Chương 277: Lục Tinh Thập Bát Tướng.
"Thưa ngài quản sự, ngài liệu có thể nói rõ hơn làm sao đổi lấy lương thực được không?" La Hằng Thâm cũng trở tay không kịp với cái nhiệm vụ đột nhiên xuất hiện này, trên thực tế hắn càng lúc càng không hiểu Sở Vân Thăng đến cùng là muốn làm gì rồi!
Hắn từng âm thầm cân nhắc qua, theo lý thì Viên Hồng Tuyết giết chết Lôi Minh đoạt quyền là vì muốn hưởng lạc, nhưng đến nay hắn cũng chưa thấy lão đầu này yêu cầu qua bất kỳ sơn hào hải vị hay mỹ nữ nào, hắn cũng từng tự mình bảo lão tam sắp xếp dâng lên cho Hỏa sứ đại nhân một vị mỹ nhân Hàn Quốc yểu điệu nõn nà, có người nói vị đại nhân quản sự này thậm chí còn không thèm nhìn qua một lần.
Nhưng nếu nói Viên Hồng Tuyết chỉ vì cảm thấy hứng thú với quyền lực, thì chính hắn cũng không tin, Viên Hồng Tuyết ngoại trừ hỏi qua vài chuyện then chốt, còn lại tất cả chuyện to chuyện nhỏ nếu không phải giao cho mình thì cũng là giao cho Tào Chính Nghĩa đi xử lý, thậm chí đến cả tên da đen kia cũng được trọng dụng, mà Viên Hồng Tuyết không chỉ không ngồi lên vị trí thành chủ, trái lại còn nguyện ý ở lại cái căn phòng nhỏ trong đại điện kia suốt cả ngày.
Đương nhiên hắn cũng sẽ không bại não mà cho rằng Viên Hồng Tuyết là cái loại tín đồ "thành kính" của Hỏa sứ, dâng hiến tất cả mọi thứ cho Hỏa sứ.
Mặt khác, trước khi hắn thấy được lực sát thương áp đảo nghiền nát hết thảy của Viên Hồng Tuyết, hắn chưa từng nghĩ sức mạnh của một nhân loại lại có thể mạnh mẽ tới mức độ này.
Đủ thứ như vậy, khiến hắn hoàn toàn không đoán ra động cơ chân thực của vị quản sự không biết từ đâu nhảy ra này, người này tựa như một màn sương bí ẩn, không ngừng xoay tròn trong óc hắn.
. . .
Sở Vân Thăng nhíu nhíu mày, suy nghĩ chốc lát rồi nói: "Thế này đi, phương án chi tiết cụ thể ta còn chưa nghĩ ra, ngươi trước tiên thực hiện theo kế hoạch này: Thành Xuy Tuyết trả thù lao cho những người bình thường kia bao nhiêu lương thực, dựa theo cơ sở đó chúng ta trả giá gấp đôi, cần bao nhiêu lão già ta trả bấy nhiêu.
Mặt khác, ngươi cho người dán thông báo về việc này ở cửa thành và những chỗ ngoài thành, những nô lệ còn lại trong thành hôm nay cũng thả tự do cả đi, bắt đầu cho làm việc đổi lấy lương thực, làm mẫu cho người bên ngoài thấy, về phần điều kiện dành cho Thiên Hành Giả, đợi lát nữa ta sẽ nói tiếp về vấn đề này."
Kỳ thực dù cho tăng lượng lương thực lên gấp đôi, rất nhiều người căn bản vẫn ăn không đủ no, thời buổi này thức ăn cực độ khan hiếm, tiêu chuẩn thù lao cơ bản của thành Xuy Tuyết vốn cũng rất ít ỏi, còn lâu mới đủ.
Nhưng cho dù là vậy, La Hằng Thâm vẫn nghe mà hoảng hồn, đây cũng không phải chuyện nói suông là xong, tăng gấp đôi lượng lương thực cung cấp, vậy sẽ là một con số khổng lồ cỡ nào!
Đừng nói là đục khoét người từ thành Xuy Tuyết, cho dù chỉ là mười nghìn nhân khẩu vốn có của thành Liệt Hỏa lúc trước, mỗi ngày tăng lượng thức ăn cung cấp lên gấp đôi, bằng vào kho lương thực dự trữ của thành Liệt Hỏa thì cũng chỉ duy trì được tối đa hai tháng thì sẽ bị tiêu hao gần như hết sạch.
"Ngài quản sự, thuộc hạ cả gan nói một câu, lương thực của chúng ta sợ rằng không...." La Hằng Thâm suy nghĩ một chút, rốt cuộc vẫn nói ra suy nghĩ của mình, đây cũng không phải chuyện có thể đùa được, một khi cạn lương, người dân toàn thành bao gầm cả người nhà của mình đều sẽ phải đối mặt với tuyệt cảnh chết đói.
Sở Vân Thăng xua tay cắt đứt lời hắn: "Chuyện lương thực không cần ngươi quan tâm, khẩu phần lương thực cho mười nghìn người sống nửa năm hiện có ta cũng sẽ không động vào, tất cả niêm phong cất vào trong kho làm dự trữ cuối cùng của bản thành, lương thực sử dụng về sau ta sẽ nhờ Hỏa sứ đại nhân không ngừng cung cấp cho các ngươi, ngươi cứ chấp hành là được rồi."
"Vâng!" La Hằng Thâm ngoài miệng đáp một tiếng, đạt được câu trả lời chắc chắn này của Sở Vân Thăng nhưng trong lòng hắn lại vẫn nghi vấn trùng trùng, hắn biết Hỏa sứ có thể xử lý ra thịt quái vật có thể ăn được, thế nhưng với số lượng khổng lồ như vậy, Hỏa sứ đào từ đâu ra, làm sao Hỏa sứ chịu bỏ nhiều thời gian và tinh lực tới vậy để xử lý?
"Được rồi, không chỉ là dán thông báo, lệnh cho toàn bộ gián điệp phổ thông của chúng ta ở thành Xuy Tuyết cũng hành động, tiến hành tuyên truyền trong thành Xuy Tuyết cho ta, có thể kéo tới bao nhiêu người thì hay bấy nhiêu, càng nhiều càng tốt, nói cho mấy người nằm vùng, thù lao của bọn hắn sẽ tăng gấp ba, để bọn hắn liều mạng mà làm." Sở Vân Thăng nghiêm mặt hung hăng nói.
"Nếu thành Xuy Tuyết cũng tăng lên theo thì làm sao bây giờ?" La Hằng Thâm cũng hiểu, đây là Sở Vân Thăng muốn đào rỗng thành Xuy Tuyết, đào móc căn cơ nhân lực của thành Xuy Tuyết, biện pháp này thật sự quá ác, chỉ có điều cái loại chiến pháp này với cái nhìn của hắn hoàn toàn là "ngu chiêu" giết địch một nghìn tự tổn tám trăm, nếu như thành Xuy Tuyết cũng tăng thù lao lên theo, tiến vào giai đoạn "cạnh tranh" ác liệt thì tình huống sẽ lại càng tệ hại hơn.
"Có khả năng này, có điều bọn họ tăng thù lao cho toàn bộ thì không quá thực tế, có thể chỉ sẽ tăng lương cho một số người có tác dụng lớn... Không sao cả, cứ làm theo lệnh của ta giao cho ngươi, bọn họ trả bao nhiêu, chúng ta trả gấp đôi, tăng lên bao nhiêu cũng chơi, càng là người được tăng lên nhiều thì càng là người đáng giá cho chúng ta lôi kéo." Sở Vân Thăng gật đầu nói với giọng kiên định, trong lòng bắt đầu tính toán xem cần phải lấy ra bao nhiêu xác côn trùng.
"Liệu có cần Thiên Hành Giả thành lập một tiểu tổ chuyên tiếp ứng, phối hợp với hành động này hay không?" La Hằng Thâm nhanh chóng bổ sung cho kế hoạch chưa mấy hoàn thiện mà Sở Vân Thăng vừa đề xuất, trong lòng vừa thầm nghĩ lão già này không biết có phải nổi điên không nữa, nếu cứ làm như vậy, một trận quyết chiến ngươi chết ta sống rất nhanh sẽ nổ ra giữa hai thành.
"Những việc chi li cụ thể này chính ngươi xem mà làm, ta không can thiệp." Sở Vân Thăng qua loa lướt qua, những chuyện tình phương diện này không phải là sở trường của hắn, trước đây khi ở Kim Lăng đều là do Đinh Nhan xử lý, hắn rất ít khi hỏi đến, hắn tự cho là mình có một ưu điểm rất tốt - đó là cho tới bây giờ đều hiểu rất rõ phạm vi năng lực của bản thân.
"Rõ, thuộc hạ nhất định sẽ làm tốt." La Hằng Thâm hiện tại trong đầu rất loạn, cần thời gian để chỉnh lý lại suy nghĩ, càng cần thời gian để nghiệm chứng xem Sở Vân Thăng liệu có thể cung cấp đủ lượng lương thực hay không.
Sở Vân Thăng nhấc hỏa diễm chiến đao lên, đứng trước mặt đám chủ nô to nhỏ, ổn định thân hình, hít sâu một hơi rồi nói: "Ta biết, các ngươi đối với việc hủy bỏ chế độ nô lệ của Lôi Minh khẳng định trong lòng sẽ không thoải mái.
Hắn một mực cường điệu là chế độ nô lệ của Lôi Minh, mà không phải của thành Liệt Hỏa, cũng không phải là vì Hỏa sứ, mà chính là muốn tạo nên cảm giác "thời đại của Lôi Minh" đã qua trong lòng đám chủ nô này, khiến mâu thuẫn trong lòng bọn họ giảm bớt, tốt xấu gì những người này sau này đều sẽ là "trụ cột" cho thế lực của mình.
"Không có, tuyệt đối không có, ngài quản sự mưu sâu tính kỹ, chúng tôi làm sao dám..." Đám chủ nô to nhỏ lập tức sôi nổi chủ động "tỏ lòng".
Sở Vân Thăng cười một tiếng, nói: "Trong lòng không thoải mái cũng là bình thường, ta cũng không phải là kẻ không thông tình đạt lý.... Đã từng có một vị quan viên hỏi ta: Trong thế đạo hôm nay, cái gì mới là quan trọng nhất? Là thức ăn, hay là sức mạnh? Ta không trả lời được, vị quan viên này nói đó là lòng tin, là niềm tin! Hắn nói không sai, trong cái thời đại người không ra người quỷ không ra quỷ này, không có niềm tin kiên cường, quốc gia sẽ tiêu vong, loài người sẽ đi đến hủy diệt, nhưng cái ta muốn nói là, hắn nói cái cục cứt ấy.
Ta giác ngộ không cao, ta nghĩ chư vị ở đây đại khái cũng không cao xa gì, bằng không cũng sẽ không chấp nhận chế độ nô lệ của Lôi Minh, người ta là quan chúng ta là dân, ta chỉ muốn làm sao có thể sống sót, không bị chết đói, không bị quái vật cắn chết, không bị kẻ địch giết chết, chỉ có người sống, người tiếp tục sống, mới có tư cách nói tới cái niềm tin chó má gì kia, nếu ngay cả sống sót cũng không được, còn nói mấy thứ đạo lý lớn đó, chẳng phải là quá buồn cười sao?
Đây là quan niệm của ta, quan viên bọn họ có thể nói ta là tầm nhìn hạn hẹp, nhưng không có quyền ngăn cản hay can thiệp vào quyền tự do mưu cầu sinh tồn của ta, như vậy đối với ta mà nói, cái thế đạo này --"
Sở Vân Thăng chợt giơ thanh hỏa diễm chiến đao lên, ngọn lửa hoa mỹ hừng hực trên thân đao, năng lượng hỏa nồng nặc mặc sức vần vũ.
Xoẹt...
Chiến đao chém xuống, ngọn lửa hừng hực trong nháy mắt xé nát tảng đá đóng băng mà Sở Vân Thăng vừa ngồi, tia lửa bắn ra như chùm pháo hoa rực rỡ nở rộ.
Đồng thời, giọng nói đanh thép của Sở Vân Thăng cũng vững vàng vang lên: " --- nó mới là thứ quan trọng nhất."
Đám chủ nô lớn nhỏ ngẩn ngơ tại chỗ, ai cũng không ngờ Sở Vân Thăng sẽ nói ra những lời này, dù cho là bản thân Sở Vân Thăng, sau khi nói xong một mạch, không hiểu sao bỗng cảm thấy cả người nhẹ nhõm hẳn.
Hắn vốn định nói linh tinh một hồi, khiến đám chủ nô ở đây cảm thấy chỉ có không ngừng khiến cho mình mạnh mẽ hơn mới là vương đạo, đó mới là thứ đúng đắn mà bọn hắn cần theo đuổi, nhưng trong bất tri bất giác, nói nói một hồi, lại phát hiện gánh nặng do điểm giới hạn trong tâm lý sụp đổ dường như đã trở nên nhẹ nhàng như mây khói rồi...
Không có gì có thể ngăn cản hay can thiệp vào quyền tự do mưu cầu sinh tồn của ta! Rất nhiều năm sau, đã trở thành một câu nói mà Tào Chính Nghĩa sau khi lột xác, đứng trên đỉnh cao quyền lực nhớ tới nhiều lần nhất.
Sở Vân Thăng chậm rãi quét mắt qua mọi người, thu hết vẻ mặt của tất cả bọn họ vào trong mắt, cất giọng rõ ràng mạnh mẽ: "Chế độ nô lệ không có nô lệ thì chỉ là danh nghĩa, từ hôm nay trở đi, các ngươi sẽ không còn là các cấp chủ nô nữa, mà là Lục Tinh Thập Bát Tướng của thành Liệt Hỏa.
Ta thay mặt Hỏa sứ đại nhân tuyên bố, bắt đầu từ hôm nay, Thiên Hành Giả bình thường đều được truyền thụ công pháp Hỏa tộc cấp một; Thập Bát Tướng được truyền thụ công pháp Hỏa tộc cấp hai; Lục Tinh được truyền thụ công pháp Hỏa tộc cấp ba."
Đám chủ nô to nhỏ khiếp sợ nhìn Sở Vân Thăng, ánh mắt ngờ vực cũng không phải là vì hoài nghi sự quý giá của công pháp, mà hoàn toàn ngược lại, bọn họ chỉ hoài nghi trong chuyện này liệu Sở Vân Thăng có thể quyết định thay cho Hỏa sứ được hay không.
Công pháp thật sự quá quý giá.
Bất luận là từ trong thần vực, hay là do Hỏa sứ đích thân truyền thụ, không một cái nào không phải quý giá cùng cực, năng lực của toàn bộ Thiên Hành Giả bên trong phạm vi thần vực, so với những người mà Sở Vân Thăng từng gặp bên ngoài đều cao hơn hẳn một cấp độ, nguyên nhân chính là vì một vài công pháp sơ cấp của thần vực được lưu truyền.
Sở Vân Thăng không biết, nhưng những vị chủ nô ở đây đều hết sức rõ ràng, Hỏa sứ cho tới bây giờ đều rất keo kiệt trong chuyện truyền thụ những kỹ năng làm cho người ta hâm mộ kia, con trai Ninh Hồi Ngạn của Ninh Chí Đồng là chó ngáp phải ruồi, đánh bậy đánh bạ lại vừa khéo "trợ giúp" Hỏa sứ thu được một món bảo bối của thần vực, Hỏa sứ trong lúc cao hứng mới truyền thụ công pháp biến thành ngọn lửa cho hắn, hơn nữa còn là phiên bản cắt giảm nghiêm trọng.
Mà Băng tộc của thành Xuy Tuyết cũng đồng dạng như vậy, bằng không đám bọn họ đã sớm tìm đến nương tựa vào thành Xuy Tuyết rồi.
Hôm nay, Sở Vân Thăng lại mở miệng liền muốn tùy tiện truyền thụ công pháp cấp một hai ba, tuy rằng bọn họ chưa từng nghe qua kiểu phân cấp này, nhưng nhìn vẻ mặt và lời nói của Sở Vân Thăng, sức nặng trong đó hiển nhiên không phải là vừa.
Nếu có công pháp Hỏa tộc có thể học tập, đừng nói là chế độ nô lệ, cho dù là chế độ nô lệ thì bọn họ cũng không thèm để ý, thứ này, mới là chỗ tốt thực tế nhất, tốt đến nỗi không thể tốt hơn, chỉ cần có được sức mạnh cường đại, thì sẽ luôn là "trên vạn người", dù cho chế độ nào đều là như vậy.
Đây chẳng khác nào một liều thuốc kích thích làm nổ tung bầu không khí, những vị đại chủ nô kia còn đỡ, trong số những tiểu chủ nô đã có người không nhịn được kích động, vừa mới định đánh liều hỏi Sở Vân Thăng xem những lời vừa rồi liệu có thật hay không, liền đã nghe Sở Vân Thăng tiếp tục tung ra thêm một "quả bom" nặng ký:
"Bốn ngày sau chính là ngày tiến vào thần vực, trong bốn ngày này, những người có mặt tại đây phải dốc toàn lực tu luyện công pháp được giao, những Thiên Hành Giả khác cũng như vậy, trừ các hoạt động không thể thiếu, còn lại cần phải tận lực ứng phó, tranh thủ vào bốn ngày sau đạt được phần thưởng lớn nhất từ thần vực.
Chỉ cần chúng ta có thêm một món đồ, thành Xuy Tuyết liền sẽ giảm bớt cơ hội lấy được một món, đến lúc đó, ta sẽ dựa theo biểu hiện của các ngươi, trình lên Hỏa sứ đại nhân, ban thưởng cho người có biểu hiện ưu tú nhất trong đó một món vũ khí mạnh mẽ của Hỏa tộc, tựa như thanh đao và khẩu súng trong tay ta đây."
----o0o----
Click quảng cáo để ủng hộ diễn đàn!
Click Thanks để ủng hộ dịch giả!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK