ băng cuồng bạo.

"Mấy chuyện này để sau rồi Lục Vũ giải thích với cậu, Sở huynh đệ, lũ côn trùng bên ngoài tôi cảm thấy không đơn giản chỉ muốn vây thành đâu, chúng ta tốt nhất là nên đi sớm!" Đinh Nhan tỉnh táo nói.

Sở Vân Thăng gật đầu, mới vừa rồi khi đấu với võ sĩ Bóng Tối cấp ba, hắn thoáng cảm thấy nguyên khí trong cái trạm nhỏ này hơi dao động một chút, cái cảm giác này, chỉ từng xuất hiện khi sách cổ phát uy.

"Anh Sở, nghe nói anh muốn năm phần lương thực, em ủng hộ anh! Cùng lắm thì đánh một trận thôi!" Diêu Tường ở một bên cười nói.

Đinh Nhan trừng mắt với hắn, nói:

"Sở huynh đệ, không biết cậu đã đến Kim Lăng bao lâu, những thế lực bang phái trong thành, hoàn toàn không hề đơn giản như bề nổi, phía sau mấy cái Hỏa Vương, Băng Vương, Thương Vương gì đó còn có người, khi trở về tôi sẽ nói kỹ với cậu, ở chỗ này tốt nhất tạm thời đừng nên đắc tội bọn họ.

Sở Vân Thăng nhướng mày, không biết là y có ý gì.

"Cậu phải tin tôi, trước hết không nên ra mặt nữa, để tôi xử lý chuyện này, năm phần tuyệt đối không có vấn đề." Đinh Nhan bỗng nhiên cười nói.

Sở Vân Thăng gật đầu, từ lúc hắn và Đinh Nhan tiếp xúc đến nay, trên cơ bản Đinh Nhan vẫn luôn là nói lời giữ lời.

Chúc Lăng Điệp buồn bực nhìn Thập Tam Gia và Phong Hỏa Liên Thành cười cười nói nói với cái tên võ sĩ Bóng Tối cấp hai kia, thậm chí là cái gã "Phong" giống như một tảng băng kia cũng mở miệng nói chuyện. Từ khi nàng hợp tác với Thập Tam Gia đến giờ, còn chưa bao giờ thấy người đó nói câu nào!

Có điều bây giờ bất kể là Chúc Lăng Điệp nàng hay là Thẩm Thiếu Trạch đều hiểu rất rõ, cái gã võ sĩ Bóng Tối cấp hai kia quen biết với Thập Tam Gia, hơn nữa quan hệ vô cùng tốt, cứ nhìn cái bộ dạng hưng phấn của "Hỏa" là biết!

"Chúng ta gộp chung một chỗ muốn năm phần!" Đinh Nhan trở lại bên cạnh Chúc Lăng Điệp, nói một câu đơn giản, liền trực tiếp tỏ rõ lập trường.

Tự mình nghĩ hết cách, thậm chí cả mỹ nhân kế cũng lấy ra dùng, thế nhưng chẳng thể nào lung lạc được Phong Hỏa Liên Thành, thế mà tên nhãi kia chỉ cần ló ra một cái, thì bọn hắn đã liền chủ động chạy tới, Chúc Lăng Điệp có chút uất ức bất bình! Thế nhưng cũng không thể làm gì được!

Kể từ đây, cán cân thực lực của ba phương trong nháy mắt đã điên đảo, Sở Vân Thăng cộng với Vu Bà và Thập Tam Gia, nghiễm nhiên trở thành thế lực lớn nhất trong cái trạm nhỏ này, Thẩm Thiếu Trạch đứng thứ hai, mà Chúc Lăng Điệp thì rơi xuống vị trí thứ ba.

"Thập Tam Gia, khi chúng ta tới đây đã nói rõ ràng, ông làm như vậy e rằng không ổn đâu." Chúc Lăng Điệp lạnh lùng nói.

"Không sai, nhưng đàm phán khi trước cũng là phân cho ta hai phần, thực lực của anh ta ra sao thì cô cũng thấy rồi đấy, tối thiểu cũng đáng hai phần, mấy người Vu Bà tính một phần, chúng ta cũng không lấy nhiều hơn, cũng phù hợp với quy củ trong thành!" Đinh Nhan bình tĩnh nói.

"Ta đồng ý, ta nguyện ý giảm một phần, chỉ lấy ba phần!" Thẩm Thiếu Trạch mỉm cười nói, thực lực phía thế lực của vị Thập Tam Gia này tăng mạnh, nếu cứ chọi cứng thì chỉ có hại cho bản thân mà thôi. Tranh không được, không bằng cứ thuận nước đẩy thuyền.

"Các người thắng, có điều tôi muốn biết hắn ta là ai? Lại có thể khiến cho Thập Tam Gia ông giúp đỡ như vậy?" Chúc Lăng Điệp cũng là thể hiện hình thức mạnh hơn người, lời nói lạnh băng vừa rồi chẳng qua chỉ là muốn chèn ép Thập Tam Gia một chút, lấy về một ít mặt mũi mà thôi.

"Bạn bè." Đinh Nhan thản nhiên nói.

Bạn bè? Chúc Lăng Điệp căn bản không tin, tâm tư của nàng lại bắt đầu bay nhảy, lôi kéo Phong Hỏa Liên Thành không nhúc nhích, lôi kéo Thập Tam Gia cũng không nhúc nhích, cái vị võ sĩ Bóng Tối cấp hai này, không biết có thể lay động được không?

Lương thực lại được chia chác lại, đám người Sở Vân Thăng chiếm lấy năm phần, Thẩm Thiếu Trạch lấy ba phần, Chúc Lăng Điệp cũng cầm một phần, cuối cùng chỉ còn lại một phần cho những đội ngũ nhỏ khác chia nhau.

Cũng may là Sở Vân Thăng và Vu Bà thiếu xe, hễ bên nào cung cấp xe cho Sở Vân Thăng, ít nhiều đều được hắn phân cho một ít lương thực.

Sở Vân Thăng ôm hổ con từ trong buồng lái ra, cùng mấy người Đinh Nhan ngồi trên mui xe chất đầy lương thực.

Khi tỉ thí vừa nãy, Sở Vân Thăng nhốt nó vào trong xe, hổ con dù sao cũng là mãnh thú, không biết phân biệt chém giết với tỉ thí, nếu như nó nóng lòng muốn bảo vệ Sở Vân Thăng mà chui ra, lấy năng lực của nó bây giờ, rất dễ bị võ sĩ Bóng Tối cấp ba làm bị thương.

"Anh Sở, anh từ khi nào lại nuôi con hổ này vậy?" Diêu Tường đưa tay định sờ một chút, lại bị hổ con rống một tiếng rụt về. Ngoại trừ Sở Vân Thăng, đến nay còn chưa có ai có thể chạm vào một sợi lông của nó.

"Nhặt được trên đường, nhóc này đúng là cái đồ tham ăn." Sở Vân Thăng vuốt vuốt cái cằm hổ con nói.

"Sở huynh đệ, lát nữa khi cổng chính mở ra, căn cứ thương lượng mới đây, tất cả võ sĩ Bóng Tối cấp ba, Lục Vũ, Diêu Tường và cả cậu nữa, phải phụ trách mở đường. Tôi đề nghị cậu cứ dùng súng thôi, đến thời khắc không thể khác được mới dùng kiếm của mình, có một số việc khi về đến Kim Lăng tôi sẽ nói tỉ mỉ cho cậu sau, tôi tìm cho cậu ít đạn này." Đinh Nhan đưa qua vài băng đạn, thấp giọng nói.

Sở Vân Thăng nhận lấy đạn, không nói năng gì. Lúc này lại cảm thấy nguyên khí trong trạm nhỏ lại bắt đầu dao động kịch liệt lên, sau một lát, ở phía trên bầu trời nơi vốn là hang ổ ngầm của Lô Quốc Long, xuất hiện ánh sáng bạc chói mắt, không gian bốn phía tựa như bị ép ra xung quanh, khiến cho kẻ khác hít thở không thông.

Ngay sau đó, nơi tỏa ra ánh sáng bạc hình thành một mặt kính đứng thẳng sóng sánh như nước gợn, đường kính dài đến hơn mười mét.

Lũ côn trùng bên ngoài tường rào bắt đầu điên cuồng xông lên, rung động từ dưới mặt đất cũng không ngừng truyền tới. Trên bầu trời thậm chí còn xuất hiện Thanh Giáp Trùng bay lượn.

Mọi người kể cả Sở Vân Thăng đều bị dọa sững người: Đây chẳng lẽ chính là lối đi do không gian chồng chéo hay được đồn đại!?

"Đi mau!" Không biết là ai hô lên một tiếng, cổng chính bị đẩy ra ầm một tiếng!

----o0o---- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK