Chương 79: Vạch mặt!
"Hợp tác?" Khi lão già lươn lẹo kia đưa ra đề nghị hợp tác, Sở Vân Thăng thiếu chút nữa là bật cười, da mặt của những người này đúng là dày khó tưởng tượng! Bĩu môi, Sở Vân Thăng châm trọc nói: "Một đám người nói mà không giữ lời, có tư cách gì để đề nghị hợp tác!?"
Mười mấy người nghe hắn đá xoáy như vậy, đều im lặng không lên tiếng, chỉ có mí mắt lão già là giật giật, cười khan nói: "Là do tình thế bắt buộc, có lòng mà không có lực, đến cả Đỗ Kỳ Sơn còn chạy, nhúm người chúng ta đây cũng chỉ có thể chạy theo mà thôi."
Hắn không đề cập đến Đỗ Kỳ Sơn còn được, vừa nhắc đến ông ta, Sở Vân Thăng đã nổi giận đùng đùng, tên khốn kiếp này không chỉ nuốt lời, giữa đường lui binh, mà lại còn cho các giáo sư bịa ra lời nói dối rằng sau khi tường sương mù bị phá, còn cần phải tính toán suy diễn đường ra nữa, lừa gạt tất cả mọi người!
Mọi người sở dĩ tin tưởng lời nói dối này, không phải là vì quân đội của Đỗ Kỳ Sơn, mà hoàn toàn là vì bị chấn động bởi khả năng nhiều lần tính toán chính xác ra được bản đồ mô hình tường sương mù của các giáo sư, đến cả Sở Vân Thăng cũng không ngoại lệ!
Sở Vân Thăng bây giờ đúng là hận không thể cầm kiếm chọt cho Đỗ Kỳ Sơn một lỗ, có điều, hắn đoán bây giờ cũng có khối người đang nghiến răng nghiến lợi với Đỗ Kỳ Sơn rồi!
Hiện tại cũng chỉ có thể trù ẻo bọn hắn ra khỏi thành sẽ bị côn trùng đuổi giết thôi!
Sở Vân Thăng không để ý tới lão già kia, bây giờ căn bản là hắn không tin tưởng bọn họ, tất nhiên là không muốn nhiều lời, âm thầm suy nghĩ kế thoát thân.
Lão già thấy Sở Vân Thăng phản ứng lạnh nhạt, thậm chí sắc mặt có thể gọi là xem thường, dù da mặt có dày hơn nữa cũng chưa đến độ không biết thẹn tự tìm xấu hổ, ngượng ngùng ngồi qua một bên.
Đinh Nhan và Diêu Tường, Sở Vân Thăng vẫn chưa từng nhìn thấy, không biết là chết hay sống, hay là trốn được theo trung đoàn trưởng Đỗ, có điều Sở Vân Thăng nghĩ Đinh Nhan là một người thông minh như vậy, tất sẽ có biện pháp chạy thoát.
Tòa nhà rung lắc kịch liệt, thỉnh thoảng lại có thể thấy được những khối bê tông vỡ nát rơi từ trên xuống, trần tầng một vang lên những tiếng ầm ầm quái dị, bụi bặm tràn ngập cả phòng, trong khoảng khắc cả tòa nhà như muốn sụp xuống.
Bầu không khí trong gian phòng càng lúc càng quỷ dị, bây giờ mọi người nếu không hợp tác, vậy thì người đầu tiên đi ra chẳng khác nào là đưa đầu ra cho quái vật lửa giết!
Tất nhiên ai cũng không muốn ra ngoài trước để trở thành con tốt thí này, chỉ có người đi ra cuối cùng, mới có cơ hội tranh thủ sơ hở khi con quái vật lửa vồ những người khác mà chạy tìm đường sống!
Sở Vân Thăng giằng lòng lại, cứ thế giằng co với bọn họ, mặc cho nguy cơ tòa nhà này có thể sập, vẫn ngồi vững vàng như núi!
Dù cho sàn nhà có nện xuống thì với chiến giáp bảo vệ bản thân, hắn cũng không sợ, nhưng những người ở đối diện, năng lực mạnh yếu khác nhau, có kẻ thậm chí khó khăn lắm mới có thể cản được viên đạn bình thường, đối mặt với áp lực khi sàn nhà đè xuống, đoán chừng dù không chết thì cũng trọng thương.
Rắc!
Ngay trong lúc mọi người đang kinh hoảng, sàn nhà đột nhiên nứt ra một khe hở thật dài, hơn nữa còn đang từ từ mở rộng ra!
Đám người lão già cũng không ngồi yên nữa, lúc này phái một chiến sĩ thức tỉnh nữ đi vội vã đi tới trước mặt Sở Vân Thăng, trong tay còn ôm theo một đống thức ăn.
Sở Vân Thăng cảnh giác đứng lên, chỉ kiếm Thiên Ích về phía nàng, ý bảo nàng không được đến gần.
Cô gái cười cười, giơ những thức ăn trong tay lên, nói với giọng thành khẩn: "Sở đại ca, chúng tôi thật lòng muốn hợp tác, đây là thức ăn của toàn bộ mọi người chúng tôi, dùng làm điều kiện để hợp tác với ngài."
Sở Vân Thăng không thèm nhìn thức ăn trên tay nàng, chỉ lạnh như băng nói: "Các người căn bản không đáng cho ta tin tưởng, chuyện hợp tác không cần phải bàn nữa, thức ăn của các người ta cũng không cần, đem đi đi!"
Cô gái cắn cắn môi, lộ ra dáng vẻ hết sức đáng thương, khẩn cầu: "Sở đại ca, chỉ khi anh giúp chúng tôi một tay, chúng tôi mới có thể sống sót, van anh..."
Sở Vân Thăng giơ kiếm lên, nhưng không nhúc nhích chút nào!
Đối diện với sống chết, hắn rất tỉnh táo, mình và những người này, số người có thể chạy thoát tuyệt đối sẽ không vượt quá hai bàn tay!
Bọn họ mà không chết, thì chính là mình chết!
Cái trò giả bộ đáng thương của cô ta, Sở Vân Thăng hoàn toàn không đếm xỉa đến!
Cô gái bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, chậm rãi xoay người như muốn đi.
Sở Vân Thăng vừa định thả kiếm Thiên Ích xuống, đột nhiên trong lòng rung lên, bởi vì hắn tu luyện theo pháp tắc hấp thu nguyên khí thiên địa trong sách cổ, nên đối với sự biến hóa của nguyên khí xung quanh thân thể vô cùng mẫn cảm, lúc này, hắn có thể cảm giác được năng lượng nguyên khí trên người cô gái kia đang bắt đầu dao động một cách khác thường!
Muốn đánh lén ta? Sở Vân Thăng suy nghĩ cực nhanh, đâm kiếm ra ngoài!
Quả nhiên, cùng lúc đó cô gái đã xoay ngược người lại, những thức ăn trên tay đều ném xuống đất, để lộ ra một thanh dao găm rực lửa, đâm về phía Sở Vân Thăng.
Những đồng bọn khác của nàng cũng lập tức lao lên, mỗi người đều thi triển ra thủ đoạn tấn công mạnh nhất của mình, ầm ầm đánh tới Sở Vân Thăng, chỉ nghe lão già hô: "Các anh em, giết hắn, đoạt lấy chiến giáp và bảo kiếm lợi hại nhất của hắn, chúng ta mới có thể chạt thoát..."
Lời hắn còn chưa dứt, kiếm của Sở Vân Thăng đã lướt qua, đầu rơi máu chảy!
Kiếm Thiên Ích tràn đầy nguyên khí bản thể trong tay hắn lúc này, cho dù là Xích Giáp Trùng cũng không cách nào chống lại, chứ đừng nói đến một chiến sĩ hệ hỏa đang toàn lực tấn công!
Cô gái đến chết mà trong tay vẫn nắm chặc lấy thanh dao găm, chỉ đáng tiếc là nàng không thể nào thực hiện được như mong muốn.
Sở Vân Thăng đưa chân đá thân thể cô gái cố gắng đánh lén hắn ra, ngăn cản sự tấn công của những người khác, trong nháy mắt cô ta đã bị những kỹ năng của đồng bọn xé nát thành mảnh nhỏ!
Sở Vân Thăng còn chưa thể hiểu được tại sao những người này lại đột nhiên muốn ra tay ám sát hắn, đây vốn chẳng phải là một ý tưởng hay ho gì!
Nhưng hắn lại quên mất, bản thân hắn một mực thể hiện ra uy lực hết sức mạnh mẽ của chiến giáp và kiếm Thiên Ích trước mặt người khác, tạo cho bọn họ cảm giác như bản thân là dựa vào hai thứ bảo bối này mới có thể oai phong một cõi.
Mục đích của lão già gầy gò rất đơn giản, nếu đi ra ngoài là chịu chết, tòa nhà sụp xuống không chết cũng bị thương, thời gian càng lâu thì côn trùng kéo tới càng chết, trên dưới trái phải thậm chí là cả chính giữa đều là chết, vậy thì không bằng chọn lấy một cách tương đối nhẹ nhàng hơn!
Trong mắt họ, tuy Sở Vân Thăng rất mạnh, thế nhưng còn chưa thể so với quái vật lửa, nếu không hắn đã sớm ra ngoài rồi. Thay vì phải đối diện với con quái vật lửa mà không có chút hy vọng nào, không bằng cùng nhau dốc sức giết chết Sở Vân Thăng, chí ít còn có mấy phần chắc chắn!
Có chiến giáp và bảo kiếm của Sở Vân Thăng, lão già gầy gò cảm thấy bọn họ sẽ có hy vọng rất lớn để đối phó với quái vật lửa!
Cho nên đầu tiên là lão phái cô gái đến đánh lén, sau đó bọn họ cùng nhau vây công Sở Vân Thăng.
Chỉ là lão không hề tưởng tượng được là Sở Vân Thăng quá mnhj mẽ, mạnh đến độ hắn khó có thể tưởng tượng, không chỉ sớm phát hiện ra hành động của bọn họ, mà càng khiến bọn họ hoảng sợ hơn là, chỉ một kiếm của Sở Vân Thăng thôi cũng đã dễ dàng chém rơi đầu cô gái!
Có điều nếu đã vạch mặt, như tên đã lên dây, không bắn không được!
Lão già cao gầy vừa tấn công vừa như khuyên bảo: "Sở tiên sinh, chúng ta biết cậu rất lợi hại! Chúng ta dù cho không giết được cậu, nhưng tối thiểu cũng có thể khiến cậu trọng thương, đến lúc đó, cậu có ra ngoài cũng nhất định không đánh lại quái vật! Chỉ cần cậu giao bảo kiếm và áo giáp ra, người của chúng ta sẽ mở đường, nói không chừng còn có thể sống sót!"
Sở Vân Thăng hừ lạnh một tiếng: "Nằm mơ đi!"
Mũi chân hắn nhấn xuống đất, thân thể lập tức bay lên không, một kiếm chém ngang sàn nhà, hắn muốn chém sụp nó xuống!
Lão già gầy gò kinh hãi, lập tức nói: "Các anh em, hắn hôm nay đã liên tục đối kháng với sáu con quái vật lửa, đã sức cùng lực kiệt, bây giờ chính là cơ hội tốt nhất để giết chết hắn!"
Nói xong, lão già tự mình thi triển ra tuyệt kỹ, một chùm băng tuyết to lớn bắn thẳng về phía Sở Vân Thăng!
Kiếm Thiên Ích của Sở Vân Thăng sắc bén cỡ nào, lại thêm cả nguyên khí bản thể, không tốn chút công sức đã chém đứt sàn nhà, nhanh nhẹn tránh né bốn phía, né qua các loại tấn công của bọn họ. Sở Vân Thăng vẫn luôn rất tỉnh táo, kẻ địch nguy hiểm nhất của hắn không phải là những chiến sĩ thức tỉnh này, mà là con quái vật lửa bên ngoài kia, cho nên hắn phải gắng tránh cho việc dính phải những đòn tấn công của bọn họ mà khiến thực lực của mình bị yếu đi.
Ầm!
Toàn bộ sàn nhà, dưới sự phá hoại của Sở Vân Thăng, rốt cuộc không thể chịu nổi nữa, nặng nề đập xuống dưới!
Sở Vân Thăng giơ kiếm xông lên trên, chém nát khối xi măng cốt thép, lao ra! Cùng lúc đó, liền nghe thấy những tiếng kêu gào của chiến sĩ thức tỉnh bị đè trúng liên tiếp vang lên!
----o0o---- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK