"Nó đã chết dưới kiếm của ta!"
Một câu nói chỉ có bảy chữ ngắn ngủi, lại tựa như nặng vạn cân, nặng nề giáng vào đáy lòng mỗi người ở đây, khiến cho người ta gần như không hít thở nổi!
Sụp đổ, sụp đổ cực độ!
Lão, lão ta vậy mà thực sự giết Hỏa sứ!? Lão vẫn là con người sao? Con người làm sao có thể giết chết sinh mệnh cấp cao như dị tộc đó??
Bất luận là "người một nhà" với Sở Vân Thăng, hay là người của thành Xuy Tuyết đối diện, tất cả đều rơi vào trạng thái quay đơ ngay tại trận!
Nhưng ngày hôm nay nhất định là một ngày không thể lường trước được, bọn họ tuyệt không ngờ tới, còn có một chuyện càng thêm đặc sắc, có nghĩ nát óc cũng không thể tưởng tượng nổi đang ở phía sau chờ đợi họ!
Bộp....
Trong đám "nhà quê" sau lưng Sở Vân Thăng, nhất thời có một người đánh rơi vũ khí trong tay, rơi vào giữa mặt đất phủ một tầng tuyết dày.
Ngay sau đó, tựa như một viên đá gợn lên ngàn cơn sóng! Tình huống vừa tĩnh lặng xuống, song phương bây giờ lại tựa như bùng nổ, loạn thành một đám!
La Hằng Thâm lắc đầu thở dài liên hồi, nghĩ đến ba huynh đệ mình, vậy mà mưu đồ ám sát một cao thủ tuyệt đỉnh có thể đánh chết Hỏa sứ, không biết là đáng buồn hay là đáng cười nữa!?
Tưởng Thiên Thấm nhìn qua tiến sĩ da đen Edgar, lại nghĩ tới Đàm Ngưng cùng với chiếc xe RV dọc đường kia, như có điều suy nghĩ....
Trong ánh mắt Tần Kỳ Anh bí mật lóe lên vầng sáng!
Hứa Tình Thư nói thầm, đây mới thật sự là người độc hành mạt thế sao?
"Thưa.. thưa... thưa cụ....?" Bộ não Tào Chính Nghĩa thì càng trực tiếp đoản mạch.
Đầu tiên là ông cụ biến thành Sở Vân Thăng, sau đó Sở Vân Thăng giết chết Hỏa sứ, sau đó Sở Vân Thăng lại biến thành ông cụ tiến vào thành Liệt Hỏa.... Thế giới này thay đổi quá nhanh, đầu hắn có chút theo không kịp.
"Lão Tào, nhớ kỹ mấy lời ta từng nói với ngươi, không cần phải như vậy!" Sở Vân Thăng khoát tay cắt ngang lời lão, quả quyết nói.
Trên khuôn mặt vẫn luôn lạnh lùng như băng của cô gái áo trắng, không ngờ vào lúc này lại lần đầu tiên lộ ra vẻ tươi cười, mở miệng khen: "Quả nhiên là kẻ mà đại đội trưởng nhìn trúng, Sở Vân Thăng ngươi không hổ là một tên khác biệt!"
"Cần nói đều đã nói, hiện tại đổi người đi!" Lúc này não bộ của hơn nghìn người vẫn còn trong trạng thái trống không, chỉ duy nhất Sở Vân Thăng là vô cùng tỉnh táo, không chút nào quên chính sự của mình.
Lúc này, ngay cả nữ Băng sứ áo trắng đều cảm thấy có chút kỳ quái, nàng sau khi xác định thân phận của Sở Vân Thăng với thần vực, lại lần nữa thẩm vấn vị ứng viên Đàm Ngưng này, nhưng cô gái này vẫn như cũ trả lời cái gì cũng không biết.
Nàng thực sự không hiểu Sở Vân Thăng rốt cuộc là vì sao, chỉ vì một cô gái, thậm chí không tiếc xung đột với thần vực mà bại lộ thân phận của mình.
"Băng tộc chúng ta cũng không phải chó săn bán mạng cho thần vực! Sở Vân Thăng, cô gái này tặng không cho ngươi cũng không thành vấn đề, vẫn là điều kiện lúc trước, chỉ cần ngươi gia nhập chúng ta." Cô gái áo trắng đầy tự tin nói.
Mặc dù Sở Vân Thăng đã từng đánh chết Hỏa sứ, nàng vẫn không hề lo lắng chút nào, bằng nàng và Tuyết, cộng thêm vật thể bay, Sở Vân Thăng ngày hôm nay tuyệt đối không thể nào lại chạy thoát khỏi bàn tay Băng tộc!
Thực lực, nhân số, vũ khí của các nàng, so với Liệt của Hỏa tộc thì mạnh mẽ, sung túc hơn nhiều, huống hồ cô gái vô cùng quan trọng kia còn đang nằm trong tay mình, nàng hôm nay đã chắc chắn thành công!
"Ta sẽ cân nhắc việc hợp tác với các ngươi, nhưng ta cần thời gian suy nghĩ, để thể hiện thành ý, trước tiên các ngươi thả Đàm Ngưng ra đã." Sở Vân Thăng không chút do dự lừa cô ta.
Mục đích của hắn là người, không đơn giản là chém giết, chém giết chỉ là thủ đoạn cuối cùng mà thôi.
"Ngươi hiện tại có thể suy nghĩ, suy nghĩ cho kỹ, ta lập tức mang ngươi và cô gái kia cùng nhau rời khỏi nơi này!" Cô gái áo trắng lại không nhường một bước, trả lời vô cùng kín kẽ.
"Không cách nào thương lượng ư?" Sắc mặt Sở Vân Thăng dần dần lạnh xuống, đám cháu chắt này hiện tại đã bắt đầu muốn khống chế bản thân rồi!
"Là ngươi không có lựa chọn tốt hơn!" Cô gái áo trắng tựa như đã nắm chắc phần thắng.
"Ta đây cũng nói cho ngươi biết, ngày hôm nay ta căn bản không có ý định đổi người với các ngươi! Thiên Đạo Nhân? Để nó đi gặp quỷ đi! Ba ứng viên, ta sẽ không đổi bất kỳ một ai cho các ngươi, ta muốn cho thần vực biết cái gì là gieo gió gặt bão! Mà nàng..." Sở Vân Thăng đưa tay chỉ vào Đàm Ngưng đối diện, giọng lạnh tanh: "Ngày hôm nay, ta cũng nhất định phải mang đi!"
"Ngươi cảm thấy có thể sao?" Cô gái áo trắng xì mũi coi thường, thậm chí cảm thấy như một chuyện không đâu rất đáng cười.
Nàng tỉ mỉ nghiên cứu qua tất cả tư liệu của Sở Vân Thăng, kết hợp với tình huống hiện tại, đưa ra một phán đoán vô cùng chắc chắn, Sở Vân Thăng dù cho mạnh mẽ hơn nữa cũng không thể nào một lúc chống lại nàng, Tuyết và vật thể bay đồng thời công kích được.
Về phần những Thiên Hành Giả sau lưng hắn kia, có Cơ Khanh thành Xuy Tuyết đối phó là đủ rồi.
Đến lúc này, nàng cũng đã bắt đầu có chút hoài nghi, Sở Vân Thăng liệu có phải đã bị cô gái kia kích thích cho đầu óc mê muội rồi không nữa?
Sở Vân Thăng lại không quan tâm đến vẻ nhạo báng của cô ta, cười lạnh một tiếng, tung người phóng lên, ngẩng đầu thét dài xuyên thấu tận trời!
Áo choàng rơi xuống, bộ chiến giáp màu sắc lóng lánh, tựa như mây bay nước chảy lưu loát ngưng kết ra, vừa rồi vẫn còn là một lão già gần đất xa trời, trong nháy mắt đã biến thành một dũng sĩ khoác áo giáp uy phong lẫm liệt!
Lại biến đổi! Đây đại khái là cảm giác như phát điên trong lòng mấy người!
Lão già như bộ xương cực kỳ kinh khủng đã biến mất, thay vào đó, là một nhân vật mặc trên mình bộ áo giáp đường nét sắc bén tựa như chiến thần!
Cô gái áo trắng cười lạnh một tiếng, dưa tay chộp vào hư không, toàn bộ băng tuyết trên mặt đất trong vòng trăm mét nhất thời như mất đi trọng lực, bồng bềnh lên, từng viên từng viên tuyết trắng, cứ như vậy lơ lửng xung quanh mọi người, đồ sộ tột bậc!
Chỉ cần nàng thúc đẩy một cái, vô số gai băng sẽ trong nháy mắt ngưng tụ hình thành, trải rộng khắp núi đồi, tung hoành ngang dọc!
Nhưng vào lúc này, theo sau tiếng thét dài sắc nhọn của Sở Vân Thăng, đại địa đầy băng tuyết đột nhiên truyền đến rung động kịch liệt, đất rung núi chuyển, tựa như vạn thú cùng chạy, hồng thủy vỡ đê, cuồn cuộn cuốn tới!
Trong nháy mắt, đàn Thanh Giáp Trùng tựa như mây đen che kín bầy trời, như hóa phép thình lình xuất hiện, cuốn ngang tất cả!
Một con Ban Lan cự điểu đi dạo ngang qua, vốn tò mò chui xuống bầu trời, khi thấy đàn Thanh Giáp Trùng mênh mông kéo tới, nhất thời bị dọa cho hồn phi phách tán, quay đầu vọt thẳng, chỉ biết chạy giữ mạng!
Khi nó xẹt qua trận địa loài người đang giằng co, trong miệng phát ra tiếng rít gào cầu cứu gấp gáp, thê lương, là rợn người đến cỡ nào!
Sở Vân Thăng không rơi xuống mặt đất, mà vững vàng đứng trên đầu một con Kim Giáp Trùng mới vừa chui lên từ mặt đất, khi tất cả mọi người rốt cuộc phản ứng lại, trên mặt đất, trên bầu trời, đã bị vô số kể côn trùng che trời lấp đất bao vây tầng tầng, vững như thàng đồng vách sắt!
Xích Giáp Trùng, Kim Giáp Trùng, Thanh Giáp Trùng đều có đầy đủ, chen chật kín cả cái chiến trường to cỡ bàn tay!
Người phụ nữ áo trắng vẻ mặt lạnh băng, trên vật thể bay của cô ta, cũng đậu chật kín vô số Thanh Giáp Trùng; xung quanh người, chỉ cần có một chút khe hở không gian, đều bò từng con côn trùng xấu xí mà hung hãn....
Cô ta chưng bao giờ gặp qua cảnh côn trùng trong khu vực Hoàng Sơn tập thể bạo động quy mô lớn, chưa từng một lần!
Tất nhiên có người đang thống nhất chỉ huy chúng nó, mà người này, hết lần này tới lần khác tại sao lại là cái kẻ tên Sở Vân Thăng trước mắt này!?
Ô ô.....
Từng hồi gầm rú cường độ cao, truyền đến từ phía sau trận hình của thành Liệt Hỏa, từng con Trường Xà Trùng dài mảnh dài đến mười mét, có sở trường phun ra cầu lửa, ngẩng cao những miệng phun của mình, nghiêm chỉnh chờ đợi, tích đạn chờ bắn!
Mà phía sau trận hình của thành Xuy Tuyết, cũng thình lình xuất hiện hai con Tử Viêm Ma Trùng bị loài người coi không khác gì ma quỷ, chính đang diễu võ dương oai vung lên những sợi râu dài tràn đầy lửa tím, con mắt nhìn lom lom vào mỗi một vị nữ Thiên Hành Giả của thành Xuy Tuyết!
Vào giờ phút này, không còn ai dám có chút lộn xộn, ngay cả là những Thiên Hành Giả thành Liệt Hỏa vốn hẳn là cùng trận doanh với "côn trùng", đều bị dọa cho hồn phi phách tán!
Không phải mỗi người đều có "may mắn" được nhìn thấy cảnh tượng côn trùng mênh mông như cơn sóng thần công thành, thảm liệt vô cùng như ở Kim Lăng, những kẻ gan nhỏ như Tào Chính Nghĩa đã sớm run như cầy sấy, chỉ kém chút là đái cả ra quần rồi!
Từng cái đầu Kim Giáp Trùng to như chiếc xe buýt dán sát bên cạnh thân thể, cái miệng to như chậu máu, còn ọc ọc bốc lên bọt khí, cho dù là thần tiên thì cmn vào giờ khắc này cũng phải nhùng...
Còn cả những con Xích Giáp Trùng thể tích nhỏ hơn kia, chen như chêm cối, bất kỳ khe hở nào có thể chui vào đều bị chúng nó nhét đầy!
Tuy rằng không có một con côn trùng nào chủ động phát động tấn công, thế nhưng cảm giác khi cách loại quái vật kinh khủng này gần trong gan tấc, chảy ra chất dịch nhầy nhụa, con mắt trợn trừng to như quả đấm, ở cự ly không đến 10cm nhìn mình trừng trừng, có ai mà không tê cả da đầu! Có đũng quần nào mà không run rẩy!! Có trái tim nào mà không điên cuồng gia tốc!!!
Cô gái áo trắng không thể không thừa nhận chính mình đã hoàn toàn tính sai!
Nàng lạnh lùng nhìn chòng chọc vào Sở Vân Thăng, không cam tâm thả lỏng bàn tay đang nắm hờ, cất giọng lạnh như băng: "Không ngờ ngươi lại có thể khống chế toàn bộ Trùng tộc nơi này!?"
"Băng sứ, hẳn nên xưng hô ngươi như vậy chứ? Nói theo cách của ngươi, ta không quan tâm ngươi mà khôi phục tới mức nào gì gì đó! Hôm nay...." Sở Vân Thăng lại lần nữa khoác áo choàng chiến y lên thân thể mình, phủ mũ trùm lên, khẩu khí bao phủ non sông: "Chỉ cần ta ra lệnh một tiếng! Đàn trùng mênh mông cộng thêm hơn bảy trăm Thiên Hành Giả thành Liệt Hỏa ta, trong nháy mắt liền sẽ như hồng thủy san bằng thành Xuy Tuyết, bao gồm cả chính ngươi, cùng với vật thể thể bay của ngươi!"
Sở Vân Thăng kỳ thực đang phóng đại lên, hắn ra lệnh một tiếng, dẹp sạch Thiên Hành Giả của thành Xuy Tuyết quả thật là chuyện dễ như trở bàn tay, thế nhưng nếu như muốn đánh rơi vật thể bay, không nghi ngờ gì chính là người si nói mộng.
Nhưng lúc này khí thế hắn đang đỉnh cao, như mặt trời ban trưa! Cho dù là nói khuếch đại, rơi vào trong tai những người khác lại là chuyện mười phần đáng tin!
Không một ai dám không tin!
Bao gồm Băng sứ áo trắng đều cảm thấy có chút bối rối, tính cách đa nghi của Băng tộc vào giờ phút này ảnh hưởng đến phán đoán bình thường của cô ta, nàng thập phần hoài nghi Sở Vân Thăng vẫn còn ẩn giấu trong tay đòn sát thủ còn lợi hại hơn nữa!
Người đàn ông này quả thật tràn đầy thần bí và không thể tưởng tượng!
Băng sứ áo trắng cuối cùng cũng hiểu câu nói "rồi ngươi sẽ trở lại tìm ta" của thần vực là có ý gì, nó đã sớm biết Sở Vân Thăng ẩn giấu thực lực.
Bởi vậy, nàng hiện tại cần cấp bách gặp mặt thần vực, một lần nữa tìm hiểu rõ ràng tình huống, Sở Vân Thăng cùng với phù lục của hắn, nàng và Băng tộc tuyệt đối sẽ không từ bỏ.
Nhưng trước lúc đó, nàng lâm thời quyết định khắc chế ẩn nhẫn, đề phòng bất trắc!
Người phụ nữ áo trắng sau khi đau khổ đưa ra quyết định này, nơi sâu trong nội tâm tuôn ra một luồng sỉ nhục khắc cốt ghi tâm, bản thân mình không ngờ khuất nhục lùi bước trước một kẻ loài người thấp hèn!
Từ khi nàng khôi phục đến này, chưa bao giờ tưởng tượng sẽ có một ngày như vậy!
Nhất là khi nàng nhìn thấy, Kim Giáp Trùng cao ngạo hạ thấp cái đầu "không ai bì nổi" của nó, để Sở Vân Thăng nhẹ nhàng bước xuống khỏi cái đầu to lớn, từng bước từng bước đạp tuyết tiến về phía Đàm Ngưng, đi đến đâu, đàn côn trùng lui bước đến đó, tựa như vương giả giá lâm!
Nàng chỉ chực như muốn sụp đổ hoàn toàn.....
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK