Chương 215: Tiến sĩ, ngài ngửi xem!
Edgar cần súng Lửa trong tay, bên hông giắt thanh trường kiếm mà Sở Vân Thăng cho y. Thanh kiếm này chính là thanh kiếm thép mà lúc đầu Sở Vân Thăng từng dùng qua, sau khi hắn rèn được kiếm Thiên Ích thì vẫn luôn đặt trong Vật Nạp phù.
Nếu như lúc này có thêm một con chó đi theo sau lưng Edgar, sẽ cực kỳ giống với Will Smith trong “I am Legend”.
"Hey! Tên tây kia, đứng lại! Nếu còn đi tới nữa, chúng ta lập tức nổ súng!" Một thằng nhóc trẻ tuổi giơ súng tự động, gạt gạt họng súng, hướng về Edgar cảnh cáo.
"Dát Tử, mày bị ngốc à, tây thì làm sao mà nghe hiểu tiếng Trung Quốc của mày được? Phải nói tiếng Anh!" Phía sau thằng nhóc là một thanh niên cao ráo, tay cầm cung tiễn, trong miệng ngậm một cành khô nhỏ, bộ dạng bất cần đời, biếng nhác nói.
"Yes! Of course! Ta không chỉ nghe hiểu, mà còn có thể nói nữa!" Edgar phất tay ra dấu, nghiêm túc nói.
Thằng nhóc cầm súng nghe vậy, liền hất hàm đầy vẻ "khiêu khích" với gã thanh niên đứng sau.
"Được rồi, tây biết nói tiếng Trung, ngươi muốn nhập bọn hay muốn đi qua? Nếu muốn qua, thì đứng phía sau chờ một lát đi!" Gã thanh niên thờ ơ phun cành cây khô trong miệng ra, mái tóc dài phiêu tán theo gió, trong lúc lơ đãng chợt mắt sáng rực nhìn về chiếc xe RV của Sở Vân Thăng.
Chiếc RV này đã được Sở Vân Thăng cải tạo triệt để. Vì muốn đạt được hiệu quả phòng ngự mạnh nhất, Sở Vân Thăng không tiếc sử dụng số giáp xác Kim Giáp Trùng không nhiều lắm của mình, bao bọc cẩn thận toàn bộ chiếc xe RV. Trừ phần kính chắn gió phía trước, ngay cả mặt ngoài bánh xe và gầm xe đều được bọc giáp xác.
Với những khe hở giữa giáp xác, Sở Vân Thăng dùng súng Lửa hòa tan gắn chúng lại, tạo thành lớp vỏ thiết giáp kín kẽ không tìm ra bất cứ khe hở nào. Cuối cùng dùng sơn màu xám đen tìm thấy ở Vu Thành, sơn toàn bộ lớp giáp xác màu vàng kim lấp lánh thành màu xám đen, khi di chuyển trong thế giới u ám này ít nhiều cũng có chút tác dụng ngụy trang.
Trừ những thứ đó ra, Sở Vân Thăng còn chế tạo một tấm Ngự Thổ phù, phong ấn lên xe RV. Loại nguyên phù năng lượng phòng ngự cấp ba chuyên gia cố cho vật thể không phải sinh mệnh này, từ khi còn ở Kim Lăng hắn đã chú trọng nghiên cứu chế tạo vì trận địa phòng ngự tây tuyến. Đáng tiếc, sau đó người áo choàng khởi động lối vào phản thế giới thất bại, khiến cho Kim Lăng biến mất vào hư không, làm hắn còn chưa kịp sử dụng số lượng lớn.
Cho nên, bất luận là trên phương diện công kích vật lý thuần túy, hay là các loại công kích năng lượng biến đổi phức tạp, thì chiếc RV này đều đã bị Sở Vân Thăng cải tiến thành một pháo đài di động. Chỉ là nếu nhìn từ bên ngoài thì không nhìn ra nó có bất cứ điểm nào đặc biệt.
Huýt...!
Gã thanh niên cầm cung quay ra sau huýt sáo một tiếng, như thể đang truyền tín hiệu nào đó.
Edgar không thu hoạch gì đành quay trở lại xe, bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói: "Ngài Lennon, phía trước có một chiếc xe buýt bị hỏng, bọn họ rất cảnh giác, không hỏi thăm được gì, chúng ta sẽ chờ ở đây một lát sao?"
Sở Vân Thăng lấy chiếc ống nhòm lấy được từ chỗ quân đoàn Ma Quỷ ra quét một vòng. Phía trước chiếc xe buýt hỏng dường như có mấy người đang khắc khẩu gì đó. Toàn bộ nền đường cao tốc đã bị trồi lên khỏi mặt đất, hai bên trái phải chẳng những có rãnh sâu, mà còn có vài gò núi lồi lồi lõm lõm, đường cao tốc chính là đi xuyên qua những gò núi này.
Muốn đi vòng qua, chỉ có thể vòng ngược qua dải phân cách đi theo đường ngược chiều. Chẳng qua, làn đường bên kia có rất nhiều ô tô nằm la liệt, chắc hẳn là của những người muốn chạy đến Kim Lăng.
Sở Vân Thăng bỏ ống nhòm xuống, nhìn bầu trời đang dần dần tối lại, nói: "Không đợi, trước khi trời tối, nhất định phải đến được thị trấn Từ Gia Doanh. Ở bên ngoài không an toàn, gần đây chắc chắn có khu chất nhầy của côn trùng, trong gió còn thoang thoảng mùi chất nhầy nữa!"
Hắn vừa ngồi vào vị trí tài xế vừa nói : "Lấy súng Lửa bắn vỡ một chỗ trên dải phân cách, chúng ta đi vòng qua bên làn đường đối diện, sau đó ngươi tiếp tục dùng súng mở đường phía trước, bắn bay những chiếc xe kia đi, ta lái xe."
"Có cần đi kiểm tra xem trong mấy cái xe đó còn xăng hay không không?" Edgar nhìn những chiếc xe bên kia, đề nghị.
"Không cần, người phía trước đã sớm tìm hết rồi, không tới phiên chúng ta." Sở Vân Thăng đóng cửa xe lại, nói.
Phùm!
Không biết do nguyên khí của Hỏa Chủng quá mạnh, hay là bởi Edgar không khống chế được phương hướng họng súng, ngọn lửa năng lượng hỏa bốc lên không chỉ phá ra một lỗ hổng trên dải phân cách, mà ven đường cũng bị phá hư, đốt thành một cái hố lồi lõm.
Sở Vân Thăng nhíu mày, kỹ thuật lái xe của hắn thế nào hắn tự biết, trong tình huống đường sá ngon lành thì không vấn đề gì, nhưng dính vào con đường do Edgar tạo ra này, vào tay hắn tám chín phần mười là chết máy.
Hắn đang định đổi Edgar về, để cho y lái xe, còn bản thân đi mở đường, thì ngay lúc này, chợt nghe thấy Tần Kỳ Anh ngồi trên ghế phó lái, do dự nhìn Sở Vân Thăng một chút, mở miệng nói: "Không bằng để tôi thử xem."
Sở Vân Thăng quay đầu nhìn nàng đầy hoài nghi. Tần Kỳ Anh giờ chỉ còn nửa cái mạng, chỉ e là lực bất tòng tâm. Có điều ngẫm lại, bản thân bắn súng Lửa chỉ sợ uy lực còn lớn hơn cả Edgar, nếu như mặt đất triệt để bị phá hư, xe RV kẹt lại giữa đường thì càng thêm khó giải quyết, đây cũng là nguyên nhân mà dọc đường đi Sở Vân Thăng luôn để cho Edgar đi xử lý những ô tô chặn đường.
"Không vấn đề, tôi dù sao thì cũng là một người lính." Tần Kỳ Anh cảm thấy sự hoài nghi của Sở Vân Thăng, khẽ mỉm cười trả lời. Chỉ có điều cô ta gầy đến dọa người, dù có nở nụ cười thì cũng không dễ coi chút nào.
"Được, chúng ta đổi chỗ ngồi." Sở Vân Thăng tức thời mở cửa xe nhảy xuống, nhường lại vị trí tài xế, để cho Tần Kỳ Anh đến lái xe.
Hắn vừa đi ra, lập tức phát hiện đám người trên đoàn xe phía trước đều nhìn về phía Edgar, chỉ chỉ trỏ trỏ xôn xao cả lên. Sở Vân Thăng cũng chẳng hơi sức đâu đi nghe xem bọn họ nói gì, chỉ vòng qua đầu xe ngồi vào vị trí cũ của Tần Kỳ Anh.
Ầm, ầm, ầm!
Edgar vùi đầu mở đường, liên tục nổ súng bắn phá tiến lên, ô tô trước mặt bị súng Lửa đốt tơi bời hoa lá.
Kỹ thuật lái xe của Tần Kỳ Anh đúng là cao hơn một bậc so với Sở Vân Thăng, trên mặt đất sụt lõm lỗ chỗ mà nàng vẫn có thể tìm ra con đường để gầm xe không bị mắc kẹt, thuận lợi theo làn đường ngược chiều tiến gần đến chỗ chiếc xe buýt bị hỏng ở phía trước.
Nhìn qua cửa sổ, Sở Vân Thăng có thể thấy được một cô gái búi tóc và một gã đàn ông đeo khẩu trang không ngừng tranh luận, kinh ngạc đánh giá Edgar không ngừng "phun lửa".
Lúc này, trong đám mấy cô gái trẻ bên cạnh chiếc xe buýt bị hỏng bỗng nhiên có một cô gái đầu thắt bím kích động hướng về Edgar hô to: "Là tiến sĩ Edgar! Là tiến sĩ Edgar!"
Edgar hiển nhiên sững sờ, tiếp đó khó khăn lắm mới kịp phản ứng lại, không dám tin nói: "Là các ngươi, các ngươi còn sống!?"
"Tiến sĩ, ngài thành Thiên Hành Giả rồi à!?"
"Ngài không phải ở Kim Lăng sao?"
"Tiến sĩ, thành Kim Lăng còn không? Không phải đã bị côn trùng bao vây rồi sao?"
"Tiến sĩ..."
"Tiến sĩ..."
Một đám thanh niên lập tức vây quanh Edgar, ngươi một câu ta một câu, căn bản không cho Edgar có cơ hội nói chuyện.
Qua nửa ngày, vẫn không có dấu hiệu muốn dừng lại, Sở Vân Thăng mới đưa tay nhấn còi một cái, nhắc nhở vị "tiến sĩ đại nhân" này, phía trước vẫn còn một chiếc xe và một đoạn dải phân cách cần giải quyết, thì xe RV mới có thể trở về đường chính được.
"OK, Ok, đợi lát nữa rồi nói, đợi lát nữa rồi nói." Edgar giật mình một cái, vội vàng lớn tiếng nói, y cũng không dám đắc tội với người đàn ông trong xe kia.
Nhưng ngay lúc này, trong lòng Sở Vân Thăng bỗng giật thót, mắng to một tiếng: "Khốn kiếp!", lập tức chĩa súng Lửa ra ngoài cửa sổ, nhắm thẳng vào những điểm đen đang di động cực nhanh trên bầu trời u ám.
"Edgar! Côn trùng đến rồi, mau mở đường nhanh!" Sở Vân Thăng hô to một tiếng, tiếp đó quay sang nói với Tần Kỳ Anh: "Chuẩn bị tránh né công kích của bọn chúng!"
Lúc trước khi chỉ có ba người, chỉ cần tắt máy, dừng xe ở bên đường thì quái vật rết bay sẽ không hạ xuống kiểm tra tình hình bên dưới. Nhưng hôm nay lại có cái đoàn xe trên trăm người này kẹt ở đây, căn bản không thể tránh được, quái vật rết bay không sà xuống mới là lạ!
Một câu "côn trùng tới rồi" này của hắn nhất thời dọa cho toàn trường lặng như tờ. Cả đám người mờ mịt xoay đầu nhìn quanh, mới giật mình phát hiện ra những cái bóng di động rất nhanh trên bầu trời.
"Mọi người đừng hoảng! Mau tìm chỗ trốn, Thiên Hành Giả chuẩn bị chiến đấu!" Cô gái búi tóc nhẹ nhàng nhảy lên đỉnh xe buýt, la lớn.
"Khốn kiếp, ông đã sớm nói rồi, cần vứt bỏ thì vứt bỏ đi, mang theo nhiều người như vậy làm được cái quái gì!" Gã đàn ông đeo khẩu trang oán hận mắng một câu.
Mấy cô gái vừa rồi còn khí thế ngất trời vây quanh Edgar, ngay tức khắc tan tác như ong vỡ tổ, người thì chui gầm xe, người thì nhảy xuống rãnh...
Edgar cuống quít bắn văng chiếc xe cuối cùng không còn cái bánh nào phía trước, cùng với đoạn giải phân cách bên cạnh. Tần Kỳ Anh nhấn chân ga, xe RV lập tức vút qua.
"Chờ chút đã!" Sở Vân Thăng ngưng mắt nhìn, giơ tay ngăn cản Tần Kỳ Anh.
Bất kể là Thanh Giáp Trùng hay là quái vật rết bay, tốc độ của bọn chúng đều cực nhanh. Lúc này, mấy bóng đen lao cực nhanh trên bầu trời đã dần dần rõ ràng, ít nhất đối với Sở Vân Thăng có thị lực kinh người là như vậy.
Tiếp cận bọn họ không chỉ có quái vật rết bay, mà còn có cả Thanh Giáp Trùng!
Nói đúng hơn, là chúng nó đang chém giết nhau!
Từ đằng xa cuộc chém giết cực kì thảm khốc. Mãi cho đến trước mắt, mới thấy hơn mười con Thanh Giáp Trùng vây bắt một con rết bay đã mệt mỏi kiệt sức, công kích cực kỳ mãnh liệt.
Trên bầu trời cách đường cao tốc không xa, con quái vật rết bay rơi vào hoàn cảnh xấu quay đầu bay về phía sau đường cao tốc, dáng vẻ chật vật lảo đảo như muốn ngã.
"Ta đi làm chút chuyện, các người đến thị trấn Từ Gia Doanh chờ ta!" Sở Vân Thăng cắn môi nói. Với hắn mà nói, nếu tới không phải là hơn mười con quái vật rết bay mà chỉ là một đám Thanh Giáp Trùng, vậy thì tình thế đã khác rồi. Hắn không còn là con mồi nữa, mà ngược lại sẽ biến thành kẻ săn mồi.
Trong Vật Nạp phù của Sở Vân Thăng vẫn còn vài trăm con trùng đỉa, còn đang thiếu Thanh Giáp Trùng phong ấn để ăn chúng nó đây.
Nếu may mắn, thậm chí còn có thể phong ấn được một con quái vật rết bay nữa!
Bóng người Sở Vân Thăng nhoáng lên, như quỷ mị biến mất trong màn đêm u tối, dọc theo rãnh sâu bên cạnh con đường ẩn nấp, tiến về phía trước.
Dị dạng trên bầu trời cũng bị mười mấy Thiên Hành Giả trong đoàn xe chú ý, bọn họ gấp rút thương lượng, rồi hợp lực dời chiếc xe buýt hư sang một bên, quyết định vứt bỏ nó.
Nhưng xe hơi trên đường cao tốc trên cơ bản đều đã hỏng, nếu không bị côn trùng rạch phá tả tơi thì cũng là đâm nhau hỏng hóc, căn bản không thể sử dụng. Đám người chạy trốn tứ tán được cô gái búi tóc lần nữa tập hợp lại, từng người từng người nhét vào trong hai chiếc xe buýt ở phía sau. Vốn hai chiếc này sớm đã nhét chật cứng, dù rất nhiều người không thể không bò lên mui xe, nhưng vẫn có rất nhiều người không lên xe được.
Cô gái búi tóc đưa ánh mắt về phía chiếc xe RV và người da đen Edgar phía trước bọn họ.
.....
Muốn phong ấn côn trùng một cách hoàn hảo thì có súng Băng tiện lợi hơn rất nhiều.Súng Băng khác với súng Lửa do Sở Vân Thăng tự chế tạo. Hiển nhiên là đến từ một nền văn minh xa lạ nào đó càng tiên tiến hơn, uy lực lớn nhỏ chỉ cần điều khiển thông qua một bộ phận nhỏ là được.
Không giống như súng Lửa, uy lực nhỏ nhất chính là khi Sở Vân Thăng không truyền thêm nguyên khí vào, chỉ dựa vào uy lực vốn có của Hỏa Chủng, còn nếu muốn nhỏ hơn nữa thì bó tay.
Sở Vân Thăng bỗng nhiên nhoài người lên mặt đất cứng rắn lạnh như băng, chiến giáp, áo choàng đều phủ trên người.Họng súng Băng tối om nhắm ngay vào đám côn trùng đang tiến lại gần trên bầu trời, bốn con Thanh Giáp Trùng phong ấn hình thái thứ hai đang nhanh chóng tiếp cận chúng nó.
Nhưng hắn vẫn đến muộn một bước, tuy rằng vừa rồi hắn đã quyết định lập tức lao đến với tốc độ nhanh nhất.
Tình huống của con quái vật rết bay lần này khác với con mà Sở Vân Thăng đánh chết lúc trước. Lần trước chẳng qua là bị kiếm chiến kỹ tốc độ cao và Ly Hỏa phù đột ngột xuất hiện, giết chết không kịp phản kháng. Mà con này, tại giờ phút tối hậu ngay trước khi Sở Vân Thăng kịp chạy đến, đã tự đứt lìa từng đốt thân thể, sau đó đột nhiên nổ tung, một luồng khói mù màu xanh lục nhanh chóng từ trong thân thể nó khuếch tán bao trùm xung quanh.
Trong số Thanh Giáp Trùng vây công nó lập tức có phân nửa chết ngay tại chỗ, một nửa kia thì bán sống bán chết cố gắng bay ra khỏi màn khói mù.
Bốn con Thanh Giáp Trùng II lập tức đồng thời lao ra tấn công.
Thanh Giáp Trùng hình thái nguyên thủy còn lâu mới là đối thủ của Thanh Giáp Trùng II, rất nhanh đã có bốn con bị Thanh Giáp Trùng II ôm lấy thân thể, cố định tại không trung, giúp cho Sở Vân Thăng với kỹ thuật bắn súng xoàng xoàng của mình có thể gọn gàng nổ súng đóng băng chúng nó.
Như vậy, cuối cùng chỉ bắt được bốn con này, mấy con khác đều đã thất kinh bay đi xa. Sở Vân Thăng lo rằng gần đây rất có thể có chiến trường giao chiến quy mô lớn của côn trùng, không dám ra lệnh cho Thanh Giáp Trùng II đuổi theo, bắt được bốn con trong một lần đã là kết quả khó có được rồi!
Trong túi Sở Vân Thăng chỉ có hai tấm Phong Thú phù dự phòng, hắn một mực bận rộn, không kiếm đâu ra thời gian đi chuẩn bị cái loại nguyên phù tiêu hao cực lớn này. Trong khoảng thời gian ở lại khu trại, nếu không phải gấp rút tẩm bổ cho trùng phong ấn bị thương, thì cũng là vội vàng chế tạo mấy loại nguyên phù tấn công dùng để bảo vệ tính mạng, Phong Thú phù chỉ qua quít chế tạo hai tấm mà thôi.
Vật Nạp phù không thể hút vật còn sống vào, Sở Vân Thăng chỉ có thể trốn vào trong khe núi, gấp rút chế tạo tại chỗ.
Chờ đến khi giải quyết xong bốn con Thanh Giáp Trùng mới này, ánh sáng yếu ớt trên bầu trời đã sắp biến mất hoàn toàn.Một khi thế giới chìm trong bóng tối, căn bản không có cách nào phân biệt được phương hướng.
Tranh thủ chút ánh sáng cuối cùng còn sót lại, Sở Vân Thăng thu áo choàng lại, trút một lượng lớn nguyên khí bản thể vào chiến giáp, dùng tốc độ nhanh nhất lao đi trên đường cao tốc như một mũi tên!
Thị trấn Từ Gia Doanh là một thị trấn nhỏ bình thường, ngay cả cái tên cũng hết sức bình thường, mang đậm đặc sắc bản thổ, cách nơi Sở Vân Thăng chia tay với đoàn người không xa. Giờ hắn toàn lực phóng đi với tốc độ nhanh nhất, rốt cuộc ngay trước khi ánh sáng trên bầu trời triệt để biến mất, kịp thời tiến vào thị trấn.
Ở dưới một tòa nhà nhỏ, Sở Vân Thăng tìm được bọn họ và chiếc RV của mình, Tần Kỳ Anh vẫn ngồi trong xe.
Trong đại sảnh tòa nhà có đốt một đống lửa, một cô gái sắc mặt quyến rũ cọ cọ thân thể mình lên cánh tay Edgar, õng ẹo nói: "Tiến sĩ, ngài cho em lên tắm đi mà, nhân gia lâu lắm rồi không được tắm, nếu không tin, ngài ngửi một cái là biết!"
"Vô liêm sỉ!" Tên nhóc được gọi là Dát Tử từng giơ súng ngăn cản Edgar thấp giọng mắng một câu.
----o0o----
Click quảng cáo để ủng hộ diễn đàn!
Click Thanks để ủng hộ dịch giả!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK